Chương 191: Đến Bạch gia (3)
Lười Ra Chương
19/04/2021
Trước khi phân chia những dự án, hạng mục bọn họ đã thảo luận qua, nếu có đệ
tử nào may mắn cầm được thiên giai công pháp này vào tay, vị quản lí nơi đây sẽ có được năm nghìn tinh thạch thượng phẩm, thông suốt thấu triệt
công pháp được thêm một vạn. Lúc đó chỉ cần bỏ thêm vài con số vào nữa
thôi là người đó có thể nắm được những hạng mục hái ra tiền trong năm
mươi năm.
Không chỉ vậy, người quản lí còn có thể thu kẻ này làm đệ tử, nói không chừng nhờ bản thiên giai công pháp này còn có cơ may sinh ra một triệu hồi sư, trở thành sư phụ của triệu hồi sư kế thừa tinh hoa của tiền nhân.
Có một công việc há miệng chờ sung như thế, lại còn không tổn thất gì thì tội gì lão lại không chọn. Thế nhưng lão đã không tìm hiểu kỹ về nó, chỗ sách sử này đã qua mấy nghìn năm rồi không có ai đụng vào. Người tới sau càng khinh thường bởi vẻ bụi bặm kia, ngày qua ngày nó dần chìm vào quên lãng.
Lão tức là tức ở chỗ mình chỉ được quét dọn sàn nhà, lau kệ mà không được động vào những quyển sách này, không được đem đi chỗ khác hay rêu rao, gợi ý cho kẻ khác tìm được nó.
Bỗng lão nghe có những tiếng lật sách lẹt xẹt truyền đến, tuy rất nhỏ nhưng lão là một huyền sư, là ma pháp sư Hồng Liên, âm thanh mức này vẫn có thể nghe được.
Tam trưởng lão di chuyển không tiếng động đến ẩn núp sau cái kệ, hé nửa con mắt ra nhìn người đang lật từng trang sách một cách chăm chú kia.
Đó là một thiếu nữ với mái tóc trắng dài thướt tha đặc trưng, diện mạo phải nói là đứng đầu trong nhóm các cô nương hậu bối thế hệ này. Đôi tử nhãn chớp chớp liên tục, đôi má trắng hồng, trên đầu buộc ruy băng tạo hình tai thỏ trông vô cùng đáng yêu đơn thuần. Và quan trọng nhất...
Theo tình báo có được, cô gái này là một nhóm với hai người kia, kẻ đã cắt miếng thịt trên người lão tối hôm qua. Nhìn Minh Hoa không hiểu sao lông tơ già của lão dựng đứng lên, cả cơ thể như có một luồng điện nhẹ xẹt qua.
Lão vội vàng núp vào cạnh kệ, đúng lúc Minh Hoa cũng nhìn qua nơi đây.
“Ảo giác sao...” Minh Hoa lẩm bẩm. Cô lắc đầu mặc kệ rồi tiếp tục xem sách.
Trái tim tam trưởng lão khẽ đập thịch, một giọt mồ hôi khẽ chảy xuống từ bộ râu già. Cái cảm giác này, là cảm giác chỉ xuất hiện khi lão đứng trước những cường giả mạnh mẽ kia, những kẻ mà lão sẽ không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào nếu đương đầu.
Đây là cảm giác mà bản năng ý thức mang lại, thiếu nữ này ẩn giấu tu vi nhưng lại để lộ ra sự áp chế không nhẹ đối với người ngoài.
“Thằng nhóc Bạch Khôi Nguyên chết tiệt, định giấu nhẹm con hàng này đi hố chúng ta à.” Nghĩ tới đây không hiểu sao lão rất xúc động, muốn đi tính sổ đối phương.
“Ý mà khoang, nếu như có cường giả bậc này xâm nhập vào đế đô đáng lẽ quân chủ phải biết rồi chứ. Tại sao lại không thấy chút động tĩnh nào nhỉ?” Tam trưởng lão khó hiểu tự hỏi.
Lão lờ mờ nghe được những tiếng lật sách khác, chính xác là rất nhiều tiếng lật sách. Kỳ quái, lão ngó đầu nhìn qua bên kệ kia, sâu vào trong khu cuối cùng, khu để sách lịch sử, văn học xưa cũ. Với một Hồng Liên huyền sư lão hoàn toàn có thể nhìn rõ với khoảng cách này.
Ở nơi đó là một thiếu nữ bạch y tuyệt sắc, so dung mạo với thiếu nữ tóc trắng này nhỉnh hơn một phần. Nàng có mái tóc đen dài, trên đầu búi tóc giống những thiếu phụ. Nam tử bên cạnh nàng cũng mang một khí chất thanh nhã khoái hoạt, không câu nệ, thoải mái, khuôn mặt hại nước hại dân của hai người này phải làm lão tặc lưỡi.
Bảng so thiếu niên nhan sắc gì đó so với bọn họ mà nói thì chỉ đáng xách dép.
Đột nhiên hô hấp của lão càng lúc càng dồn dập, cả người cứng đơ, không dám thở mạnh bởi vì... bọn họ sắp lật tới cuốn sách đó, cuốn sách chứa thiên giai công giáp duy nhất của Thiên Ngân đại lục còn sót lại.
Càng nhìn bọn họ cách cuốn sách ấy càng gần, tay lão càng bấu chặt lấy kệ sách, như muốn bóp méo cả cái kệ gỗ ấy.
“Lấy đi, lấy đi, lấy đi...”
Lúc Thiên Tuệ sắp chạm vào nó, con mắt của lão sáng lên chưa từng thấy.
“Khoan đã.” Chí Trung đột nhiên cầm tay nàng lại, cách cuốn sách kia nửa tấc.
Đầu tam trưởng lão như muốn bùng nổ, lão thật sự có ý định giết người rồi đó. Giờ phút này còn chuyện gì mà phải chần chừ con m* gì nữa chứ.
Chí Trung cầm quyển sách kia lên làm lão ta sáng mắt trở lại, hắn quét đi lớp bụi bẩn phủ trên đó rồi đưa cho Thiên Tuệ xem.
Thiên Tuệ chầm chậm mở sách ra, đẩy hô hấp của tam trưởng lão lên cao trào, đã rất lâu, rất lâu rồi mới có người mở được cuốn sách này ngoài Bạch gia bọn họ. Lỡ như, lỡ như hai người này có thể lĩnh ngộ được gì trên đó thì lão lời to rồi.
Khi đọc những pháp quyết ấy, Thiên Tuệ bỗng nhíu mày, nàng nói: “Đây chẳng phải là khẩu quyết hấp thu linh khí nhập môn sao, sao thứ này lại có thể ở đây?”
Ánh mắt tam trưởng lão đầy kinh ngạc, tuy lão ta không hiểu linh khí trong miệng Thiên Tuệ là gì nhưng từ những biểu cảm, giọng điệu kia, khả năng rất cao là cô gái này biết rõ pháp quyết của cuốn thiên giai công pháp này.
Lão đột ngột phóng đến chỗ hai người bọn họ, mặc cho bản thân bị bại lộ.
Minh Hoa cảm ứng có dị động, bước chân cô xoáy góc, di chuyển còn nhanh hơn cái bóng đen đó. Ngay khi tam trưởng lão sắp áp sát Thiên Tuệ và Chí Trung thì cô đưa bàn tay ra búng bay cả cơ thể lão.
Rầm... Cả cơ thể lão ta ngã nhào làm gãy đổ cả cái kệ sách to lớn, gây ra động tĩnh ảnh hưởng đến những đệ tử đang tu luyện trên tầng hai, tầng ba.
“Có chuyện gì mà ầm ĩ thế?” Một huyền sư bị làm phiền nên bực tức quát xuống.
“Tinh Hoa Thư Viện nghiêm cấm gây sự...”
“Thủ thư đâu rồi?”
“...”
Từng lời tiếp từng lời khiến cho không gian thư viện vốn yên tĩnh mà trở nên ồn ào, in ỏi như khu chợ trời.
Tam trưởng lão mặc cho đau đớn, nằm trên cái kệ đổ nát không đứng dậy, lão lập tức tạo kết giới khóa chặt hai tầng trên lại, cách li hoàn toàn khỏi tiếng ồn ào kia.
Sự việc phát sinh quá nhanh, đến khi Thiên Tuệ và Chí Trung kịp nhận ra thì đã thấy một lão già bị Minh Hoa đánh gãy đổ cả kệ sách. Trên áo bào nâu gắn huy hiệu của Tinh Hoa Thư Viện, tám phần lão giả này là thủ thư mà hắc y vệ kia nói tới rồi.
Hai người vội vàng muốn đỡ lão dậy thì lão xua xua tay, ý bảo có thể tự đứng được rồi.
Va đập mạnh như thế nhưng dường như tạo thành rất ít thương tổn cho một ông già như lão. Tam trưởng lão đứng dậy, bẻ thẳng người mình răng rắc giòn giã từng tiếng, ai oán nhìn Minh Hoa, nói: “Cô nương, ra tay như vậy là muốn lấy cái mạng già của ta hả?”
Minh Hoa khoanh hai tay lại, dửng dưng nhìn lão. Thiên Tuệ thì hơi xấu hổ ho nhẹ, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi ngài, muội muội ta có phần hơi nóng nảy.”
“Bỏ đi bỏ đi, ta muốn hỏi cô nương về thiên giai công pháp kia.” Lão xua tay nói, ngụ ý là không có chuyện gì.
“Thiên giai công pháp?” Thiên Tuệ khó hiểu nhìn lão. Nàng thấy ánh mắt lão liếc nhìn về cuốn sách ghi chép khẩu quyết dung nạp linh khí thì có hơi phì cười, nói: “Đây đâu phải là công pháp thiên giai gì chứ, đây chỉ là khẩu quyết giúp cho con người dung nạp linh khí vào cơ thể mà thôi.”
“Linh khí, đó là thứ gì chứ?” Ánh mắt tam trưởng lão mờ mịt vô cùng khi nghe đến từ ngữ mới lạ này.
Chí Trung nhanh chóng giải thích: “Linh khí cũng đồng dạng với huyền khí ấy, đều là loại năng lượng được hấp thụ vào cơ thể, tăng cường tu vi, cường hóa cơ thể, tăng tuổi thọ...”
Khi nghe bọn họ trình bày như vậy, máu nóng trong người tam trưởng lão bốc lên càng nhiều. Hữu duyên, đây đích thị là những người hữu duyên mà Bạch gia lão tổ muốn tìm rồi, giờ phút này lão còn quản gì về thân thể của ba người nữa.
Lão bày ra khuôn mặt thành khẩn, vội vàng nói: “Ba vị, Bạch gia chúng ta có thể có vinh hạnh được các ngài tới làm khách không?”
“Làm khách sao, xin lỗi nhưng chúng ta thật sự không có nhu cầu đó.” Thiên Tuệ nhẹ nhàng từ chối, nàng không có lí do gì để tới đó làm phiền người ta cả.
Tam trưởng lão vội vàng nói thêm: “Khoan hãy từ chối, ta biết ba người muốn tìm kiếm thông tin gì đó. Thú thật thì lượng sách ở đây chỉ chiếm phân nửa Hưng Nam mà thôi, nửa số còn lại đều nằm trong sự quản lí của Bạch gia chúng ta. Ở đó có thể có thứ mà ba người muốn tìm.”
Thiên Tuệ nhìn Chí Trung, Chí Trung nhìn Thiên Tuệ, hai người bọn họ đồng thời nhìn về Minh Hoa như muốn bảo cô quyết định. Minh Hoa gật đầu, giọng nói trong trẻo trầm thấp phát ra: “Cũng được, dù sao thì chúng ta cũng không vội.” Cô đã quan sát toàn bộ, những cảm xúc tiêu cực trên người lão già này không nhiều, có thể nói lão ta là một người đáng tin.
Ngay khi Minh Hoa vừa dứt lời, ánh mắt già nua tràng ngập trong vui sướng, cảm giác như lão vừa nhặt được một mớ kho báu trân quý nào đó vậy.
“Ta chắc chắn rằng các ngài sẽ rất thích Bạch gia chúng ta.” Tam trưởng lão lấy ra một phù lục trong nhẫn không gian.
Lão đặt nó xuống sàn, niệm chú. Một vòng tròn pháp trận xuất hiện, bao vây dưới chân cả bốn người. Trận pháp phát ra lam quang bao phủ bọn họ lại rồi làm họ biến mất trong tíc tắc, để lại hiện trường hỗn độn và tầng một này chìm trong sự ồn ào lần nữa.
Không chỉ vậy, người quản lí còn có thể thu kẻ này làm đệ tử, nói không chừng nhờ bản thiên giai công pháp này còn có cơ may sinh ra một triệu hồi sư, trở thành sư phụ của triệu hồi sư kế thừa tinh hoa của tiền nhân.
Có một công việc há miệng chờ sung như thế, lại còn không tổn thất gì thì tội gì lão lại không chọn. Thế nhưng lão đã không tìm hiểu kỹ về nó, chỗ sách sử này đã qua mấy nghìn năm rồi không có ai đụng vào. Người tới sau càng khinh thường bởi vẻ bụi bặm kia, ngày qua ngày nó dần chìm vào quên lãng.
Lão tức là tức ở chỗ mình chỉ được quét dọn sàn nhà, lau kệ mà không được động vào những quyển sách này, không được đem đi chỗ khác hay rêu rao, gợi ý cho kẻ khác tìm được nó.
Bỗng lão nghe có những tiếng lật sách lẹt xẹt truyền đến, tuy rất nhỏ nhưng lão là một huyền sư, là ma pháp sư Hồng Liên, âm thanh mức này vẫn có thể nghe được.
Tam trưởng lão di chuyển không tiếng động đến ẩn núp sau cái kệ, hé nửa con mắt ra nhìn người đang lật từng trang sách một cách chăm chú kia.
Đó là một thiếu nữ với mái tóc trắng dài thướt tha đặc trưng, diện mạo phải nói là đứng đầu trong nhóm các cô nương hậu bối thế hệ này. Đôi tử nhãn chớp chớp liên tục, đôi má trắng hồng, trên đầu buộc ruy băng tạo hình tai thỏ trông vô cùng đáng yêu đơn thuần. Và quan trọng nhất...
Theo tình báo có được, cô gái này là một nhóm với hai người kia, kẻ đã cắt miếng thịt trên người lão tối hôm qua. Nhìn Minh Hoa không hiểu sao lông tơ già của lão dựng đứng lên, cả cơ thể như có một luồng điện nhẹ xẹt qua.
Lão vội vàng núp vào cạnh kệ, đúng lúc Minh Hoa cũng nhìn qua nơi đây.
“Ảo giác sao...” Minh Hoa lẩm bẩm. Cô lắc đầu mặc kệ rồi tiếp tục xem sách.
Trái tim tam trưởng lão khẽ đập thịch, một giọt mồ hôi khẽ chảy xuống từ bộ râu già. Cái cảm giác này, là cảm giác chỉ xuất hiện khi lão đứng trước những cường giả mạnh mẽ kia, những kẻ mà lão sẽ không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào nếu đương đầu.
Đây là cảm giác mà bản năng ý thức mang lại, thiếu nữ này ẩn giấu tu vi nhưng lại để lộ ra sự áp chế không nhẹ đối với người ngoài.
“Thằng nhóc Bạch Khôi Nguyên chết tiệt, định giấu nhẹm con hàng này đi hố chúng ta à.” Nghĩ tới đây không hiểu sao lão rất xúc động, muốn đi tính sổ đối phương.
“Ý mà khoang, nếu như có cường giả bậc này xâm nhập vào đế đô đáng lẽ quân chủ phải biết rồi chứ. Tại sao lại không thấy chút động tĩnh nào nhỉ?” Tam trưởng lão khó hiểu tự hỏi.
Lão lờ mờ nghe được những tiếng lật sách khác, chính xác là rất nhiều tiếng lật sách. Kỳ quái, lão ngó đầu nhìn qua bên kệ kia, sâu vào trong khu cuối cùng, khu để sách lịch sử, văn học xưa cũ. Với một Hồng Liên huyền sư lão hoàn toàn có thể nhìn rõ với khoảng cách này.
Ở nơi đó là một thiếu nữ bạch y tuyệt sắc, so dung mạo với thiếu nữ tóc trắng này nhỉnh hơn một phần. Nàng có mái tóc đen dài, trên đầu búi tóc giống những thiếu phụ. Nam tử bên cạnh nàng cũng mang một khí chất thanh nhã khoái hoạt, không câu nệ, thoải mái, khuôn mặt hại nước hại dân của hai người này phải làm lão tặc lưỡi.
Bảng so thiếu niên nhan sắc gì đó so với bọn họ mà nói thì chỉ đáng xách dép.
Đột nhiên hô hấp của lão càng lúc càng dồn dập, cả người cứng đơ, không dám thở mạnh bởi vì... bọn họ sắp lật tới cuốn sách đó, cuốn sách chứa thiên giai công giáp duy nhất của Thiên Ngân đại lục còn sót lại.
Càng nhìn bọn họ cách cuốn sách ấy càng gần, tay lão càng bấu chặt lấy kệ sách, như muốn bóp méo cả cái kệ gỗ ấy.
“Lấy đi, lấy đi, lấy đi...”
Lúc Thiên Tuệ sắp chạm vào nó, con mắt của lão sáng lên chưa từng thấy.
“Khoan đã.” Chí Trung đột nhiên cầm tay nàng lại, cách cuốn sách kia nửa tấc.
Đầu tam trưởng lão như muốn bùng nổ, lão thật sự có ý định giết người rồi đó. Giờ phút này còn chuyện gì mà phải chần chừ con m* gì nữa chứ.
Chí Trung cầm quyển sách kia lên làm lão ta sáng mắt trở lại, hắn quét đi lớp bụi bẩn phủ trên đó rồi đưa cho Thiên Tuệ xem.
Thiên Tuệ chầm chậm mở sách ra, đẩy hô hấp của tam trưởng lão lên cao trào, đã rất lâu, rất lâu rồi mới có người mở được cuốn sách này ngoài Bạch gia bọn họ. Lỡ như, lỡ như hai người này có thể lĩnh ngộ được gì trên đó thì lão lời to rồi.
Khi đọc những pháp quyết ấy, Thiên Tuệ bỗng nhíu mày, nàng nói: “Đây chẳng phải là khẩu quyết hấp thu linh khí nhập môn sao, sao thứ này lại có thể ở đây?”
Ánh mắt tam trưởng lão đầy kinh ngạc, tuy lão ta không hiểu linh khí trong miệng Thiên Tuệ là gì nhưng từ những biểu cảm, giọng điệu kia, khả năng rất cao là cô gái này biết rõ pháp quyết của cuốn thiên giai công pháp này.
Lão đột ngột phóng đến chỗ hai người bọn họ, mặc cho bản thân bị bại lộ.
Minh Hoa cảm ứng có dị động, bước chân cô xoáy góc, di chuyển còn nhanh hơn cái bóng đen đó. Ngay khi tam trưởng lão sắp áp sát Thiên Tuệ và Chí Trung thì cô đưa bàn tay ra búng bay cả cơ thể lão.
Rầm... Cả cơ thể lão ta ngã nhào làm gãy đổ cả cái kệ sách to lớn, gây ra động tĩnh ảnh hưởng đến những đệ tử đang tu luyện trên tầng hai, tầng ba.
“Có chuyện gì mà ầm ĩ thế?” Một huyền sư bị làm phiền nên bực tức quát xuống.
“Tinh Hoa Thư Viện nghiêm cấm gây sự...”
“Thủ thư đâu rồi?”
“...”
Từng lời tiếp từng lời khiến cho không gian thư viện vốn yên tĩnh mà trở nên ồn ào, in ỏi như khu chợ trời.
Tam trưởng lão mặc cho đau đớn, nằm trên cái kệ đổ nát không đứng dậy, lão lập tức tạo kết giới khóa chặt hai tầng trên lại, cách li hoàn toàn khỏi tiếng ồn ào kia.
Sự việc phát sinh quá nhanh, đến khi Thiên Tuệ và Chí Trung kịp nhận ra thì đã thấy một lão già bị Minh Hoa đánh gãy đổ cả kệ sách. Trên áo bào nâu gắn huy hiệu của Tinh Hoa Thư Viện, tám phần lão giả này là thủ thư mà hắc y vệ kia nói tới rồi.
Hai người vội vàng muốn đỡ lão dậy thì lão xua xua tay, ý bảo có thể tự đứng được rồi.
Va đập mạnh như thế nhưng dường như tạo thành rất ít thương tổn cho một ông già như lão. Tam trưởng lão đứng dậy, bẻ thẳng người mình răng rắc giòn giã từng tiếng, ai oán nhìn Minh Hoa, nói: “Cô nương, ra tay như vậy là muốn lấy cái mạng già của ta hả?”
Minh Hoa khoanh hai tay lại, dửng dưng nhìn lão. Thiên Tuệ thì hơi xấu hổ ho nhẹ, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi ngài, muội muội ta có phần hơi nóng nảy.”
“Bỏ đi bỏ đi, ta muốn hỏi cô nương về thiên giai công pháp kia.” Lão xua tay nói, ngụ ý là không có chuyện gì.
“Thiên giai công pháp?” Thiên Tuệ khó hiểu nhìn lão. Nàng thấy ánh mắt lão liếc nhìn về cuốn sách ghi chép khẩu quyết dung nạp linh khí thì có hơi phì cười, nói: “Đây đâu phải là công pháp thiên giai gì chứ, đây chỉ là khẩu quyết giúp cho con người dung nạp linh khí vào cơ thể mà thôi.”
“Linh khí, đó là thứ gì chứ?” Ánh mắt tam trưởng lão mờ mịt vô cùng khi nghe đến từ ngữ mới lạ này.
Chí Trung nhanh chóng giải thích: “Linh khí cũng đồng dạng với huyền khí ấy, đều là loại năng lượng được hấp thụ vào cơ thể, tăng cường tu vi, cường hóa cơ thể, tăng tuổi thọ...”
Khi nghe bọn họ trình bày như vậy, máu nóng trong người tam trưởng lão bốc lên càng nhiều. Hữu duyên, đây đích thị là những người hữu duyên mà Bạch gia lão tổ muốn tìm rồi, giờ phút này lão còn quản gì về thân thể của ba người nữa.
Lão bày ra khuôn mặt thành khẩn, vội vàng nói: “Ba vị, Bạch gia chúng ta có thể có vinh hạnh được các ngài tới làm khách không?”
“Làm khách sao, xin lỗi nhưng chúng ta thật sự không có nhu cầu đó.” Thiên Tuệ nhẹ nhàng từ chối, nàng không có lí do gì để tới đó làm phiền người ta cả.
Tam trưởng lão vội vàng nói thêm: “Khoan hãy từ chối, ta biết ba người muốn tìm kiếm thông tin gì đó. Thú thật thì lượng sách ở đây chỉ chiếm phân nửa Hưng Nam mà thôi, nửa số còn lại đều nằm trong sự quản lí của Bạch gia chúng ta. Ở đó có thể có thứ mà ba người muốn tìm.”
Thiên Tuệ nhìn Chí Trung, Chí Trung nhìn Thiên Tuệ, hai người bọn họ đồng thời nhìn về Minh Hoa như muốn bảo cô quyết định. Minh Hoa gật đầu, giọng nói trong trẻo trầm thấp phát ra: “Cũng được, dù sao thì chúng ta cũng không vội.” Cô đã quan sát toàn bộ, những cảm xúc tiêu cực trên người lão già này không nhiều, có thể nói lão ta là một người đáng tin.
Ngay khi Minh Hoa vừa dứt lời, ánh mắt già nua tràng ngập trong vui sướng, cảm giác như lão vừa nhặt được một mớ kho báu trân quý nào đó vậy.
“Ta chắc chắn rằng các ngài sẽ rất thích Bạch gia chúng ta.” Tam trưởng lão lấy ra một phù lục trong nhẫn không gian.
Lão đặt nó xuống sàn, niệm chú. Một vòng tròn pháp trận xuất hiện, bao vây dưới chân cả bốn người. Trận pháp phát ra lam quang bao phủ bọn họ lại rồi làm họ biến mất trong tíc tắc, để lại hiện trường hỗn độn và tầng một này chìm trong sự ồn ào lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.