Chương 161: Thánh chỉ, bình thản tiếp nhận
Lâm Gia Thành
18/02/2014
Tiếng kêu ‘Có thánh chỉ’ vừa truyền đến, mọi người kinh hãi đồng thời
ngẩn ngơ, đều nhìn về phía Vương Hoằng, không khỏi thầm nghĩ: Vương
Hoằng này quả nhiên không thể hù dọa, chỉ liếc mắt một cái đã có thể
nhận ra thánh chỉ kia là giả.
Đảo mắt, bọn họ lại nghĩ: Dám giết chết thái giám kia ở ngay trước mặt mọi người, Vương Hoằng như thần tiên lại có thể thật sự ra tay nổi.
Dưới sườn núi, tiếng bước chân cùng tiếng cổ nhạc đã càng ngày càng gần.
Vương Hoằng liếc mắt nhìn Trần Dung một cái, cất bước đi về phía trước.
Chàng vừa đi, Trần Dung vội vàng đuổi theo, nàng chạy bước nhỏ tới gần chàng — cho dù chàng đã né tránh đúng lúc, trên quần áo trắng tinh kia vẫn bị dính vài giọt máu, nên che giấu đi sẽ tốt hơn.
Khi Trần Dung đi được 50 bước, một đội ngũ với giá thức cũng giống như vừa rồi nghênh diện tiến đến.
Đi đằng trước là một thái giám tầm 40 tuổi. Hắn liếc mắt một cái nhìn thấy Trần Dung, ánh mắt híp lại.
Quả nhiên, ở phía sau Trần Dung có Lang Gia Vương Thất cao xa như thần tiên.
Chỉ liếc mắt một cái, thái giám kia liền chuyển lực chú ý, hắn dừng chân, nhìn chằm chằm Trần Dung đang trì thủ hành lễ, cất giọng hỏi: “Ngươi là Hoằng Vận Tử tiên cô?”
Trần Dung trả lời: “Vâng.”
Thái giám kia gật đầu, hắn lại liếc Trần Dung một cái, nói: “Thánh chỉ đến, Hoằng Vận Tử tiếp chỉ.”
Trần Dung lại vội vàng hành lễ.
Thái giám kia mở ra thánh chỉ, sau khi nhìn một lúc, hắn đặt thánh chỉ trên tay, nói với Trần Dung: “Bệ hạ nghĩ rằng, tuy tiên cô là phụ nhân, nhưng cũng là hạng người tài trí trác tuyệt, đối với chuyện chống Hồ đã lập công lớn, người Tấn trong thiên hạ đều cảm phục.”
Nghe đến đó, Trần Dung có chút ngẩn ngơ.
Không chỉ là thánh chỉ này hết sức biểu dương, hoàn toàn tương phản với thánh chỉ vừa rồi, mà quan trọng hơn là, nàng tài giỏi như vậy sao?
Trên thực tế, không chỉ là nàng, mọi người phía sau tạm thời an tĩnh lại, lúc này cũng đều hai mặt nhìn nhau: Sự biểu dương này từ xưa đến nay, đều ít khi xuất hiện ở trên người một phụ nhân đúng không? Khen người uy dũng, vốn là chuyện tốt, nhưng nói về một phụ nhân như vậy, dù thế nào nghe vào tai vẫn thấy cổ quái.
Đắc ý đọc đến đây, thái giám kia tiếp tục tiếp lời: “Bệ hạ có lệnh, đặc phong tiên cô làm Hoằng vận tử tiên cô uy đức, dẫn dắt năm ngàn tráng sĩ, thay thế thiên tử gặp gỡ anh hùng phương bắc.” Hắn nói tới đây, trong tiếng nói nhỏ khe khẽ của mọi người, dựa sát vào Trần Dung, hạ giọng nói: “Anh hùng phương bắc kia chính là cố nhân của tiên cô, nghĩ rằng tiên cô có thể gặp mặt hẳn sẽ rất vui mừng.”
Ta vui mừng cái rắm!
Trong khoảng thời gian ngắn, một ngọn lửa giận bùng lên trong lòng Trần Dung.
Nàng mím môi, mím chặt môi, thầm hận mà nghĩ rằng: Nam nhi nhiệt huyết trong thiên hạ đều đáng để kính ngưỡng. Triều đình lại ban danh hào cho một phụ nhân như ta là uy đức. Còn bảo một phụ nhân như ta đi làm sứ giả, làm nhục nhã nhiệt huyết của nam nhi, thật sự đáng giận, nhưng nếu anh hùng phương bắc kia là chỉ Nhiễm Mẫn, lấy tính cách của y sẽ càng không chịu nổi việc nhục nhã nam nhi như thế, triều đình há có thể lật ngược phải trái, làm xằng làm bậy như vậy?
Ngay khi Trần Dung tức giận đến gương mặt đỏ bừng, thở dốc không thôi, gần như đột nhiên, nàng nhìn thấy một chút trào phúng trong ánh mắt của những người trong đội ngũ đi theo tên thái giám kia.
Trào phúng này như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, làm Trần Dung đột nhiên tỉnh táo lại: Không được, ta không thể phát hỏa, ta thật sự không thể phát hỏa. Thành Kiến Khang là nơi không thể bàn luận về thời cuộc, không thể bàn luận về chiến sự, tựa như thanh niên Hoàn thị kia, chỉ mới thoáng đề cập tới, cũng đã gặp phải họa sát thân. Hơn nữa tai họa này, không có bất luận kẻ nào sẽ vì ngươi mà ra mặt. Bởi vì, không thể bàn luận về thời cuộc, không thể bàn luận về chiến sự, đây là điều mà mọi gia tộc cùng hoàng thất đã thỏa hiệp.
Dù đã tỉnh táo lại, bởi vì phẫn nộ mà gương mặt Trần Dung vẫn đỏ bừng.
Thái giám trung niên trừng mắt nhìn Trần Dung tức giận ngực phập phồng, cất cao giọng, kêu lên: “Vì sao tiên cô lại tức giận? Không muốn sao?”
Giọng nói khí thế bức người mà đến, dường như muốn nàng bộc lộ mọi lửa giận cùng rít gào.
Trần Dung rũ hai mắt.
Chậm rãi, nàng lui ra phía sau một bước, sau khi lắc đầu thì nói: “Ta là người xuất gia, vừa rồi bị máu tươi làm cho kinh sợ, tâm không thể an bình.”
Bộ dạng nàng phục tùng liễm mục, trì thủ thi lễ, nghiêm túc nói: “Hai chữ Uy Đức, Hoằng Vận Tử vạn vạn lần không dám nhận. Còn thỉnh bệ hạ thu hồi thánh chỉ.”
Dứt lời, nàng cúi đầu thối lui về phía sau.
Thái giám kia hơi nổi giận, hắn dắt cổ họng kêu lên: “Ngươi dám kháng chỉ?”
Trong giọng nói mang theo sát khí.
Trần Dung cũng không ngẩng đầu, chỉ bình thản trả lời: “Hoằng Vận Tử chính là người nơi thế ngoại, loại thánh chỉ này, có thể không cần tiếp nhận.”
“Ngươi dám kháng chỉ?”
“Người nơi thế ngoại, có thể không cần tiếp nhận.”
Thái giám kia cười rộ lên với giọng sắc nhọn: “Được, được.”
Hắn nói tới đây, tay áo dài phất một cái, thét to: “Đi”
Ra lệnh một tiếng, mọi người đồng thời xoay người.
Đúng lúc này, dưới chân núi lại truyền đến tiếng cổ nhạc.
Tiếng cổ nhạc này?
Người ở đây cũng không có mấy ai là kẻ ngu xuẩn, vừa nghe thấy tiếng cổ nhạc này, tiếng ồn ào vừa mới vang lên lại trở nên yên tĩnh.
Trần Dung cũng ngẩng đầu lên, nàng hướng tới chân núi bị cây cối rậm rạp che phủ tầm nhìn, nhịn không được kêu lên: “Kia, lại có sứ giả đến đây ư?”
Dứt lời, nàng theo phản xạ quay đầu nhìn Vương Hoằng, sau khi đối mặt với Vương Hoằng khoanh tay mà đứng, lẳng lặng mỉm cười, nàng thu hồi ánh mắt: Vẻ mặt chàng đang suy tư, xem ra cũng đang nghi hoặc.
Vì thế, Trần Dung nhìn về phía thái giám trung niên kia.
Giờ phút này, thái giám trung niên dẫn chúng cung nữ hộ vệ, vẻ mặt tức giận cùng oán khí chuẩn bị rời đi, vừa nghe thấy tiếng cổ nhạc cũng ngẩn ngơ, đảo mắt, gương mặt của hắn trở nên đỏ bừng.
Đỏ mặt, thái giám trung niên kia rít gào: “Hồ nháo, thật sự hồ nháo.” Hắn nổi giận đùng đùng vung tay áo, quát: “Chúng ta đi.”
Thái giám trung niên lao xuống phía dưới, đúng lúc chạm mặt cùng với đội cổ nhạc kia.
Trong nháy mắt, hai đội đều yên tĩnh, rồi lại lập tức lại khôi phục như thường, đội cổ nhạc kia tiếp tục nghênh ngang đi lên núi.
Chỉ chốc lát, một tiếng quát chói tai có chút quen thuộc truyền đến: “Là Hoằng Vận Tử tiên cô sao?”
Tiếng quát chói tai này đúng là của tiểu thái giám sáng nay nghênh đón Trần Dung vào cung.
Vừa thấy gương mặt quen thuộc này, Trần Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ: Lần này, hẳn là ý của chính hoàng đế đây?
Nàng vội vàng trì thủ thi lễ, thanh thanh đáp: “Vâng.”
Tiểu thái giám gật đầu, hắn đi tới đứng lại trước mặt Trần Dung, nói: “Hoằng Vận Tử tiếp chỉ.”
Trần Dung quỳ xuống lên tiếng, lúc này, lòng của nàng nhảy nhót, dưới ống tay áo, hai tay bấu chặt vào nhau, nghĩ ngợi: Sẽ không phải là thánh chỉ hồ nháo hoang đường gì muốn hại ta nữa chứ?
Tiểu thái giám đứng đó, mở ra thánh chỉ đọc to: “Hoằng Vận Tử tiên cô, tên tục là Trần Dung.” Một câu thốt ra, Trần Dung liền thầm nghĩ: Đâu có giống như thánh chỉ chính quy? Nhưng một câu nói này, có thể nói đúng là ý của chính bệ hạ.
Thái giám kia tiếp tục đọc rõ: “Ngày xưa thành Mạc Dương bị người Hồ vây công, nàng dám vì tình nghĩa mà một mình mạo hiểm. Sau đó thành Nam Dương bị vây, nam nhi toàn thành chỉ có phụ nhân này đứng đầu sĩ tốt, nhiệt huyết xông ra giết Hồ nô. Mọi hành động cử chỉ của phụ nhân này, trẫm vô cùng cảm phục. Từ xưa đã có phụ nhân lĩnh suất ba quân, thời Hán có Vương Chiêu Quân nhân đức mang lại hòa bình. Nay chúng ta có phụ nhân này, đó là phúc của thiên hạ, thịnh đức chi hóa.”
Đọc đến đây, tiểu thái giám cất cao giọng: “Đặc phong phụ nhân này là Quang Lộc đại phu, giữ chức Tham tán về người Hồ bên cạnh trẫm. Khâm thử.”
Tiểu thái giám từ từ thu lại thánh chỉ, nhìn về phía Trần Dung đang ngây ra như phỗng, ôn hòa cười nói: “Còn không tiếp chỉ?”
Trần Dung ngẩng đầu lên, nàng kinh ngạc nhìn tiểu thái giám: Nếu tiếp chỉ, hẳn là có thể bình an được mấy ngày, hẳn là sẽ không còn có thánh chỉ gì nữa.
Trong lúc đó, ý niệm này chợt lướt qua trong đầu.
Lập tức, Trần Dung thi lễ thật sâu, cất cao giọng nói: “Thần tiếp chỉ.” Dứt lời, nàng tiến lên tiếp nhận thánh chỉ kia.
Tiểu thái giám thấy nàng tiếp nhận thánh chỉ, cười cười, dựa vào gần nàng chớp mắt vài cái, lặng lẽ nói: “Bệ hạ thích tiên cô, có chức quan này, có thể tiện lợi hơn rất nhiều.”
Dứt lời, tiểu thái giám phất tay, mang theo đội cổ nhạc chậm rãi rời đi.
Đứng trong ánh chiều tà, Trần Dung nhìn đội ngũ nghênh ngang rời đi kia.
Vừa rồi nàng tiếp nhận thánh chỉ, vẫn cảm thấy thật hoang đường.
Không nói tới việc phong một phụ nhân đã xuất gia thành đạo cô như nàng làm Quang Lộc đại phu là chuyện trước nay chưa từng có, ngay cả nửa đường vừa nhìn thấy nàng, nửa đường tuyên chỉ, cũng là một việc hồ nháo. Nhưng mà tuyên đọc ba thánh chỉ liên tiếp, xem ra đây là chuyện hồ nháo mà hoàng đế thích làm.
Đến khi đội ngũ kia hoàn toàn biến mất ở trong tầm nhìn, mọi người đứng xem náo nhiệt vẫn không hề nhúc nhích.
Trần Dung chậm rãi xoay người, nhìn về phía sau.
Nàng không trông thấy bóng dáng của Vương Hoằng.
Trần Dung cất bước đi về phía xe ngựa, ở sau lưng nàng, mọi người bắt đầu chỉ trỏ: “Ba thánh chỉ liên tiếp đó.”
“Chờ một chút, nói không chừng còn có thánh chỉ nữa.”
“Hồ nháo, thật sự hồ nháo”
“Nhìn thấykhông, Lang Gia Vương Thất bảo vệ nàng nên đã giết người ở trước mặt mọi người. Khi máu tươi bắn ra xa ba trượng, vẻ mặt của người còn vô cảm, thật sự đáng sợ.”
“Theo ta thấy, hoàng đế phong nàng là Quang Lộc đại phu, chính là muốn thân cận với nàng, chậc chậc, giỏi cho một đạo cô phong lưu, khiến bệ hạ và Vương Thất không cố kỵ mặt mũi mà tranh đoạt.”
Trần Dung bước nhanh hơn, ném mấy lời nghị luận khó nghe này lại phía sau.
Đảo mắt, nàng đã đi tới bên xe ngựa.
Hướng tới xe ngựa Vương Hoằng liếc mắt một cái, Trần Dung lại bước tới xe ngựa của mình.
Nàng vừa mới nhấc chân, giọng nói ôn nhu thanh nhuận của Vương Hoằng liền truyền đến: “Lại đây.”
Trần Dung dừng chân.
Nàng quay đầu, chỉ do dự giây lát rồi đi tới xe ngựa của chàng, vén rèm xe, bước lên xe ngựa.
Vương Hoằng đang nghiêng người dựa vào tháp, chàng không nhìn nàng, chỉ lẳng lặng nhìn ra bên ngoài mà xuất thần.
Trần Dung tới gần chàng, trong lúc xe ngựa lắc lư, thấp giọng nói: “Đây là có chuyện gì vậy?”
Vương Hoằng không quay đầu, một hồi lâu, chàng cười, nói: “Có người ra tay.” Rồi nghiêng đầu nhìn về phía Trần Dung.
Nhìn ngắm, chàng lại bật cười. Vốn chỉ là cười, nhưng trong nháy mắt, tiếng cười biến thành tiếng thét dài.
Tiếng thét mang theo sự sắc bén, truyền ra xa trong gió đêm, vang vọng trong núi không thôi.
Trong lúc đó, mọi người đứng vây quanh ngó nghiêng đã chạy lại. Những người này, từ lúc có đội ngũ mang thánh chỉ đầu tiên đến thì đã xuất hiện, có điều cho tới bây giờ mới dám tới gần.
Xe ngựa không dừng lại, trực tiếp lướt qua mọi người, đi vào đạo quan.
Đi tới căn phòng mà lần trước Trần Dung tỉnh lại sau khi trở lại từ phủ Kiến Khang vương thì xe ngựa mới dừng lại.
Vương Hoằng ngừng thét dài đi xuống xe ngựa, thi thi nhiên nhiên đi vào bên trong.
Trần Dung theo sát sau đó.
Căn phòng này đơn giản mà im lặng, bên trong ngoài tháp cũng không còn đồ vật gì khác.
Vương Hoằng bước vào rồi dừng chân, chậm rãi quay đầu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Dung.
Trên gương mặt của chàng, vì tiếng thét dài vừa rồi mà còn để lại chút ửng đỏ.
Sắc đỏ ửng kia xuất hiện trên gương mặt như bạch ngọc của chàng, tựa như ngọc thạch nhuốm máu.
Lúc này mặt trời chìm về phía tây.
Ánh chiều diễm lệ, xuyên thấu qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu lên trên người, trên mặt chàng.
Giờ khắc này, trên gương mặt lóa mắt người khác của chàng có thêm một phần tịch mịch, một loại diễm lệ thê lương.
Dưới ánh nắng chiều lấp lánh, hai tròng mắt chàng trong suốt, như gần như xa.
Chàng lẳng lặng nhìn Trần Dung, dường như thâm tình, dường như cân nhắc, mà đa phần vẫn là cô tịch.
Trần Dung cất bước, chậm rãi đi đến trước người chàng.
Ngửa đầu nhìn chàng, nàng khẽ hỏi: “Thất lang, sao lại như vậy?”
Đây là lần thứ hai nàng hỏi câu này.
Vương Hoằng mỉm cười, nhìn ra bên ngoài rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, từ từ nói: “Bệ hạ thường xuyên say rượu, sau khi say thường thích viết loạn lung tung, cộp dấu ngọc tỷ.”
Chàng cong khóe miệng, dừng một chút rồi nói: “Sau khi tỉnh rượu, bệ hạ thường xuyên sẽ quên bản thân đã làm cái gì.”
Chàng nói tới đây, Trần Dung đã hiểu ra.
Hóa ra bệ hạ có tật xấu này? Như vậy, người bên cạnh hắn sẽ thừa dịp hắn uống rượu, dùng danh nghĩa của bệ hạ tuyên bố một ít mệnh lệnh. Phải biết rằng, xác nhận một quyển thánh chỉ là thật hay là giả, chủ yếu là nhìn ở ngọc tỷ. Nếu đã đóng dấu ngọc tỷ, thì đó sẽ là thật. Về phần hàng chữ kia có phải của chính hoàng đế hay không thì cũng không còn quan trọng.
Vương Hoằng thấy nàng đã hiểu thì cười cười, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Dung nhìn thoáng qua chàng, thầm nghĩ: Thánh chỉ thứ nhất nói thẳng ta cùng với nam nhân ở chung một chỗ, tổn hại thanh danh của bệ hạ, cũng không biết là ý của ai? Cửu công chúa? Hay là, ý của Lang Gia Vương thị?
Thánh chỉ thứ hai, nói cái gì phong ta là Hoằng Vận Tử uy đức, còn nhắc tới Nhiễm Mẫn, đây là ý tứ của ai? Nàng biết, thánh chỉ như vậy nhất định không phải do phụ nhân như Cửu công chúa viết ra, các nàng không có khả năng biết Nhiễm Mẫn đã đến Kiến Khang.
Về phần thánh chỉ thứ ba, nói không chừng là sau khi hoàng đế say rượu tỉnh lại, phát hiện bản thân đã đưa ra mấy thánh chỉ đó nên ngay lập tức lập thêm một cái, thứ nhất là để cứu mình, thứ hai, cũng để tiếp tục cử chỉ hoang đường hồ nháo của hắn.
Lúc này, Trần Dung đột nhiên bật cười, thì thào nói: “Quang Lộc đại phu? Thất lang, mới chỉ một ngày, ta đã trở thành Quang Lộc đại phu do chính bệ hạ thân phong.”
Nàng càng nghĩ càng buồn cười, không khỏi khanh khách cười ra tiếng.
Tiếng cười của Trần Dung kinh động Vương Hoằng.
Chậm rãi, chàng quay đầu nhìn về phía nàng.
Trên mặt của chàng không có sự vui mừng, nhìn Trần Dung cười vui vẻ, hai tròng mắt trong suốt cao xa của chàng chỉ có sự yên tĩnh. Giờ phút này, đỏ ửng trên mặt chàng đã biến mất, nhưng lại lộ ra một sự lạnh lùng.
Chậm rãi, chàng cong môi cười, giọng thấp mà xa xôi: “Làm Quang Lộc đại phu, ngay cả phu chủ cũng không cần nữa, mà biến thành Thất lang rồi sao?”
Trần Dung ngẩn ra, nụ cười tắt dần. Nàng nghiêng đầu đi: “Thất lang biết rõ còn cố hỏi.”
Nàng chuyển mắt nhìn về phía chàng, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Gọi Thất lang là phu chủ, không phải là mong muốn của Trần Dung.”
Một lời thốt ra, tươi cười của Vương Hoằng cứng đờ.
Chàng nhìn chằm chằm Trần Dung, chậm rãi cười nói: “Vừa rồi mới gọi ta là phu chủ, chủ động cầu ta, nói nguyện trở thành ngoại thất của ta. Chỉ trong chớp mắt đã nói không phải là mong muốn của nàng. A Dung thật sự vô tình mà.”
Tươi cười của chàng nhợt nhạt, ngôn ngữ ôn nhu mềm mại, ánh mắt yên tĩnh nhu hòa. Nhưng trong lời nói lại lộ ra ý lạnh. Ý lạnh này rất nhẹ nhưng từng từ đều đâm vào tận xương.
Trần Dung quay đầu lại.
Nàng ngửa đầu nhìn chàng.
Chậm rãi, nàng rũ hai mắt, mỉm cười rồi nói: “Thất lang biết rõ mà.” Nàng nói với vẻ dường như trêu tức, cũng dường như nghiêm túc: “Cùng Thất lang sớm chiều chung sống, đối với A Dung mà nói, so với cái chết còn đáng sợ hơn.”
Vương Hoằng mím môi.
Trần Dung tuyệt đối không để ý đến sự lạnh lùng của chàng, nàng đi lên một bước, vươn tay qua, nhẹ nhàng vuốt ve vạt áo của chàng.
Ngón tay trắng nõn vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo chàng, Trần Dung ngửa đầu mỉm cười, nhìn chàng: “Thất lang không phải biết rồi sao? A Dung là người mù quáng …… Một khi chấp mê, sẽ không tỉnh lại.”
Tay nhỏ bé của nàng đặt lên ngực: “Mỗi một lần tới gần Thất lang, A Dung cũng không dám hô hấp, hít thở không thông không chịu nổi…… Thất lang ngẫm lại, khổ sở này có phải còn đáng sợ hơn tử vong hay không?”
Nàng tươi cười, dưới ánh tịch dương sáng lạn, tươi cười của nàng hoa mỹ như thế, trong mắt nàng tình ý lại nồng nàn.
Vương Hoằng đang lẳng lặng che giấu lạnh lùng bên dưới sự ôn nhu, nhìn tươi cười, ánh mắt, nghe lời nói như thế của nàng, con tim vừa rồi vẫn bất mãn đột nhiên run lên.
Theo phản xạ, chàng vươn tay, định nắm tay Trần Dung.
Nhưng mà, chàng vừa vươn tay, Trần Dung tao nhã xoay người, hướng tới ánh chiều tà.
Đảo mắt, dáng người phong lưu lả lướt của nàng đã bị ánh tịch dương màu vang bao phủ, rạng rỡ, chói mắt, cũng xa xôi đến vậy.
Trần Dung chậm rãi đi đến rèm cửa sổ bằng lụa mỏng.
Ngắm nhìn thanh sơn nơi xa, còn có thái dương đang chìm dần về phía tây, Trần Dung bật cười, trong bình tĩnh lộ ra đạm mạc: “Trưởng tử của Lang Gia Vương thị, hẳn từ lúc còn là thiếu niên, bên cạnh đã luôn xuất hiện đủ loại mỹ nhân đúng không? Có lẽ vừa mới biết được việc nam nữ, gia tộc sẽ để một mỹ nhân mà chàng mong nhớ ngày đêm ở bên cạnh chàng, để hai người sớm chiều ở chung, khiến chàng yêu thương, sau đó lại tàn khốc phá vỡ hết thảy, khiến chàng phát hiện ra rằng nữ nhân như thế căn bản không đáng để chàng yêu…… Nữ nhân trong thiên hạ, cũng không có ai đáng để chàng yêu đúng không?”
Nàng thản nhiên quay đầu, tươi cười như hoa: “Ngày đó, A Dung tỉnh lại ở trên tháp, từng hỏi qua Thất lang có nguyện cưới ta làm thê không. Thất lang nói, vẫn chỉ là quý thiếp thôi”.
Nàng đến gần chàng, dưới ánh nắng vàng, bóng dáng thướt tha lay động. Nàng mỉm cười nhìn chàng, tay đặt trên ngực, lời nói mềm mại: “Tuy rằng đáp án kia vẫn nằm trong dự kiến của A Dung, nhưng khi thật sự nghe chính lang quân trả lời, A Dung mới hoàn toàn hiểu được: Trần thị A Dung ở trong cảm nhận của Lang Gia Vương Thất không gì hơn địa vị quý thiếp chàng cho ta, chàng cũng chỉ là muốn báo đáp tình nghĩa ta cùng chung hoạn nạn với chàng mà thôi.”
Nàng đi đến trước người chàng, vòng ôm gáy chàng, dựa vào chàng, mỉm cười tiếp tục nói: “Đối với A Dung mà nói, trái tim đau đớn vỡ thành từng mảnh vụn, cũng chỉ là một việc nhỏ. Một đêm lại một đêm ngồi lặng đến tận bình minh, cũng không đáng để nhắc tới.”
Môi Vương Hoằng run rẩy.
Trần Dung nhìn chàng, nét mặt tươi cười như hoa, lời nói thốt ra là gằn từng tiếng, cứng rắn như sắt đá: “Lúc này, Thất lang đã hiểu chưa. Cho dù A Dung yêu chàng, cũng vĩnh viễn sẽ không trở thành đồ chơi của chàng đâu.”
Nàng kéo tay chàng đặt lên ngực mình, sóng mắt như nước hồ mùa thu vô cùng quyến rũ: “Thất lang, ngay cả khi A Dung được phong làm Quang Lộc đại phu thì vẫn là ngoại thất của chàng. Có điều, Thất lang cũng thế, phu chủ cũng thế, lang quân cũng thế, A Dung muốn gọi thế nào thì sẽ gọi như thế. Ở chung một chỗ cũng thế, không ở cùng nhau cũng thế, Thất lang tức giận ta hay bảo vệ ta cũng được, cần gì phải để tâm nhiều.”
Đảo mắt, bọn họ lại nghĩ: Dám giết chết thái giám kia ở ngay trước mặt mọi người, Vương Hoằng như thần tiên lại có thể thật sự ra tay nổi.
Dưới sườn núi, tiếng bước chân cùng tiếng cổ nhạc đã càng ngày càng gần.
Vương Hoằng liếc mắt nhìn Trần Dung một cái, cất bước đi về phía trước.
Chàng vừa đi, Trần Dung vội vàng đuổi theo, nàng chạy bước nhỏ tới gần chàng — cho dù chàng đã né tránh đúng lúc, trên quần áo trắng tinh kia vẫn bị dính vài giọt máu, nên che giấu đi sẽ tốt hơn.
Khi Trần Dung đi được 50 bước, một đội ngũ với giá thức cũng giống như vừa rồi nghênh diện tiến đến.
Đi đằng trước là một thái giám tầm 40 tuổi. Hắn liếc mắt một cái nhìn thấy Trần Dung, ánh mắt híp lại.
Quả nhiên, ở phía sau Trần Dung có Lang Gia Vương Thất cao xa như thần tiên.
Chỉ liếc mắt một cái, thái giám kia liền chuyển lực chú ý, hắn dừng chân, nhìn chằm chằm Trần Dung đang trì thủ hành lễ, cất giọng hỏi: “Ngươi là Hoằng Vận Tử tiên cô?”
Trần Dung trả lời: “Vâng.”
Thái giám kia gật đầu, hắn lại liếc Trần Dung một cái, nói: “Thánh chỉ đến, Hoằng Vận Tử tiếp chỉ.”
Trần Dung lại vội vàng hành lễ.
Thái giám kia mở ra thánh chỉ, sau khi nhìn một lúc, hắn đặt thánh chỉ trên tay, nói với Trần Dung: “Bệ hạ nghĩ rằng, tuy tiên cô là phụ nhân, nhưng cũng là hạng người tài trí trác tuyệt, đối với chuyện chống Hồ đã lập công lớn, người Tấn trong thiên hạ đều cảm phục.”
Nghe đến đó, Trần Dung có chút ngẩn ngơ.
Không chỉ là thánh chỉ này hết sức biểu dương, hoàn toàn tương phản với thánh chỉ vừa rồi, mà quan trọng hơn là, nàng tài giỏi như vậy sao?
Trên thực tế, không chỉ là nàng, mọi người phía sau tạm thời an tĩnh lại, lúc này cũng đều hai mặt nhìn nhau: Sự biểu dương này từ xưa đến nay, đều ít khi xuất hiện ở trên người một phụ nhân đúng không? Khen người uy dũng, vốn là chuyện tốt, nhưng nói về một phụ nhân như vậy, dù thế nào nghe vào tai vẫn thấy cổ quái.
Đắc ý đọc đến đây, thái giám kia tiếp tục tiếp lời: “Bệ hạ có lệnh, đặc phong tiên cô làm Hoằng vận tử tiên cô uy đức, dẫn dắt năm ngàn tráng sĩ, thay thế thiên tử gặp gỡ anh hùng phương bắc.” Hắn nói tới đây, trong tiếng nói nhỏ khe khẽ của mọi người, dựa sát vào Trần Dung, hạ giọng nói: “Anh hùng phương bắc kia chính là cố nhân của tiên cô, nghĩ rằng tiên cô có thể gặp mặt hẳn sẽ rất vui mừng.”
Ta vui mừng cái rắm!
Trong khoảng thời gian ngắn, một ngọn lửa giận bùng lên trong lòng Trần Dung.
Nàng mím môi, mím chặt môi, thầm hận mà nghĩ rằng: Nam nhi nhiệt huyết trong thiên hạ đều đáng để kính ngưỡng. Triều đình lại ban danh hào cho một phụ nhân như ta là uy đức. Còn bảo một phụ nhân như ta đi làm sứ giả, làm nhục nhã nhiệt huyết của nam nhi, thật sự đáng giận, nhưng nếu anh hùng phương bắc kia là chỉ Nhiễm Mẫn, lấy tính cách của y sẽ càng không chịu nổi việc nhục nhã nam nhi như thế, triều đình há có thể lật ngược phải trái, làm xằng làm bậy như vậy?
Ngay khi Trần Dung tức giận đến gương mặt đỏ bừng, thở dốc không thôi, gần như đột nhiên, nàng nhìn thấy một chút trào phúng trong ánh mắt của những người trong đội ngũ đi theo tên thái giám kia.
Trào phúng này như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, làm Trần Dung đột nhiên tỉnh táo lại: Không được, ta không thể phát hỏa, ta thật sự không thể phát hỏa. Thành Kiến Khang là nơi không thể bàn luận về thời cuộc, không thể bàn luận về chiến sự, tựa như thanh niên Hoàn thị kia, chỉ mới thoáng đề cập tới, cũng đã gặp phải họa sát thân. Hơn nữa tai họa này, không có bất luận kẻ nào sẽ vì ngươi mà ra mặt. Bởi vì, không thể bàn luận về thời cuộc, không thể bàn luận về chiến sự, đây là điều mà mọi gia tộc cùng hoàng thất đã thỏa hiệp.
Dù đã tỉnh táo lại, bởi vì phẫn nộ mà gương mặt Trần Dung vẫn đỏ bừng.
Thái giám trung niên trừng mắt nhìn Trần Dung tức giận ngực phập phồng, cất cao giọng, kêu lên: “Vì sao tiên cô lại tức giận? Không muốn sao?”
Giọng nói khí thế bức người mà đến, dường như muốn nàng bộc lộ mọi lửa giận cùng rít gào.
Trần Dung rũ hai mắt.
Chậm rãi, nàng lui ra phía sau một bước, sau khi lắc đầu thì nói: “Ta là người xuất gia, vừa rồi bị máu tươi làm cho kinh sợ, tâm không thể an bình.”
Bộ dạng nàng phục tùng liễm mục, trì thủ thi lễ, nghiêm túc nói: “Hai chữ Uy Đức, Hoằng Vận Tử vạn vạn lần không dám nhận. Còn thỉnh bệ hạ thu hồi thánh chỉ.”
Dứt lời, nàng cúi đầu thối lui về phía sau.
Thái giám kia hơi nổi giận, hắn dắt cổ họng kêu lên: “Ngươi dám kháng chỉ?”
Trong giọng nói mang theo sát khí.
Trần Dung cũng không ngẩng đầu, chỉ bình thản trả lời: “Hoằng Vận Tử chính là người nơi thế ngoại, loại thánh chỉ này, có thể không cần tiếp nhận.”
“Ngươi dám kháng chỉ?”
“Người nơi thế ngoại, có thể không cần tiếp nhận.”
Thái giám kia cười rộ lên với giọng sắc nhọn: “Được, được.”
Hắn nói tới đây, tay áo dài phất một cái, thét to: “Đi”
Ra lệnh một tiếng, mọi người đồng thời xoay người.
Đúng lúc này, dưới chân núi lại truyền đến tiếng cổ nhạc.
Tiếng cổ nhạc này?
Người ở đây cũng không có mấy ai là kẻ ngu xuẩn, vừa nghe thấy tiếng cổ nhạc này, tiếng ồn ào vừa mới vang lên lại trở nên yên tĩnh.
Trần Dung cũng ngẩng đầu lên, nàng hướng tới chân núi bị cây cối rậm rạp che phủ tầm nhìn, nhịn không được kêu lên: “Kia, lại có sứ giả đến đây ư?”
Dứt lời, nàng theo phản xạ quay đầu nhìn Vương Hoằng, sau khi đối mặt với Vương Hoằng khoanh tay mà đứng, lẳng lặng mỉm cười, nàng thu hồi ánh mắt: Vẻ mặt chàng đang suy tư, xem ra cũng đang nghi hoặc.
Vì thế, Trần Dung nhìn về phía thái giám trung niên kia.
Giờ phút này, thái giám trung niên dẫn chúng cung nữ hộ vệ, vẻ mặt tức giận cùng oán khí chuẩn bị rời đi, vừa nghe thấy tiếng cổ nhạc cũng ngẩn ngơ, đảo mắt, gương mặt của hắn trở nên đỏ bừng.
Đỏ mặt, thái giám trung niên kia rít gào: “Hồ nháo, thật sự hồ nháo.” Hắn nổi giận đùng đùng vung tay áo, quát: “Chúng ta đi.”
Thái giám trung niên lao xuống phía dưới, đúng lúc chạm mặt cùng với đội cổ nhạc kia.
Trong nháy mắt, hai đội đều yên tĩnh, rồi lại lập tức lại khôi phục như thường, đội cổ nhạc kia tiếp tục nghênh ngang đi lên núi.
Chỉ chốc lát, một tiếng quát chói tai có chút quen thuộc truyền đến: “Là Hoằng Vận Tử tiên cô sao?”
Tiếng quát chói tai này đúng là của tiểu thái giám sáng nay nghênh đón Trần Dung vào cung.
Vừa thấy gương mặt quen thuộc này, Trần Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ: Lần này, hẳn là ý của chính hoàng đế đây?
Nàng vội vàng trì thủ thi lễ, thanh thanh đáp: “Vâng.”
Tiểu thái giám gật đầu, hắn đi tới đứng lại trước mặt Trần Dung, nói: “Hoằng Vận Tử tiếp chỉ.”
Trần Dung quỳ xuống lên tiếng, lúc này, lòng của nàng nhảy nhót, dưới ống tay áo, hai tay bấu chặt vào nhau, nghĩ ngợi: Sẽ không phải là thánh chỉ hồ nháo hoang đường gì muốn hại ta nữa chứ?
Tiểu thái giám đứng đó, mở ra thánh chỉ đọc to: “Hoằng Vận Tử tiên cô, tên tục là Trần Dung.” Một câu thốt ra, Trần Dung liền thầm nghĩ: Đâu có giống như thánh chỉ chính quy? Nhưng một câu nói này, có thể nói đúng là ý của chính bệ hạ.
Thái giám kia tiếp tục đọc rõ: “Ngày xưa thành Mạc Dương bị người Hồ vây công, nàng dám vì tình nghĩa mà một mình mạo hiểm. Sau đó thành Nam Dương bị vây, nam nhi toàn thành chỉ có phụ nhân này đứng đầu sĩ tốt, nhiệt huyết xông ra giết Hồ nô. Mọi hành động cử chỉ của phụ nhân này, trẫm vô cùng cảm phục. Từ xưa đã có phụ nhân lĩnh suất ba quân, thời Hán có Vương Chiêu Quân nhân đức mang lại hòa bình. Nay chúng ta có phụ nhân này, đó là phúc của thiên hạ, thịnh đức chi hóa.”
Đọc đến đây, tiểu thái giám cất cao giọng: “Đặc phong phụ nhân này là Quang Lộc đại phu, giữ chức Tham tán về người Hồ bên cạnh trẫm. Khâm thử.”
Tiểu thái giám từ từ thu lại thánh chỉ, nhìn về phía Trần Dung đang ngây ra như phỗng, ôn hòa cười nói: “Còn không tiếp chỉ?”
Trần Dung ngẩng đầu lên, nàng kinh ngạc nhìn tiểu thái giám: Nếu tiếp chỉ, hẳn là có thể bình an được mấy ngày, hẳn là sẽ không còn có thánh chỉ gì nữa.
Trong lúc đó, ý niệm này chợt lướt qua trong đầu.
Lập tức, Trần Dung thi lễ thật sâu, cất cao giọng nói: “Thần tiếp chỉ.” Dứt lời, nàng tiến lên tiếp nhận thánh chỉ kia.
Tiểu thái giám thấy nàng tiếp nhận thánh chỉ, cười cười, dựa vào gần nàng chớp mắt vài cái, lặng lẽ nói: “Bệ hạ thích tiên cô, có chức quan này, có thể tiện lợi hơn rất nhiều.”
Dứt lời, tiểu thái giám phất tay, mang theo đội cổ nhạc chậm rãi rời đi.
Đứng trong ánh chiều tà, Trần Dung nhìn đội ngũ nghênh ngang rời đi kia.
Vừa rồi nàng tiếp nhận thánh chỉ, vẫn cảm thấy thật hoang đường.
Không nói tới việc phong một phụ nhân đã xuất gia thành đạo cô như nàng làm Quang Lộc đại phu là chuyện trước nay chưa từng có, ngay cả nửa đường vừa nhìn thấy nàng, nửa đường tuyên chỉ, cũng là một việc hồ nháo. Nhưng mà tuyên đọc ba thánh chỉ liên tiếp, xem ra đây là chuyện hồ nháo mà hoàng đế thích làm.
Đến khi đội ngũ kia hoàn toàn biến mất ở trong tầm nhìn, mọi người đứng xem náo nhiệt vẫn không hề nhúc nhích.
Trần Dung chậm rãi xoay người, nhìn về phía sau.
Nàng không trông thấy bóng dáng của Vương Hoằng.
Trần Dung cất bước đi về phía xe ngựa, ở sau lưng nàng, mọi người bắt đầu chỉ trỏ: “Ba thánh chỉ liên tiếp đó.”
“Chờ một chút, nói không chừng còn có thánh chỉ nữa.”
“Hồ nháo, thật sự hồ nháo”
“Nhìn thấykhông, Lang Gia Vương Thất bảo vệ nàng nên đã giết người ở trước mặt mọi người. Khi máu tươi bắn ra xa ba trượng, vẻ mặt của người còn vô cảm, thật sự đáng sợ.”
“Theo ta thấy, hoàng đế phong nàng là Quang Lộc đại phu, chính là muốn thân cận với nàng, chậc chậc, giỏi cho một đạo cô phong lưu, khiến bệ hạ và Vương Thất không cố kỵ mặt mũi mà tranh đoạt.”
Trần Dung bước nhanh hơn, ném mấy lời nghị luận khó nghe này lại phía sau.
Đảo mắt, nàng đã đi tới bên xe ngựa.
Hướng tới xe ngựa Vương Hoằng liếc mắt một cái, Trần Dung lại bước tới xe ngựa của mình.
Nàng vừa mới nhấc chân, giọng nói ôn nhu thanh nhuận của Vương Hoằng liền truyền đến: “Lại đây.”
Trần Dung dừng chân.
Nàng quay đầu, chỉ do dự giây lát rồi đi tới xe ngựa của chàng, vén rèm xe, bước lên xe ngựa.
Vương Hoằng đang nghiêng người dựa vào tháp, chàng không nhìn nàng, chỉ lẳng lặng nhìn ra bên ngoài mà xuất thần.
Trần Dung tới gần chàng, trong lúc xe ngựa lắc lư, thấp giọng nói: “Đây là có chuyện gì vậy?”
Vương Hoằng không quay đầu, một hồi lâu, chàng cười, nói: “Có người ra tay.” Rồi nghiêng đầu nhìn về phía Trần Dung.
Nhìn ngắm, chàng lại bật cười. Vốn chỉ là cười, nhưng trong nháy mắt, tiếng cười biến thành tiếng thét dài.
Tiếng thét mang theo sự sắc bén, truyền ra xa trong gió đêm, vang vọng trong núi không thôi.
Trong lúc đó, mọi người đứng vây quanh ngó nghiêng đã chạy lại. Những người này, từ lúc có đội ngũ mang thánh chỉ đầu tiên đến thì đã xuất hiện, có điều cho tới bây giờ mới dám tới gần.
Xe ngựa không dừng lại, trực tiếp lướt qua mọi người, đi vào đạo quan.
Đi tới căn phòng mà lần trước Trần Dung tỉnh lại sau khi trở lại từ phủ Kiến Khang vương thì xe ngựa mới dừng lại.
Vương Hoằng ngừng thét dài đi xuống xe ngựa, thi thi nhiên nhiên đi vào bên trong.
Trần Dung theo sát sau đó.
Căn phòng này đơn giản mà im lặng, bên trong ngoài tháp cũng không còn đồ vật gì khác.
Vương Hoằng bước vào rồi dừng chân, chậm rãi quay đầu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Dung.
Trên gương mặt của chàng, vì tiếng thét dài vừa rồi mà còn để lại chút ửng đỏ.
Sắc đỏ ửng kia xuất hiện trên gương mặt như bạch ngọc của chàng, tựa như ngọc thạch nhuốm máu.
Lúc này mặt trời chìm về phía tây.
Ánh chiều diễm lệ, xuyên thấu qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu lên trên người, trên mặt chàng.
Giờ khắc này, trên gương mặt lóa mắt người khác của chàng có thêm một phần tịch mịch, một loại diễm lệ thê lương.
Dưới ánh nắng chiều lấp lánh, hai tròng mắt chàng trong suốt, như gần như xa.
Chàng lẳng lặng nhìn Trần Dung, dường như thâm tình, dường như cân nhắc, mà đa phần vẫn là cô tịch.
Trần Dung cất bước, chậm rãi đi đến trước người chàng.
Ngửa đầu nhìn chàng, nàng khẽ hỏi: “Thất lang, sao lại như vậy?”
Đây là lần thứ hai nàng hỏi câu này.
Vương Hoằng mỉm cười, nhìn ra bên ngoài rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, từ từ nói: “Bệ hạ thường xuyên say rượu, sau khi say thường thích viết loạn lung tung, cộp dấu ngọc tỷ.”
Chàng cong khóe miệng, dừng một chút rồi nói: “Sau khi tỉnh rượu, bệ hạ thường xuyên sẽ quên bản thân đã làm cái gì.”
Chàng nói tới đây, Trần Dung đã hiểu ra.
Hóa ra bệ hạ có tật xấu này? Như vậy, người bên cạnh hắn sẽ thừa dịp hắn uống rượu, dùng danh nghĩa của bệ hạ tuyên bố một ít mệnh lệnh. Phải biết rằng, xác nhận một quyển thánh chỉ là thật hay là giả, chủ yếu là nhìn ở ngọc tỷ. Nếu đã đóng dấu ngọc tỷ, thì đó sẽ là thật. Về phần hàng chữ kia có phải của chính hoàng đế hay không thì cũng không còn quan trọng.
Vương Hoằng thấy nàng đã hiểu thì cười cười, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Dung nhìn thoáng qua chàng, thầm nghĩ: Thánh chỉ thứ nhất nói thẳng ta cùng với nam nhân ở chung một chỗ, tổn hại thanh danh của bệ hạ, cũng không biết là ý của ai? Cửu công chúa? Hay là, ý của Lang Gia Vương thị?
Thánh chỉ thứ hai, nói cái gì phong ta là Hoằng Vận Tử uy đức, còn nhắc tới Nhiễm Mẫn, đây là ý tứ của ai? Nàng biết, thánh chỉ như vậy nhất định không phải do phụ nhân như Cửu công chúa viết ra, các nàng không có khả năng biết Nhiễm Mẫn đã đến Kiến Khang.
Về phần thánh chỉ thứ ba, nói không chừng là sau khi hoàng đế say rượu tỉnh lại, phát hiện bản thân đã đưa ra mấy thánh chỉ đó nên ngay lập tức lập thêm một cái, thứ nhất là để cứu mình, thứ hai, cũng để tiếp tục cử chỉ hoang đường hồ nháo của hắn.
Lúc này, Trần Dung đột nhiên bật cười, thì thào nói: “Quang Lộc đại phu? Thất lang, mới chỉ một ngày, ta đã trở thành Quang Lộc đại phu do chính bệ hạ thân phong.”
Nàng càng nghĩ càng buồn cười, không khỏi khanh khách cười ra tiếng.
Tiếng cười của Trần Dung kinh động Vương Hoằng.
Chậm rãi, chàng quay đầu nhìn về phía nàng.
Trên mặt của chàng không có sự vui mừng, nhìn Trần Dung cười vui vẻ, hai tròng mắt trong suốt cao xa của chàng chỉ có sự yên tĩnh. Giờ phút này, đỏ ửng trên mặt chàng đã biến mất, nhưng lại lộ ra một sự lạnh lùng.
Chậm rãi, chàng cong môi cười, giọng thấp mà xa xôi: “Làm Quang Lộc đại phu, ngay cả phu chủ cũng không cần nữa, mà biến thành Thất lang rồi sao?”
Trần Dung ngẩn ra, nụ cười tắt dần. Nàng nghiêng đầu đi: “Thất lang biết rõ còn cố hỏi.”
Nàng chuyển mắt nhìn về phía chàng, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Gọi Thất lang là phu chủ, không phải là mong muốn của Trần Dung.”
Một lời thốt ra, tươi cười của Vương Hoằng cứng đờ.
Chàng nhìn chằm chằm Trần Dung, chậm rãi cười nói: “Vừa rồi mới gọi ta là phu chủ, chủ động cầu ta, nói nguyện trở thành ngoại thất của ta. Chỉ trong chớp mắt đã nói không phải là mong muốn của nàng. A Dung thật sự vô tình mà.”
Tươi cười của chàng nhợt nhạt, ngôn ngữ ôn nhu mềm mại, ánh mắt yên tĩnh nhu hòa. Nhưng trong lời nói lại lộ ra ý lạnh. Ý lạnh này rất nhẹ nhưng từng từ đều đâm vào tận xương.
Trần Dung quay đầu lại.
Nàng ngửa đầu nhìn chàng.
Chậm rãi, nàng rũ hai mắt, mỉm cười rồi nói: “Thất lang biết rõ mà.” Nàng nói với vẻ dường như trêu tức, cũng dường như nghiêm túc: “Cùng Thất lang sớm chiều chung sống, đối với A Dung mà nói, so với cái chết còn đáng sợ hơn.”
Vương Hoằng mím môi.
Trần Dung tuyệt đối không để ý đến sự lạnh lùng của chàng, nàng đi lên một bước, vươn tay qua, nhẹ nhàng vuốt ve vạt áo của chàng.
Ngón tay trắng nõn vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo chàng, Trần Dung ngửa đầu mỉm cười, nhìn chàng: “Thất lang không phải biết rồi sao? A Dung là người mù quáng …… Một khi chấp mê, sẽ không tỉnh lại.”
Tay nhỏ bé của nàng đặt lên ngực: “Mỗi một lần tới gần Thất lang, A Dung cũng không dám hô hấp, hít thở không thông không chịu nổi…… Thất lang ngẫm lại, khổ sở này có phải còn đáng sợ hơn tử vong hay không?”
Nàng tươi cười, dưới ánh tịch dương sáng lạn, tươi cười của nàng hoa mỹ như thế, trong mắt nàng tình ý lại nồng nàn.
Vương Hoằng đang lẳng lặng che giấu lạnh lùng bên dưới sự ôn nhu, nhìn tươi cười, ánh mắt, nghe lời nói như thế của nàng, con tim vừa rồi vẫn bất mãn đột nhiên run lên.
Theo phản xạ, chàng vươn tay, định nắm tay Trần Dung.
Nhưng mà, chàng vừa vươn tay, Trần Dung tao nhã xoay người, hướng tới ánh chiều tà.
Đảo mắt, dáng người phong lưu lả lướt của nàng đã bị ánh tịch dương màu vang bao phủ, rạng rỡ, chói mắt, cũng xa xôi đến vậy.
Trần Dung chậm rãi đi đến rèm cửa sổ bằng lụa mỏng.
Ngắm nhìn thanh sơn nơi xa, còn có thái dương đang chìm dần về phía tây, Trần Dung bật cười, trong bình tĩnh lộ ra đạm mạc: “Trưởng tử của Lang Gia Vương thị, hẳn từ lúc còn là thiếu niên, bên cạnh đã luôn xuất hiện đủ loại mỹ nhân đúng không? Có lẽ vừa mới biết được việc nam nữ, gia tộc sẽ để một mỹ nhân mà chàng mong nhớ ngày đêm ở bên cạnh chàng, để hai người sớm chiều ở chung, khiến chàng yêu thương, sau đó lại tàn khốc phá vỡ hết thảy, khiến chàng phát hiện ra rằng nữ nhân như thế căn bản không đáng để chàng yêu…… Nữ nhân trong thiên hạ, cũng không có ai đáng để chàng yêu đúng không?”
Nàng thản nhiên quay đầu, tươi cười như hoa: “Ngày đó, A Dung tỉnh lại ở trên tháp, từng hỏi qua Thất lang có nguyện cưới ta làm thê không. Thất lang nói, vẫn chỉ là quý thiếp thôi”.
Nàng đến gần chàng, dưới ánh nắng vàng, bóng dáng thướt tha lay động. Nàng mỉm cười nhìn chàng, tay đặt trên ngực, lời nói mềm mại: “Tuy rằng đáp án kia vẫn nằm trong dự kiến của A Dung, nhưng khi thật sự nghe chính lang quân trả lời, A Dung mới hoàn toàn hiểu được: Trần thị A Dung ở trong cảm nhận của Lang Gia Vương Thất không gì hơn địa vị quý thiếp chàng cho ta, chàng cũng chỉ là muốn báo đáp tình nghĩa ta cùng chung hoạn nạn với chàng mà thôi.”
Nàng đi đến trước người chàng, vòng ôm gáy chàng, dựa vào chàng, mỉm cười tiếp tục nói: “Đối với A Dung mà nói, trái tim đau đớn vỡ thành từng mảnh vụn, cũng chỉ là một việc nhỏ. Một đêm lại một đêm ngồi lặng đến tận bình minh, cũng không đáng để nhắc tới.”
Môi Vương Hoằng run rẩy.
Trần Dung nhìn chàng, nét mặt tươi cười như hoa, lời nói thốt ra là gằn từng tiếng, cứng rắn như sắt đá: “Lúc này, Thất lang đã hiểu chưa. Cho dù A Dung yêu chàng, cũng vĩnh viễn sẽ không trở thành đồ chơi của chàng đâu.”
Nàng kéo tay chàng đặt lên ngực mình, sóng mắt như nước hồ mùa thu vô cùng quyến rũ: “Thất lang, ngay cả khi A Dung được phong làm Quang Lộc đại phu thì vẫn là ngoại thất của chàng. Có điều, Thất lang cũng thế, phu chủ cũng thế, lang quân cũng thế, A Dung muốn gọi thế nào thì sẽ gọi như thế. Ở chung một chỗ cũng thế, không ở cùng nhau cũng thế, Thất lang tức giận ta hay bảo vệ ta cũng được, cần gì phải để tâm nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.