Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em ♥ Đừng Dỗi Nữa Nha!
Chương 6: Tỏ Tình
Saotome Hotaru
02/02/2016
Sáng chủ nhật đẹp trời là ngày lí tưởng để đi chơiSáng nay nàng nhận được cuộc điện thoại của hắn tự dưng tự lành nói nàng ra công viên, nàng cũng ra công viên theo lời hắn nói
1 tiếng sau
- Ê - tiếng hắn gọi to làm nàng giật mình , hắn chạy tới chỗ nàng nở nụ cười toả nắng rồi cầm lấy tay nàng kéo đi, khi thấy nàng đứng công viên chờ đợi hắn bỗng hắn cảm thấy vui vẻ không tả nổi lòng cứ nâng nâng như thằng thần kinh
- Anh hẹn tôi là có việc gì vậy - nàng khó hiểu hỏi hắn rốt cuộc đang mưu tính gì đây sao tự dưng lại hẹn nàng ra công viên
Nàng liếc xéo hắn vì để cho nàng đợi lâu , giờ chân nàng hơi tê tê vì nãy giờ chờ hắn chác mai nàng phải đi khám bác sĩ mới đc chứ tại sao không biết mình đợi cả tiếng đồng hồ mà vẫn không chán
- Thích không được à nhưng mà.......phải thay đồ đã - hắn quay lại nhìn nàng nhìn từ đâu tới cuối tỏ vẻ không hài lòng lắm rồi kéo nàng tới 1 tiệm quần áo ở gần công viên
- Thế này là đc rồi - nàng nói nhìn lại thì nàng cũng rất ổn mà, 1 bộ quần áo thể thao cùng đôi dày thể thao nhìn cũng không tệ mặc lại rất thoải mái sao phải thay đổi thế này làm nàng rất mãn nguyện rồi cần gì phải đồ đẹp
- Đi với anh thì em không được mặc vầy - hắn mắng yêu nàng, cô gái này thật là không biết tốt xấu, hắn đã dẫn đi mua quần áo, tiền do hắn trả sao còn có thể nói vậy làm tổn thương hắn mà hắn muôn lo cho nàng, mặc vầy mà cũng được thật là sao hắn lại cảm nắng được con người này không biết nữa
- Anh là anh tôi bao giờ hả - nàng tức giận với hắn, nàng ghét nhất là có người bằng tuổi mình mà lại xưng anh rồi thuận chân giẫm vào chân hắn 1 cái làm hắn đau điếng người
- Ahhh đâu quá được rồi được rồi cho tôi xin lỗi - hắn ôm chân mình thật là khóc không ra nước mắt có cần phải làm vậy không
- Hứ - nàng không nói gì một mạch đi thẳng bỏ lại hắn ở phía sau
- Ê đợi với - hắn đi đứng như người say rượu đuổi theo nàng
Tới cửa hàng bán quần áo
- Mặc bộ này đi - hắn đưa nàng 1 cái váy trắng bó sát người sau đó lại 1 đôi giày cao gót trắng rồi lại 1 cái áo khoác ngoài màu trắng
Phụ nữ đẹp nhất là đồ bó đó là cách nghĩ của hắn vì sẽ làm bật lên vẻ quyến rũ qua những đừng công mềm mại đó cũng là tiêu chuẩn khi hắn chọn bạn gái trước khi tiếp xúc với nàng hắn đã điều tra về số đo 3 vòng của nàng ( anh biến thái quá anh ) thực hài lòng à nha
- Tôi không đi giày cao gót đau chân lắm đi giầy thể thao là thoải mái nhất - nàng phụng phịu làm trái ý hắn
Nàng chán ghét nhìn đôi giày cao gót, từ trước tới nay miễn cưỡng lắm nàng mới đeo vậy mà một nam nhân như hắn lại bắt nàng đeo nó đúng là bực bội mà
- Con gái phải đeo giày cao gót mới đẹp - hắn cũng chả vừa cãi lại nàng
Trên đời này phụ nữ đeo giày cao gót mới là hoàn hảo vậy tại sao ngàng 1 cô gái tài sắc vẹn toàn mà lại không chú ý tới cách ăn mặc cho phù hợp thật là đáng tiếc với sắc đẹp đó mà hắn thề rằng hắn phải chỉnh lại nữ nhân này mới được
- Đó là anh nghĩ tôi không thích sao anh không nghĩ đi giầy cao gót nhiều thì sẽ rất đau chân đo anh biết không - nàng xô 1 tràng với hắn nhìn cái đôi giày cao gót 9 phân thế kia nàng đi là đủ ngã rồi nàng cũng tự tin với chiều cao của mình lắm chứ đâu phải không đâu đi giầy thể thao hoặc không thì miễn cưỡng lắm thì đi đôi 3 đến 4 phân là cũng được rồi việc gì phải đi cao như vậy không bộ hắn muốn mình thật hơn nàng à nhìn là biết chắc nàng chỉ kém hắn chắc không quá chúc phân
- Vậy đi đôi thấp hơn nhé - hắn xuống giọng nài nỉ nàng, quả thực hắn cũng biết là đi giày cao gót nhiều sẽ khiến gót chân rất đau nha trước đây mấy cô bạn gái hắn đều khêu đau rồi bắt hắn cõng về lúc á nhớ không nhầm thì hắn bỏ mặc luôn không quan tâm
- Ừ - nàng cũng chẳng nói gì nữa im lặng là vàng
Sau khi thay xong bộ đồ, nàng bước ra như 1 thiên thần đẹp lung linh hắn nhìn ngơ ngác con nai tơ , quả thật lần đầu đã choáng ngợp bây giờ thì phải nói sao nhỉ quá hoàn hảo, ngay lúc này hắn thề rằng hắn sẽ cưới nàng và làm cho nàng hạnh phúc bất kì nam nhân khác cũng sẽ không có được nàng, nàng sẽ chỉ thuộc về hắn mà thôi
- Kính đâu tôi không nhìn thấy - nàng giơ tay lên không trung cố tìm kiếm cái gì đó để bám ì thực không có kính mọi thứ rất mờ không thỉ nhìn rõ đc
- Từ nay không đc đeo kính nữa chả phải sẽ làm phí phạm vẻ đẹp này sao - hắn cười xoa nhẹ đầu nàng
- Không có kính tôi nhìn đường kiểu gì hỏi hay thế - nàng quát hắn, nàng nghĩ không biết từ trước tới nay hắn học cái gì mà hỏi ngu không chịu nôi
- Tôi dắt em đi mua kính áp tròng là đc chứ gì - hắn bĩu môi nói rồi nắm lấy tay nàng kéo ra khỏi tiệm không quên thanh toán chi phí
- Thôi không cần Khánh Linh tôi không thích mắc nợ người khác anh đưa cái túi màu đỏ của tôi đây trong đó có cặp kính áp tròng - nàng nói rồi dật lại cái túi dang ở trong tay hắn
- Thế sao bn đầu không đeo - hắn khó hiểu hỏi nàng không biết nàng đang nghĩ gì nữa
- Không thích - nàng nói rồi đeo kinh vào mắt
- Xấu hổ sao - hắn trêu nàng , nếu khuôn mặt này mà bị các nam nhân khác nhìn thì hắn cũng thấy ấm ức lắm chứ nhưng mà đã là người hắn yêu tuyệt đối phải rất hoàn hảo
"Bụp" nàng đấm vào bụng hắn 1 phút sau đó bỏ đi không nói 1 lời nào cả mặc cho hắn dở khóc dở cười ôm bụng vẻ mặt đau đớn
- Cho tôi xin lỗi - hắn kéo tay nàng đặt lên trán náng 1 nụ hôn ấm áp chứa đựng rất nhiều khao khát có được nàng của hắn
- Anh dám ăn đậu hủ của tôi cho anh chết nè - nàng lấy túi sách đuổi hắn khắp công viên nhìn hai người rất hạnh phúc trên môi 2 người nở rộ nụ cười hạnh phúc và sự vui vẻ
Mượn gió bẻ măng đó là chiết lí sống thứ 5 của nàng mượn chuyện hôm nay nàn phải đánh cho đã lần trước hắn đã cướp First Kiss của nàng
Sau trận đuôi nhau vừa rồi cả hai đã thấm mệt nằm xuống bãi cỏ xanh mướt ở gốc cây anh đào nghìn năm đang mùa hoa nở đẹp rực rỡ cái khung cảnh này
- Mệt quá *hộc hộc* - hắn nói rồi quay sang nàng trên trán đã lấm tấm mồ hôi nhưng khuôn mặt lại lộ rõ sức sống
- Ai * hộc hộc * bảo anh *hộc hộc * trêu tôi - nàng cũng thở gấp không kém khó khăn nói
Cả hai thoải mái thả mình vào bầu không khí dễ chịu quả thức không thể để tuổi thanh xuân trôi đi 1 cách vô nghĩ được
- Hôm nay quả là vui nha cảm ơn cô - hắn cười quay người về phía nàng nhìn chằm chằm nàng
Nàng thật là đẹp từng đường nét trên khuôn mặt nàng thật rất hoàn hảo ngắm kĩ mới thấy ngũ quan không đến là tệ lắm
- Sao nhìn tôi - nàng khó chịu khi bị người khác nhìn chằm chằm mình
- Mình yêu nhau đi - Hắn nói với nàng 1 câu
Hắn đang chờ đợi câu trả lời của nàng tim hắn đập liên hồi từ lúc hôn nàn tới giờ chưa đêm nào là hắn ngủ yên lòng chỉ sợ có người cướp nàng đi sau bao nhiêu đêm chằn trọc suy nghĩ hắn mới nhận ra rằng à bản thân mình đã si mê 1 cô gái bị bắt nạt, hắn nghĩ rằng có lẽ hắn sẽ bảo vệ nàng khiến nàng hạnh phúc suốt cuộc đời này mà không phải luyến tiếc điều gì cả
- Xin lỗi tôi chỉ coi anh là bạn mà thôi - nàng trả lời thằng thắn không ngần ngại nói thẳng
Thực ra thì khi nghe hắn nói vậy tự nhiên tim nàng đập mạnh lắm đáy lòng có chút hạnh phúc, nhưng mà hắn là 1 người đào hoa liệu rằng nếu nàng bây giờ chao cả trái tim cho hắn thì hắn sẽ thực lòng yêu nàng cả đời không hay chỉ coi nàng là 1 món đồ chơi đặc biệt chơi lâu rồi thấy chán sau đó vứt bỏ đi tìm thú vui mới
Người ta nói rằng mất 1 phút để quý ai đó, 1 giờ để thích ai đó, 1 ngày để yêu ai đó nhưng sẽ là cả đời để quên đi người mình yêu nàng thực không muốn lãng phí thời gian để quên đi hắn càng không muốn nuối tiếc khi yêu hắn cho nên nàng nghĩ có lẽ nàng và hắn đơn thuần chỉ là bạn sẽ tốt hơn
1 tiếng sau
- Ê - tiếng hắn gọi to làm nàng giật mình , hắn chạy tới chỗ nàng nở nụ cười toả nắng rồi cầm lấy tay nàng kéo đi, khi thấy nàng đứng công viên chờ đợi hắn bỗng hắn cảm thấy vui vẻ không tả nổi lòng cứ nâng nâng như thằng thần kinh
- Anh hẹn tôi là có việc gì vậy - nàng khó hiểu hỏi hắn rốt cuộc đang mưu tính gì đây sao tự dưng lại hẹn nàng ra công viên
Nàng liếc xéo hắn vì để cho nàng đợi lâu , giờ chân nàng hơi tê tê vì nãy giờ chờ hắn chác mai nàng phải đi khám bác sĩ mới đc chứ tại sao không biết mình đợi cả tiếng đồng hồ mà vẫn không chán
- Thích không được à nhưng mà.......phải thay đồ đã - hắn quay lại nhìn nàng nhìn từ đâu tới cuối tỏ vẻ không hài lòng lắm rồi kéo nàng tới 1 tiệm quần áo ở gần công viên
- Thế này là đc rồi - nàng nói nhìn lại thì nàng cũng rất ổn mà, 1 bộ quần áo thể thao cùng đôi dày thể thao nhìn cũng không tệ mặc lại rất thoải mái sao phải thay đổi thế này làm nàng rất mãn nguyện rồi cần gì phải đồ đẹp
- Đi với anh thì em không được mặc vầy - hắn mắng yêu nàng, cô gái này thật là không biết tốt xấu, hắn đã dẫn đi mua quần áo, tiền do hắn trả sao còn có thể nói vậy làm tổn thương hắn mà hắn muôn lo cho nàng, mặc vầy mà cũng được thật là sao hắn lại cảm nắng được con người này không biết nữa
- Anh là anh tôi bao giờ hả - nàng tức giận với hắn, nàng ghét nhất là có người bằng tuổi mình mà lại xưng anh rồi thuận chân giẫm vào chân hắn 1 cái làm hắn đau điếng người
- Ahhh đâu quá được rồi được rồi cho tôi xin lỗi - hắn ôm chân mình thật là khóc không ra nước mắt có cần phải làm vậy không
- Hứ - nàng không nói gì một mạch đi thẳng bỏ lại hắn ở phía sau
- Ê đợi với - hắn đi đứng như người say rượu đuổi theo nàng
Tới cửa hàng bán quần áo
- Mặc bộ này đi - hắn đưa nàng 1 cái váy trắng bó sát người sau đó lại 1 đôi giày cao gót trắng rồi lại 1 cái áo khoác ngoài màu trắng
Phụ nữ đẹp nhất là đồ bó đó là cách nghĩ của hắn vì sẽ làm bật lên vẻ quyến rũ qua những đừng công mềm mại đó cũng là tiêu chuẩn khi hắn chọn bạn gái trước khi tiếp xúc với nàng hắn đã điều tra về số đo 3 vòng của nàng ( anh biến thái quá anh ) thực hài lòng à nha
- Tôi không đi giày cao gót đau chân lắm đi giầy thể thao là thoải mái nhất - nàng phụng phịu làm trái ý hắn
Nàng chán ghét nhìn đôi giày cao gót, từ trước tới nay miễn cưỡng lắm nàng mới đeo vậy mà một nam nhân như hắn lại bắt nàng đeo nó đúng là bực bội mà
- Con gái phải đeo giày cao gót mới đẹp - hắn cũng chả vừa cãi lại nàng
Trên đời này phụ nữ đeo giày cao gót mới là hoàn hảo vậy tại sao ngàng 1 cô gái tài sắc vẹn toàn mà lại không chú ý tới cách ăn mặc cho phù hợp thật là đáng tiếc với sắc đẹp đó mà hắn thề rằng hắn phải chỉnh lại nữ nhân này mới được
- Đó là anh nghĩ tôi không thích sao anh không nghĩ đi giầy cao gót nhiều thì sẽ rất đau chân đo anh biết không - nàng xô 1 tràng với hắn nhìn cái đôi giày cao gót 9 phân thế kia nàng đi là đủ ngã rồi nàng cũng tự tin với chiều cao của mình lắm chứ đâu phải không đâu đi giầy thể thao hoặc không thì miễn cưỡng lắm thì đi đôi 3 đến 4 phân là cũng được rồi việc gì phải đi cao như vậy không bộ hắn muốn mình thật hơn nàng à nhìn là biết chắc nàng chỉ kém hắn chắc không quá chúc phân
- Vậy đi đôi thấp hơn nhé - hắn xuống giọng nài nỉ nàng, quả thực hắn cũng biết là đi giày cao gót nhiều sẽ khiến gót chân rất đau nha trước đây mấy cô bạn gái hắn đều khêu đau rồi bắt hắn cõng về lúc á nhớ không nhầm thì hắn bỏ mặc luôn không quan tâm
- Ừ - nàng cũng chẳng nói gì nữa im lặng là vàng
Sau khi thay xong bộ đồ, nàng bước ra như 1 thiên thần đẹp lung linh hắn nhìn ngơ ngác con nai tơ , quả thật lần đầu đã choáng ngợp bây giờ thì phải nói sao nhỉ quá hoàn hảo, ngay lúc này hắn thề rằng hắn sẽ cưới nàng và làm cho nàng hạnh phúc bất kì nam nhân khác cũng sẽ không có được nàng, nàng sẽ chỉ thuộc về hắn mà thôi
- Kính đâu tôi không nhìn thấy - nàng giơ tay lên không trung cố tìm kiếm cái gì đó để bám ì thực không có kính mọi thứ rất mờ không thỉ nhìn rõ đc
- Từ nay không đc đeo kính nữa chả phải sẽ làm phí phạm vẻ đẹp này sao - hắn cười xoa nhẹ đầu nàng
- Không có kính tôi nhìn đường kiểu gì hỏi hay thế - nàng quát hắn, nàng nghĩ không biết từ trước tới nay hắn học cái gì mà hỏi ngu không chịu nôi
- Tôi dắt em đi mua kính áp tròng là đc chứ gì - hắn bĩu môi nói rồi nắm lấy tay nàng kéo ra khỏi tiệm không quên thanh toán chi phí
- Thôi không cần Khánh Linh tôi không thích mắc nợ người khác anh đưa cái túi màu đỏ của tôi đây trong đó có cặp kính áp tròng - nàng nói rồi dật lại cái túi dang ở trong tay hắn
- Thế sao bn đầu không đeo - hắn khó hiểu hỏi nàng không biết nàng đang nghĩ gì nữa
- Không thích - nàng nói rồi đeo kinh vào mắt
- Xấu hổ sao - hắn trêu nàng , nếu khuôn mặt này mà bị các nam nhân khác nhìn thì hắn cũng thấy ấm ức lắm chứ nhưng mà đã là người hắn yêu tuyệt đối phải rất hoàn hảo
"Bụp" nàng đấm vào bụng hắn 1 phút sau đó bỏ đi không nói 1 lời nào cả mặc cho hắn dở khóc dở cười ôm bụng vẻ mặt đau đớn
- Cho tôi xin lỗi - hắn kéo tay nàng đặt lên trán náng 1 nụ hôn ấm áp chứa đựng rất nhiều khao khát có được nàng của hắn
- Anh dám ăn đậu hủ của tôi cho anh chết nè - nàng lấy túi sách đuổi hắn khắp công viên nhìn hai người rất hạnh phúc trên môi 2 người nở rộ nụ cười hạnh phúc và sự vui vẻ
Mượn gió bẻ măng đó là chiết lí sống thứ 5 của nàng mượn chuyện hôm nay nàn phải đánh cho đã lần trước hắn đã cướp First Kiss của nàng
Sau trận đuôi nhau vừa rồi cả hai đã thấm mệt nằm xuống bãi cỏ xanh mướt ở gốc cây anh đào nghìn năm đang mùa hoa nở đẹp rực rỡ cái khung cảnh này
- Mệt quá *hộc hộc* - hắn nói rồi quay sang nàng trên trán đã lấm tấm mồ hôi nhưng khuôn mặt lại lộ rõ sức sống
- Ai * hộc hộc * bảo anh *hộc hộc * trêu tôi - nàng cũng thở gấp không kém khó khăn nói
Cả hai thoải mái thả mình vào bầu không khí dễ chịu quả thức không thể để tuổi thanh xuân trôi đi 1 cách vô nghĩ được
- Hôm nay quả là vui nha cảm ơn cô - hắn cười quay người về phía nàng nhìn chằm chằm nàng
Nàng thật là đẹp từng đường nét trên khuôn mặt nàng thật rất hoàn hảo ngắm kĩ mới thấy ngũ quan không đến là tệ lắm
- Sao nhìn tôi - nàng khó chịu khi bị người khác nhìn chằm chằm mình
- Mình yêu nhau đi - Hắn nói với nàng 1 câu
Hắn đang chờ đợi câu trả lời của nàng tim hắn đập liên hồi từ lúc hôn nàn tới giờ chưa đêm nào là hắn ngủ yên lòng chỉ sợ có người cướp nàng đi sau bao nhiêu đêm chằn trọc suy nghĩ hắn mới nhận ra rằng à bản thân mình đã si mê 1 cô gái bị bắt nạt, hắn nghĩ rằng có lẽ hắn sẽ bảo vệ nàng khiến nàng hạnh phúc suốt cuộc đời này mà không phải luyến tiếc điều gì cả
- Xin lỗi tôi chỉ coi anh là bạn mà thôi - nàng trả lời thằng thắn không ngần ngại nói thẳng
Thực ra thì khi nghe hắn nói vậy tự nhiên tim nàng đập mạnh lắm đáy lòng có chút hạnh phúc, nhưng mà hắn là 1 người đào hoa liệu rằng nếu nàng bây giờ chao cả trái tim cho hắn thì hắn sẽ thực lòng yêu nàng cả đời không hay chỉ coi nàng là 1 món đồ chơi đặc biệt chơi lâu rồi thấy chán sau đó vứt bỏ đi tìm thú vui mới
Người ta nói rằng mất 1 phút để quý ai đó, 1 giờ để thích ai đó, 1 ngày để yêu ai đó nhưng sẽ là cả đời để quên đi người mình yêu nàng thực không muốn lãng phí thời gian để quên đi hắn càng không muốn nuối tiếc khi yêu hắn cho nên nàng nghĩ có lẽ nàng và hắn đơn thuần chỉ là bạn sẽ tốt hơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.