Chương 176: Thủ nghệ
Vân Ngoại Thiên Đô
29/04/2016
Ta uống một hớp, khen: “Tay nghề của Hoàng tử thật khéo, nhưng trà pha hơi ngọt ngấy. Nói về tay nghề pha trà, vẫn là Tiểu Thất am hiểu nhất…”. Ta quay mặt lại cười với Quân Sở Hòa, “Phụ thân, từ hồi thiếu niên, con
gái và Tiểu Thất chưa từng chia xa, con đã ăn quen đồ cậu ấy nấu rồi, có thể cầu tình phụ thân cho Tiểu Lục và Tiểu Thất trở lại bên con không?
Mặc dù thị tỳ Tây Di hầu hạ rất tốt, nhưng mấy lời họ nói con gái nghe
không hiểu, thấy không tiện lắm ạ”.
Quân Sở Hòa tỏ vẻ khó xử, Ô Mộc Tề lại đồng ý ngay: “Do bổn vương mấy ngày qua bận quá, lại quên béng chuyện này. Nàng yên tâm, ngày mai bổn vương sẽ bảo họ tới. Nói tới đây, nàng tới Tây Di xa xôi, không quen ngôn ngữ và đồ ăn thức uống, là do ta sơ sót”.
Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền nói: “Không biết Giang tiểu thư có tới đây không? Về sau e rằng ta phải chung đụng lâu dài với nàng ta, hay là Hoàng tử cũng gọi nàng ta đến để bọn ta ôn lại chuyện xưa?”.
Nghe vậy, sắc mặt Ô Mộc Tề trở nên âm trầm. Thần sắc trong mắt Quân Sở Hòa lại càng khó lường, hai người hồi lâu không lên tiếng.
Ta liền cười nói: “Nếu Hoàng tử thấy khó thì thôi vậy”.
Quân Sở Hòa thở dài nói: “Ngọc nhi, con đừng để khúc mắc trong lòng nữa, về sau con sẽ biết Hoàng tử có lòng với con”.
Ta thầm cười lạnh. Khúc mắc trong lòng ư? E rằng các người sợ nàng ta tới sẽ để ta moi hết thông tin phải không? Nhất định Giang Tử Sơ có thứ khiến Ô Mộc Tề cảm thấy hứng thú, cũng như ta vậy, trên người có thứ khiến y thích thú, có thể trở thành con đường chói lọi của y, giúp y hướng tới ngày lành!
Nhưng ta không thể gặp Giang Tử Sơ thì làm sao mới có thể moi được bí mật trên người nàng ta chứ?
“Ài… Không bằng về sau phụ thân năng đến chơi với con, có thể nói chuyện với con cũng được. Không biết tại sao, sau khi biết tin này, đôi khi con lại nhớ tới những việc và người trước kia. Người thì chết, kẻ thì mất dạng, vốn cảm thấy thế sự vô thường, đời người vô tận, nghĩ mãi đời con cũng không thể vượt qua lẽ này. Nếu có thể quay trở lại, không bằng ở Quân gia thôn tầm thường, ngồi mãi trên chiếc ghế trúc, để ánh mặt trời soi tỏ khuôn mặt”.
Chẳng qua ta cho hai người họ thấy Quân Triển Ngọc đã không còn chí khí hùng mạnh của năm đó nữa, sẽ không gây thêm phiền hà gì cho họ nữa, chẳng qua chỉ mong giữ được sinh mạng nhỏ bé trong bụng mà thôi, để họ buông lòng phòng bị.
Lời ta nói vào tai họ, có lẽ vẫn khiến họ không tin tưởng, nhưng yêu cầu của họ đối với ta vẫn luôn giữ lại chút tôn trọng, nói không chừng Quân Sở Hòa thật sự sẽ thường đến thăm ta. Như vậy, ta không tin không nhìn được gì từ ngôn hành cử chỉ của ông. Ông là cha ta, ta là con gái của ông, ông có thể hiểu rõ ta, chẳng lẽ ta không thể hiểu rõ ông?
Nhưng ta không ngờ rằng, lúc lơ đãng ngước mắt lên, vậy mà lại thấy ánh mắt mang đôi phần tiếc thương. Không ngờ lại là ánh mắt của Ô Mộc Tề, thế nhưng y lại nói: “Nếu đã vậy, cứ để cho Giang cô nương đến chơi với nàng đi. Nàng ta cũng đến từ Trung Nguyên, chắc hẳn có chuyện để nói”.
Quân Sở Hòa có phần ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Ô Mộc Tề, nhưng không khuyên can gì, chỉ cười nói: “Con gái, cha sẽ bớt chút thời gian thường xuyên tới thăm con”.
Một ngày sau, quả nhiên Tiểu Lục và Tiểu Thất được đưa đến viện ta. Họ được sắp xếp ở ngoại viện, lúc tới gặp ta đã được giải huyệt câm. Ngoại trừ võ công chưa thể khôi phục, họ đã có thể hoạt động tự nhiên như người bình thường.
Bọn ta bị nhốt ở một nơi, không thể trao đổi tin tức. Mặc dù ở trong viện không bị hạn chế hành động, nhưng lại như chim ưng gãy cánh, nào có khả năng phóng lên trời vút bay?
Ngày ngày Ô Mộc Tề vẫn tới thăm. Như lời y tuyên bố, sau khi thai ta ổn định sẽ tổ chức hôn lễ. Ta chỉ cảm thấy cực kỳ trào phúng, không ngờ trong hai năm, ta đã xuất giá hai lần. Đối với kẻ trước kia không bao giờ dám nghĩ tới chuyện này như ta, trái lại thật sự có thể xưng tụng là đào hoa phơi phới.
Biết tin ta có bầu, sắc mặt Tiểu Lục và Tiểu Thất đều nặng trĩu. Ta biết họ nghĩ gì, nếu như vậy thì muốn chạy khỏi nơi đây càng khó khăn hơn.
Tiểu Thất lại im ắng hơn, có điều mắt cứ nhìn ta mãi. Mỗi ngày lúc ta thức dậy, hắn đã canh giữ ngoài cửa. Nếu ta ở phòng trong, hắn ắt ở phòng ngoài. Đồ ăn thức uống phải kiểm tra kỹ càng nhiều lượt, sợ có thuốc men gì làm hại phụ nữ có thai. Hắn đã canh chừng nhiều đêm, lật tung cả căn viện để đào ra mấy cái ổ chuột. Hắn chọn mấy con chuột đang chửa để thử thức ăn, xem nó có sao không mới bằng lòng cho ta ăn. Vân vân và vân vân. Nói cũng lạ, Ô Mộc Tề lại không hề ngăn cản, cũng không còn nghĩ cách lấy cớ đuổi hắn đi nữa.
Đến chiều, Giang Tử Sơ thật sự tới cửa thăm hỏi, trái phải trước sau đều có người giám thị. Dung nhan nàng ta tuy hơi tái nhợt tiều tụy, nhưng tinh thần lại rất tốt. Mặc dù đã thay thường phục Tây Di nhưng không thể nào che lấp sắc thái uyển chuyển ấy. Nàng thấy ta cứ như gặp được người thân đã lâu không gặp, chưa lên tiếng đã nghẹn ngào: “Vương phi nương nương, vậy mà có thể gặp người ở đây?”.
Nàng vẫn gọi ta là Vương phi nương nương, nói vậy vẫn chưa biết thân phận chân thật của ta, quả thật cho rằng ta là đích nữ Ninh gia mới tìm về?
“Họ không làm gì muội chứ?”.
Nàng ta có phần lo sợ không yên, cầm tay ta nói: “Vì sao họ phải bắt ta chứ? Có phải bắt nhầm người rồi người không? Ngày đó, biểu ca đưa ta trở về phủ, hình như bị chúng chặn lại. Nhưng ta thật sự không biết chúng muốn gì?”.
Ta không khỏi hơi thất vọng, nhìn từ nét mặt nàng ta, hoàn toàn không giả dối, chẳng lẽ nàng ta cũng không biết Ô Mộc Tề có chủ ý gì?
Đúng lúc này, Tiểu Thất bưng hạt sen đã nấu chín đi vào, đặt trên bàn ta, ý bảo ta ăn lúc còn nóng. Ta liền gọi Tiểu Thất bưng thêm một bát, có khách đến chơi. Tiểu Thất hơi lo lắng, không muốn rời đi, đối với Ô Mộc Tề cũng vậy. Vì thế hắn quay đầu sai Tiểu Lục đứng ngoài cửa sổ: “Lục nhi, ngươi bưng thêm một bát”.
Ngoài mấy trò phải chạm vào người nhau như thay áo chải đầu, giờ đây mọi công việc đều do hai người đích thân làm. Ta đã chẳng lấy làm lạ nữa, nhưng liếc nhìn tiểu thư khuê các Giang Tử Sơ này, thấy sắc mặt nàng ta đã trắng bệch rồi. Nàng ta khẽ nói: “Sao chúng có thể như thế, để nam tử tùy tiện ra vào phòng trong? Nếu như biểu ca biết…”.
Ta không giải thích, đành phải nói: “Phong tục của Tây Di như thế, ta đâu biết phải làm sao?”.
Trong mắt Giang Tử Sơ thoáng vẻ không đồng tình: “Việc liên quan đến danh tiết đương nhiên phải tự mình đấu tranh”.
Vừa lúc Tiểu Lục bưng hạt sen vào, nghe lời này vẻ mặt hắn quả rất khó coi. Đặt mạnh cái khay xuống cạnh nàng ta, nói: “Mời cô nương dùng điểm tâm”.
Giang Tử Sơ sợ hết hồn, bị đôi mắt ngạo nghễ của Tiểu Lục nhìn chằm chằm, sắc mặt đỏ bừng lên, tay chân luống cuống, vì vậy bưng bát hạt sen lên múc để che giấu. Nào ngờ dùng lực quá lớn, bỗng làm đổ bát sen, cái bát sứ kia rơi xuống đất vỡ nát bấy. Ở Tây Di không thể so với Thiên Triều, trong lòng nàng ta kinh hoàng không dứt, vì vậy bất giác ngồi xuống dọn mảnh vỡ. Lại không ngờ Tiểu Lục nhanh hơn nàng ta, đã nhặt từ trước rồi. Không biết làm sao mà hai người cùng nhặt một mảnh sứ, Tiểu Lục “a” một tiếng, đột nhiên bắt lấy tay nàng ta. Nàng ta xấu hổ không dứt, vội vàng hất ra, nhưng không ngồi vững nên ngã xuống đất. Tiểu Lục tiến lên đỡ nàng dậy, lại nhân cơ hội sờ soạng tay nàng vài phát.
Quân Sở Hòa tỏ vẻ khó xử, Ô Mộc Tề lại đồng ý ngay: “Do bổn vương mấy ngày qua bận quá, lại quên béng chuyện này. Nàng yên tâm, ngày mai bổn vương sẽ bảo họ tới. Nói tới đây, nàng tới Tây Di xa xôi, không quen ngôn ngữ và đồ ăn thức uống, là do ta sơ sót”.
Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền nói: “Không biết Giang tiểu thư có tới đây không? Về sau e rằng ta phải chung đụng lâu dài với nàng ta, hay là Hoàng tử cũng gọi nàng ta đến để bọn ta ôn lại chuyện xưa?”.
Nghe vậy, sắc mặt Ô Mộc Tề trở nên âm trầm. Thần sắc trong mắt Quân Sở Hòa lại càng khó lường, hai người hồi lâu không lên tiếng.
Ta liền cười nói: “Nếu Hoàng tử thấy khó thì thôi vậy”.
Quân Sở Hòa thở dài nói: “Ngọc nhi, con đừng để khúc mắc trong lòng nữa, về sau con sẽ biết Hoàng tử có lòng với con”.
Ta thầm cười lạnh. Khúc mắc trong lòng ư? E rằng các người sợ nàng ta tới sẽ để ta moi hết thông tin phải không? Nhất định Giang Tử Sơ có thứ khiến Ô Mộc Tề cảm thấy hứng thú, cũng như ta vậy, trên người có thứ khiến y thích thú, có thể trở thành con đường chói lọi của y, giúp y hướng tới ngày lành!
Nhưng ta không thể gặp Giang Tử Sơ thì làm sao mới có thể moi được bí mật trên người nàng ta chứ?
“Ài… Không bằng về sau phụ thân năng đến chơi với con, có thể nói chuyện với con cũng được. Không biết tại sao, sau khi biết tin này, đôi khi con lại nhớ tới những việc và người trước kia. Người thì chết, kẻ thì mất dạng, vốn cảm thấy thế sự vô thường, đời người vô tận, nghĩ mãi đời con cũng không thể vượt qua lẽ này. Nếu có thể quay trở lại, không bằng ở Quân gia thôn tầm thường, ngồi mãi trên chiếc ghế trúc, để ánh mặt trời soi tỏ khuôn mặt”.
Chẳng qua ta cho hai người họ thấy Quân Triển Ngọc đã không còn chí khí hùng mạnh của năm đó nữa, sẽ không gây thêm phiền hà gì cho họ nữa, chẳng qua chỉ mong giữ được sinh mạng nhỏ bé trong bụng mà thôi, để họ buông lòng phòng bị.
Lời ta nói vào tai họ, có lẽ vẫn khiến họ không tin tưởng, nhưng yêu cầu của họ đối với ta vẫn luôn giữ lại chút tôn trọng, nói không chừng Quân Sở Hòa thật sự sẽ thường đến thăm ta. Như vậy, ta không tin không nhìn được gì từ ngôn hành cử chỉ của ông. Ông là cha ta, ta là con gái của ông, ông có thể hiểu rõ ta, chẳng lẽ ta không thể hiểu rõ ông?
Nhưng ta không ngờ rằng, lúc lơ đãng ngước mắt lên, vậy mà lại thấy ánh mắt mang đôi phần tiếc thương. Không ngờ lại là ánh mắt của Ô Mộc Tề, thế nhưng y lại nói: “Nếu đã vậy, cứ để cho Giang cô nương đến chơi với nàng đi. Nàng ta cũng đến từ Trung Nguyên, chắc hẳn có chuyện để nói”.
Quân Sở Hòa có phần ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Ô Mộc Tề, nhưng không khuyên can gì, chỉ cười nói: “Con gái, cha sẽ bớt chút thời gian thường xuyên tới thăm con”.
Một ngày sau, quả nhiên Tiểu Lục và Tiểu Thất được đưa đến viện ta. Họ được sắp xếp ở ngoại viện, lúc tới gặp ta đã được giải huyệt câm. Ngoại trừ võ công chưa thể khôi phục, họ đã có thể hoạt động tự nhiên như người bình thường.
Bọn ta bị nhốt ở một nơi, không thể trao đổi tin tức. Mặc dù ở trong viện không bị hạn chế hành động, nhưng lại như chim ưng gãy cánh, nào có khả năng phóng lên trời vút bay?
Ngày ngày Ô Mộc Tề vẫn tới thăm. Như lời y tuyên bố, sau khi thai ta ổn định sẽ tổ chức hôn lễ. Ta chỉ cảm thấy cực kỳ trào phúng, không ngờ trong hai năm, ta đã xuất giá hai lần. Đối với kẻ trước kia không bao giờ dám nghĩ tới chuyện này như ta, trái lại thật sự có thể xưng tụng là đào hoa phơi phới.
Biết tin ta có bầu, sắc mặt Tiểu Lục và Tiểu Thất đều nặng trĩu. Ta biết họ nghĩ gì, nếu như vậy thì muốn chạy khỏi nơi đây càng khó khăn hơn.
Tiểu Thất lại im ắng hơn, có điều mắt cứ nhìn ta mãi. Mỗi ngày lúc ta thức dậy, hắn đã canh giữ ngoài cửa. Nếu ta ở phòng trong, hắn ắt ở phòng ngoài. Đồ ăn thức uống phải kiểm tra kỹ càng nhiều lượt, sợ có thuốc men gì làm hại phụ nữ có thai. Hắn đã canh chừng nhiều đêm, lật tung cả căn viện để đào ra mấy cái ổ chuột. Hắn chọn mấy con chuột đang chửa để thử thức ăn, xem nó có sao không mới bằng lòng cho ta ăn. Vân vân và vân vân. Nói cũng lạ, Ô Mộc Tề lại không hề ngăn cản, cũng không còn nghĩ cách lấy cớ đuổi hắn đi nữa.
Đến chiều, Giang Tử Sơ thật sự tới cửa thăm hỏi, trái phải trước sau đều có người giám thị. Dung nhan nàng ta tuy hơi tái nhợt tiều tụy, nhưng tinh thần lại rất tốt. Mặc dù đã thay thường phục Tây Di nhưng không thể nào che lấp sắc thái uyển chuyển ấy. Nàng thấy ta cứ như gặp được người thân đã lâu không gặp, chưa lên tiếng đã nghẹn ngào: “Vương phi nương nương, vậy mà có thể gặp người ở đây?”.
Nàng vẫn gọi ta là Vương phi nương nương, nói vậy vẫn chưa biết thân phận chân thật của ta, quả thật cho rằng ta là đích nữ Ninh gia mới tìm về?
“Họ không làm gì muội chứ?”.
Nàng ta có phần lo sợ không yên, cầm tay ta nói: “Vì sao họ phải bắt ta chứ? Có phải bắt nhầm người rồi người không? Ngày đó, biểu ca đưa ta trở về phủ, hình như bị chúng chặn lại. Nhưng ta thật sự không biết chúng muốn gì?”.
Ta không khỏi hơi thất vọng, nhìn từ nét mặt nàng ta, hoàn toàn không giả dối, chẳng lẽ nàng ta cũng không biết Ô Mộc Tề có chủ ý gì?
Đúng lúc này, Tiểu Thất bưng hạt sen đã nấu chín đi vào, đặt trên bàn ta, ý bảo ta ăn lúc còn nóng. Ta liền gọi Tiểu Thất bưng thêm một bát, có khách đến chơi. Tiểu Thất hơi lo lắng, không muốn rời đi, đối với Ô Mộc Tề cũng vậy. Vì thế hắn quay đầu sai Tiểu Lục đứng ngoài cửa sổ: “Lục nhi, ngươi bưng thêm một bát”.
Ngoài mấy trò phải chạm vào người nhau như thay áo chải đầu, giờ đây mọi công việc đều do hai người đích thân làm. Ta đã chẳng lấy làm lạ nữa, nhưng liếc nhìn tiểu thư khuê các Giang Tử Sơ này, thấy sắc mặt nàng ta đã trắng bệch rồi. Nàng ta khẽ nói: “Sao chúng có thể như thế, để nam tử tùy tiện ra vào phòng trong? Nếu như biểu ca biết…”.
Ta không giải thích, đành phải nói: “Phong tục của Tây Di như thế, ta đâu biết phải làm sao?”.
Trong mắt Giang Tử Sơ thoáng vẻ không đồng tình: “Việc liên quan đến danh tiết đương nhiên phải tự mình đấu tranh”.
Vừa lúc Tiểu Lục bưng hạt sen vào, nghe lời này vẻ mặt hắn quả rất khó coi. Đặt mạnh cái khay xuống cạnh nàng ta, nói: “Mời cô nương dùng điểm tâm”.
Giang Tử Sơ sợ hết hồn, bị đôi mắt ngạo nghễ của Tiểu Lục nhìn chằm chằm, sắc mặt đỏ bừng lên, tay chân luống cuống, vì vậy bưng bát hạt sen lên múc để che giấu. Nào ngờ dùng lực quá lớn, bỗng làm đổ bát sen, cái bát sứ kia rơi xuống đất vỡ nát bấy. Ở Tây Di không thể so với Thiên Triều, trong lòng nàng ta kinh hoàng không dứt, vì vậy bất giác ngồi xuống dọn mảnh vỡ. Lại không ngờ Tiểu Lục nhanh hơn nàng ta, đã nhặt từ trước rồi. Không biết làm sao mà hai người cùng nhặt một mảnh sứ, Tiểu Lục “a” một tiếng, đột nhiên bắt lấy tay nàng ta. Nàng ta xấu hổ không dứt, vội vàng hất ra, nhưng không ngồi vững nên ngã xuống đất. Tiểu Lục tiến lên đỡ nàng dậy, lại nhân cơ hội sờ soạng tay nàng vài phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.