Chương 7
Nãi Du Bàn Phù
15/09/2024
Đúng lúc ta thoải mái sắp ngủ thiếp đi, thì phần lông ở bụng dưới dường như bị vạch ra.
"Hả?" Cố Lễ lại vạch lông ta thêm lần nữa.
Ta cứ tưởng là Cố Lễ phát hiện ra bụng ta còn nhiều thịt hơn, nhưng lại nghe thấy Cố Lễ nghi ngờ hỏi: "Ngươi là con cái sao…"
Bộ não sắp chìm vào giấc ngủ của ta, phải mất một lúc lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Cố Lễ.
"Meo!"
Ta kêu lên một tiếng thảm thiết, bật dậy trên long sàng, tặng cho Cố Lễ một bộ combo mèo quyền, sau đó chạy biến lên xà nhà.
… Dê xồm!
Ta ngồi xổm trên xà nhà, xấu hổ đến mức đầu bốc khói, điên cuồng che giấu phần lông bụng bị vạch ra.
Định mệnh, hắn cuối cùng đã ra tay với ta - một con mèo con đáng thương!
Cho dù Cố Lễ có dỗ dành thế nào, ta cũng không chịu bước vào tẩm cung của hắn thêm một bước nào nữa.
Vì vậy, Cố Lễ đã sai ngự trù nghiên cứu ra món cá khô vị mới.
Hừ, ngây thơ.
Ta là loại mèo mà ngươi muốn dỗ là dỗ được sao?
Ta ngồi xổm bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào đĩa cá khô trên bàn ở tẩm cung.
Nuốt nước miếng.
Mùi vị này, có vẻ thơm đấy…
Cố Lễ như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Ta lập tức làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu đi, giả vờ l.i.ế.m móng vuốt.
Mấy ngày nay, cá khô mà Tiểu Thuận Tử dâng lên cho ta càng ngày càng khó ăn, quả thực khác một trời một vực với mùi vị thoang thoảng từ tẩm cung kia!
Tiểu Thuận Tử còn luôn miệng nói cá khô ở tẩm cung của Cố Lễ ngon đến mức nào, một ngày có thể khen đến tám lần.
Thậm chí khi ta đang ngủ trưa, hắn ta còn đột nhiên xuất hiện, định nhân cơ hội tẩy não ta, ghé sát tai ta, nói bằng giọng ma mị: "Mao Đoàn đại nhân… cá khô ở chỗ Bệ hạ thật sự rất ngon… Ngài mau đi nếm thử đi?"
Giọng nói the thé cố tình hạ thấp, giống như tiếng thì thầm của ác ma.
"Meo!"
Ta nhịn không được nữa, nhảy dựng lên, đánh cho Tiểu Thuận Tử kêu la thảm thiết.
Hừ hừ!
Thấy được sự lợi hại của Miêu đại nhân ta rồi chứ!
Ta l.i.ế.m liếm móng vuốt.
Ta thà c.h.ế.t đói, c.h.ế.t ở ngoài này, nhảy xuống từ đây… cũng tuyệt đối không ăn một miếng cá khô nào ở tẩm cung của Cố Lễ!
Tuyệt đối không!
Mấy ngày nay đi dạo chơi bên ngoài, ta nghe được từ chỗ các cung nữ phiên bản chi tiết hơn về việc bạch nguyệt quang bị phạt ——
Nàng ta bị đánh hai mươi trượng.
Thái hậu biết chuyện, suýt chút nữa thì tức đến ngất xỉu.
Cùng lúc đó, triều đình cũng không được yên ổn ——
Tuy nhà họ Tống đắc tội với bạo quân, nhưng chỉ là đứng nhầm hàng ngũ, không đến mức bị định tội. Hơn nữa, tước vị của nhà họ Tống vẫn còn, Tống Uyển Nhi cũng vẫn là đích nữ của hầu phủ.
Sao có thể vì một con vật cưng nhỏ bé mà tùy tiện đánh đập đích nữ của hầu phủ?
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng mắng chửi ta của quần thần càng thêm dữ dội, không biết từ lúc nào, ta đã càng lúc càng được gắn cho cái danh "yêu miêu họa quốc".
Ta: "..."
Ở trong hoàng cung, ta không hề hay biết gì về những sóng gió bên ngoài.
Cố Lễ bảo vệ ta rất tốt, sau đó, ở nơi ta không nhìn thấy, hắn đã lặng lẽ giải quyết hết những lời đồn đại không hay.
Cố Lễ nuông chiều ta đến mức ta suýt chút nữa thì quên mất, hắn thực chất là một bạo quân.
Nhưng cho dù ta có tặng hắn một bộ combo mèo quyền, hắn cũng không hề trừng phạt ta giống như cách hắn trừng phạt bạch nguyệt quang của hắn.
Điều này khiến ta có chút cảm động, trong lòng cũng không còn tức giận như vậy nữa.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy đi không ít chỉ sau vài ngày không ngủ chung, ta có chút áy náy.
Thôi vậy, thế thân thì cứ thế thân đi.
"Hả?" Cố Lễ lại vạch lông ta thêm lần nữa.
Ta cứ tưởng là Cố Lễ phát hiện ra bụng ta còn nhiều thịt hơn, nhưng lại nghe thấy Cố Lễ nghi ngờ hỏi: "Ngươi là con cái sao…"
Bộ não sắp chìm vào giấc ngủ của ta, phải mất một lúc lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Cố Lễ.
"Meo!"
Ta kêu lên một tiếng thảm thiết, bật dậy trên long sàng, tặng cho Cố Lễ một bộ combo mèo quyền, sau đó chạy biến lên xà nhà.
… Dê xồm!
Ta ngồi xổm trên xà nhà, xấu hổ đến mức đầu bốc khói, điên cuồng che giấu phần lông bụng bị vạch ra.
Định mệnh, hắn cuối cùng đã ra tay với ta - một con mèo con đáng thương!
Cho dù Cố Lễ có dỗ dành thế nào, ta cũng không chịu bước vào tẩm cung của hắn thêm một bước nào nữa.
Vì vậy, Cố Lễ đã sai ngự trù nghiên cứu ra món cá khô vị mới.
Hừ, ngây thơ.
Ta là loại mèo mà ngươi muốn dỗ là dỗ được sao?
Ta ngồi xổm bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào đĩa cá khô trên bàn ở tẩm cung.
Nuốt nước miếng.
Mùi vị này, có vẻ thơm đấy…
Cố Lễ như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Ta lập tức làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu đi, giả vờ l.i.ế.m móng vuốt.
Mấy ngày nay, cá khô mà Tiểu Thuận Tử dâng lên cho ta càng ngày càng khó ăn, quả thực khác một trời một vực với mùi vị thoang thoảng từ tẩm cung kia!
Tiểu Thuận Tử còn luôn miệng nói cá khô ở tẩm cung của Cố Lễ ngon đến mức nào, một ngày có thể khen đến tám lần.
Thậm chí khi ta đang ngủ trưa, hắn ta còn đột nhiên xuất hiện, định nhân cơ hội tẩy não ta, ghé sát tai ta, nói bằng giọng ma mị: "Mao Đoàn đại nhân… cá khô ở chỗ Bệ hạ thật sự rất ngon… Ngài mau đi nếm thử đi?"
Giọng nói the thé cố tình hạ thấp, giống như tiếng thì thầm của ác ma.
"Meo!"
Ta nhịn không được nữa, nhảy dựng lên, đánh cho Tiểu Thuận Tử kêu la thảm thiết.
Hừ hừ!
Thấy được sự lợi hại của Miêu đại nhân ta rồi chứ!
Ta l.i.ế.m liếm móng vuốt.
Ta thà c.h.ế.t đói, c.h.ế.t ở ngoài này, nhảy xuống từ đây… cũng tuyệt đối không ăn một miếng cá khô nào ở tẩm cung của Cố Lễ!
Tuyệt đối không!
Mấy ngày nay đi dạo chơi bên ngoài, ta nghe được từ chỗ các cung nữ phiên bản chi tiết hơn về việc bạch nguyệt quang bị phạt ——
Nàng ta bị đánh hai mươi trượng.
Thái hậu biết chuyện, suýt chút nữa thì tức đến ngất xỉu.
Cùng lúc đó, triều đình cũng không được yên ổn ——
Tuy nhà họ Tống đắc tội với bạo quân, nhưng chỉ là đứng nhầm hàng ngũ, không đến mức bị định tội. Hơn nữa, tước vị của nhà họ Tống vẫn còn, Tống Uyển Nhi cũng vẫn là đích nữ của hầu phủ.
Sao có thể vì một con vật cưng nhỏ bé mà tùy tiện đánh đập đích nữ của hầu phủ?
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng mắng chửi ta của quần thần càng thêm dữ dội, không biết từ lúc nào, ta đã càng lúc càng được gắn cho cái danh "yêu miêu họa quốc".
Ta: "..."
Ở trong hoàng cung, ta không hề hay biết gì về những sóng gió bên ngoài.
Cố Lễ bảo vệ ta rất tốt, sau đó, ở nơi ta không nhìn thấy, hắn đã lặng lẽ giải quyết hết những lời đồn đại không hay.
Cố Lễ nuông chiều ta đến mức ta suýt chút nữa thì quên mất, hắn thực chất là một bạo quân.
Nhưng cho dù ta có tặng hắn một bộ combo mèo quyền, hắn cũng không hề trừng phạt ta giống như cách hắn trừng phạt bạch nguyệt quang của hắn.
Điều này khiến ta có chút cảm động, trong lòng cũng không còn tức giận như vậy nữa.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy đi không ít chỉ sau vài ngày không ngủ chung, ta có chút áy náy.
Thôi vậy, thế thân thì cứ thế thân đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.