Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em ♥ Đừng Dỗi Nữa Nha!
Chương 89: Ngoại Truyện Đầu
Saotome Hotaru
26/06/2016
2 năm sau
Trong một khu vườn, có hai cậu bé và hai cô bé đang ngồi chơi với nhau. Nhìn vào là biết rất vui vẻ. Ở cạnh đó là ba bà mẹ xinh đẹp tựa như thiên thần. Mỗi người một vẻ không chê vào đâu được. Không là ai khác đó chính là cô, Nhã Phương và chị Vân.
- Mẹ - tiếng của một cô bé vang lên rồi xà vào lòng cô
- Kiều Kiều chuyện gì vậy con ? - cô ôm Kiều Kiều lên hỏi
- Gia Minh bắt nạt con - Kiều Kiều chỉ vào câu bé bằng tuổi mình
- Gia Minh con hư quá - Nhã Phương lên tiếng đòi lại công bằng cho Kiều Kiều
- Huhu huhu huhu rõ ràng bạn ý dành đồ của con trước mà - Gia Minh oan ức khóc lóc kể nể
- Kiều Kiều con hư như vậy từ lúc nào - cô lườm yêu Kiều Kiều
- Mẹ mẹ hỏi chị Tường An với anh Hạo Minh xem, rõ ràng cậu ý dành đồ của con mà - Kiều Kiều lườm Gia mình rồi hướng ánh mắt đáng thương tới Hạo Minh cùng Tường An
- Cô thực ra đồ của hai đứa tranh là của anh Hạo Minh - Tường An chuyển hết gánh nặng trên vai cho Hạo Minh giải quyết
- A haha con nghĩ hai đứa sẽ chơi với nhau hoà thuận ai mà ngờ được chúng lại .... - Hạo Minh giải thích rồi đáp cho Tường An một nụ cười chết người
- Phải ha, em cũng nghĩ hai đứa nhỏ chơi với nhau hoà thuân ai ngờ - Tường An hướng ánh mắt xin lỗi tới Hạo Minh
Vậy là mọi việc được giải quyết êm thấm. Sau đó không lâu chị Vân cùng Nhã Phương liền nhận được điện thoại từ ông xã của mình. Thấy vậy cô níu kéo hai người họ lại mà không được. Thấy họ ôm con của mình bỏ đi mà trong lòng cô cảm thấy buồn chán. Nhìn Kiều Kiều cùng Hạo Minh chơi với nhau cô bất giác nở nụ cười. Nhớ tới hôm đó hai vợ chồng cãi nhau việc đặt tên cho con. Hắn liền bảo là tên Kiều Kiều cô cứ nhất khuyết cho con dở từ điển ai dè về sau con sở từ điển ra lại phải từ Kiều những hai lần. Có lẽ là do con thích tên đó hoặc do là may mắn thôi.
- Em lại ủ rũ như vậy là sao - hắn đi làm về thấy cô trong vườn ủ rũ một chỗ bèn hỏi
- Anh đi làm về rồi sao - cô theo phả xạ mà hỏi
- BA - Kiều Kiều hét lên rồi nhảy vào lòng hắn
- Ừ con gái ngoan - hắn xoa đầu Kiều Kiều rồi hôn một cái
- Jun - Hạo Minh gọi
Jun nằm bên cạnh chân cô nãy nghe thấy Hạo Minh gọi liền nhổm dậy chạy tới chỗ Hạo Minh. Cô xoa đầu Jun rồi để nó chạy tới chỗ Hạo Minh. Nhìn thằng bé chơi với Jun làm cô buồn cười. Có lần Kiều Kiều ngồi trên lưng Jun đi chơi, ra đường làm cho ai ai cũng nhìn. Lúc đó hình như Kiều Kiều mới một tuổi rưỡi thì phải. Hôm đó bất cẩn cô để lạc mất con ở siêu thị. Hắn nhận được điện thoại lại chạy về mắng cô một chận rồi cùng cô đi tìm Kiều Kiều. Tới tối hai vợ chồng không tìm được con, mặc dù đã báo cảnh sát nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Vậy mà tới tối cô và hắn đi tìm ở xung quanh xem con có đi tới nhà hàng xóm không kiền nhìn thấy Jun mang Kiều Kiều trở về. Con bé ngồi trên lưng Jun dáng vẻ rất vui rồi gọi tiếng ba mẹ. Giờ nhớ lại cô liền cảm thấy rất vui vẻ
Tới tối sau khi ăn cơm, cô liền dành thời gian đọc truyện cổ tích cho Kiều Kiều nghe, bên cạnh đó hắn dạy Hạo Minh học bài. Thằng bé năm nay lên lớp 3, tuy vẫn chưa có nhiều kiến thức học, cô và hắn cũng mặc cho con vừa chơi vừa học cũng được nhưng thằn bé lại một mực coi việc học là quan trong nhất đòi cô mua bao nhiêu sách tham khảo hướng dẫn đủ thứ. Thậm trí còn đòi cô mua luôn mấy cuốn sách của lớp 4, 5. Nhiều lần cô khuyên con cứ chơi thoải mái đi không cần quan trọng học hành. Mặc dù thắng bé đồng ý nhưng nhiều lần vẫn đòi bố mua mấy quyển sách nâng cao cho mình.
- Kiều Kiều uống cốc sữa rồi đi ngủ nha con - cô để cốc sữa lên mặt bàn cho Kiều Kiều rồi đi ra khỏi phòng
- Mẹ ngủ ngon - Kiều Kiều nói
- Con ngủ ngon - cô cười đáp lại
Đi tới phòng Hạo Minh thấy thằng bé vẫn đang học, hắn ngồi bên cạnh kèm cặp cho Hạo Minh. Cô đi vào rồi xoa đầu Hạo Minh sau đó hôn con một cái. Nhìn qua một đóng sách xếp thành trồng trong phòng con liền thở dài. Có phải sau này thằng bé sẽ biến thành một sách đến cả bạn gái cũng không có lấy một người không. Thật khiến cô lo lắng cho thắng bé mà.
- Ngủ sớm nha Hạo Minh, đừng học nhiều quá - cô than rồi chuẩn bị đi về phòng
- Mẹ ngủ ngon - Hạo Minh quay đầu lại nói
- Ừ, con cũng vậy - cô cười nói rồi rời khỏi phòng
Trở về phòng cô liền nhảy lên giường ngủ luôn. Cả ngày nay thật buồn chán, tuy vẫn làm nội chợ nhưng cô nghĩ chắc mình lên kiếm việc gì đó để làm, trước đây từng là nhà thiết kế chắc bây giờ vẫn làm được nghề này nhỉ. Có lẽ sáng mai lên nộp hồ sơ vào mấy công ty để kiếm việc thôi cô thầm nghĩ. Năm được một lúc liền cảm nhận được có người đi vào, chắc là hắn, dạy con chắc mệt qua nên đi ngủ là phải
- Em đừng lo lắng cho Hạo Minh quá, con cũng rất có tài năng đấy, đừng lo lắng sau này nó sẽ giống ba nó thôi gái theo đầy - hắn tự hào nói
- Gái theo đầy, làm như tự hào lắm ấy - cô nói giọng nhàn nhạt
-...- hắn không nói gì cả liền nằm vào đắt chăn nên ngủ
Cô quay lưng lại phí hắn không nói gì cả. Cảm nhận được một bàn tay lạnh đang ôm lấy thân người mình. Cô bỗng cảnh giác, nâng mức đề phòng của bản thân lên một mức. Quả nhiên đúng như dự liệu. Con sói kia không nhịn được lại bắt đầu hoành hành rồi
- Anh biết năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi không, biết đã làm cha của mấy đứa con rồi - cô giọng nhẹ tênh nói
- Anh không ngại có thêm con đâu, anh đủ tiền để nuôi con và vợ mình ăn cả đời mà không phải làm việc - hắn cười xấu xa nói
- .... Hình như em phải mua thêm giường thì phải - cô vẫn nhắm mắt nói
- A - hắn kêu lên
Cô cũng thật quá đáng mà, hắn đã làm gì đau chỉ động tay động chân tý thôi má bẹ véo sưng lên thế này. Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng dỗ dành một hai câu, tuy nhiên casii hắn nhận được vẫn là cự tuyệt. Cô không cho hắn tất nhiên chẳng còn cách nào khác là tự mình hành động thôi.
- A anh đang làm cái gì đó - cô giật mình nói
- Em không cho anh liền cướp - hắn cười tà mị nói
- Anh...anh...quá đáng - cô hét lên
Tôi đó có người bị ăn tới mức chết đi sống lại....
Trong một khu vườn, có hai cậu bé và hai cô bé đang ngồi chơi với nhau. Nhìn vào là biết rất vui vẻ. Ở cạnh đó là ba bà mẹ xinh đẹp tựa như thiên thần. Mỗi người một vẻ không chê vào đâu được. Không là ai khác đó chính là cô, Nhã Phương và chị Vân.
- Mẹ - tiếng của một cô bé vang lên rồi xà vào lòng cô
- Kiều Kiều chuyện gì vậy con ? - cô ôm Kiều Kiều lên hỏi
- Gia Minh bắt nạt con - Kiều Kiều chỉ vào câu bé bằng tuổi mình
- Gia Minh con hư quá - Nhã Phương lên tiếng đòi lại công bằng cho Kiều Kiều
- Huhu huhu huhu rõ ràng bạn ý dành đồ của con trước mà - Gia Minh oan ức khóc lóc kể nể
- Kiều Kiều con hư như vậy từ lúc nào - cô lườm yêu Kiều Kiều
- Mẹ mẹ hỏi chị Tường An với anh Hạo Minh xem, rõ ràng cậu ý dành đồ của con mà - Kiều Kiều lườm Gia mình rồi hướng ánh mắt đáng thương tới Hạo Minh cùng Tường An
- Cô thực ra đồ của hai đứa tranh là của anh Hạo Minh - Tường An chuyển hết gánh nặng trên vai cho Hạo Minh giải quyết
- A haha con nghĩ hai đứa sẽ chơi với nhau hoà thuận ai mà ngờ được chúng lại .... - Hạo Minh giải thích rồi đáp cho Tường An một nụ cười chết người
- Phải ha, em cũng nghĩ hai đứa nhỏ chơi với nhau hoà thuân ai ngờ - Tường An hướng ánh mắt xin lỗi tới Hạo Minh
Vậy là mọi việc được giải quyết êm thấm. Sau đó không lâu chị Vân cùng Nhã Phương liền nhận được điện thoại từ ông xã của mình. Thấy vậy cô níu kéo hai người họ lại mà không được. Thấy họ ôm con của mình bỏ đi mà trong lòng cô cảm thấy buồn chán. Nhìn Kiều Kiều cùng Hạo Minh chơi với nhau cô bất giác nở nụ cười. Nhớ tới hôm đó hai vợ chồng cãi nhau việc đặt tên cho con. Hắn liền bảo là tên Kiều Kiều cô cứ nhất khuyết cho con dở từ điển ai dè về sau con sở từ điển ra lại phải từ Kiều những hai lần. Có lẽ là do con thích tên đó hoặc do là may mắn thôi.
- Em lại ủ rũ như vậy là sao - hắn đi làm về thấy cô trong vườn ủ rũ một chỗ bèn hỏi
- Anh đi làm về rồi sao - cô theo phả xạ mà hỏi
- BA - Kiều Kiều hét lên rồi nhảy vào lòng hắn
- Ừ con gái ngoan - hắn xoa đầu Kiều Kiều rồi hôn một cái
- Jun - Hạo Minh gọi
Jun nằm bên cạnh chân cô nãy nghe thấy Hạo Minh gọi liền nhổm dậy chạy tới chỗ Hạo Minh. Cô xoa đầu Jun rồi để nó chạy tới chỗ Hạo Minh. Nhìn thằng bé chơi với Jun làm cô buồn cười. Có lần Kiều Kiều ngồi trên lưng Jun đi chơi, ra đường làm cho ai ai cũng nhìn. Lúc đó hình như Kiều Kiều mới một tuổi rưỡi thì phải. Hôm đó bất cẩn cô để lạc mất con ở siêu thị. Hắn nhận được điện thoại lại chạy về mắng cô một chận rồi cùng cô đi tìm Kiều Kiều. Tới tối hai vợ chồng không tìm được con, mặc dù đã báo cảnh sát nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Vậy mà tới tối cô và hắn đi tìm ở xung quanh xem con có đi tới nhà hàng xóm không kiền nhìn thấy Jun mang Kiều Kiều trở về. Con bé ngồi trên lưng Jun dáng vẻ rất vui rồi gọi tiếng ba mẹ. Giờ nhớ lại cô liền cảm thấy rất vui vẻ
Tới tối sau khi ăn cơm, cô liền dành thời gian đọc truyện cổ tích cho Kiều Kiều nghe, bên cạnh đó hắn dạy Hạo Minh học bài. Thằng bé năm nay lên lớp 3, tuy vẫn chưa có nhiều kiến thức học, cô và hắn cũng mặc cho con vừa chơi vừa học cũng được nhưng thằn bé lại một mực coi việc học là quan trong nhất đòi cô mua bao nhiêu sách tham khảo hướng dẫn đủ thứ. Thậm trí còn đòi cô mua luôn mấy cuốn sách của lớp 4, 5. Nhiều lần cô khuyên con cứ chơi thoải mái đi không cần quan trọng học hành. Mặc dù thắng bé đồng ý nhưng nhiều lần vẫn đòi bố mua mấy quyển sách nâng cao cho mình.
- Kiều Kiều uống cốc sữa rồi đi ngủ nha con - cô để cốc sữa lên mặt bàn cho Kiều Kiều rồi đi ra khỏi phòng
- Mẹ ngủ ngon - Kiều Kiều nói
- Con ngủ ngon - cô cười đáp lại
Đi tới phòng Hạo Minh thấy thằng bé vẫn đang học, hắn ngồi bên cạnh kèm cặp cho Hạo Minh. Cô đi vào rồi xoa đầu Hạo Minh sau đó hôn con một cái. Nhìn qua một đóng sách xếp thành trồng trong phòng con liền thở dài. Có phải sau này thằng bé sẽ biến thành một sách đến cả bạn gái cũng không có lấy một người không. Thật khiến cô lo lắng cho thắng bé mà.
- Ngủ sớm nha Hạo Minh, đừng học nhiều quá - cô than rồi chuẩn bị đi về phòng
- Mẹ ngủ ngon - Hạo Minh quay đầu lại nói
- Ừ, con cũng vậy - cô cười nói rồi rời khỏi phòng
Trở về phòng cô liền nhảy lên giường ngủ luôn. Cả ngày nay thật buồn chán, tuy vẫn làm nội chợ nhưng cô nghĩ chắc mình lên kiếm việc gì đó để làm, trước đây từng là nhà thiết kế chắc bây giờ vẫn làm được nghề này nhỉ. Có lẽ sáng mai lên nộp hồ sơ vào mấy công ty để kiếm việc thôi cô thầm nghĩ. Năm được một lúc liền cảm nhận được có người đi vào, chắc là hắn, dạy con chắc mệt qua nên đi ngủ là phải
- Em đừng lo lắng cho Hạo Minh quá, con cũng rất có tài năng đấy, đừng lo lắng sau này nó sẽ giống ba nó thôi gái theo đầy - hắn tự hào nói
- Gái theo đầy, làm như tự hào lắm ấy - cô nói giọng nhàn nhạt
-...- hắn không nói gì cả liền nằm vào đắt chăn nên ngủ
Cô quay lưng lại phí hắn không nói gì cả. Cảm nhận được một bàn tay lạnh đang ôm lấy thân người mình. Cô bỗng cảnh giác, nâng mức đề phòng của bản thân lên một mức. Quả nhiên đúng như dự liệu. Con sói kia không nhịn được lại bắt đầu hoành hành rồi
- Anh biết năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi không, biết đã làm cha của mấy đứa con rồi - cô giọng nhẹ tênh nói
- Anh không ngại có thêm con đâu, anh đủ tiền để nuôi con và vợ mình ăn cả đời mà không phải làm việc - hắn cười xấu xa nói
- .... Hình như em phải mua thêm giường thì phải - cô vẫn nhắm mắt nói
- A - hắn kêu lên
Cô cũng thật quá đáng mà, hắn đã làm gì đau chỉ động tay động chân tý thôi má bẹ véo sưng lên thế này. Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng dỗ dành một hai câu, tuy nhiên casii hắn nhận được vẫn là cự tuyệt. Cô không cho hắn tất nhiên chẳng còn cách nào khác là tự mình hành động thôi.
- A anh đang làm cái gì đó - cô giật mình nói
- Em không cho anh liền cướp - hắn cười tà mị nói
- Anh...anh...quá đáng - cô hét lên
Tôi đó có người bị ăn tới mức chết đi sống lại....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.