Chương 15: Tiên – Ma đại chiến (4)
Lười Ra Chương
14/03/2021
Ở trung tâm có hai nguồn lực lớn nhất đang đối đầu cùng nhau, vì chúng là của các bậc cao tầng của Tiên - Ma nên làm binh lính hai bên phải giao tranh tránh xa trung tâm ra. Hai người đồng thời tụ tập sức mạnh nguyên tố vào lòng bàn tay, vừa phóng về phía kẻ kia, người mặc kim bào trắng tinh đã nhiễm máu đỏ tươi lùi ra sau phun ra một ngụm máu.
Kẻ mặc hắc bào hướng về phía người kia cười hả hê: “Không thể tưởng được Thiên Đế đời này lại yếu đến vậy, ngươi làm ta thấy thất vọng đấy Hiên Viên Tư Liệt.”
Thiên Đế lau máu đi, nếu không phải hai kẻ ma binh kia động tay chân vào lúc tự bạo ấy thì ông đâu thể bị thương nặng đến thế này. Ông nhìn các vết thương xung quanh người mình, rồi lại nhìn chằm chằm thân ảnh Thiên Hậu bên kia ông liền triệu hồi Vạn Giới Kính, ông nhanh chóng đọc tên: “Xuyên Kiếp.”
Xuyên Kiếp là anh linh của Vạn Giới Kính, là một con ưng thân hình vàng kim, cánh lớn với đôi ngươi bạch lam có thể soi sáng vạn vật giúp nhìn được nhiều nơi.
U Minh vẫn chẳng có gì ngạc nhiên mấy, mở miệng: “Ồ! Đã sử dụng tới thần khí rồi sao. Ta cũng muốn xem thử sức mạnh của thần khí.”
Cả Thiên Hậu cùng Ma Hậu đang giao thủ bên này cùng nhìn qua, Ma Hậu cười lạnh: “Quả là nam nhân của ta, Thiên Đế của các ngươi sắp xong rồi, bị ép đến phải dùng thần khí a.”
“Tư Liệt...” Thiên Hậu trong lòng khá lo lắng cho vết thương của Thiên Đế.
Thiên Đế không để ý lời chế giễu, bắt đầu động thủ: “Xuyên Kiếp - Sinh Mệnh Lưu Chuyển.”
Anh linh Xuyên Kiếp hóa thành kim quang bay thẳng về phía U Minh. Nhưng hắn né qua bên phải, cười lớn: “Ha ha, chậm thế mà cũng đòi đả thương ta sao.”
Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, hắn quay lại thì thấy đạo kim quang kia hướng về phía Thiên Hậu, làm thân ảnh bà biến mất khỏi trận chiến.
“Chết tiệt!” Ma Hậu chửi một tiếng, Thiên Hậu biến mất rồi, ông mới chợt thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó có hai thân ảnh tàn tạ đáp xuống cạnh Thiên Đế, đó là An Dương cùng Sóc Thiên, trên người mỗi người đều đã có chi chít những vết thương do ma pháp gây ra nhưng vẻ mặt của họ vẫn rất tỉnh táo, họ buộc phải gia nhập cuộc chiến giúp đỡ Thiên Đế.
“Nhị ca, tam ca... Các huynh vẫn còn sống sao?” Thiên Đế hỏi.
“Yên tâm, chúng ta mạng rất lớn, mà... Cũng nhờ chúng nên chúng ta mới thoát khỏi Giới ngục được.” An Dương mở miệng.
Thấy hai kẻ này, Ma Đế đã biết rằng Ngô Ngụy với Đình Cơ Mật đã tử trận, hắn tặc lưỡi: “Chậc chậc, quả là Thiên tướng của Tiên tộc có khác, ta đánh giá thấp các ngươi rồi.”
Ma Hậu giận dữ: “Phụ thân ta... Các ngươi... Các ngươi, ta phải giết chết bọn ngươi.”
Không đợi Ma Đế lên tiếng, cô ta đã phóng một tràn hắc phong về phía ba người.
Tu vi của Ma Hậu là thiên ma hậu kỳ, nhỏ hơn một cấp bậc so với ba người, nhưng vừa trải qua trận ác chiến, ngự hồn lẫn thân thể của cả ba người đều đã tới giới hạn, trúng một kích này chắc chắn phải chết.
Đúng lúc này thì luồng thủy lưu ở đâu xuất hiện bao quanh lấy ba người chặn lại toàn bộ công kích của Ma Hậu.
Cả Ma Đế cùng Ma Hậu nhìn về phía người vừa đỡ đòn, lạnh giọng nghiến răng: “Huyền Vũ.”
Chiến thần mạnh nhất Tiên tộc, Huyền Vũ đã xuất hiện.
Cả ba người tâm tình thả lỏng, Sóc Thiên nhẹ nhõm mở miệng: “Trận chiến này xem ra chúng ta chiếm lợi thế rồi.”
Huyền Vũ thở phào nhẹ nhõm khi còn nhìn thấy ba huynh đệ của mình, rồi ông vừa bước từ từ về phía Ma Đế cùng Ma Hậu vừa lạnh giọng: “Xem ra nhân lúc ta không ở đây các ngươi đã mang cho Tiên tộc chúng ta không ít kinh hỉ nhỉ.” Vừa bước tới ông vừa thả ra linh áp của nguyên hồn.
Ma Đế và Ma Hậu vô thức cùng lùi về sau, Ma Đế vẫn tự tin cười mở miệng: “Huyền Vũ tiền bối, nghe danh đã lâu, nay ta mới được diện kiến. Khí thế quả đúng như lời truyền.”
“Ồ, đã vậy thì ta xin tặng các ngươi lễ ra mắt mới được.”
Nói rồi ông tạo ra một cơn sóng linh lực đánh thẳng về phía bọn họ. Ma Đế nụ cười trên khóe môi vẫn còn đó, một ma pháp từ đằng sau Ma Đế, Ma Hậu bay ra chặn đứng cơn sóng.
"Leng keng leng keng." Đi ra từ trong bóng tối, tứ chi kẻ đó đang bị xích, bất quá dây xích như đã bị ai đó chặt đi.
“Cùng Kỳ” Huyền Vũ lạnh lẽo mở miệng.
“Chẳng phải hắn đang bị giam trong Giới ngục sao, tại sao hắn có thể ra được?” An Dương cùng Sóc Thiên kinh ngạc thốt ra.
Dừng lại chút, An Dương ngộ ra gì đó, hắn nói: "Là tên ma tộc kia."
Sóc Thiên "ừ" một tiếng rồi quay qua hỏi nhỏ Thiên Đế: "Ta muốn biết tại sao bọn chúng có thể tấn công dễ dàng đến vậy?"
“Là Nguyên Đồ, hắn đã... Cấu kết cùng ma giới, phản bội tộc ta.” Thiên Đế căn răng nói.
Thiên Đế giờ phút này chỉ hận không thể chém tên phản đồ ấy thành trăm mảnh.
Cùng Kỳ bước tới bên cạnh Ma Đế, cúi đầu ra mắt, rồi quay sang Huyền Vũ, chỉ vào hắn, nói với giọng điệu ngạo mạn: “Huyền Vũ phần ta.”
Dứt lời hắn xông lên, triệu hồi nguyên hồn là một thân ảnh quái dị, đầu sư tử, mình hổ với hai cánh đã bị chặt đi, tấn công Huyền Vũ.
Huyền Vũ cũng triệu hồi nguyên hồn là thần xà ra phản đòn. Ma Đế, Ma Hậu cùng ba người còn lại cũng tham gia vào trận chiến.
Kẻ mặc hắc bào hướng về phía người kia cười hả hê: “Không thể tưởng được Thiên Đế đời này lại yếu đến vậy, ngươi làm ta thấy thất vọng đấy Hiên Viên Tư Liệt.”
Thiên Đế lau máu đi, nếu không phải hai kẻ ma binh kia động tay chân vào lúc tự bạo ấy thì ông đâu thể bị thương nặng đến thế này. Ông nhìn các vết thương xung quanh người mình, rồi lại nhìn chằm chằm thân ảnh Thiên Hậu bên kia ông liền triệu hồi Vạn Giới Kính, ông nhanh chóng đọc tên: “Xuyên Kiếp.”
Xuyên Kiếp là anh linh của Vạn Giới Kính, là một con ưng thân hình vàng kim, cánh lớn với đôi ngươi bạch lam có thể soi sáng vạn vật giúp nhìn được nhiều nơi.
U Minh vẫn chẳng có gì ngạc nhiên mấy, mở miệng: “Ồ! Đã sử dụng tới thần khí rồi sao. Ta cũng muốn xem thử sức mạnh của thần khí.”
Cả Thiên Hậu cùng Ma Hậu đang giao thủ bên này cùng nhìn qua, Ma Hậu cười lạnh: “Quả là nam nhân của ta, Thiên Đế của các ngươi sắp xong rồi, bị ép đến phải dùng thần khí a.”
“Tư Liệt...” Thiên Hậu trong lòng khá lo lắng cho vết thương của Thiên Đế.
Thiên Đế không để ý lời chế giễu, bắt đầu động thủ: “Xuyên Kiếp - Sinh Mệnh Lưu Chuyển.”
Anh linh Xuyên Kiếp hóa thành kim quang bay thẳng về phía U Minh. Nhưng hắn né qua bên phải, cười lớn: “Ha ha, chậm thế mà cũng đòi đả thương ta sao.”
Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, hắn quay lại thì thấy đạo kim quang kia hướng về phía Thiên Hậu, làm thân ảnh bà biến mất khỏi trận chiến.
“Chết tiệt!” Ma Hậu chửi một tiếng, Thiên Hậu biến mất rồi, ông mới chợt thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó có hai thân ảnh tàn tạ đáp xuống cạnh Thiên Đế, đó là An Dương cùng Sóc Thiên, trên người mỗi người đều đã có chi chít những vết thương do ma pháp gây ra nhưng vẻ mặt của họ vẫn rất tỉnh táo, họ buộc phải gia nhập cuộc chiến giúp đỡ Thiên Đế.
“Nhị ca, tam ca... Các huynh vẫn còn sống sao?” Thiên Đế hỏi.
“Yên tâm, chúng ta mạng rất lớn, mà... Cũng nhờ chúng nên chúng ta mới thoát khỏi Giới ngục được.” An Dương mở miệng.
Thấy hai kẻ này, Ma Đế đã biết rằng Ngô Ngụy với Đình Cơ Mật đã tử trận, hắn tặc lưỡi: “Chậc chậc, quả là Thiên tướng của Tiên tộc có khác, ta đánh giá thấp các ngươi rồi.”
Ma Hậu giận dữ: “Phụ thân ta... Các ngươi... Các ngươi, ta phải giết chết bọn ngươi.”
Không đợi Ma Đế lên tiếng, cô ta đã phóng một tràn hắc phong về phía ba người.
Tu vi của Ma Hậu là thiên ma hậu kỳ, nhỏ hơn một cấp bậc so với ba người, nhưng vừa trải qua trận ác chiến, ngự hồn lẫn thân thể của cả ba người đều đã tới giới hạn, trúng một kích này chắc chắn phải chết.
Đúng lúc này thì luồng thủy lưu ở đâu xuất hiện bao quanh lấy ba người chặn lại toàn bộ công kích của Ma Hậu.
Cả Ma Đế cùng Ma Hậu nhìn về phía người vừa đỡ đòn, lạnh giọng nghiến răng: “Huyền Vũ.”
Chiến thần mạnh nhất Tiên tộc, Huyền Vũ đã xuất hiện.
Cả ba người tâm tình thả lỏng, Sóc Thiên nhẹ nhõm mở miệng: “Trận chiến này xem ra chúng ta chiếm lợi thế rồi.”
Huyền Vũ thở phào nhẹ nhõm khi còn nhìn thấy ba huynh đệ của mình, rồi ông vừa bước từ từ về phía Ma Đế cùng Ma Hậu vừa lạnh giọng: “Xem ra nhân lúc ta không ở đây các ngươi đã mang cho Tiên tộc chúng ta không ít kinh hỉ nhỉ.” Vừa bước tới ông vừa thả ra linh áp của nguyên hồn.
Ma Đế và Ma Hậu vô thức cùng lùi về sau, Ma Đế vẫn tự tin cười mở miệng: “Huyền Vũ tiền bối, nghe danh đã lâu, nay ta mới được diện kiến. Khí thế quả đúng như lời truyền.”
“Ồ, đã vậy thì ta xin tặng các ngươi lễ ra mắt mới được.”
Nói rồi ông tạo ra một cơn sóng linh lực đánh thẳng về phía bọn họ. Ma Đế nụ cười trên khóe môi vẫn còn đó, một ma pháp từ đằng sau Ma Đế, Ma Hậu bay ra chặn đứng cơn sóng.
"Leng keng leng keng." Đi ra từ trong bóng tối, tứ chi kẻ đó đang bị xích, bất quá dây xích như đã bị ai đó chặt đi.
“Cùng Kỳ” Huyền Vũ lạnh lẽo mở miệng.
“Chẳng phải hắn đang bị giam trong Giới ngục sao, tại sao hắn có thể ra được?” An Dương cùng Sóc Thiên kinh ngạc thốt ra.
Dừng lại chút, An Dương ngộ ra gì đó, hắn nói: "Là tên ma tộc kia."
Sóc Thiên "ừ" một tiếng rồi quay qua hỏi nhỏ Thiên Đế: "Ta muốn biết tại sao bọn chúng có thể tấn công dễ dàng đến vậy?"
“Là Nguyên Đồ, hắn đã... Cấu kết cùng ma giới, phản bội tộc ta.” Thiên Đế căn răng nói.
Thiên Đế giờ phút này chỉ hận không thể chém tên phản đồ ấy thành trăm mảnh.
Cùng Kỳ bước tới bên cạnh Ma Đế, cúi đầu ra mắt, rồi quay sang Huyền Vũ, chỉ vào hắn, nói với giọng điệu ngạo mạn: “Huyền Vũ phần ta.”
Dứt lời hắn xông lên, triệu hồi nguyên hồn là một thân ảnh quái dị, đầu sư tử, mình hổ với hai cánh đã bị chặt đi, tấn công Huyền Vũ.
Huyền Vũ cũng triệu hồi nguyên hồn là thần xà ra phản đòn. Ma Đế, Ma Hậu cùng ba người còn lại cũng tham gia vào trận chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.