Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn
Chương 26: Kiến Khang
Đinh Mặc
15/08/2014
Ngày xuân Kiến Khang, non xanh nước biếc mà không mất đi vẻ phồn hoa, nơi nơi đều là khung cảnh an nhàn.
Cho dù chỉ cách một con sông, mấy trăm dặm ngoài phương Bắc lúc nào cũng là chiến tranh hỗn loạn, vẫn không ảnh hưởng chút nào tới cuộc sống thảnh thơi của quan viên cùng dân chúng Kiến Khang.
Trở lại Kiến Khang khoảng mười ngày, ta và Tiểu Lam bởi vì được trở lại chốn náo nhiệt này mà tâm tình vui sướng nhảy nhót, mỗi ngày đều đi dạo trên phố khiến tiền lì xì năm mới mà chúng ta tích tụ được trở nên sạch sẽ bóng loáng.
Mấy hôm nay đành phải làm tổ trong Hạ Hầu phủ không ra ngoài.
Sư phụ trước đó đã sớm trở lại Kiến Khang, là do mật lệnh của hoàng đế, muốn người hiệp trợ huấn luyện quân đội Kiến Khang.
Ước chừng là do mấy ngày liền làm lụng vất vả, thần sắc người cũng không được tốt.
Khi cùng chúng ta nói về chuyện gặp gỡ Chu Bác ở Giang Châu, đều là một mảnh thổn thức không thôi.
Võ lâm Giang Đông gần như đã được định đoạt, chỉ còn lại một chút công việc rườm rà. Nhưng đều do đám người Lâm Phóng cùng Ôn Hựu xử lý, bọn họ bận rộn cũng không có thời gian nói chuyện với ta một câu.
Cha Ôn Hựu lại cùng chúng ta kẻ đến người đi, vừa mới rời khỏi Kiến Khang đi Giang Châu.
Ôn Hựu liền viết một phong thư sai người đưa đến.
Hôm nay là mùng hai tháng tư.
Đêm đã khuya, bầu trời đêm như vừa được tẩy rửa, đầy sao dầy đặc, nước sông róc rách chảy.
Ta ngồi ở trên giường, đem khăn gấm trong tay lăn qua lộn lại ngắm nghía không dưới trăm lần.
Đây là một chiếc khăn tay gấm trắng, chung quanh thêu một vòng hoa lá cây cỏ màu lam, còn dùng kim tuyến viền theo.
“Thật là thượng đẳng!” Ta nhịn không được thở dài.
Tiểu Lam ở một bên bĩu môi, căm giận nói: “Thôi đi! Tiểu thư, cô chẳng qua chỉ là thêu một chút hoa văn đơn giản trên chiếc khăn có sẵn. Cũng không biết cô gia có thể vừa mắt hay không! Chao ôi!”
“Hắn nhất định sẽ thích.” Ta chắc chắn nói.
Hắn đã từng nói, chỉ cần là thứ ta tự tay làm, hắn đều thích.
Ngoài phòng truyền tới bước chân tiếng, gã sai vặt của Hạ Hầu phủ tới báo, Tiểu Lam đi ra mở cửa.
Nàng vui mừng nhảy lên: “Tiểu thư, cô gia tới! Cô mau đi ra tiền sảnh!”
Ta đem khăn gấm cẩn thận gấp lại nhét vào trong lòng, không kiềm chế được thi triển khinh công, bay vút đi.
Hôm nay mùng hai tháng tư, là sinh nhật hai mươi tuổi của Ôn Hựu.
Ta vọt tới đình viện ở giữa sảnh chính.
Cây xanh che phủ, cả đình viện mang vẻ thanh lãnh.
Hắn đứng ở dưới ánh trăng, cúi đầu dường như đang trầm tư.
Hôm nay Ôn phủ có tiệc, hắn kim quan cột tóc, mặc trường bào màu tím, ống tay áo rủ xuống đất, vạt áo phấp phới. Trên hông là một thắt lưng đen nạm vàng, vô cùng vừa vặn, càng có vẻ vai rộng eo hẹp, dáng người cao ngất.
Dường như phát hiện ra bước chân của ta, hắn chậm rãi nghiêng người quay lại. Mặt của hắn ở dưới ánh trăng trong trẻo rõ ràng, dưới hàng mi đen thanh tú là đôi đồng tử đen láy trước sau như một, bình yên nhìn ta.
“Hoằng Nhi……” Hắn khẽ gọi một tiếng, giọng nói trầm thấp như nước suối róc rách dễ nghe, gõ vào lòng ta.
Vốn đang trên đà bay vút đến trước mặt hắn, nghe giọng nói ấy thân thể ta nháy mắt bị kiềm hãm, dưới chân lảo đảo một cái.
Hắn duỗi tay vịn chặt, nhẹ nhàng đem ta ôm vào trong ngực.
Một mùi rượu thanh đạm đưa tới.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của hắn, chắc chắn đã uống rượu không ít.
Giọng nói mang theo ý cười vang lên trên đỉnh đầu ta: “Nha đầu vụng về.” Ta mơ hồ có thể hình dung ra bộ dáng đắc ý của hắn.
Hắn vùi đầu vào trong tai ta, hít một hơi sâu: “Vừa rồi ta rất nhớ ngươi. Hận không sớm kết thúc tiệc một chút, tới tìm ngươi.”
Lòng ta run lên, ta chẳng lẽ không như thế, cũng đã đem khăn gấm kia mở ra gấp lại ngàn vạn lần!
Đúng rồi, khăn gấm.
Ta từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, vui vẻ lấy ra, nâng đến trước mặt hắn: “Quà tặng sinh nhật ngươi!”
Ý cười trong mắt hắn càng sâu, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn tay ta: “Đến đây, đem kim quan của ta gỡ xuống.”
Ta liếc mắt nhìn hắn, Ôn Hựu này hôm nay sau khi uống rượu dường như rất có hứng thú, xem hắn dịu dàng nhiệt tình a!
Có điều là ta thích.
Đem kim quan gỡ xuống, ta lấy lược, giúp hắn dùng khăn gấm kia cột tóc.
“Tâm ý Hoằng Nhi, Tử Tô vô cùng cảm kích.” Hắn cười nói, “Chỉ là cách thêu khéo léo thế này, lát nữa thể nào cũng bị Vương Đông An cùng Quý Hoa Bá cười nhạo .”
Ta kinh ngạc nói: “Ai? Ai lại không có mắt như thế!”
Hắn nắm lấy tay ta, đi về hướng cửa chính: “Là hai người bạn tốt của ta, hôm nay một mực bám lấy ta không cho đi. Hiện nay hai người bọn họ lại kêu gào muốn gặp ngươi.”
“Đây là đôi tay thứ năm trong bảng xếp hạng kiếm pháp, thêu ra khăn gấm!” Ta căm giận nói,“Ai dám cười nhạo!”
Nửa năm không gặp, sông Tần Hoài vẫn mang vẻ đẹp rự rỡ mỹ lệ tựa yêu tinh như xưa, như một viên minh châu điểm xuyết trên đại địa, vẻ đẹp mê hoặc.
Ta cùng Ôn Hựu ngồi trên thuyền nhỏ, đi thẳng đến chỗ một chiếc thuyền lớn, nhẹ người nhảy lên, nắm tay mà đi.
Trên thuyền hoa, chỉ có hai cẩm y nam tử trẻ tuổi, ngồi đối diện nhau mà uống rượu. Thấy chúng ta lên thuyền, bọn hắn đều đứng lên.
Bọn hắn đều là tuổi đều là hai mươi có lẻ, dung mạo thanh tuấn, nhìn bộ dáng xem ra không có võ công.
“Đông An, Hoa Bá, đây là Thanh Hoằng cô nương.” Ôn Hựu nói.
Chúng ta chào hỏi lẫn nhau rồi cùng ngồi xuống uống rượu.
Vương Đông An cùng Quý Hoa Bá tiếp túc tán gẫu về việc trong triều đình, Ôn Hựu cũng tham gia. Thỉnh thoảng hỏi đến việc giang hồ, ta cũng sẽ tham dự hai câu.
Hai người bọn họ đều là lời lẽ bất phàm, tuy rằng ta không rõ ràng tình hình trong triều, cũng nghe đến say sưa nồng nhiệt.
Quý Hoa Bá bình thường nho nhã điềm đạm, ánh mắt ấm áp, trên mặt luôn luôn mỉm cười, rất dễ thân cận, qua hai bầu rượu đã bắt đầu gọi ta Chiến đại hiệp; Vương Đông An kia thì ngược lại là Vương gia Lang Gia kiêu ngạo, tươi cười không nhiều, thỉnh thoảng ánh mắt sẽ nhìn về phía ta đánh giá chút, chỉ là khi nhìn Ôn Hựu lại cười nói chân thành.
“Tử Tô, quyết định khi nào sẽ kết hôn cùng Chiến đại hiệp?” Hoa Bá đã có mấy phần ngà ngà say, hài hước hỏi.
Vương Đông An cũng nhìn về phía chúng ta.
Ôn Hựu cùng ta liếc nhìn nhau, hắn cầm thật chặt tay của ta, cười nói: “Tháng sau cha ta trở về, liền hướng Chiến gia cầu hôn.”
“Chúc mừng chúc mừng!” Hoa Bá kêu to hai tiếng, sau đó ợ lên một tiếng vang dội, hai mắt mê ly gục xuống……
Thực khó nghe……
Vương Đông An cũng không khỏi lắc đầu cười nói: “Tử Tô, bên trong khoang thuyền có trà giải rượu, không bằng đỡ Hoa Bá qua đó?”
Ôn Hựu gật đầu, Vương Đông An kêu tới một người thị nữ, nâng dậy Hoa Bá, Hoa Bá lại say khướt đổ về phía Ôn Hựu. Ôn Hựu bất đắc dĩ, hướng về phía ta nói: “Ta dìu hắn qua.”
Hoa Bá say loạn thất bát tao*, bị Ôn Hựu cùng thị nữ hai người đỡ, trong miệng còn hát lung tung: “Cầu cũng không được…… Thảnh thơi thảnh thơi…… Trằn trọc trăn trở……”
*Loạn thất bát tao: Lung tung lộn xộn không phân biệt được gì.
Chỉ còn lại hai người ta cùng Vương Đông An. Hắn không nói chuyện, ta cũng không biết nói cái gì, ngồi đối diện uống rượu.
“Chiến cô nương, ngươi chuẩn bị sẵn sàng làm thiếp Tử Tô sao?” Hắn đột ngột hỏi, giọng nói có chút lạnh lùng.
Ta ngẩn ngơ: “Thiếp? Hắn chỉ cưới một người là ta, ta cũng chỉ gả một người là hắn.”
“Cưới?” Vương Đông An nhìn thẳng ta, “Ngươi có biết tiểu thư Cao Sính Nhu nhà Cao Thị Lang? Nàng dường như cùng sư phụ ngươi Hạ Hầu Dĩnh vô cùng yêu thích. Trước đó vài ngày không phải náo loạn muốn đi tìm Hạ Hầu Dĩnh, gây ra bao tiếng cười nhạo sao?! Cha nàng cũng bởi vậy mà trở thành trò cười cho mọi người. Nhưng đầu tháng tám này, nàng sẽ phải gả cho thư ký thừa Hà Văn Chiêu làm vợ. Triều đình giang hồ, cùng Hạ Hầu Dĩnh kia vĩnh viễn không thể gặp nữa!”
Trong lòng ta đau xót, trong đầu mơ hồ nổi lên dáng vẻ đỏ mặt dậm chân nói “Ta muốn gả cho sư thúc ngươi” của nữ tử xinh đẹp ngày đó.
Vương Đông An lại nói: “Ta là bằng hữu tốt nhất của Tử Tô, ta biết trong lòng hắn chỉ có ngươi. Nhưng hắn là tam công tử của Ôn gia, tuy rằng không có chức quan nhưng là phò mã hoàng đế đã sớm định đoạt. Ngày nào đó thái tử kế vị, tiền đồ của Ôn Kiệu đại nhân sẽ bị khống chế. Càng huống chi trong tiền lệ, không có việc sĩ tộc nam tử cưới nữ tử bần hàn làm chính thê. Ngươi cùng Tử Tô, chỉ sợ không thể như ý nguyện.”
Trong ngực ta bị kiềm hãm. Ta biết ta không nên hướng về những gia đình sĩ tộc, chỉ là đối với Ôn Hựu, ta vẫn xem hắn là nhân sĩ võ lâm!
Hơn nữa nếu như chúng ta yêu nhau, không cùng dòng dõi, thì có can hệ gì?
“Đông An!” Một giọng nói mang chút phẫn nộ truyền tới.
Ôn Hựu bước tới đây, sắc mặt trầm xuống — đoán chừng là nghe thấy lời nói của Vương Đông An.
“Đừng nghe hắn nói bậy.” Ôn Hựu nói, “Ta chỉ cưới Thanh Hoằng. Phụ thân ta cũng không phải người không biết lý lẽ, ta sẽ có biện pháp thuyết phục hắn.”
Vương Đông An nhìn nhìn mười ngón tay của chúng ta đan vào nhau, than thở: “Tử Tô, ta cũng hi vọng ước nguyện của ngươi có thể được như ý.”
Trên đường từ sông Tần Hoài trở về Hạ Hầu phủ, ta tự nhiên không thể nổi hưng thú được.
Ôn Hựu thấy thế, sờ sờ đầu ta: “Nha đầu vụng về, ngươi chớ nghe thằng nhãi ấy nói lung tung.”
“Ngươi định thuyết phục cha ngươi như thế nào?” Ta hỏi.
“Thuyết phục?” Hắn cười nói, “Nhà ta ba người con trai, có đại ca nhị ca ở trong triều đủ để chống đỡ tiền đồ của gia tộc. Ta không làm quan, cùng ngươi tiêu dao giang hồ, ai còn nhớ được Ôn Tử Tô cưới ai? Cha ta hẳn cũng sẽ một mắt nhắm một mắt mở đồng ý, dù sao hiện tại ngươi cũng là hộ pháp Võ Lâm minh chủ nổi danh thiên hạ!”
Ta cao hứng trở lại, hành lễ: “Vâng! Phó minh chủ đại nhân!”
Trở lại Hạ Hầu phủ, Ôn Hựu cũng tự động hồi phủ.
Ta lại có chút không yên tâm, đứng ở trong đình viện than thở.
Tiểu Lam ngồi bên cạnh ta: “Tiểu thư, cũng đã nửa đêm. Cô gia vốn không phải là sĩ tộc sao? Cô ngay cả hoàng đế cũng không sợ, thì còn sợ cái gì?”
Tiếng oán than của ta đột nhiên ngừng lại – đúng rồi, hoàng đế!
“Tiểu Lam, em nói đúng điểm quan trọng!” Ta bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt, “Nếu cha Ôn Hựu không cho chúng ta thành hôn, bằng thân thủ của ta, trực tiếp lẩn vào trong cung, làm cho hoàng đế lão nhân kia hạ xuống một thánh chỉ tứ hôn!”
“Ha ha –” Một tiếng cười vang lêm.
Dường như là ta thương phong bi nguyệt* quá nhiều, lại không nhận thấy được có người tới gần.
*Thương phong bi nguyệt: ý chỉ tương tư vì tình.
Lâm Phóng cầm trong tay một quyển sách, từ hành lang uốn khúc đi tới, cất cao giọng nói: “Đường đường là hộ pháp Võ Lâm minh chủ, lại một lòng một dạ nghĩ muốn bức hôn.”
Ta bĩu môi, lời này nếu là người khác nói, ta khẳng định sẽ cãi lại! Nhưng là Lâm Phóng, ta không dám.
“Thanh Hoằng, ngươi cùng Tử Tô, thực sự sẽ tương đối gian nan. Nhưng ta tin tưởng hắn nhất định sẽ không phụ ngươi.” Lâm Phóng ôn nhu nói, “Hơn nữa, chúng ta muốn mọi người cùng đồng ý, nếu như người khác không nguyện, chúng ta không thể đi cướp, không thể đi bức lấy.”
Ta vội la lên: “Thế phải xử lý ra sao?”
Hắn liếc nhìn ta, lạnh nhạt nói: “Dùng thực lực khiến cho bọn họ, không thể không cần ngươi.”
“Ta không phải ngươi, đâu có lợi hại như vậy.” Ta lẩm bẩm nói.
Hắn khe khẽ mỉm cười, phẩy tay áo rời đi.
Có điều là tâm tình của ta thực tại hoàn toàn tốt.
Sợ cái gì, có Ôn Hựu, có Lâm Phóng, có sư phụ……
Đúng, sư phụ, không biết hắn có biết chuyện Cao tiểu thư bị bức hôn!
Trong ngực ta lại ủ dột, hướng về phía gian phòng của sư phụ đi đến.
—————-
Bên trong phòng sư phụ, ánh nến sáng ngời.
Mơ hồ thấy rõ sư phụ đang ngồi thẳng trên giường, nhắm mắt ngồi thiền.
Sư phụ, võ công của người đã thiên hạ đệ nhất! Hơn nửa đêm còn luyện công cái gì?
Ta cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào trong, ngồi xuống ghế.
Hắn mở to mắt.
Không chờ hắn mở miệng, ta đã nói: “Sư phụ, người đối với Cao tiểu thư không có nửa điểm tình ý sao?”
Hắn hơi hơi ngẩn ra.
Rất lâu không nói chuyện.
Cuối cùng, sư phụ chậm rãi nói: “Vi sư cùng nàng không có chuyện gì. Đừng vội nói bậy bạ, làm hỏng danh tiết cô nương nhà người ta.”
“Nhưng……”
“Đêm rồi, đi ngủ đi.” Sư phụ uể oải nói.
Ta đi ra khỏi phòng, nhìn ánh nến nến ảm đạm cuối cùng khép kín cửa phòng.
Sư phụ, thì ra thực không có quan hệ gì sao? Chỉ là Cao Sính Nhu tiểu thư một bên tình nguyện?
Nếu là như thế, cũng tốt.
Nhưng ta lại có chút buồn, sư phụ cũng đã ba mươi mấy tuổi, không dễ dàng gặp được nữ tử chủ động đối với người, rồi lại phải gả làm vợ người khác.
Chẳng lẽ người muốn cô độc suốt đời? Đó là điều ta không thể tưởng tượng .
Cho dù chỉ cách một con sông, mấy trăm dặm ngoài phương Bắc lúc nào cũng là chiến tranh hỗn loạn, vẫn không ảnh hưởng chút nào tới cuộc sống thảnh thơi của quan viên cùng dân chúng Kiến Khang.
Trở lại Kiến Khang khoảng mười ngày, ta và Tiểu Lam bởi vì được trở lại chốn náo nhiệt này mà tâm tình vui sướng nhảy nhót, mỗi ngày đều đi dạo trên phố khiến tiền lì xì năm mới mà chúng ta tích tụ được trở nên sạch sẽ bóng loáng.
Mấy hôm nay đành phải làm tổ trong Hạ Hầu phủ không ra ngoài.
Sư phụ trước đó đã sớm trở lại Kiến Khang, là do mật lệnh của hoàng đế, muốn người hiệp trợ huấn luyện quân đội Kiến Khang.
Ước chừng là do mấy ngày liền làm lụng vất vả, thần sắc người cũng không được tốt.
Khi cùng chúng ta nói về chuyện gặp gỡ Chu Bác ở Giang Châu, đều là một mảnh thổn thức không thôi.
Võ lâm Giang Đông gần như đã được định đoạt, chỉ còn lại một chút công việc rườm rà. Nhưng đều do đám người Lâm Phóng cùng Ôn Hựu xử lý, bọn họ bận rộn cũng không có thời gian nói chuyện với ta một câu.
Cha Ôn Hựu lại cùng chúng ta kẻ đến người đi, vừa mới rời khỏi Kiến Khang đi Giang Châu.
Ôn Hựu liền viết một phong thư sai người đưa đến.
Hôm nay là mùng hai tháng tư.
Đêm đã khuya, bầu trời đêm như vừa được tẩy rửa, đầy sao dầy đặc, nước sông róc rách chảy.
Ta ngồi ở trên giường, đem khăn gấm trong tay lăn qua lộn lại ngắm nghía không dưới trăm lần.
Đây là một chiếc khăn tay gấm trắng, chung quanh thêu một vòng hoa lá cây cỏ màu lam, còn dùng kim tuyến viền theo.
“Thật là thượng đẳng!” Ta nhịn không được thở dài.
Tiểu Lam ở một bên bĩu môi, căm giận nói: “Thôi đi! Tiểu thư, cô chẳng qua chỉ là thêu một chút hoa văn đơn giản trên chiếc khăn có sẵn. Cũng không biết cô gia có thể vừa mắt hay không! Chao ôi!”
“Hắn nhất định sẽ thích.” Ta chắc chắn nói.
Hắn đã từng nói, chỉ cần là thứ ta tự tay làm, hắn đều thích.
Ngoài phòng truyền tới bước chân tiếng, gã sai vặt của Hạ Hầu phủ tới báo, Tiểu Lam đi ra mở cửa.
Nàng vui mừng nhảy lên: “Tiểu thư, cô gia tới! Cô mau đi ra tiền sảnh!”
Ta đem khăn gấm cẩn thận gấp lại nhét vào trong lòng, không kiềm chế được thi triển khinh công, bay vút đi.
Hôm nay mùng hai tháng tư, là sinh nhật hai mươi tuổi của Ôn Hựu.
Ta vọt tới đình viện ở giữa sảnh chính.
Cây xanh che phủ, cả đình viện mang vẻ thanh lãnh.
Hắn đứng ở dưới ánh trăng, cúi đầu dường như đang trầm tư.
Hôm nay Ôn phủ có tiệc, hắn kim quan cột tóc, mặc trường bào màu tím, ống tay áo rủ xuống đất, vạt áo phấp phới. Trên hông là một thắt lưng đen nạm vàng, vô cùng vừa vặn, càng có vẻ vai rộng eo hẹp, dáng người cao ngất.
Dường như phát hiện ra bước chân của ta, hắn chậm rãi nghiêng người quay lại. Mặt của hắn ở dưới ánh trăng trong trẻo rõ ràng, dưới hàng mi đen thanh tú là đôi đồng tử đen láy trước sau như một, bình yên nhìn ta.
“Hoằng Nhi……” Hắn khẽ gọi một tiếng, giọng nói trầm thấp như nước suối róc rách dễ nghe, gõ vào lòng ta.
Vốn đang trên đà bay vút đến trước mặt hắn, nghe giọng nói ấy thân thể ta nháy mắt bị kiềm hãm, dưới chân lảo đảo một cái.
Hắn duỗi tay vịn chặt, nhẹ nhàng đem ta ôm vào trong ngực.
Một mùi rượu thanh đạm đưa tới.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của hắn, chắc chắn đã uống rượu không ít.
Giọng nói mang theo ý cười vang lên trên đỉnh đầu ta: “Nha đầu vụng về.” Ta mơ hồ có thể hình dung ra bộ dáng đắc ý của hắn.
Hắn vùi đầu vào trong tai ta, hít một hơi sâu: “Vừa rồi ta rất nhớ ngươi. Hận không sớm kết thúc tiệc một chút, tới tìm ngươi.”
Lòng ta run lên, ta chẳng lẽ không như thế, cũng đã đem khăn gấm kia mở ra gấp lại ngàn vạn lần!
Đúng rồi, khăn gấm.
Ta từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, vui vẻ lấy ra, nâng đến trước mặt hắn: “Quà tặng sinh nhật ngươi!”
Ý cười trong mắt hắn càng sâu, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn tay ta: “Đến đây, đem kim quan của ta gỡ xuống.”
Ta liếc mắt nhìn hắn, Ôn Hựu này hôm nay sau khi uống rượu dường như rất có hứng thú, xem hắn dịu dàng nhiệt tình a!
Có điều là ta thích.
Đem kim quan gỡ xuống, ta lấy lược, giúp hắn dùng khăn gấm kia cột tóc.
“Tâm ý Hoằng Nhi, Tử Tô vô cùng cảm kích.” Hắn cười nói, “Chỉ là cách thêu khéo léo thế này, lát nữa thể nào cũng bị Vương Đông An cùng Quý Hoa Bá cười nhạo .”
Ta kinh ngạc nói: “Ai? Ai lại không có mắt như thế!”
Hắn nắm lấy tay ta, đi về hướng cửa chính: “Là hai người bạn tốt của ta, hôm nay một mực bám lấy ta không cho đi. Hiện nay hai người bọn họ lại kêu gào muốn gặp ngươi.”
“Đây là đôi tay thứ năm trong bảng xếp hạng kiếm pháp, thêu ra khăn gấm!” Ta căm giận nói,“Ai dám cười nhạo!”
Nửa năm không gặp, sông Tần Hoài vẫn mang vẻ đẹp rự rỡ mỹ lệ tựa yêu tinh như xưa, như một viên minh châu điểm xuyết trên đại địa, vẻ đẹp mê hoặc.
Ta cùng Ôn Hựu ngồi trên thuyền nhỏ, đi thẳng đến chỗ một chiếc thuyền lớn, nhẹ người nhảy lên, nắm tay mà đi.
Trên thuyền hoa, chỉ có hai cẩm y nam tử trẻ tuổi, ngồi đối diện nhau mà uống rượu. Thấy chúng ta lên thuyền, bọn hắn đều đứng lên.
Bọn hắn đều là tuổi đều là hai mươi có lẻ, dung mạo thanh tuấn, nhìn bộ dáng xem ra không có võ công.
“Đông An, Hoa Bá, đây là Thanh Hoằng cô nương.” Ôn Hựu nói.
Chúng ta chào hỏi lẫn nhau rồi cùng ngồi xuống uống rượu.
Vương Đông An cùng Quý Hoa Bá tiếp túc tán gẫu về việc trong triều đình, Ôn Hựu cũng tham gia. Thỉnh thoảng hỏi đến việc giang hồ, ta cũng sẽ tham dự hai câu.
Hai người bọn họ đều là lời lẽ bất phàm, tuy rằng ta không rõ ràng tình hình trong triều, cũng nghe đến say sưa nồng nhiệt.
Quý Hoa Bá bình thường nho nhã điềm đạm, ánh mắt ấm áp, trên mặt luôn luôn mỉm cười, rất dễ thân cận, qua hai bầu rượu đã bắt đầu gọi ta Chiến đại hiệp; Vương Đông An kia thì ngược lại là Vương gia Lang Gia kiêu ngạo, tươi cười không nhiều, thỉnh thoảng ánh mắt sẽ nhìn về phía ta đánh giá chút, chỉ là khi nhìn Ôn Hựu lại cười nói chân thành.
“Tử Tô, quyết định khi nào sẽ kết hôn cùng Chiến đại hiệp?” Hoa Bá đã có mấy phần ngà ngà say, hài hước hỏi.
Vương Đông An cũng nhìn về phía chúng ta.
Ôn Hựu cùng ta liếc nhìn nhau, hắn cầm thật chặt tay của ta, cười nói: “Tháng sau cha ta trở về, liền hướng Chiến gia cầu hôn.”
“Chúc mừng chúc mừng!” Hoa Bá kêu to hai tiếng, sau đó ợ lên một tiếng vang dội, hai mắt mê ly gục xuống……
Thực khó nghe……
Vương Đông An cũng không khỏi lắc đầu cười nói: “Tử Tô, bên trong khoang thuyền có trà giải rượu, không bằng đỡ Hoa Bá qua đó?”
Ôn Hựu gật đầu, Vương Đông An kêu tới một người thị nữ, nâng dậy Hoa Bá, Hoa Bá lại say khướt đổ về phía Ôn Hựu. Ôn Hựu bất đắc dĩ, hướng về phía ta nói: “Ta dìu hắn qua.”
Hoa Bá say loạn thất bát tao*, bị Ôn Hựu cùng thị nữ hai người đỡ, trong miệng còn hát lung tung: “Cầu cũng không được…… Thảnh thơi thảnh thơi…… Trằn trọc trăn trở……”
*Loạn thất bát tao: Lung tung lộn xộn không phân biệt được gì.
Chỉ còn lại hai người ta cùng Vương Đông An. Hắn không nói chuyện, ta cũng không biết nói cái gì, ngồi đối diện uống rượu.
“Chiến cô nương, ngươi chuẩn bị sẵn sàng làm thiếp Tử Tô sao?” Hắn đột ngột hỏi, giọng nói có chút lạnh lùng.
Ta ngẩn ngơ: “Thiếp? Hắn chỉ cưới một người là ta, ta cũng chỉ gả một người là hắn.”
“Cưới?” Vương Đông An nhìn thẳng ta, “Ngươi có biết tiểu thư Cao Sính Nhu nhà Cao Thị Lang? Nàng dường như cùng sư phụ ngươi Hạ Hầu Dĩnh vô cùng yêu thích. Trước đó vài ngày không phải náo loạn muốn đi tìm Hạ Hầu Dĩnh, gây ra bao tiếng cười nhạo sao?! Cha nàng cũng bởi vậy mà trở thành trò cười cho mọi người. Nhưng đầu tháng tám này, nàng sẽ phải gả cho thư ký thừa Hà Văn Chiêu làm vợ. Triều đình giang hồ, cùng Hạ Hầu Dĩnh kia vĩnh viễn không thể gặp nữa!”
Trong lòng ta đau xót, trong đầu mơ hồ nổi lên dáng vẻ đỏ mặt dậm chân nói “Ta muốn gả cho sư thúc ngươi” của nữ tử xinh đẹp ngày đó.
Vương Đông An lại nói: “Ta là bằng hữu tốt nhất của Tử Tô, ta biết trong lòng hắn chỉ có ngươi. Nhưng hắn là tam công tử của Ôn gia, tuy rằng không có chức quan nhưng là phò mã hoàng đế đã sớm định đoạt. Ngày nào đó thái tử kế vị, tiền đồ của Ôn Kiệu đại nhân sẽ bị khống chế. Càng huống chi trong tiền lệ, không có việc sĩ tộc nam tử cưới nữ tử bần hàn làm chính thê. Ngươi cùng Tử Tô, chỉ sợ không thể như ý nguyện.”
Trong ngực ta bị kiềm hãm. Ta biết ta không nên hướng về những gia đình sĩ tộc, chỉ là đối với Ôn Hựu, ta vẫn xem hắn là nhân sĩ võ lâm!
Hơn nữa nếu như chúng ta yêu nhau, không cùng dòng dõi, thì có can hệ gì?
“Đông An!” Một giọng nói mang chút phẫn nộ truyền tới.
Ôn Hựu bước tới đây, sắc mặt trầm xuống — đoán chừng là nghe thấy lời nói của Vương Đông An.
“Đừng nghe hắn nói bậy.” Ôn Hựu nói, “Ta chỉ cưới Thanh Hoằng. Phụ thân ta cũng không phải người không biết lý lẽ, ta sẽ có biện pháp thuyết phục hắn.”
Vương Đông An nhìn nhìn mười ngón tay của chúng ta đan vào nhau, than thở: “Tử Tô, ta cũng hi vọng ước nguyện của ngươi có thể được như ý.”
Trên đường từ sông Tần Hoài trở về Hạ Hầu phủ, ta tự nhiên không thể nổi hưng thú được.
Ôn Hựu thấy thế, sờ sờ đầu ta: “Nha đầu vụng về, ngươi chớ nghe thằng nhãi ấy nói lung tung.”
“Ngươi định thuyết phục cha ngươi như thế nào?” Ta hỏi.
“Thuyết phục?” Hắn cười nói, “Nhà ta ba người con trai, có đại ca nhị ca ở trong triều đủ để chống đỡ tiền đồ của gia tộc. Ta không làm quan, cùng ngươi tiêu dao giang hồ, ai còn nhớ được Ôn Tử Tô cưới ai? Cha ta hẳn cũng sẽ một mắt nhắm một mắt mở đồng ý, dù sao hiện tại ngươi cũng là hộ pháp Võ Lâm minh chủ nổi danh thiên hạ!”
Ta cao hứng trở lại, hành lễ: “Vâng! Phó minh chủ đại nhân!”
Trở lại Hạ Hầu phủ, Ôn Hựu cũng tự động hồi phủ.
Ta lại có chút không yên tâm, đứng ở trong đình viện than thở.
Tiểu Lam ngồi bên cạnh ta: “Tiểu thư, cũng đã nửa đêm. Cô gia vốn không phải là sĩ tộc sao? Cô ngay cả hoàng đế cũng không sợ, thì còn sợ cái gì?”
Tiếng oán than của ta đột nhiên ngừng lại – đúng rồi, hoàng đế!
“Tiểu Lam, em nói đúng điểm quan trọng!” Ta bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt, “Nếu cha Ôn Hựu không cho chúng ta thành hôn, bằng thân thủ của ta, trực tiếp lẩn vào trong cung, làm cho hoàng đế lão nhân kia hạ xuống một thánh chỉ tứ hôn!”
“Ha ha –” Một tiếng cười vang lêm.
Dường như là ta thương phong bi nguyệt* quá nhiều, lại không nhận thấy được có người tới gần.
*Thương phong bi nguyệt: ý chỉ tương tư vì tình.
Lâm Phóng cầm trong tay một quyển sách, từ hành lang uốn khúc đi tới, cất cao giọng nói: “Đường đường là hộ pháp Võ Lâm minh chủ, lại một lòng một dạ nghĩ muốn bức hôn.”
Ta bĩu môi, lời này nếu là người khác nói, ta khẳng định sẽ cãi lại! Nhưng là Lâm Phóng, ta không dám.
“Thanh Hoằng, ngươi cùng Tử Tô, thực sự sẽ tương đối gian nan. Nhưng ta tin tưởng hắn nhất định sẽ không phụ ngươi.” Lâm Phóng ôn nhu nói, “Hơn nữa, chúng ta muốn mọi người cùng đồng ý, nếu như người khác không nguyện, chúng ta không thể đi cướp, không thể đi bức lấy.”
Ta vội la lên: “Thế phải xử lý ra sao?”
Hắn liếc nhìn ta, lạnh nhạt nói: “Dùng thực lực khiến cho bọn họ, không thể không cần ngươi.”
“Ta không phải ngươi, đâu có lợi hại như vậy.” Ta lẩm bẩm nói.
Hắn khe khẽ mỉm cười, phẩy tay áo rời đi.
Có điều là tâm tình của ta thực tại hoàn toàn tốt.
Sợ cái gì, có Ôn Hựu, có Lâm Phóng, có sư phụ……
Đúng, sư phụ, không biết hắn có biết chuyện Cao tiểu thư bị bức hôn!
Trong ngực ta lại ủ dột, hướng về phía gian phòng của sư phụ đi đến.
—————-
Bên trong phòng sư phụ, ánh nến sáng ngời.
Mơ hồ thấy rõ sư phụ đang ngồi thẳng trên giường, nhắm mắt ngồi thiền.
Sư phụ, võ công của người đã thiên hạ đệ nhất! Hơn nửa đêm còn luyện công cái gì?
Ta cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào trong, ngồi xuống ghế.
Hắn mở to mắt.
Không chờ hắn mở miệng, ta đã nói: “Sư phụ, người đối với Cao tiểu thư không có nửa điểm tình ý sao?”
Hắn hơi hơi ngẩn ra.
Rất lâu không nói chuyện.
Cuối cùng, sư phụ chậm rãi nói: “Vi sư cùng nàng không có chuyện gì. Đừng vội nói bậy bạ, làm hỏng danh tiết cô nương nhà người ta.”
“Nhưng……”
“Đêm rồi, đi ngủ đi.” Sư phụ uể oải nói.
Ta đi ra khỏi phòng, nhìn ánh nến nến ảm đạm cuối cùng khép kín cửa phòng.
Sư phụ, thì ra thực không có quan hệ gì sao? Chỉ là Cao Sính Nhu tiểu thư một bên tình nguyện?
Nếu là như thế, cũng tốt.
Nhưng ta lại có chút buồn, sư phụ cũng đã ba mươi mấy tuổi, không dễ dàng gặp được nữ tử chủ động đối với người, rồi lại phải gả làm vợ người khác.
Chẳng lẽ người muốn cô độc suốt đời? Đó là điều ta không thể tưởng tượng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.