Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 46: Vòng tay

Đinh Mặc

15/08/2014

Đầu mùa xuân hơi thở thực buốt giá, không biết có phải gió đến từ sông Tần Hoài hay không, cho nên đặc biệt thấm lạnh.

Ta mở to hai mắt, bên ngoài cửa sổ mặt trời chiếu rọi tuyết trắng, lóng lánh sáng ngời. Cây cối cô khô hanh, vắng vẻ trống trải. Ta mặc vào bộ quần áo bông, đẩy cửa phòng ra.

Hộ vệ Văn Thanh vừa đúng lúc bưng nước ấm từ đình viện đi tới: “Hộ pháp, hôm nay đỡ hơn nhiều chưa?”

Ngoài cửa, Tiểu Hoàn cười nói: “Hộ pháp đại nhân tự nhiên là tốt hơn nhiều, đây chính là công lao của ta.” Nàng lại nghiêng đầu nhìn hướng ta: “Hộ pháp đại nhân, nô tì hầu hạ ngươi rửa.”

Ta khoát tay: “Các ngươi đừng làm hư ta.” Ta tiếp lấy nước ấm, ngồi ở trong sân rửa mặt.

Khí nóng đập vào mặt, ta rùng mình một cái. Thấy trong bồn nước là một gương mặt bình tĩnh, suy nghĩ của ta khoảnh khắc đình trệ.

Nhưng chỉ trong phút chốc, ta lại đối với bóng mình trong nước cười cười, vốc nước rửa.

Trở lại Kiến Khang, đã năm ngày.

Tối hôm ấy, sau khi từ trong phủ công chúa trở về, ta liền sốt cao không lui. Đoán chừng là vì một chặng đường này chạy quá gấp, lại không ăn uống tốt, còn trong đêm mùng ba rét lạnh nhất nửa đêm mặc áo mùa hạ ra khỏi cửa…… Ta cười khổ một cái, Tiểu Hoàn tiếp lấy chậu nước trong tay ta: “Hộ pháp đại nhân, chúng ta đến tiền sảnh ăn cơm!”

Ta gật gật đầu. Ước chừng đêm đó ta mặc bệnh không dậy đã hù dọa hộ vệ trong Hạ Hầu phủ, bọn hắn thuê tới một vị cô nương chăm sóc ta, đó là Tiểu Hoàn. Văn Thanh là người đứng đầu trong đám hộ vệ, mấy ngày nay cũng là hắn trông chừng ta.

Đi qua hành lang uốn khúc đến sảnh đường, hai ba người hộ vệ đã dùng xong cơm, hướng về phía ta gật đầu.

Ta cùng Văn Thanh ngồi xuống trước bàn, hắn cười nói: “Thật tốt quá, ta xem là thân thể của đại nhân đã khỏi, bọn thuộc hạ cuối cùng có thể giao ngài cho minh chủ cùng Hạ Hầu đại nhân rồi.”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không chạy loạn nữa đâu.” Ta nói, Văn Thanh có chút ngại ngùng gãi gãi đầu. Mấy ngày nay, mỗi ngày mỗi lúc đều có hộ vệ luân phiên canh gác ở cửa phòng ta.

Trong Hạ Hầu phủ an toàn, bọn hắn luân phiên canh gác, tự nhiên là do minh chủ cùng sư phụ bày mưu đặt kế — đoán chừng là sợ ta lại ra đi không lời từ biệt.

Nhưng ta có thể đi nơi nào?

Ta múc một muỗng cháo, lẳng lặng uống hết.

“Hộ pháp đại nhân, sáng nay ta nhận được tin tức, minh chủ đại nhân ngày mai sẽ đi trước trở lại Kiến Khang.” Văn Thanh lộ vẻ mặt vui mừng.

Ta ngẩn người, ngẩng đầu: “Như thế nào nhanh như vậy? Lộ trình một tháng, đội ngũ lại nhiều như vậy……”

“Nga, là minh chủ muốn sớm trở về Kiến Khang báo cáo công tác cho triều đình, cho nên dẫn nhân mã trở về trước.” Văn Thanh cười nói: “Có lời đồn nói rằng Đỗ Tăng trọng thương không chữa trị được, đã chết. Võ lâm Giang Đông vì triều đình đã lập được chiến công hiển hách, uy chấn thiên hạ!”

Ta bỗng nhiên có chút bất an — Lâm Phóng, đi trước trở về, ngày mai……

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên ngày ấy, mặt mày hắn lạnh lẽo, coi thường tất cả mọi người, duỗi tay về phía ta……

Đôi tay ấy cũng như con người hắn, băng tuyết yên tĩnh mà kiên định.

Bỗng nhiên có chút buồn, lại có chút hổ thẹn. Muốn ta phải đối mặt với Lâm Phóng như thế nào? Ta từng thề, vĩnh viễn bảo hộ bên cạnh hắn. Nhưng lại vì nữ nhi tình trường, vì một nam tử đã rời bỏ mình mà không nghe hắn nói.

“Phanh –” Ta buông bát đũa, Văn Thanh cùng Tiểu Hoàn đều kinh ngạc nhìn ta.

“Ta…… Ta không ăn .” Ta đứng lên: “Ta đi luyện kiếm.”

“Nhưng hộ pháp đại nhân ngươi mới ăn một chút như vậy……” Khoảnh khắc giọng nói của Tiểu Hoàn đã ở rất xa.

Ta rút “Quyết”, đứng ở trong sân.

Ngưng thần, định khí.

Ta rít một tiếng, Phá Liễn kiếm pháp xuất ra, tuyết đọng bay lên, kình phong tràn lan. Cảm giác trong tay lại dường như có chút lệch lạc, khống chế không nổi “Quyết”, mấy cái động tác bình thường ta vẫn sử dụng tốt nay lại chẳng ra làm sao.

Phá Liễn kiếm pháp cái gì!

Ta ném “Quyết” xuống đất, vừa vặn Tiểu Hoàn theo đuôi chạy tới bị hành động của ta dọa run run.

“Ngươi không cần sợ, ta không phải cáu giận với ngươi.” Ta nói: “Ta chỉ là tự trách mình.”

Lâm Phóng ngày mai sẽ trở về, ta phải đối mặt với hắn ra sao? Ta làm chuyện sai, ta phải xin lỗi.

Nhưng ta, thực tại…… rất mệt mỏi. Ta thật sự không có tâm tư đến trước mặt bất kỳ ai, thỉnh cầu tha thứ.

Cũng không muốn ở trước mặt ai, nhắc tới chuyện của hắn.

Nghĩ đến đây, ta bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

Lâm Phóng cũng tốt, sư phụ cũng tốt, Tiểu Lam cũng tốt. Bất kỳ ai cũng tốt.

Ta đã như vậy, lại còn cần để ý tới người khác nghĩ gì, lại sao còn cần đi giải thích cái gì?

Ta xoay người nhặt “Quyết” lên, hơi hơi chấn động, phủi xuống bông tuyết đọng trên kiếm.

Nhắc tay áo, chà lau vết nước đọng trên thân kiếm.

Chung quanh bỗng nhiên cực yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng hít thở của Tiểu Hoàn đều biến mất không thấy. Nhưng lại có tiếng bước chân rất nhỏ xâm nhập vào trong tai, tiếng bước chân ấy có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ. Quen thuộc là bước chân ấy dịu dàng cùng chấn tĩnh, xa lạ là tiếng bước chân ấy luôn luôn phải khoan thai không nhanh không chậm, hôm nay rõ ràng có chút gấp.

Ta ngẩng đầu.

Chung quanh thực vô cùng yên tĩnh, có lẽ lúc này ngay cả có người hô lớn bên tai ta đều nghe không được. Chỉ vì hắn đứng đó quần áo trắng hơi cũ, tay áo tung bay, dung nhan như băng tuyết cơ hồ muốn nhập cùng màu trắng xung quanh. Nhưng mà mái tóc đen dài cùng hai tròng mắt ngưng đọng như ngọc, lại tối đến giật mình.

Hắn nhìn ta, cách xa bảy tám trượng, cơ hồ có thể nhìn rõ hơi thở của hắn, con ngươi sâu nặng, ta lại nhìn không rõ.

“Ngươi, ngươi, ngươi là người phương nào?” Giọng nói Tiểu Hoàn một bên vang lên, chặn ngang lòng ta. Đúng rồi, Tiểu Hoàn vẫn chưa gặp qua hắn. Ta nhìn về phía Tiểu Hoàn, lại thấy nàng tuy là lên tiếng nghi ngờ chất vấn, khuôn mặt lại đỏ bừng.

Lâm Phóng dường như cũng bị giọng nói của Tiểu Hoàn bừng tỉnh, hai tròng mắt chợt lóe, vẻ trầm trọng biến mất, chỉ còn lại thần sắc đạm đạm — bộ dáng như ngày thường của hắn.

Lâm Phóng chậm rãi bước đến trước mặt ta, chỉ đến mười bước chân. Hắn đứng lại, cúi đầu đánh giá ta một chút, ánh mắt cuối cùng ngừng tại trên mặt ta: “Phong hàn đã khỏi?”



Tiếng nói cực kỳ tự nhiên, phảng phất vẫn là ngữ khí mỗi lần quan tâm thuộc hạ của hắn. Ta không khỏi tự chủ gật gật đầu.

Một bên Tiểu Hoàn tới gần đây: “Hộ pháp đại nhân, đây là ai?”

Hắn như không thấy bên cạnh có người, vẫn nhìn chòng chọc ta, tiếp tục nói: “Rất tốt. Đêm nay phân minh chủ tại Kiến Khang mở tiệc tiếp đón ta, ngươi cùng tham dự đi.”

Ta lại gật gật đầu.

Hắn nói: “Có mấy vị quan viên cũng sẽ đến. Trong đó có một hai người nghĩ chúng ta kết thân với Chu Phưởng. Ngươi lưu tâm chút đi.”

Ta tiếp tục gật đầu.

Hắn cười : “Thế nào, cảm vài ngày cũng trở nên câm rồi sao?”

Ta bị kiềm hãm: “Không có……”

“Ừ.” Hắn khoanh tay nói: “Chiến sự tuy rằng đã kết thúc, bây giờ thế lực của chúng ta ở võ lâm cũng coi như củng cố, nhưng rời khỏi Kiến Khang lâu như vậy, rất nhiều chuyện phải xử lý, ngươi cũng phải tham gia vào.”

“Được!” Ta cung kính nói, nhìn theo hắn xoay người rời khỏi. Một bên Tiểu Hoàn cẩn thận dè dặt thăm hỏi: “Hộ pháp đại nhân, hắn……”

“Hắn là minh chủ.” Ta nhẹ nhàng thở ra: “Lâm Phóng.”

“A!” Tiểu Hoàn một trận thét chói tai: “Hắn chính là anh hùng cái thế uy chấn võ lâm minh chủ đại nhân Lâm Phóng Lâm Văn Tuyền?” Lại lập tức uể oải nhỏ giọng nói: “Nhưng minh chủ thật lãnh ngạo! Chỉ cùng hộ pháp đại nhân nói chuyện, cũng không thèm nhìn đến ta!”

Ta không có tiếp lời. Thân ảnh Lâm Phóng sớm đã biến mất tại chỗ góc cua.

Hắn không có hỏi chuyện của Ôn Hựu.

Có phải là tất cả mọi người đều đã biết, cho nên bọn họ đều không hỏi ta?

Trong lòng lần nữa cười khổ.

Bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện — vừa rồi Văn Thanh không phải nói, minh chủ ngày mai mới có thể trở lại Kiến Khang sao?

—————-

Sau đó bốn năm ngày, Lâm Phóng bận rộn vô cùng. Ngay cả ta cũng theo hắn bận tối mặt tối mũi; xử lý tình báo từ phân minh chủ ở các nơi, tiếp đãi các võ lâm nhân sĩ ở những nơi chưa thần phục chúng ta, cũng đã đầu quân; mang theo tài vật hối lộ một ít quan viên trọng yếu ở Kiến Khang — tuy rằng chúng ta thắng trận trở về, nhưng chuẩn bị quà cáp tiền tài cho các nơi lại càng phải nhiều. Cũng may hơn một năm nay tài sản kiếm được từ mấy tiêu cục cũng tăng mấy lần.

Theo Lâm Phóng, vô cùng bận rộn. Cũng tốt, bận rộn khiến cho những chuyện đau lòng cùng với một đêm sụp đổ kia trở nên xa xôi như chuyện từ kiếp trước, tất cả về Ôn Hựu, đều trở nên trống rỗng.

Chỉ là mỗi ngày khi xong xuôi hết mọi việc. Thậm chí là bận đến đêm khuya, từ phòng nghị sự của Lâm Phóng rời khỏi, trở lại phòng nhỏ yên tĩnh, lại có chút mờ mịt. Trong lòng trống trơn, không ngủ được.

Nhìn bên ngoài cửa sổ đêm sâu thẳm, nhìn trăng như băng hàn, nửa đêm, một đêm, liền như vậy đi qua.

Chỉ là lúc giúp Lâm Phóng xử lý các loại công văn, ngẫu nhiên ngẩng đầu, lại có thể gặp được ánh mắt Lâm Phóng chăm chú nhìn ta. Một đôi con ngươi đen, trầm tĩnh ấm áp. Khi bắt gặp ánh mắt của ta cũng không trốn tránh.

Ta gục đầu xuống.

Như vậy cũng tốt. Ta biết chính mình nợ Lâm Phóng một lời xin lỗi, ta thậm chí phải hướng hắn khóc lóc kể lể bi thương của mình.

Thế nhưng vẫn là làm không được. Không muốn nói, không muỗn nghĩ. Cứ bận rộn vội vàng đi theo Lâm Phóng, trong lòng lại như có một cái lỗ hổng. Cái lỗ hổng ấy càng lúc càng lớn, càng lúc càng sâu. Ẩn vào một góc, không thấy dấu vết, không thể đụng chạm. Ngay cả đặt ở nơi nào, cũng không mảy may hay biết.

Đây là một loại cảm giác rất xa lạ, với ta mười tám năm nay chưa bao giờ có.

Mỗi ngày qua đi lại càng khó cùng Lâm Phóng mở miệng. Cho đến hôm nay, sư phụ, Hoắc Dương, Tiểu Lam tất cả mọi người cuối cùng đã trở về.

Sớm nhận được tin tức, đại đội nhân mã sẽ trở về trong ngày này. Ta cùng Lâm Phóng ở trong phòng hâm nóng vài bình rượu ngon, im lặng chờ đợi. Vừa mới qua trưa buổi trưa một chút, xa xa liền nghe thấy người truyền đến.

“Bây giờ ngươi lại tỏ ra bình thản.” Lâm Phóng bỗng nhiên nói. Ta ngẩng đầu nhìn hướng hắn, hắn hài hước: “Trước kia vừa nghe có người từ phương xa tới, ngươi sẽ từ trong nhà lẻn ra cửa lớn trước tiên.”

Ta lúc này mới có chút ngại ngùng: “Minh chủ muốn thuộc hạ bây giờ lẻn ra cửa lớn?” Ta đứng lên làm bộ muốn nhảy lên.

Hắn bỗng nhiên cười, nụ cười cực đẹp, nói: “Ngồi xuống! Vẫn hấp tấp như vậy!”

Ta thế này mới ngồi xuống. Nhìn nụ cười của hắn, một ngày giá lạnh như hôm nay dường như cũng ấm lên mấy phần.

Ngoài cửa sân, thấp thoáng một bóng dáng xanh nhạt nhỏ nhắn lao tới đây, ba chân bốn cẳng bổ nhào trước mặt ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mặt lộ vẻ vui mừng nhưng vẫn có một chút thương tâm: “Tiểu thư, tiểu thư……”

Hốc mắt ta thoáng cái đã ướt : “Tiểu Lam! Thương thế của ngươi đã khỏi?”

Nàng còn chưa trả lời đã thấy một đám người nối đuôi nhau mà vào hấp dẫn ánh mắt của chúng ta.

Sư phụ tinh thần quắc thước, Hoắc Dương vẻ mặt lạnh lùng, Tam sư huynh thanh tú ôn hòa, Lục sư đệ ánh mắt lợi hại, La Vũ chất phác uy vũ……

Bọn hắn đồng thời đi đến trước mặt chúng ta, hướng về Lâm Phóng ôm quyền: “Minh Chủ.”

Lâm Phóng gật gật đầu: “Chư vị một đường khổ cực! Mau mau ngồi xuống uống một cốc, cho bớt cực lạnh mệt nhọc!”

Mọi người ha ha cười, xông tới.

Dường như chúng ta mỗi một lần sum họp, xuất phát cùng khánh công, lại bình thường.

Trong lòng ta ấm áp…… Còn có bọn hắn, còn có mọi người. Cuộc sống giang hồ thế này, thật tốt!

Mọi người ngồi vây quanh bếp lò, sư phụ nhìn phía ta: “Bệnh tốt rồi?”

Hoắc Dương ngồi phía đối diện: “Hừ” một tiếng nói: “Chạy đi so với cổ vũ còn nhanh hơn.”

Lục sư đệ trừng ta một cái: “Ngươi khiến cho Tiểu Lam lo lắng muốn chết!”

La Vũ cũng nói: “Tướng quân, sau này không cần bỏ đám thuộc hạ này.”



Tiểu Lam đồng loạt bắt được cánh tay ta: “Tiểu thư, ta có bí mật này muốn nói cho ngươi……”

Mọi người nói rất nhiều, ta nhất thời không kịp hồi đáp, chỉ là hốc mắt lần nữa ươn ướt, cố nén không cho chính mình rơi lệ. Những người này thật ấm áp, lại khiến ta đột ngột nghĩ đến, đêm hôm đó bên ngoài phủ công chúa rét lạnh thấu xương, thế là nước mắt lại có chút không nhịn được, đầy ắp suýt nữa rơi xuống.

Đêm đó sau khi trở về, ta khóc vùi, sau đó là sốt cao, mê man mấy ngày tỉnh dậy, lại không rơi giọt nước mắt nào.

Nhưng hôm nay như thế nào, một ít lời nói trách cứ cùng quan tâm, lại chạm đến sâu thẳm cõi lòng ta?

Chợt nghe thấy giọng nói của Lâm Phóng trong trẻo: “Nàng mấy ngày này hướng ta thành tâm nhận sai, cũng làm rất nhiều chuyện. Ngay cả công văn trước giờ không đụng, đều xử lý rất nhiều. Lập công chuộc tội, mọi người cũng không cần nói nàng nữa.”

Nửa đùa, nửa nghiêm túc.

Mọi người ha ha cười, Tam sư huynh kinh ngạc nói: “Ai nha Thanh Hoằng, ngươi khinh bỉ nhất chính là công văn, nay cư nhiên đồng ý xử lý, bỏ võ theo văn nha! Thật sự đáng vui đáng mừng!”

Tiểu Lam cũng trợn tròn mắt nói: “Tiểu thư, ngươi thực sự nghe lời như vậy? Thực không còn thể diện!”

Hoắc Dương rất bình tĩnh nói: “Minh chủ thiên vị nàng.”

Lâm Phóng khe khẽ mỉm cười, nhìn ta đang cố nín khóc mỉm cười, nói: “Chúng ta vì mọi người rót rượu đi!”

Ta gật gật đầu. Lâm Phóng nâng bầu rượu, mọi người đều không chối từ, cung kính đứng lên nâng ly, uống một hơi cạn sạch. Ta nâng một bầu rượu khác, mấy người đều là bộ dạng lười biếng, cầm chén cũng không vững, yên dạ yên lòng để ta rót đầy rượu. Hoắc Dương cầm ly rượu đầy, uống một hơi cạn sạch, còn ném chén lên trên bàn, mắt liếc thấy ta: “Gia còn muốn một cốc nữa.”

Ta một quyền đánh lại: “Tên đệ tử chết tiệt! Không coi vi sư ta ra gì sao?”

Hắn linh hoạt né tránh, cao giọng cười, túm lấy bầu rượu trong tay ta, há miệng rót rượu thẳng vào miệng.

Mọi người ha hả cười, ta lười để ý đến hắn, quay về chỗ ngồi. Sư phụ mỉm cười nhìn mọi người xung quanh nói: “Võ lâm Giang Đông, cuối cùng đã nên đại cục! Văn Tuyền, công lao của ngươi không thể bỏ qua! Lão phu kính ngươi một cốc!”

Hai người uống một hơi cạn sạch. Khuôn mặt như tuyết trắng của Lâm Phóng không chút biến sắc, bình tĩnh nhìn hướng mọi người: “Được các vị nỗ lực giúp đỡ, mới có thành tựu nho nhỏ như ngày hôm nay. Con đường phía trước đã là một mảnh đường bằng phẳng, Văn Tuyền nguyện ở võ lâm Giang Đông từ nay phát huy mạnh chính khí, giúp đỡ Tấn Thất, cuối cùng một ngày, khôi phục vạn lý non sông của Đại Tấn ta!”

Mọi người ầm ầm kêu tốt, thế là uống càng mạnh hơn. Ngay cả Tiểu Lam cũng liên tiếp nâng chén, Lục sư đệ ở một bên vội chắn rượu cho nàng, La Vũ đau lòng đưa trà nóng cho nàng.

Thực tốt, Tiểu Lam đã sắp có một đức lang quân như ý đi? Trải qua đại nạn lần này, trong lòng Tiểu Lam hẳn phải có chủ! Đợi lát nữa nhất định sẽ hỏi nàng một chút, nàng trúng ý người nào?

Thực tốt, cho dù là Lục sư đệ hay La Vũ, mọi người đều là người bình thường, chỉ cần muốn ở chung cùng một chỗ, liền có thể cùng một chỗ. Tuy rằng có một người sẽ thương tâm.

Nhưng nhìn hai người hôm nay đều yên lặng quan tâm Tiểu Lam, đại khái cũng nhất trí với nhau đi?

Thực là tốt.

Ta nhìn ánh nước trong cốc nhộn nhạo, hướng về Hoắc Dương nâng chén: “Hoắc Dương, vẫn chưa cảm tạ ơn cứu mạng ở Miện Châu của ngươi!” Uống cạn!

Lại hướng về Lục sư đệ nâng chén: “Lục sư đệ, đa tạ ngươi ngày đó bên ngoài thành Võ Xương đã xả thân cứu giúp!” Uống cạn!

Hướng về sư phụ nâng chén: “Sư phụ, đa tạ ngươi truyền thụ võ nghệ cho ta, ngày mai dậy, Hoằng Nhi muốn quăng kiếm dùng đao! Mong rằng sư phụ chỉ bảo!” Uống cạn……

Mọi người trên bàn lần lượt gục xuống, Hoắc Dương, tam sư huynh, Lục sư đệ, Tiểu Lam…… Tửu lượng của ta vốn rất tốt, hôm nay lại càng giống như uống bao nhiêu cũng không đủ, khi hai mắt ta mông lung, đầy bàn đã không thấy còn ai ngẩng đầu.

Bỗng nhiên, bên cạnh một bàn tay lạnh lẽo duỗi ra đoạt lấy ly rượu của ta. Lực đạo của hắn không lớn, nhưng cảm giác lạnh buốt quen thuộc khiến cho ta không dám phản kháng, trong tay buông lỏng, trên người cũng mềm mại, bất giác ngã vào trong lòng hắn.

Phút chốc ấy, lại không muốn dậy.

Vòng tay của hắn chẳng hề giống như bàn tay băng lãnh, ngược lại còn có một chút ấm áp mềm mại. Vòng tay quen thuộc màu trắng, lại khiến ngươi an tâm kì lạ. Không muốn đứng dậy, không muốn rời khỏi. Hắn luôn luôn kiên định trấn tĩnh như vậy, hắn vẫn là chủ thượng của ta.

Nhưng sao có thể không dậy? Tuy rằng đã say đến mơ hồ, nhưng chút ý thức còn tồn tại của ta cũng cảm thấy không thỏa. Ta giãy dụa muốn dậy muốn mở to hai mắt.

Một đôi tay lại ngăn trở.

Hắn vòng tay quấn lấy thân thể của ta, giữ ta ở lại trong lòng hắn.

Một giọng nói trong suốt như nước, còn mang theo thở dài, nhẹ nhàng ghé vào tai ta: “Bọn hắn đều say, không có người tỉnh. Ngươi ngủ đi.”

Ta liền rốt cuộc không thể mở to hai mắt, vùi đầu tại trong lòng hắn.

Lồng ngực của hắn cũng chẳng hề đơn bạc như vẻ ngoài, ngược lại còn có chút dày rộng.

Đúng thế, bộ dáng hắn vốn cao, hai năm qua cũng vẫn là cùng sư phụ rèn luyện thể. Trên người còn có mùi hương dễ chịu, cực giống tuyết đầu xuân, thanh lạnh sạch sẽ.

Mấy năm nay, ta chỉ vùi đầu vào lòng một nam tử duy nhất. Nhưng ngày ấy đã đi qua, từ nay về sau, vô luận ra sao, ta đều không thể ngửi được hơi thở ấm áp như ánh nắng trên người Ôn Hựu. Một năm cùng nhau vượt qua bao sóng gió, có biết bao nhiêu ngày đêm trong lòng hứa hẹn, đều trở thành vô ảnh, ta ngay cả nghĩ lại cũng không thể. Hơn một năm nhớ thương, ta coi hắn là động lực khi đứng trước ranh giới sống chết, có điều cũng chỉ là những nỗ lực kiên trì tự cho là đúng…Lâm Phóng, ta cùng Ôn Hựu hết rồi, ngươi biết không? Ôn Hựu, hắn không cần ta, hắn đã cùng công chúa thành hôn, ta rốt cuộc không thể nhìn hắn một cái! Hắn đã từng như vô cùng kiên định hứa hẹn sẽ cùng ta sống đến già, vĩnh viễn không tách ra! Nhưng hắn sai hẹn!

“Hoằng Nhi…… Ta biết……” Lâm Phóng bỗng nhiên ở bên tai ta nói nhỏ: “Tất cả sẽ tốt lên. Hoằng Nhi, ngươi kiên cường như vậy, có cái gì không vượt qua được?”

Trong hốt hoảng, đôi tay ấy lau đi nước mắt trên mặt ta. Đôi tay đã có chút nóng, nhẹ nhàng nâng mặt ta lên.

Trong lòng ta quyết định, đúng nha, có cái gì không vượt qua được! Chiến Thanh Hoằng, ngươi còn có cái gì không đi qua được?

“Minh chủ…… A…… Thuộc hạ……” Một thanh âm từ phía sau truyền tới, mang theo một chút kinh ngạc cùng kích động.

Đôi tay ấy buông ra, ta mê mang ngã vào trong lòng hắn. Chỉ cảm thấy đôi tay hắn nhẹ nhàng đặt ở trên lưng ta. Có người, như vậy không được! Chiến Thanh Hoằng, ngươi đang làm cái gì…… Ta nỗ lực muốn ngồi dậy, nhưng tay hắn lại dùng lực, ta vô thức lại không dám giãy thoát nữa.

Trong mông lung, lại nghe thấy thanh âm ấy rõ ràng nói: “Minh chủ, vừa rồi phủ thứ sử tới đưa thiệp. Nói Hoa Diêu công chúa cùng phò mã muốn mở tiệc tiếp đón huynh đệ vừa lập công, thánh chỉ của hoàng đế cũng giao cho Hoa Diêu công chúa tuyên đọc, chúng tướng cần phải tham dự!”

Hoa Diêu công chúa…… Phò mã……

Ta giật mình, phảng phất như trên trán bị người đâm hai cây kim, nháy mắt đau đớn khó kiềm chế, cảm giác say nhất thời tỉnh hơn phân nửa. Ta mở to hai mắt ngẩng đầu, đối diện với Lâm Phóng kinh ngạc mở to hai mắt. Hắn ở trước mặt ta không đến một tấc, thanh tuấn bức người, không thể nhìn thẳng. Ta đột nhiên ngồi thẳng lên, giãy thoát khỏi lòng hắn, vội vàng lui lại mấy bước, kéo khoảng cách với hắn.

Hắn lẳng lặng để tay xuống, chăm chú nhìn ta, biểu tình không có một chút nào không tự nhiên.

Chiến Thanh Hoằng, ngươi thực sự váng đầu, cư nhiên lại dựa vào trong ngực Lâm Phóng, thực là đủ ti tiện!

Văn Thanh tiến vào báo tin vẫn rủ xuống không dám ngẩng đầu nhìn chúng ta, ta nhịn không được cười khổ –

Công chúa phò mã đãi yến sao……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook