Chương 2
Nãi Du Bàn Phù
15/09/2024
Chuyện này có lẽ chính là cái gọi là: "Mèo con, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của trẫm".
Bạo quân nhất định là cảm thấy ta không giống những con mèo hoang quyến rũ kia, là một đóa hoa lửa rực rỡ khác biệt.
Vì vậy, những con mèo khác phải vất vả bắt những con chuột khó ăn để lấp đầy bụng, còn ta có thể trở thành con mèo đầu tiên trong số những ngự miêu, nằm trên tấm đệm lông ngỗng mềm mại, ăn cá khô do ngự trù bí mật chế biến, bên cạnh còn có hai tiểu cung nữ xinh đẹp hầu hạ.
Mẹ ta nói, tộc mèo chúng ta trời sinh cao quý, phải để người ta hầu hạ gãi ngứa xoa bóp.
Nhưng bạo quân hơi rụt rè, không thích gãi ngứa cho ta lắm.
Không sao.
Ta tự lực cánh sinh.
"Meo!"
Con người kia! Gãi ngứa cho ta là vinh hạnh của ngươi!
"Bộp."
Cây bút trong tay bạo quân bị ta cọ rớt. Ngòi bút cọ vào giấy, loang ra một mảng mực.
"Meo." Ta chớp chớp đôi mắt xanh lam vô tội, lại cọ cọ vào tay hắn, sau đó lặng lẽ hít một hơi.
A…
Khí vận đế vương thật nồng đậm!
Sảng khoái!
Đây chính là lý do tại sao ta đột ngột lựa chọn ở lại ——
Khí vận đế vương quấn quanh người hắn!
Khí vận đế vương này chính là đại bổ! Hít một hơi, còn hơn ta hấp thụ linh khí ở rừng sâu núi thẳm quê nhà mấy đêm!
Chỉ là kỳ lạ là, nghe nói khí vận đế vương này là cương khí chính trực, lấy mãi không hết dùng mãi không cạn. Yêu ma quỷ quái đều sợ hãi, đừng nói là hít, mà đến gần cũng không được, chạm vào một cái là hồn phi phách tán!
Nhưng ngày đầu tiên gặp mặt, khí vận đế vương này lại không ngừng quyến rũ ta, sau khi hít vào chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, pháp lực tăng vọt, toàn thân sảng khoái.
Thậm chí ta còn cảm thấy không bao lâu nữa ta có thể hóa hình!
Chẳng lẽ là do trên người ta không có chút sát khí nào, là một yêu quái tốt, cho nên khí vận đại nhân không bài xích ta, còn bằng lòng cho ta hấp thụ?
Ta vừa nghi hoặc suy nghĩ, vừa lặng lẽ hít thêm một hơi nữa.
"Sao vậy? Có rận à?"
Ta đang cọ xát hăng say thì bạo quân bỏ tấu chương xuống nhìn ta.
Mẹ nó...
Ngươi mới có rận!
"...... Meo!" Ta bất mãn kêu lên với hắn.
Do hít quá nhiều, ta hơi choáng váng như say rượu, gối đầu lên bàn tay thon dài xương khớp rõ ràng kia, hắn hứng thú véo véo gáy ta, "Sao lại dính người như vậy?"
Không biết tại sao, trong giọng nói này lại có chút bất đắc dĩ xen lẫn ý cười, nghe ra còn có phần cưng chiều.
Bạo quân cuối cùng cũng buông bỏ sự rụt rè, xoa xoa đầu ta.
Ta hưng phấn dụi dụi đầu vào lòng bàn tay hắn, thoải mái lim dim mắt.
Có lẽ là đã ý thức được trách nhiệm của bản thân, có được giác ngộ của một con sen, cả buổi chiều hôm đó, bạo quân đã hầu hạ ta vô cùng thoải mái. Thậm chí tối hôm đó, khi ta đi theo bạo quân lẻn vào tẩm cung của hắn cũng không còn bị ai ngăn cản nữa.
Ta vui vẻ hấp thụ khí vận đế vương cả một đêm.
Chỉ là…
Bạo quân chống người ngồi dậy, cổ áo trung y rộng mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và lồng n.g.ự.c rắn chắc. Mái tóc đen nhánh xõa tung trên giường, cả người trông vô cùng xinh đẹp, mê hoặc lòng người.
… Nếu như hắn không nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ta.
"Ngươi còn không ngủ, trẫm sẽ ném ngươi ra ngoài cho sói ăn!"
Ui cha, người ta sợ quá đi mất.
Khi ta còn chưa cai sữa, cha ta cũng không nói những lời như vậy để dọa ta.
Xét cho cùng, nếu thực sự gặp phải sói, ta chỉ cần giải phóng yêu khí, kẻ kẹp đuôi chạy bán sống bán c.h.ế.t nhất định là lũ sói!
Ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nô đùa trên xà nhà.
Không còn cách nào khác, tộc mèo cao quý chúng ta, ban đêm thì tỉnh táo, ban ngày thì ngủ. Huống chi, lỡ hấp thụ quá nhiều khí vận đế vương, cả người đều hưng phấn khác thường, rất muốn được giải phóng sức mạnh to lớn trong cơ thể!
Nói ngắn gọn là … muốn phá nhà!
Hoàng cung quả nhiên là hoàng cung!
Nhìn xà nhà cao rộng thẳng tắp này xem, còn dễ chạy hơn xà nhà ở nhà ta nhiều!
Gân xanh trên trán bạo quân giật giật, nhịn không được nữa cười lạnh một tiếng: "Không nghe lời phải không, được. Ngày mai trẫm sẽ hạ lệnh, không cho ngươi ăn cơm, để ngươi đi bắt chuột!"
Ta: "!!!"
Bạo quân nhất định là cảm thấy ta không giống những con mèo hoang quyến rũ kia, là một đóa hoa lửa rực rỡ khác biệt.
Vì vậy, những con mèo khác phải vất vả bắt những con chuột khó ăn để lấp đầy bụng, còn ta có thể trở thành con mèo đầu tiên trong số những ngự miêu, nằm trên tấm đệm lông ngỗng mềm mại, ăn cá khô do ngự trù bí mật chế biến, bên cạnh còn có hai tiểu cung nữ xinh đẹp hầu hạ.
Mẹ ta nói, tộc mèo chúng ta trời sinh cao quý, phải để người ta hầu hạ gãi ngứa xoa bóp.
Nhưng bạo quân hơi rụt rè, không thích gãi ngứa cho ta lắm.
Không sao.
Ta tự lực cánh sinh.
"Meo!"
Con người kia! Gãi ngứa cho ta là vinh hạnh của ngươi!
"Bộp."
Cây bút trong tay bạo quân bị ta cọ rớt. Ngòi bút cọ vào giấy, loang ra một mảng mực.
"Meo." Ta chớp chớp đôi mắt xanh lam vô tội, lại cọ cọ vào tay hắn, sau đó lặng lẽ hít một hơi.
A…
Khí vận đế vương thật nồng đậm!
Sảng khoái!
Đây chính là lý do tại sao ta đột ngột lựa chọn ở lại ——
Khí vận đế vương quấn quanh người hắn!
Khí vận đế vương này chính là đại bổ! Hít một hơi, còn hơn ta hấp thụ linh khí ở rừng sâu núi thẳm quê nhà mấy đêm!
Chỉ là kỳ lạ là, nghe nói khí vận đế vương này là cương khí chính trực, lấy mãi không hết dùng mãi không cạn. Yêu ma quỷ quái đều sợ hãi, đừng nói là hít, mà đến gần cũng không được, chạm vào một cái là hồn phi phách tán!
Nhưng ngày đầu tiên gặp mặt, khí vận đế vương này lại không ngừng quyến rũ ta, sau khi hít vào chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, pháp lực tăng vọt, toàn thân sảng khoái.
Thậm chí ta còn cảm thấy không bao lâu nữa ta có thể hóa hình!
Chẳng lẽ là do trên người ta không có chút sát khí nào, là một yêu quái tốt, cho nên khí vận đại nhân không bài xích ta, còn bằng lòng cho ta hấp thụ?
Ta vừa nghi hoặc suy nghĩ, vừa lặng lẽ hít thêm một hơi nữa.
"Sao vậy? Có rận à?"
Ta đang cọ xát hăng say thì bạo quân bỏ tấu chương xuống nhìn ta.
Mẹ nó...
Ngươi mới có rận!
"...... Meo!" Ta bất mãn kêu lên với hắn.
Do hít quá nhiều, ta hơi choáng váng như say rượu, gối đầu lên bàn tay thon dài xương khớp rõ ràng kia, hắn hứng thú véo véo gáy ta, "Sao lại dính người như vậy?"
Không biết tại sao, trong giọng nói này lại có chút bất đắc dĩ xen lẫn ý cười, nghe ra còn có phần cưng chiều.
Bạo quân cuối cùng cũng buông bỏ sự rụt rè, xoa xoa đầu ta.
Ta hưng phấn dụi dụi đầu vào lòng bàn tay hắn, thoải mái lim dim mắt.
Có lẽ là đã ý thức được trách nhiệm của bản thân, có được giác ngộ của một con sen, cả buổi chiều hôm đó, bạo quân đã hầu hạ ta vô cùng thoải mái. Thậm chí tối hôm đó, khi ta đi theo bạo quân lẻn vào tẩm cung của hắn cũng không còn bị ai ngăn cản nữa.
Ta vui vẻ hấp thụ khí vận đế vương cả một đêm.
Chỉ là…
Bạo quân chống người ngồi dậy, cổ áo trung y rộng mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và lồng n.g.ự.c rắn chắc. Mái tóc đen nhánh xõa tung trên giường, cả người trông vô cùng xinh đẹp, mê hoặc lòng người.
… Nếu như hắn không nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ta.
"Ngươi còn không ngủ, trẫm sẽ ném ngươi ra ngoài cho sói ăn!"
Ui cha, người ta sợ quá đi mất.
Khi ta còn chưa cai sữa, cha ta cũng không nói những lời như vậy để dọa ta.
Xét cho cùng, nếu thực sự gặp phải sói, ta chỉ cần giải phóng yêu khí, kẻ kẹp đuôi chạy bán sống bán c.h.ế.t nhất định là lũ sói!
Ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nô đùa trên xà nhà.
Không còn cách nào khác, tộc mèo cao quý chúng ta, ban đêm thì tỉnh táo, ban ngày thì ngủ. Huống chi, lỡ hấp thụ quá nhiều khí vận đế vương, cả người đều hưng phấn khác thường, rất muốn được giải phóng sức mạnh to lớn trong cơ thể!
Nói ngắn gọn là … muốn phá nhà!
Hoàng cung quả nhiên là hoàng cung!
Nhìn xà nhà cao rộng thẳng tắp này xem, còn dễ chạy hơn xà nhà ở nhà ta nhiều!
Gân xanh trên trán bạo quân giật giật, nhịn không được nữa cười lạnh một tiếng: "Không nghe lời phải không, được. Ngày mai trẫm sẽ hạ lệnh, không cho ngươi ăn cơm, để ngươi đi bắt chuột!"
Ta: "!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.