Chương 5
Nãi Du Bàn Phù
15/09/2024
Vẻ ngoài vừa e thẹn vừa trong sáng này, cũng chỉ kém A Tô một chút xíu thôi.
"Sao vậy, đẹp không?" Cố Lễ không để ý đến bạch nguyệt quang, cười xoa xoa đầu ta, "Trước kia l.i.ế.m lông chẳng phải rất tập trung sao? Sao hôm nay lại lơ đãng vậy?"
Bạch nguyệt quang bị lạnh nhạt, vốn dĩ còn có chút tủi thân, nhưng nghe thấy lời Cố Lễ nói, mắt nàng ta sáng lên.
Nàng ta chắc cũng đã nghe nói chuyện về ta, lập tức nhìn ta với vẻ mặt ân cần.
"Lễ ca ca, đây là mèo con huynh nuôi sao? Quả thực là xinh đẹp đáng yêu, không ngờ Lễ ca ca lại thích giống mèo này như vậy." Bạch nguyệt quang đưa tay lên vuốt lại tóc mai, dịu dàng cười nói: "Nói đến giống mèo này thật sự rất hiếm thấy, muội còn nhớ lúc nhỏ Lễ ca ca cũng từng nuôi một con giống hệt như vậy, chỉ tiếc là con mèo đó không biết tại sao, mới được hai ngày đã chạy mất…"
Tai ta dựng đứng lên.
Hả?
Bạo quân trước kia cũng từng nuôi mèo sao??
Còn giống hệt ta????
Gần như ngay lập tức, những tình tiết trong thoại bản mà A Tô hay chạy xuống trần gian kể cho ta nghe hiện lên trong đầu.
Chẳng lẽ đây chính là cái mà A Tô gọi là… thế thân?
Ta là thế thân sao?!
Ta đường đường là mèo yêu, vậy mà lại là thế thân của một con mèo phàm sao??!
Ta trừng lớn mắt đầy khó tin, cũng không l.i.ế.m chân nữa, quay phắt đầu nhìn Cố Lễ.
Cố Lễ hơi kinh ngạc nhìn ta, nhưng… lại không hề phản bác lời bạch nguyệt quang.
"Meo!!!"
Ta cong người, khè về phía Cố Lễ một tiếng, sau đó chạy biến mất dạng.
"Tiểu Mao Đoàn!"
Giọng Cố Lễ vang lên từ phía sau.
Mẹ kiếp, ngươi mới là Tiểu Mao Đoàn!
Ta mặc kệ, cứ thế chạy một mạch ra khỏi tẩm cung của hắn, chạy về phía ngoài cung.
Thôi vậy, không hóa hình thì thôi, dù sao hiện tại kỹ năng làm nũng của ta đã thuần thạo. Cho dù không biết săn bắn… thì ra khỏi cung cũng sẽ không bị c.h.ế.t đói!
Ta muốn đi tìm cha mẹ!
Cố Lễ gì đó, đi đi!
Tìm con mèo khác làm thế thân cho ngươi đi!
Ta ngồi xổm ở góc tường, vặn vẹo mông, nhìn chằm chằm vào bức tường cao, chuẩn bị xuất phát.
Đang định thử nhảy lên bức tường cung cao ngất kia, thì một ám vệ mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, dọa ta sợ đến mức nhảy hụt, suýt chút nữa thì xù lông.
Sau đó ta bị đưa trở lại tẩm cung của bạo quân.
"Cái này cũng hiểu được sao?" Cố Lễ đã có nhận thức mới về sự thông minh của ta, buồn cười xoa xoa đầu ta, "Ghen rồi hả?"
Ta cong lưng, khè hắn một tiếng đầy hung dữ.
Cố Lễ không hề tức giận, cũng không bị ta dọa sợ, ngược lại tâm trạng có vẻ rất vui, tiếp tục vuốt ve bộ lông của ta.
Ta quay đầu bỏ đi.
Nhưng lần này biết được không dễ dàng gì ra khỏi cung, ta do dự một lúc, cuối cùng trèo lên cây, cả ba ngày không thèm để ý đến hắn.
"Ôi chao, Mao Đoàn đại nhân, ngài giận dỗi gì với Bệ hạ vậy?" Tiểu Thuận Tử ra sức khuyên nhủ, vừa cung kính phe phẩy quạt cho ta, vừa nói: "Đó là Tống tiểu thư cố ý ly gián! Ngài thông minh như vậy, sao có thể mắc bẫy của Tống tiểu thư chứ?"
Ta rất thích bị Tiểu Thuận Tử khen ngợi.
Ta vui vẻ ve vẩy đuôi, ôm cá khô mà Tiểu Thuận Tử dâng lên gặm.
"Bệ hạ biết nàng ta chọc ngài tức giận, nên đã phạt Tống tiểu thư rất nặng đấy! Phạt, phạt ngài có hiểu không?" Tiểu Thuận Tử làm động tác đánh, giống như đang dạy trẻ con: "Chính là như thế này —— đánh! Bệ hạ, vì nàng ta ly gián, nên đã đánh Tống tiểu thư!"
Cái gì?
"Sao vậy, đẹp không?" Cố Lễ không để ý đến bạch nguyệt quang, cười xoa xoa đầu ta, "Trước kia l.i.ế.m lông chẳng phải rất tập trung sao? Sao hôm nay lại lơ đãng vậy?"
Bạch nguyệt quang bị lạnh nhạt, vốn dĩ còn có chút tủi thân, nhưng nghe thấy lời Cố Lễ nói, mắt nàng ta sáng lên.
Nàng ta chắc cũng đã nghe nói chuyện về ta, lập tức nhìn ta với vẻ mặt ân cần.
"Lễ ca ca, đây là mèo con huynh nuôi sao? Quả thực là xinh đẹp đáng yêu, không ngờ Lễ ca ca lại thích giống mèo này như vậy." Bạch nguyệt quang đưa tay lên vuốt lại tóc mai, dịu dàng cười nói: "Nói đến giống mèo này thật sự rất hiếm thấy, muội còn nhớ lúc nhỏ Lễ ca ca cũng từng nuôi một con giống hệt như vậy, chỉ tiếc là con mèo đó không biết tại sao, mới được hai ngày đã chạy mất…"
Tai ta dựng đứng lên.
Hả?
Bạo quân trước kia cũng từng nuôi mèo sao??
Còn giống hệt ta????
Gần như ngay lập tức, những tình tiết trong thoại bản mà A Tô hay chạy xuống trần gian kể cho ta nghe hiện lên trong đầu.
Chẳng lẽ đây chính là cái mà A Tô gọi là… thế thân?
Ta là thế thân sao?!
Ta đường đường là mèo yêu, vậy mà lại là thế thân của một con mèo phàm sao??!
Ta trừng lớn mắt đầy khó tin, cũng không l.i.ế.m chân nữa, quay phắt đầu nhìn Cố Lễ.
Cố Lễ hơi kinh ngạc nhìn ta, nhưng… lại không hề phản bác lời bạch nguyệt quang.
"Meo!!!"
Ta cong người, khè về phía Cố Lễ một tiếng, sau đó chạy biến mất dạng.
"Tiểu Mao Đoàn!"
Giọng Cố Lễ vang lên từ phía sau.
Mẹ kiếp, ngươi mới là Tiểu Mao Đoàn!
Ta mặc kệ, cứ thế chạy một mạch ra khỏi tẩm cung của hắn, chạy về phía ngoài cung.
Thôi vậy, không hóa hình thì thôi, dù sao hiện tại kỹ năng làm nũng của ta đã thuần thạo. Cho dù không biết săn bắn… thì ra khỏi cung cũng sẽ không bị c.h.ế.t đói!
Ta muốn đi tìm cha mẹ!
Cố Lễ gì đó, đi đi!
Tìm con mèo khác làm thế thân cho ngươi đi!
Ta ngồi xổm ở góc tường, vặn vẹo mông, nhìn chằm chằm vào bức tường cao, chuẩn bị xuất phát.
Đang định thử nhảy lên bức tường cung cao ngất kia, thì một ám vệ mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, dọa ta sợ đến mức nhảy hụt, suýt chút nữa thì xù lông.
Sau đó ta bị đưa trở lại tẩm cung của bạo quân.
"Cái này cũng hiểu được sao?" Cố Lễ đã có nhận thức mới về sự thông minh của ta, buồn cười xoa xoa đầu ta, "Ghen rồi hả?"
Ta cong lưng, khè hắn một tiếng đầy hung dữ.
Cố Lễ không hề tức giận, cũng không bị ta dọa sợ, ngược lại tâm trạng có vẻ rất vui, tiếp tục vuốt ve bộ lông của ta.
Ta quay đầu bỏ đi.
Nhưng lần này biết được không dễ dàng gì ra khỏi cung, ta do dự một lúc, cuối cùng trèo lên cây, cả ba ngày không thèm để ý đến hắn.
"Ôi chao, Mao Đoàn đại nhân, ngài giận dỗi gì với Bệ hạ vậy?" Tiểu Thuận Tử ra sức khuyên nhủ, vừa cung kính phe phẩy quạt cho ta, vừa nói: "Đó là Tống tiểu thư cố ý ly gián! Ngài thông minh như vậy, sao có thể mắc bẫy của Tống tiểu thư chứ?"
Ta rất thích bị Tiểu Thuận Tử khen ngợi.
Ta vui vẻ ve vẩy đuôi, ôm cá khô mà Tiểu Thuận Tử dâng lên gặm.
"Bệ hạ biết nàng ta chọc ngài tức giận, nên đã phạt Tống tiểu thư rất nặng đấy! Phạt, phạt ngài có hiểu không?" Tiểu Thuận Tử làm động tác đánh, giống như đang dạy trẻ con: "Chính là như thế này —— đánh! Bệ hạ, vì nàng ta ly gián, nên đã đánh Tống tiểu thư!"
Cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.