Chương 18
Nãi Du Bàn Phù
15/09/2024
Cố Lễ càng ngày càng nuông chiều ta hơn, đến mức dần dần có người lén lút gọi ta là yêu nữ. Còn nói ta suốt ngày quấn lấy Cố Lễ, mê hoặc hôn quân, không cho Cố Lễ nạp phi.
... Mẹ kiếp!
Ta lại không phải là A Tô, kỹ năng mê hoặc là thiên phú của hồ ly tộc bọn họ được không!
Có vấn đề gì cũng đổ hết lên đầu ta…
Đó là ta không cho hắn nạp phi sao?
Rõ ràng là Cố Lễ tự mình chê người này, không thích người kia.
Hắn chọn tới chọn lui trong đống tranh chân dung của tú nữ hồi lâu mà cũng không chọn được ai vừa ý, còn ghét bỏ nhận xét: "Không bằng một phần mười Mạt Mạt."
Bằng mới là lạ.
Tiểu miêu đáng yêu như ta, trên đời này hiếm có khó tìm!
Tối hôm đó, ta liền chỉ huy đám mèo trong cung đã bị ta thu phục làm tiểu đệ, đến nhảy disco trên mái nhà của vị đại thần kia ba đêm liền.
Vị đại thần ngủ không ngon giấc, hai mắt thâm quầng, uể oải, không còn hơi sức đâu mà nói xấu ta nữa.
Sau này Cố Lễ biết chuyện, không biết đã nói gì với đám đại thần kia, mà không những không còn ai dám nói xấu ta nữa, mà ngay cả người khuyên Cố Lễ lập hậu, nạp phi cũng không còn.
Các vị đại thần chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm vào hậu cung của Cố Lễ, chỉ có thể dựa vào chính Cố Lễ tự giác mà cưới vợ.
Nhưng hậu cung của Cố Lễ vẫn luôn yên ắng như gà chết.
… Cho đến hai năm sau, ta bị Cố Lễ lừa gạt, trở thành Hoàng hậu của hắn.
Hắn lừa ta nói danh tiếng của hắn không tốt, không ai dám gả con gái cho hắn, cả đời này e rằng không cưới được vợ.
"Trước kia chẳng phải có rất nhiều tú nữ cho ngươi chọn sao?" Ta khó hiểu.
Cố Lễ ủ rũ nói: "Bọn họ không xinh đẹp."
Cũng đúng.
Đều không bằng một phần mười ta.
Ta thương hại nhìn Cố Lễ, đưa tay xoa đầu an ủi hắn, cùng Cố Lễ uống vài chén rượu nhỏ.
Thật đáng thương.
Nhưng mà rượu trong cung này cũng ngon thật đấy, ngọt lịm, lại không cay, ta không nhịn được mà uống thêm hai chén.
Sau đó…
Tỉnh dậy, ta và hắn đang ở trong chăn, quần áo xộc xệch.
Hắn nói phải chịu trách nhiệm với ta, sau đó vội vàng sai người chuẩn bị mọi việc cho hôn lễ. Tốc độ nhanh nhẹn, thuần thục kia làm ta vô cùng hoài nghi hắn đã sớm có âm mưu, chỉ tiếc là không có chứng cứ.
Mãi cho đến đêm tân hôn, ta mới biết được kỳ thực ngày hôm đó chúng ta chẳng làm gì cả.
Nhưng mà tất cả đều đã muộn…
Những chuyện nên làm, không nên làm trong đêm động phòng hoa chúc hắn đều làm hết rồi!
Ta cắn một cái lên vai hắn, "Tên phàm nhân này! Chàng cố ý có đúng không!"
Cố Lễ không hề dừng động tác, cười khẽ, cúi người xuống, thừa nhận một cách thẳng thắn.
"Nếu không làm như vậy, thì tâm can miêu ngốc nghếch của trẫm làm sao có thể cưới được chứ."
Ta: "..."
"Tâm can miêu? Hừ! Ta chỉ là thế thân thôi!"
Cố Lễ kinh ngạc, "Nàng đang ghen sao Mạt Mạt?"
"Ngươi nằm mơ!"
Cố Lễ cười không ngừng, không nói nữa, cúi đầu xuống làm chính sự. Lời ta nói bị chặn lại, rất nhanh đã bị Cố Lễ kéo vào bể dục vọng, cùng nhau chìm đắm, không còn tâm trí đâu mà lo lắng chuyện khác nữa.
Cho đến khi trời tờ mờ sáng, hắn mới thỏa mãn ôm ta vào lòng.
Ta đã mệt đến mức sắp tan thành tro bụi.
Cố Lễ hôn lên trán ta, "Nàng không phải là thế thân."
"Mà là Mạt Mạt độc nhất vô nhị của trẫm."
... Mẹ kiếp!
Ta lại không phải là A Tô, kỹ năng mê hoặc là thiên phú của hồ ly tộc bọn họ được không!
Có vấn đề gì cũng đổ hết lên đầu ta…
Đó là ta không cho hắn nạp phi sao?
Rõ ràng là Cố Lễ tự mình chê người này, không thích người kia.
Hắn chọn tới chọn lui trong đống tranh chân dung của tú nữ hồi lâu mà cũng không chọn được ai vừa ý, còn ghét bỏ nhận xét: "Không bằng một phần mười Mạt Mạt."
Bằng mới là lạ.
Tiểu miêu đáng yêu như ta, trên đời này hiếm có khó tìm!
Tối hôm đó, ta liền chỉ huy đám mèo trong cung đã bị ta thu phục làm tiểu đệ, đến nhảy disco trên mái nhà của vị đại thần kia ba đêm liền.
Vị đại thần ngủ không ngon giấc, hai mắt thâm quầng, uể oải, không còn hơi sức đâu mà nói xấu ta nữa.
Sau này Cố Lễ biết chuyện, không biết đã nói gì với đám đại thần kia, mà không những không còn ai dám nói xấu ta nữa, mà ngay cả người khuyên Cố Lễ lập hậu, nạp phi cũng không còn.
Các vị đại thần chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm vào hậu cung của Cố Lễ, chỉ có thể dựa vào chính Cố Lễ tự giác mà cưới vợ.
Nhưng hậu cung của Cố Lễ vẫn luôn yên ắng như gà chết.
… Cho đến hai năm sau, ta bị Cố Lễ lừa gạt, trở thành Hoàng hậu của hắn.
Hắn lừa ta nói danh tiếng của hắn không tốt, không ai dám gả con gái cho hắn, cả đời này e rằng không cưới được vợ.
"Trước kia chẳng phải có rất nhiều tú nữ cho ngươi chọn sao?" Ta khó hiểu.
Cố Lễ ủ rũ nói: "Bọn họ không xinh đẹp."
Cũng đúng.
Đều không bằng một phần mười ta.
Ta thương hại nhìn Cố Lễ, đưa tay xoa đầu an ủi hắn, cùng Cố Lễ uống vài chén rượu nhỏ.
Thật đáng thương.
Nhưng mà rượu trong cung này cũng ngon thật đấy, ngọt lịm, lại không cay, ta không nhịn được mà uống thêm hai chén.
Sau đó…
Tỉnh dậy, ta và hắn đang ở trong chăn, quần áo xộc xệch.
Hắn nói phải chịu trách nhiệm với ta, sau đó vội vàng sai người chuẩn bị mọi việc cho hôn lễ. Tốc độ nhanh nhẹn, thuần thục kia làm ta vô cùng hoài nghi hắn đã sớm có âm mưu, chỉ tiếc là không có chứng cứ.
Mãi cho đến đêm tân hôn, ta mới biết được kỳ thực ngày hôm đó chúng ta chẳng làm gì cả.
Nhưng mà tất cả đều đã muộn…
Những chuyện nên làm, không nên làm trong đêm động phòng hoa chúc hắn đều làm hết rồi!
Ta cắn một cái lên vai hắn, "Tên phàm nhân này! Chàng cố ý có đúng không!"
Cố Lễ không hề dừng động tác, cười khẽ, cúi người xuống, thừa nhận một cách thẳng thắn.
"Nếu không làm như vậy, thì tâm can miêu ngốc nghếch của trẫm làm sao có thể cưới được chứ."
Ta: "..."
"Tâm can miêu? Hừ! Ta chỉ là thế thân thôi!"
Cố Lễ kinh ngạc, "Nàng đang ghen sao Mạt Mạt?"
"Ngươi nằm mơ!"
Cố Lễ cười không ngừng, không nói nữa, cúi đầu xuống làm chính sự. Lời ta nói bị chặn lại, rất nhanh đã bị Cố Lễ kéo vào bể dục vọng, cùng nhau chìm đắm, không còn tâm trí đâu mà lo lắng chuyện khác nữa.
Cho đến khi trời tờ mờ sáng, hắn mới thỏa mãn ôm ta vào lòng.
Ta đã mệt đến mức sắp tan thành tro bụi.
Cố Lễ hôn lên trán ta, "Nàng không phải là thế thân."
"Mà là Mạt Mạt độc nhất vô nhị của trẫm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.