Chương 9
Nãi Du Bàn Phù
15/09/2024
Có lẽ do vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, sắc mặt nàng ta có chút tái nhợt. Nàng ta nhỏ giọng nói: "Sao ngươi lại không thích ta? Xuống đây chơi với tỷ tỷ được không?"
Nàng ta cầm một con cá khô dụ dỗ, nhưng yêu quái nhạy cảm hơn động vật bình thường rất nhiều, ta nhanh chóng nhận ra sự chán ghét và oán hận ẩn sâu trong mắt nàng ta.
Ta cảnh giác đứng dậy, nhanh chóng lùi lại hai bước.
"Ngươi thật sự có thể hiểu được tiếng người sao?" Giọng Bạch nguyệt quang vẫn dịu dàng, tiến về phía ta, "Những lời ta nói lúc trước không có ý gì khác đâu, tỷ tỷ rất thích ngươi, tỷ tỷ muốn làm bạn với ngươi. Ngươi xuống đây, chơi với tỷ tỷ được không?"
Gió nhẹ thổi qua, ta ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người nàng ta, và... mùi cỏ bạc hà mèo nồng nặc hơn cả mùi thuốc.
Rõ ràng là nàng ta không có ý tốt, hơn nữa còn chuẩn bị kỹ càng.
Ta cố gắng kiềm chế xung động muốn lại gần nàng ta lăn lộn, chưa đợi nàng ta đến gần, ta đã quay đầu bỏ chạy.
Chạy được một đoạn, ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mùi cỏ bạc hà mèo nồng nặc trên người nàng ta đã thu hút một đám mèo khác trong cung.
Rất nhanh sau đó, đám mèo đã vây quanh bạch nguyệt quang...
Hiện trường mèo hút người quy mô lớn!
Lũ mèo hoang không có linh trí này hung dữ vô cùng. Bạch nguyệt quang bị sự nhiệt tình của chúng quấn lấy đến mức phát cáu, nàng ta hơi thô bạo từ chối, kết quả là mu bàn tay bị cào một nhát.
... Tự làm tự chịu.
Ta vừa cảm thán, vừa chạy một mạch về phía tẩm cung của bạo quân.
A Tô nói trong cung tranh đấu gay gắt lắm.
Hôm nay ta coi như là được mở mang tầm mắt.
Nhưng rất nhanh sau đó ta đã biết, so với những chuyện xảy ra sau này… thì chuyện này chỉ có thể coi là chuyện nhỏ nhặt.
Bạch nguyệt quang thế mà lại chạy đến chỗ Thái hậu cáo trạng, nói vết thương trên người nàng ta là do ta cào!
Thái hậu lập tức phái người đến bắt ta.
Bọn họ hung dữ cầm gậy gộc, còn nói Thái hậu không thể trơ mắt nhìn Cố Lễ sai lầm thêm nữa, muốn thay Cố Lễ "đạo làm vua"!
Cố Lễ không có ở đây, Tiểu Thuận Tử hoảng hốt, vội vàng sai người chặn cửa lớn tẩm cung lại, không cho bọn họ xông vào, đồng thời phái người đi bẩm báo cho Cố Lễ.
"Mao Đoàn đại nhân, ngài đừng sợ." Tiểu Thuận Tử ngồi xổm trước mặt ta an ủi, "Bệ hạ sẽ không để bọn họ bắt nạt ngài đâu!"
Tuy nói như vậy, nhưng Tiểu Thuận Tử vẫn lo lắng đến mức toát cả mồ hôi.
Thái hậu lại dám điều động cả thị vệ. Nợ mới nợ cũ, bà ta nhất định là muốn g.i.ế.c ta!
Ta dùng móng vuốt vỗ vỗ mu bàn tay hắn ta an ủi, giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng bất an.
Ta chỉ là thế thân cho một con mèo phàm thôi...
Lại còn "cào" bạch nguyệt quang của Cố Lễ.
Cố Lễ... sẽ tin ta sao?
Nàng ta cầm một con cá khô dụ dỗ, nhưng yêu quái nhạy cảm hơn động vật bình thường rất nhiều, ta nhanh chóng nhận ra sự chán ghét và oán hận ẩn sâu trong mắt nàng ta.
Ta cảnh giác đứng dậy, nhanh chóng lùi lại hai bước.
"Ngươi thật sự có thể hiểu được tiếng người sao?" Giọng Bạch nguyệt quang vẫn dịu dàng, tiến về phía ta, "Những lời ta nói lúc trước không có ý gì khác đâu, tỷ tỷ rất thích ngươi, tỷ tỷ muốn làm bạn với ngươi. Ngươi xuống đây, chơi với tỷ tỷ được không?"
Gió nhẹ thổi qua, ta ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người nàng ta, và... mùi cỏ bạc hà mèo nồng nặc hơn cả mùi thuốc.
Rõ ràng là nàng ta không có ý tốt, hơn nữa còn chuẩn bị kỹ càng.
Ta cố gắng kiềm chế xung động muốn lại gần nàng ta lăn lộn, chưa đợi nàng ta đến gần, ta đã quay đầu bỏ chạy.
Chạy được một đoạn, ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mùi cỏ bạc hà mèo nồng nặc trên người nàng ta đã thu hút một đám mèo khác trong cung.
Rất nhanh sau đó, đám mèo đã vây quanh bạch nguyệt quang...
Hiện trường mèo hút người quy mô lớn!
Lũ mèo hoang không có linh trí này hung dữ vô cùng. Bạch nguyệt quang bị sự nhiệt tình của chúng quấn lấy đến mức phát cáu, nàng ta hơi thô bạo từ chối, kết quả là mu bàn tay bị cào một nhát.
... Tự làm tự chịu.
Ta vừa cảm thán, vừa chạy một mạch về phía tẩm cung của bạo quân.
A Tô nói trong cung tranh đấu gay gắt lắm.
Hôm nay ta coi như là được mở mang tầm mắt.
Nhưng rất nhanh sau đó ta đã biết, so với những chuyện xảy ra sau này… thì chuyện này chỉ có thể coi là chuyện nhỏ nhặt.
Bạch nguyệt quang thế mà lại chạy đến chỗ Thái hậu cáo trạng, nói vết thương trên người nàng ta là do ta cào!
Thái hậu lập tức phái người đến bắt ta.
Bọn họ hung dữ cầm gậy gộc, còn nói Thái hậu không thể trơ mắt nhìn Cố Lễ sai lầm thêm nữa, muốn thay Cố Lễ "đạo làm vua"!
Cố Lễ không có ở đây, Tiểu Thuận Tử hoảng hốt, vội vàng sai người chặn cửa lớn tẩm cung lại, không cho bọn họ xông vào, đồng thời phái người đi bẩm báo cho Cố Lễ.
"Mao Đoàn đại nhân, ngài đừng sợ." Tiểu Thuận Tử ngồi xổm trước mặt ta an ủi, "Bệ hạ sẽ không để bọn họ bắt nạt ngài đâu!"
Tuy nói như vậy, nhưng Tiểu Thuận Tử vẫn lo lắng đến mức toát cả mồ hôi.
Thái hậu lại dám điều động cả thị vệ. Nợ mới nợ cũ, bà ta nhất định là muốn g.i.ế.c ta!
Ta dùng móng vuốt vỗ vỗ mu bàn tay hắn ta an ủi, giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng bất an.
Ta chỉ là thế thân cho một con mèo phàm thôi...
Lại còn "cào" bạch nguyệt quang của Cố Lễ.
Cố Lễ... sẽ tin ta sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.