Chương 8
Nãi Du Bàn Phù
15/09/2024
Nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao thì ta cũng sẽ rời đi.
Ta đặc biệt lựa chọn thời điểm buổi tối lẻn về, kết quả vẫn bị hắn tóm gọn ——
"Cuối cùng cũng chịu về rồi sao?" Giọng Cố Lễ vang lên từ phía sau bình phong.
Lờ mờ, dường như còn có tiếng nước chảy.
Ta có chút mất mặt, không thèm để ý đến hắn, trừng mặt, lạnh lùng đi thẳng đến đĩa cá khô vị mới trên bàn mà ta ngày đêm mong nhớ.
Hu hu… thơm quá!
Ngon quá đi mất!!!
Ta vùi đầu vào ăn.
Đến khi đã no được tám phần, Cố Lễ lại nói: "Nếu ngươi thích ăn, ngày mai ta sẽ bảo ngự trù làm tiếp —— nhưng nếu ngươi còn ăn đến mức khó chịu nữa, thì trẫm sẽ không xoa bụng cho ngươi đâu."
Vừa nhắc đến chuyện xoa bụng, ta lại nhớ đến chuyện hắn giở trò lưu manh với ta hôm đó.
"Meo!"
Ta chửi rủa.
Ta lưu luyến không rời ngoạm miếng cá khô còn lại vào ổ của mình, theo bản năng dùng móng vuốt cào cào, muốn giấu đi.
Tiếng cười trầm thấp của ai đó vang lên từ phía sau bình phong.
Cười cái gì mà cười!
Ta hung dữ quay đầu trừng mắt nhìn hắn, nhưng vừa quay đầu lại, ta đột nhiên trừng lớn mắt.
Cái ổ sang trọng của ta được Cố Lễ đặt trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường —— mặc dù ta chưa từng ngủ ở đó lần nào.
Nhưng vị trí này lại có thể nhìn thấy cảnh tượng phía sau bình phong.
Và lúc này ta mới phát hiện…
Cố Lễ đang tắm!
Cái này… Cố Lễ bị làm sao vậy? Chạy đến phòng ngủ tắm rửa?
Hoàng đế chẳng phải có cung điện chuyên dùng để tắm rửa sao!
Trong lúc kinh ngạc, ta nhịn không được mà lặng lẽ liếc thêm hai lần nữa.
Thân hình này… quả thực rất đẹp!
Tai ta hơi nóng lên, nhịn không được mà run run.
Khốn kiếp.
Tên phàm nhân này đang quyến rũ ta!
"Tắm chung không?" Cố Lễ lười biếng dựa vào thùng tắm, vẫy tay với ta.
Ta giật mình nhảy dựng lên.
Đã biết ta là con gái rồi mà còn muốn tắm chung với ta!
… Dê xồm!
Ta hốt hoảng nhảy xuống bàn, cuống cuồng bỏ chạy.
Cho đến khi Cố Lễ tắm xong, chuẩn bị đi ngủ, ta mới ngượng ngùng quay lại, giống như thường lệ, niệm một đạo thuật an thần.
Vừa niệm xong, Cố Lễ đã vớt ta vào lòng, dùng cằm cọ cọ lên đầu ta.
"Cuối cùng cũng chịu quay lại ngủ rồi." Giọng Cố Lễ khàn khàn. Thuật an thần dần dần có tác dụng, giọng hắn càng lúc càng nhỏ.
Ta khịt mũi một tiếng, mặc cho hắn vuốt ve bộ lông của ta, nghe tiếng hít thở của hắn dần đều đặn.
Nhưng bị hắn ôm trong lòng, trong đầu ta cứ hiện lên hình ảnh vừa rồi.
Ta đỏ mặt, vùi đầu vào lòng Cố Lễ.
Sau này ta mới biết, Cố Lễ sợ ta nhân lúc hắn không có ở đây mà lén lút ăn cá khô, cho nên mấy ngày nay hắn đều tắm rửa ở tẩm cung.
Ta:"..."
Ta là loại mèo như vậy sao!
Ta phẫn nộ gặm một miếng cá khô.
Nhưng Cố Lễ đã sai người làm cho ta một chiếc chuông vàng nhỏ. Tiếng chuông leng keng trong trẻo, không hề chói tai, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Nể mặt cống phẩm của hắn, ta sẽ không so đo nữa.
Ta đeo chiếc chuông nhỏ khắc hoa văn hoàng gia phức tạp, ngẩng cao đầu kiêu hãnh đi dạo khắp các ngóc ngách trong cung, đôi khi cũng đến Kim Loan điện - nơi các quan văn võ thượng triều, nghe ngóng bát quái... à không, là đến nghe ngóng xem có tin tức gì về cha ta không.
Biết đâu mèo mù lại vớ được cá rán nhỉ?
Ta vừa lắc lắc chuông một cách nhàm chán, vừa chờ các quan lui triều.
Chờ đến khi bọn họ rốt cuộc cũng tan triều, nối đuôi nhau đi ra, ta vội vàng ngồi xổm xuống, ra sức nhìn chằm chằm vào các vị đại thần đi ngang qua.
Nhưng tiếc là, không nhìn thấy ai giống cha ta cả.
Ngược lại là bị bạo quân nhìn thấy, tưởng ta đặc biệt đến chờ hắn, đuôi lông mày hiện lên ý cười, dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ chói mắt.
Ta bị nụ cười đó làm cho tim đập loạn nhịp, bối rối quay đầu đi chỗ khác.
Vốn dĩ ngồi xổm mấy ngày, xác định không có manh mối nào thì ta sẽ không đến nữa, nhưng đã tên phàm nhân này thụ sủng nhược kinh như vậy... vậy thì ta lại đến thêm mấy ngày nữa vậy.
Bạch nguyệt quang lại đặc biệt đến tìm ta.
Lúc bấy giờ ta đang nằm dài trên tường l.i.ế.m láp mông.
"Nhóc con, ngươi chính là sủng vật mà Lễ ca ca nuôi sao." Bạch nguyệt quang dịu dàng hỏi.
Ta đặc biệt lựa chọn thời điểm buổi tối lẻn về, kết quả vẫn bị hắn tóm gọn ——
"Cuối cùng cũng chịu về rồi sao?" Giọng Cố Lễ vang lên từ phía sau bình phong.
Lờ mờ, dường như còn có tiếng nước chảy.
Ta có chút mất mặt, không thèm để ý đến hắn, trừng mặt, lạnh lùng đi thẳng đến đĩa cá khô vị mới trên bàn mà ta ngày đêm mong nhớ.
Hu hu… thơm quá!
Ngon quá đi mất!!!
Ta vùi đầu vào ăn.
Đến khi đã no được tám phần, Cố Lễ lại nói: "Nếu ngươi thích ăn, ngày mai ta sẽ bảo ngự trù làm tiếp —— nhưng nếu ngươi còn ăn đến mức khó chịu nữa, thì trẫm sẽ không xoa bụng cho ngươi đâu."
Vừa nhắc đến chuyện xoa bụng, ta lại nhớ đến chuyện hắn giở trò lưu manh với ta hôm đó.
"Meo!"
Ta chửi rủa.
Ta lưu luyến không rời ngoạm miếng cá khô còn lại vào ổ của mình, theo bản năng dùng móng vuốt cào cào, muốn giấu đi.
Tiếng cười trầm thấp của ai đó vang lên từ phía sau bình phong.
Cười cái gì mà cười!
Ta hung dữ quay đầu trừng mắt nhìn hắn, nhưng vừa quay đầu lại, ta đột nhiên trừng lớn mắt.
Cái ổ sang trọng của ta được Cố Lễ đặt trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường —— mặc dù ta chưa từng ngủ ở đó lần nào.
Nhưng vị trí này lại có thể nhìn thấy cảnh tượng phía sau bình phong.
Và lúc này ta mới phát hiện…
Cố Lễ đang tắm!
Cái này… Cố Lễ bị làm sao vậy? Chạy đến phòng ngủ tắm rửa?
Hoàng đế chẳng phải có cung điện chuyên dùng để tắm rửa sao!
Trong lúc kinh ngạc, ta nhịn không được mà lặng lẽ liếc thêm hai lần nữa.
Thân hình này… quả thực rất đẹp!
Tai ta hơi nóng lên, nhịn không được mà run run.
Khốn kiếp.
Tên phàm nhân này đang quyến rũ ta!
"Tắm chung không?" Cố Lễ lười biếng dựa vào thùng tắm, vẫy tay với ta.
Ta giật mình nhảy dựng lên.
Đã biết ta là con gái rồi mà còn muốn tắm chung với ta!
… Dê xồm!
Ta hốt hoảng nhảy xuống bàn, cuống cuồng bỏ chạy.
Cho đến khi Cố Lễ tắm xong, chuẩn bị đi ngủ, ta mới ngượng ngùng quay lại, giống như thường lệ, niệm một đạo thuật an thần.
Vừa niệm xong, Cố Lễ đã vớt ta vào lòng, dùng cằm cọ cọ lên đầu ta.
"Cuối cùng cũng chịu quay lại ngủ rồi." Giọng Cố Lễ khàn khàn. Thuật an thần dần dần có tác dụng, giọng hắn càng lúc càng nhỏ.
Ta khịt mũi một tiếng, mặc cho hắn vuốt ve bộ lông của ta, nghe tiếng hít thở của hắn dần đều đặn.
Nhưng bị hắn ôm trong lòng, trong đầu ta cứ hiện lên hình ảnh vừa rồi.
Ta đỏ mặt, vùi đầu vào lòng Cố Lễ.
Sau này ta mới biết, Cố Lễ sợ ta nhân lúc hắn không có ở đây mà lén lút ăn cá khô, cho nên mấy ngày nay hắn đều tắm rửa ở tẩm cung.
Ta:"..."
Ta là loại mèo như vậy sao!
Ta phẫn nộ gặm một miếng cá khô.
Nhưng Cố Lễ đã sai người làm cho ta một chiếc chuông vàng nhỏ. Tiếng chuông leng keng trong trẻo, không hề chói tai, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Nể mặt cống phẩm của hắn, ta sẽ không so đo nữa.
Ta đeo chiếc chuông nhỏ khắc hoa văn hoàng gia phức tạp, ngẩng cao đầu kiêu hãnh đi dạo khắp các ngóc ngách trong cung, đôi khi cũng đến Kim Loan điện - nơi các quan văn võ thượng triều, nghe ngóng bát quái... à không, là đến nghe ngóng xem có tin tức gì về cha ta không.
Biết đâu mèo mù lại vớ được cá rán nhỉ?
Ta vừa lắc lắc chuông một cách nhàm chán, vừa chờ các quan lui triều.
Chờ đến khi bọn họ rốt cuộc cũng tan triều, nối đuôi nhau đi ra, ta vội vàng ngồi xổm xuống, ra sức nhìn chằm chằm vào các vị đại thần đi ngang qua.
Nhưng tiếc là, không nhìn thấy ai giống cha ta cả.
Ngược lại là bị bạo quân nhìn thấy, tưởng ta đặc biệt đến chờ hắn, đuôi lông mày hiện lên ý cười, dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ chói mắt.
Ta bị nụ cười đó làm cho tim đập loạn nhịp, bối rối quay đầu đi chỗ khác.
Vốn dĩ ngồi xổm mấy ngày, xác định không có manh mối nào thì ta sẽ không đến nữa, nhưng đã tên phàm nhân này thụ sủng nhược kinh như vậy... vậy thì ta lại đến thêm mấy ngày nữa vậy.
Bạch nguyệt quang lại đặc biệt đến tìm ta.
Lúc bấy giờ ta đang nằm dài trên tường l.i.ế.m láp mông.
"Nhóc con, ngươi chính là sủng vật mà Lễ ca ca nuôi sao." Bạch nguyệt quang dịu dàng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.