Mị Ảnh

Chương 54: Dùng cục gạch đập chết ngươi.

Anh Giai Ngây Thơ

21/03/2013

Lưu Phong sững sờ, lập tức trong lòng cuồng hỉ, hắn cười ha ha nói:

- Tốt, ta đây sẽ chờ ngươi một năm. Một năm về sau, ta sẽ làm cho cả Thánh Địa biết rõ, ta mới là tử kiệt xuất nhất của Thánh Địa.

- Phong ca ca, ca ca...

Thi Đại Nhi tựa hồ muốn ngăn cản, nhưng lại bị Nghệ Phong lắc đầu chặn lại.

Thi Đại Nhi sững sờ, lập tức đứng ở một bên không nói gì: nàng biết rõ, cuộc sống của một tên phế nhân tại Thánh tông sống không bằng chết. Chết, có lẽ là là cách giải thoát rất tốt.

Thi Đại Nhi nhìn Nghệ Phong biểu lộ trầm ngưng tới đáng sợ, nàng cắn cắn bờ môi kiều diễm hạ quyết tâm: cho dù liều mạng trở mặt cùng sư tôn cũng nhất định bảo vệ Phong ca ca đến cùng. Không thể ở cùng với hắn cũng có thể cho hắn cuộc sống yên tĩnh.

- Một năm sau, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết.

Lưu Phong dữ tợn nói. Hiển nhiên, hắn đã học được sự tàn nhẫn ở Thánh tông.

- Lưu Phong sư huynh, một tên phế vật mà thôi, sư huynh còn lãng phí thời gian chờ hắn một năm sao?

Một thiếu niên đứng tại Nghệ Phong sau lưng nịnh nọt nói.

Nghệ Phong nhận ra, người này là tùy tùng của Lưu Phong, gọi Tát Mạc Thiết.

Nghệ Phong cười khẽ một tiếng, đi về phía hắn.

- Ngươi muốn làm gì?

Trong lòng Tát Mạc Thiết cả kinh, hắn lui về phía sau hai bước. Có thể là nghĩ tới hắn là một tên phế nhân liền dừng bước, chỉ là hành động của Nghệ Phong vẫn khiến cho hắn phát run.

- Kháo! Làm gì? Lão tử đánh chết ngươi.



Nghệ Phong đột nhiên chửi ầm lên, cầm lấy một cục gạch trên mặt đất hung hăng đập xuống.

Mọi người thấy một màn như vậy, nguyên một đám không khỏi sững sờ ngay tại chỗ: ta không nhìn lầm chứ? Cái tên phế nhân này đã bị lật mặt rồi mà rõ ràng còn kiêu ngạo như vậy? Dám cầm cục gạch đi đập người?

Thi Đại Nhi mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, mặc dù nàng biết bản chất Nghệ Phong rất hung hăng càn quấy. Nhưng không ngờ tới hắn lại hung hăng càn quấy đến loại mức độ này.

Cho tới bây giờ Thi Đại Nhi cũng chưa nghĩ tới những cục gạch khắp nơi trên mặt đất lại có lực sát thương lớn như vậy. Một cục gạch của Nghệ Phong khiến cho một cơ hội phản ứng của Tát Mạc Thiết cũng không có, hắn đau đớn ngã xuống đất.

Nghệ Phong thấy cục gạch của mình thuận lợi như vậy cũng không khỏi sửng sốt một chút: tiểu tử này lại thấp nhất cũng là Sĩ cấp, muốn tránh thoát cục gạch rất dễ dàng. Sao dễ bị đánh trúng như vậy chứ?

Bất quá, nghĩ đến có lẽ Tát Mạc Thiết đang sững sờ, Nghệ Phong chợt hiểu: tiểu tử này sợ là không ngờ chính mình dám động thủ. Đương nhiên, uy thế ngày trước của Nghệ Phong cũng chiếm tác dụng rất lớn khiến hắn cũng quên né tránh.

Sĩ cấp đương nhiên không thể dùng cục gạch để đánh, tuy Nghệ Phong hiện tại không có một chút đấu khí. Thế nhưng lực đạo của bản thân cũng không nhỏ, một cục gạch đập xuống, hắn tuyệt đối không đứng dậy nổi.

Tát Mạc Thiết cảm giác đầu của mình tuôn ra chất lỏng, còn chưa cảm giác sự đau đớn đã thấy Nghệ Phong đánh tới. Dạng hai chân ngồi ở trên người hắn, cục gạch trong tay không ngừng đập xuống dưới.

Thi Đại Nhi nhìn thấy một màn này, nàng mở lớn cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận: điều này, tựa hồ quá độc ác a?

Đám người Lưu Phong hiển nhiên thật không ngờ sẽ xuất hiện một màn này, nguyên một đám sững sờ tại chỗ. Rõ ràng đều quên tiến đến nghĩ cách cứu viện Tát Mạc Thiết. Uy thế trước kia của Nghệ Phong tại thời khắc này bạo phát, khiến cho bọn hắn tạm thời quên mất Nghệ Phong là một phế nhân.

Mấy cục gạch đập xuống Tát Mạc Thiết đã hôn mê bất tỉnh, huyết dịch chảy ra khắp người thấm đỏ cả quần áo của hắn. Cái đầu heo giờ cũng hít vào thì nhiều, thở ra thì ít. Lúc này Nghệ Phong mới ngừng lại, quan sát cục gạch trong tay của mình, cảm thán nói:

- Không hổ là binh khí bảng xếp hạng thứ nhất trong binh khí bảng, quả nhiên không giống bình thường. Phế nhân cũng đánh thắng Sĩ cấp.

Nghệ Phong nhìn cả một đám người đang sững sờ, hắn nhổ một miếng nước bọt, nhắc nhở:

- Còn nhìn cái gì, không vác hắn cho trưởng lão cứu trị. Nếu hắn chết, ta không chịu trách nhiệm đâu.

Biểu lộ của Nghệ Phong rất lạnh nhạt, giống như hết thảy những gì vừa mới làm không quan hệ gì tới hắn. Chậm rãi đi về phía bên ngoài.

Tiểu tử, đừng trách ta hung ác. Hôm nay không lập uy, sợ là mấy con tiểu miêu, tiểu cẩu dám khi dễ ta. Tiểu tử ngươi có thực lực thấp nhất tại Thánh Địa, lại tự đưa mình vào họng súng, đây cũng là tự ngươi chuốc lấy.



Lưu Phong nhìn bộ dáng nhàn nhã của Nghệ Phong, hắn hung hăng đá mấy cục gạch trên mặt đất, đối với biểu hiện vừa rồi của chính mình tức giận vạn phần. Hắn không muốn thừa nhận, trong nháy mắt đó hắn cũng bị dọa cho sợ, giờ khắc này hắn mới phát hiện, uy thế của Nghệ Phong đã khắc sâu trong lòng của hắn, không thể nào khu trừ được. Cho dù đã biết rõ Nghệ Phong là một tên phế nhân, thế nhưng uy thế mà dĩ vãng đã bồi dưỡng mãi mãi không thể xóa mờ.

Lưu Phong biết rõ, trừ phi một năm sau mình đánh bại Nghệ Phong. Bằng không, cả đời này hắn đều phải sống dưới cái bóng ma của Nghệ Phong. Vừa rồi đáy lòng của hắn rõ ràng sợ, sợ một tên phế nhân.

Ánh mắt Lưu Phong vô cùng lạnh lẽo, hắn nhìn thoáng qua Tát Mạc Thiết trên mặt đất, nói với mấy người sau lưng:

- Mang hắn tới chỗ trưởng lão đi. Thuận tiện đem sự tình vừa mới xảy ra nói một lần.

Tiểu tử, tuy ta cho ngươi cơ hội một năm. Nhưng không có nghĩa là hiện tại ta không gây phiền toái ngươi. Lưu Phong dữ tợn nhìn bóng lưng Nghệ Phong, lại nhìn thân hình mềm mại đáng yêu của Thi Đại Nhi, ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo.

- Phong ca ca...

Thi Đại Nhi đi phía sau nhẹ giọng kêu một câu, trong lòng cũng nổi lên suy nghĩ: một màn kia khiến cho nàng cảm giác được, nam tử trước mắt ở Thánh Địa không ai bì nổi, không người nào có thể so sánh với Nghệ Phong. Hắn vẫn cao cao tại thượng, vẫn là Nghệ Phong phi thường thần bí áp đảo chúng đệ tử. Thế nhưng, chuyện hắn là phế nhân là một sự thật không thể chối cãi.

Ảo giác này khiến cho Thi Đại Nhi không thể tin được vào cảm giác của mình.

- Hả?

Nghệ Phong quay đầu, mỉm cười nhìn Thi Đại Nhi dò hỏi.

Thi Đại Nhi hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng Nghệ Phong nói:

- Mặc kệ về sau ca ca như thế nào? Ca ca vẫn là Phong ca ca dùng y thuật giúp ta bồi bổ kinh mạch, kể chuyện xưa dỗ cho ta chìm vào giấc ngủ.

Nghệ Phong cười cười, ánh mắt dịu dàng nhìn qua Thi Đại Nhi. Nàng biết rõ hắn là phế nhân mà còn có thể nói được những lời này, quả thật rất khó có được.

Nghệ Phong nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt mềm mại trơn nhẵn của nàng:

- Kỳ thật, ta càng hi vọng buổi tối hôm nay ngươi và ta ở cùng một chỗ nói chuyện lý tưởng nhân sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook