Mị Ảnh

Chương 66: Lại một lần nữa lợi dụng thần khí cục gạch.

Anh Giai Ngây Thơ

21/03/2013

Đánh kẻ khác hết sức thê thảm là truyền thống quen thuộc của Nghệ Phong, khi Nghệ Phong ở địa cầu, thường xuyên đẩy chó của người ta xuống nước, sau đó hung hăng đánh, cuối cùng cầm đến quán rượu nướng ăn, thậm chí còn mời cả chủ nhân của con chó đến ăn, chỉ là chủ nhân của con chó ăn rất ngon, cũng không biết đây là chó nhà hắn, mặc dù lúc đó có hoài nghi nhưng đều bị Nghệ Phong vô sỉ phủ nhận.

Nhìn Ban Đạt Tạp ôm tay không ngừng lăn lộn trên mặt đất, Nghệ Phong lại nhặt lên một hòn gạch, hung hăng đập tới, lực đạo vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa rất chăm chú, hoàn toàn lộ ra tư thái của điện ảnh đảo quốc.

- A... A...!!

Một tiếng kêu đau đớn thê thảm chấn động nhân tâm, truyền tới lỗ tai mọi người, tất cả không nhịn được rùng mình. Mặc dù bọn họ sinh sống ở Thánh Tông, thế nhưng màn trước mắt vẫn khiển bọn họ phát lạnh.

Nhìn Ban Đạt Tạp không ngừng la hét chói tai trên mặt đất, mọi người tựa hồ có chút không thể tin được. Một tên phế nhân tại sao có thể đối phó với một võ giả Sĩ Cấp dễ dàng như vậy, mặc dù trong có dùng thủ đoạn đê tiện. Nhưng liên tục phát sinh hai lần, lẽ nào thực sự chỉ đơn giản là sử dụng thủ đoạn đê tiện hay sao?

Mọi người quay đầu nhìn Lưu Phong, như muốn xác nhận Nghệ Phong bị cắt đứt kinh mạch có thật hay không.

Lưu Phong kiên định gật đầu, tin tức này tuyệt đối không sai. Vì điều này, chuyện Nghệ Phong bị trục xuất khỏi gia môn cũng truyền khắp Mạc thành.

Nghệ Phong phảng phất như cũng mệt mỏi, hắn nhìn vũ khí trên tay, bỗng nhiên cảm thán một câu:

- Không hổ là thần khí trong truyền thuyết, dựa vào ngươi, ta có thể đánh bại cao thủ trong thiên hạ.

Thi Đại Nhi nghe thấy câu nói này, bật cười thành tiếng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng điểm xuyết thêm nụ cười, càng thu hút ánh mắt của người khác.

Nghệ Phong hung hăng trừng mắt nhìn Thi Đại Nhi, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người Nghệ Phong đang dùng ánh mắt huyễn ảo bất định nhìn mình, bình thản nói:

- Lời ta nói trước đây vẫn còn hiệu lực, trong một năm này, ta sẽ tìm một số người nào đó trong các ngươi để luyện tay.

Nói xong, Nghệ Phong không để ý đến bọn họ, cũng bất kể Ban Đạt Tạp nằm trên đất đã không còn nhìn ra hình dạng, bước đi ra ngoài.

Nghệ Phong vẫn nhớ một chuyện, hẹn ước của hắn và tiểu nha đầu Thiên Nghịch vẫn chưa hoàn thành, hắc hắc, Thiên Nghịch lạnh lùng mỉm cười xuất hiện trên Thánh địa, Nghệ Phong càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ.



- Phong ca ca. Ca ca cười tà ác như vậy, lại nghĩ đến chuyện chỉnh đốn ai sao?

Thanh âm bất mãn của Thi Đại Nhi vang lên phía sau Nghệ Phong.

- Nói lung tung, cẩn thận không ta cho nàng ngửi rắm đấy, nụ cười của ta thiện lương như vậy, sao có thể dùng từ tà ác để hình dung chứ?

Nghệ Phong trừng mắt nhìn Thi Đại Nhi, bất mãn nói.

Thi Đại Nhi che miệng cười, bỗng nhiên nàng bình tĩnh nói:

- Phong ca ca, ca ca nói cho ta biết, ca ca không phải phế nhân?

Nghệ Phong bất giác cảm thấy căng thẳng, sau đó quỷ dị nhìn Thi Đại Nhi: nhãn lực của tiểu ny tử này tốt như vậy, lẽ nào đã nhìn ra điều gì?

- Phong ca ca, sức mạnh vừa rồi của ca ca không giống như một phế nhân.

Quả nhiên, tiểu ny tử này không đơn giản, tình huống như vậy cũng bị nàng nhìn ra. Xem ra nàng xác thực rất mạnh.

- Nàng biết còn hỏi cái gì?

Nghệ Phong nhẹ nhàng vuốt mái tóc Thi Đại Nhi, hắn phát hiện hắn cực kỳ thích mái tóc đen nhánh, đầy mượt mà của nàng.

- Ca ca xấu lắm, lần nào cũng làm tóc ta rối loạn, đáng ghét... Chỉ có điều, Phong ca ca, ta rất hiếu kì, kinh mạch của ca ca đã bị đứt đoạn, tại sao...

Nghệ Phong mỉm cười, cũng không nói nhiều với Thi Đại Nhi, cũng không thể nói cách đây không lâu hắn còn là một cao thủ, sau đó biến thành phế nhân, trong vòng bảy ngày đã tu luyện đến Tử Cấp bát giai.



Nói cho Thi Đại Nhi biết những điều này, Nghệ Phong sợ nàng sẽ xem mình như quái vật để nghiên cứu.

- Tiểu ma nữ, đừng quan tâm nhiều chuyện như vậy. Chỉ là, ta hiện tại rất yếu chính vì… Ha ha, nói cho nàng cũng không ngại, Tử Cấp bát giai, rất mất mặt đúng không?

Nghệ Phong nhìn Thi Đại Nhi khẽ cười nói.

Thi Đại Nhi trong nháy mắt lại tười cười, mặc dù không biết Nghệ Phong vì nguyên nhân gì có thể tu luyện đấu khí. Thế nhưng, có thể tu luyện, đó chính là có hi vọng. Như vậy mình cũng có hi vọng ở cùng Nghệ Phong.

- Phong ca ca, ta luôn tin tưởng ca ca sẽ trở thành một cường giả.

Đại Nhi tươi cười kiên định nói.



Nghệ Phong thật sự cũng không ngờ, đánh người lại khiến cho bình cảnh của mình đạt được đột phá, phảng phất giống như phát tiết, đấu khí trong cơ thể cũng dâng trào, không hề hao phí chút khí lực đã đột phá đến cửu giai. Kết quả này khiến Nghệ Phong vô cùng ngạc nhiên, hắn thậm chí có nghi hoặc, mình có phải rảnh rỗi khi đi tìm những người này chỉnh đốn.

Thế nhưng nghĩ đến thực lực Tử Cấp cửu giai của mình, hắn không khỏi thở dài, với thực lực này của hắn đi tìm người khác gây phiền phức, thuần túy là đi chịu đòn.

Nghĩ vậy, Nghệ Phong tự chế giễu bản thân, vứt bỏ suy nghĩ không thực tế này. Đột phá cấp bậc khó khăn hơn đột phá giai tầng. Đại đa số mọi người, có thể cả đời cũng không đột phá được một cấp bậc. Nếu như nói đột phá giai tầng là đột phá về lượng thì đột phá cấp bậc chính là đột phá về chất. Cái sau hiển nhiên khó khăn hơn cái trước vạn phần.

Nghệ Phong lại nhớ tới lời tứ trưởng lão nói, mặc dù tứ trưởng lão nói không nhiều, thế nhưng câu nào cũng có điểm quan trọng. Hắn nói, “Thực chiến là thủ đoạn đột phá tốt nhất”, Nghệ Phong vẫn luôn cho rằng như vậy.

Nghĩ vậy, Nghệ Phong không khỏi có chút hối hận vì đã đưa Nhuyễn Kình giáp cho Trữ Huyên, trước đây ỷ vào có Nhuyễn Kình giáp, cấm địa phía sau Thánh địa hắn cũng dám lén lút thâm nhập vào. Thế nhưng hiện tại, Nghệ Phong thật sự không có dũng khí này, với thực lực Tử Cấp cửu giai của hắn, chưa cần nói đến Mị khủng khiếp, cho dù tùy tiện xuất ra một Linh cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của Nghệ Phong.

Nghệ Phong thở dài một hơi. Trong lòng có chút tiếc nuối. Thánh địa bao quát bất cứ cường giả chức nghiệp nào, thế như không có Nhiếp hồn sư quỷ dị nhất. Mặc dù lão đầu tử lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại Nghệ Phong tuyệt đối sẽ là một Nhiếp hồn sư xuất sắc, nhưng hắn lại không có ai chỉ dạy.

Nghệ Phong hạ quyết tâm, lần sau nhất định phải kêu lão đầu tử bắt cóc một Nhiếp hồn sư lên núi chỉ giáo Nghệ Phong. Nếu hắn không dạy, các loại hổ báo đầy trong thời Thanh thập đại cực hình mà từ trước đến giờ hắn chưa nếm thử, vừa vặn sẽ mượn dịp này nếm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook