Chương 4: Cuối cùng vẫn chỉ là mèo của người khác
Ngải Khương
12/08/2023
Ngày hôm sau, Trình Thiên Hạo theo thói quen dậy sớm, mở mắt.
Tuy nhiên, anh phát hiện ra, con mèo ở gối bên cạnh không còn đấy nữa.
Anh tung chăn ra, không thấy, mặc bộ đồ ngủ đi tìm khắp nhà, nhưng vẫn không thấy.
Anh ngồi im lặng trên sofa trong phòng khách một lúc, bất giác nhớ đến việc anh đã lắp camera trong nhà, vì sợ mất đồ khi thuê người đến dọn dẹp.
Trình Thiên Hạo rút điện thoại ra, xem lại hình ảnh từ camera an ninh, nhận ra mèo trắng đã dậy trước anh khoảng một tiếng.
Mà nó nhảy lên, mở cửa vô cùng thành thạo.
Nó đã tự mình đi.
Nhận ra điều này, Trình Thiên Hạo không thể giải thích được tâm trạng của mình là gì, có lẽ là cảm giác hụt hẫng.
Quên đi, nó vốn là mèo của người khác, anh có bận tâm cũng không có nghĩa gì.
Nó thông minh như vậy, có lẽ sẽ tự biết cách trở về nhà mình.
Sắp đến giờ đi làm, Trình Thiên Hạo nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, một mình lái xe đến công ty.
Hôm nay, tất cả nhân viên trong công ty đều nhạy bén nhận ra rằng, tâm trạng của tổng giám đốc họ không mấy vui vẻ.
Vẫn là gương mặt lạnh lùng thường ngày, nhưng khí lạnh toát ra từ khắp cơ thể anh đã tăng thêm rất nhiều, xem ra hôm nay làm việc gì cũng nên cẩn trọng, kẻo bị chỉ trích.
Đến công ty yêu cầu phải bước vào trạng thái làm việc, nhưng Trình Thiên Hạo thỉ thoảng vẫn sa vào tình trạng lơ đãng, trong tâm trí thoáng hiện lên đôi mắt xinh đẹp khác lạ, cùng tiếng meo meo nhẹ nhàng.
Liệu nó có thể tự về nhà không nhỉ?
Nó có phải mèo của người dân trong khu phố không?
Chủ của nó hẳn sẽ đối xử tốt với nó chứ?
Trình Thiên Hạo thở dài, cảm thấy mình nên dành thời gian để đến cửa hàng thú cưng một chuyến.
Tuy nhiên, hôm nay tan làm muộn quá, anh chỉ có thể về nhà trước.
Có lẽ là bởi vì cảm thấy không có việc gì khác để làm, anh luôn tự nguyện tăng ca đến nửa đêm, như thể việc này có thể làm cho cuộc sống của anh bớt nhạt nhẽo hơn.
Trên đường về nhà, mặc dù cảm thấy không thể nào, nhưng anh vẫn mong chờ được nhìn thấy thứ gì đó trước cửa nhà mình.
Trình Thiên Hạo đi thang máy lên tầng.
Khi cửa sắp đóng lại, anh nhìn thấy một bóng người vội vàng đi về phía mình, nên đã giúp giữ cửa thang máy.
Người đó bước nhanh vào thang máy, gật đầu với anh: “Cảm ơn.”
Giọng nói mềm mại truyền vào tai, đó là một cô gái có vóc người nhỏ nhắn với mái tóc ngắn, mặc một chiếc váy hoa nhỏ xinh, trên vai cô đeo một cái túi nhỏ có hai dây với cục bông tròn lắc lư.
Khi cô ấy cảm ơn anh, đôi mắt tròn hơi cong lên, trông rất dễ thương.
Trình Thiên Hạo chỉ đáp lại một tiếng xa cách: “Không có gì.”
Đây là lần đầu tiên anh gặp người khác khi về nhà, bởi vì lúc này đã rất khuya rồi.
Sau đó, cả hai không nói chuyện thêm nữa.
Khi đến đúng tầng, Trình Thiên Hạo ra khỏi thang máy, cô gái cũng đi theo.
Anh đi về hướng nhà mình, cô ấy cũng đi cùng hướng với anh.
Cho đến khi anh đứng trước cửa nhà mình, lấy chìa khóa ra để mở cửa, thì phía sau cũng có tiếng mở cửa.
Thì ra cô ấy ở nhà đối diện.
Cô gái mở cửa, quay lại nhìn anh: “Không ngờ chúng ta là hàng xóm nhỉ, chào anh, tôi là Mạc Mặc, vừa chuyển đến từ tuần trước.”
Việc này Trình Thiên Hạo cũng biết, người sống ở căn hộ đối diện đã đổi, nhưng đến nay mới gặp mặt lần đầu tiên.
Anh vẫn đáp “Chào cô” một cách lịch sự và lạnh lùng, rồi mở cửa bước vào phòng, trong lòng thất vọng nghĩ rằng quả nhiên sẽ không gặp lại.
Con mèo đã đi mất.
Nhìn cánh cửa đóng chặt của đối phương, Mạc Mặc khẽ mỉm cười.
Thì ra tính cách như vậy sao, thái độ đối với người và mèo chênh lệch rất lớn nhỉ.
Tuy nhiên, anh phát hiện ra, con mèo ở gối bên cạnh không còn đấy nữa.
Anh tung chăn ra, không thấy, mặc bộ đồ ngủ đi tìm khắp nhà, nhưng vẫn không thấy.
Anh ngồi im lặng trên sofa trong phòng khách một lúc, bất giác nhớ đến việc anh đã lắp camera trong nhà, vì sợ mất đồ khi thuê người đến dọn dẹp.
Trình Thiên Hạo rút điện thoại ra, xem lại hình ảnh từ camera an ninh, nhận ra mèo trắng đã dậy trước anh khoảng một tiếng.
Mà nó nhảy lên, mở cửa vô cùng thành thạo.
Nó đã tự mình đi.
Nhận ra điều này, Trình Thiên Hạo không thể giải thích được tâm trạng của mình là gì, có lẽ là cảm giác hụt hẫng.
Quên đi, nó vốn là mèo của người khác, anh có bận tâm cũng không có nghĩa gì.
Nó thông minh như vậy, có lẽ sẽ tự biết cách trở về nhà mình.
Sắp đến giờ đi làm, Trình Thiên Hạo nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, một mình lái xe đến công ty.
Hôm nay, tất cả nhân viên trong công ty đều nhạy bén nhận ra rằng, tâm trạng của tổng giám đốc họ không mấy vui vẻ.
Vẫn là gương mặt lạnh lùng thường ngày, nhưng khí lạnh toát ra từ khắp cơ thể anh đã tăng thêm rất nhiều, xem ra hôm nay làm việc gì cũng nên cẩn trọng, kẻo bị chỉ trích.
Đến công ty yêu cầu phải bước vào trạng thái làm việc, nhưng Trình Thiên Hạo thỉ thoảng vẫn sa vào tình trạng lơ đãng, trong tâm trí thoáng hiện lên đôi mắt xinh đẹp khác lạ, cùng tiếng meo meo nhẹ nhàng.
Liệu nó có thể tự về nhà không nhỉ?
Nó có phải mèo của người dân trong khu phố không?
Chủ của nó hẳn sẽ đối xử tốt với nó chứ?
Trình Thiên Hạo thở dài, cảm thấy mình nên dành thời gian để đến cửa hàng thú cưng một chuyến.
Tuy nhiên, hôm nay tan làm muộn quá, anh chỉ có thể về nhà trước.
Có lẽ là bởi vì cảm thấy không có việc gì khác để làm, anh luôn tự nguyện tăng ca đến nửa đêm, như thể việc này có thể làm cho cuộc sống của anh bớt nhạt nhẽo hơn.
Trên đường về nhà, mặc dù cảm thấy không thể nào, nhưng anh vẫn mong chờ được nhìn thấy thứ gì đó trước cửa nhà mình.
Trình Thiên Hạo đi thang máy lên tầng.
Khi cửa sắp đóng lại, anh nhìn thấy một bóng người vội vàng đi về phía mình, nên đã giúp giữ cửa thang máy.
Người đó bước nhanh vào thang máy, gật đầu với anh: “Cảm ơn.”
Giọng nói mềm mại truyền vào tai, đó là một cô gái có vóc người nhỏ nhắn với mái tóc ngắn, mặc một chiếc váy hoa nhỏ xinh, trên vai cô đeo một cái túi nhỏ có hai dây với cục bông tròn lắc lư.
Khi cô ấy cảm ơn anh, đôi mắt tròn hơi cong lên, trông rất dễ thương.
Trình Thiên Hạo chỉ đáp lại một tiếng xa cách: “Không có gì.”
Đây là lần đầu tiên anh gặp người khác khi về nhà, bởi vì lúc này đã rất khuya rồi.
Sau đó, cả hai không nói chuyện thêm nữa.
Khi đến đúng tầng, Trình Thiên Hạo ra khỏi thang máy, cô gái cũng đi theo.
Anh đi về hướng nhà mình, cô ấy cũng đi cùng hướng với anh.
Cho đến khi anh đứng trước cửa nhà mình, lấy chìa khóa ra để mở cửa, thì phía sau cũng có tiếng mở cửa.
Thì ra cô ấy ở nhà đối diện.
Cô gái mở cửa, quay lại nhìn anh: “Không ngờ chúng ta là hàng xóm nhỉ, chào anh, tôi là Mạc Mặc, vừa chuyển đến từ tuần trước.”
Việc này Trình Thiên Hạo cũng biết, người sống ở căn hộ đối diện đã đổi, nhưng đến nay mới gặp mặt lần đầu tiên.
Anh vẫn đáp “Chào cô” một cách lịch sự và lạnh lùng, rồi mở cửa bước vào phòng, trong lòng thất vọng nghĩ rằng quả nhiên sẽ không gặp lại.
Con mèo đã đi mất.
Nhìn cánh cửa đóng chặt của đối phương, Mạc Mặc khẽ mỉm cười.
Thì ra tính cách như vậy sao, thái độ đối với người và mèo chênh lệch rất lớn nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.