Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 136:
Đóa Mễ Đại Nhân
02/01/2023
"Trong đầu mày đã giấu bao nhiêu đồ ăn ngon? Đều lấy ra đi! Nếu không, một lát nữa sẽ đánh cho đầu mày nứt ra, tự mình móc ra ăn cũng được!"
Quỷ không tóc: "......"
Đứa nhỏ này từ đâu tới!
Thật không tôn trọng người lớn!
Nó nhất định phải giết!
Quỷ không tóc thả ra hết âm khí, trong kết giới như có một trận cuồng phong, nó chậm rãi bay lên cao, cái đầu bắt đầu phóng to ra, bao phủ trong sương mù âm khí dày đặc nồng đậm, ở giữa không trung biến ra một cái đầu lâu to lớn trông vô cùng âm trầm đáng sợ, giọng nói lạnh lẽo ngoan lệ.
"Đồ nít ranh! Muốn chết!"
Tể Tể thấy âm khí lại xuất hiện, bé lại ăn một cách vui vẻ.
Bởi vì quỷ không tóc tỏa ra âm khí đặc biệt sạch sẽ, là do những năm gần đây nó chỉ thuần túy tu luyện âm khí, không nhiễm nửa phần máu tươi của nhân loại.
Cho nên khi nhìn thấy quỷ không tóc biến ra cái đầu lâu to lớn màu đen, Tể Tể nhịn không được mà đưa tay, nhẹ nhàng chộp một cái.
Vốn âm khí của đầu lâu tràn ra gần như chiếm toàn bộ không gian của kết giới, nhưng trong nháy mắt đã giống như một quả cầu bị xì hơi.
Khi bé nắm lấy, nó lập tức co lại thành một quả bóng nhỏ.
Quỷ không tóc phát ra những tiếng thét hoảng sợ.
"A a a!"
"Đây là chuyện gì?"
Tể Tể cười hắc hắc, ánh mắt nhìn nó giống như nhìn đồ ăn cực kỳ ngon miệng.
"Bởi vì bé là con của cha nha! Tất cả ma quỷ muốn đắc tội bản Tể Tể, chỉ cần Tể Tể muốn thì đều thành khẩu phần ăn của Tể Tể!"
Quỷ không tóc biến thành một quả bóng nhỏ, hình dạng tròn vo màu đen, nhìn giống như một viên than đen nhánh.
Thậm chí hai tròng mắt của nó vẫn còn chuyển động.
"Cái này không khoa học! Chủ nhân của Địa Phủ chỉ có một!"
Có thể nắm lấy một con lệ quỷ như nó dễ như trở bàn tay, chỉ có chủ nhân của Địa Phủ, dù Quỷ Vương đối đầu với nó cũng không có khả năng bắt nó dễ dàng như vậy, mặc dù nó đánh không lại, nhưng tự vệ trong một thời gian nhất định thì cũng không thành vấn đề.
Tể Tể nhìn quỷ không tóc đã biến thành kích thước của một viên thịt thì cười hắc hắc giải thích với nó.
"Đúng vậy!"
Quỷ không tóc vừa biệt khuất vừa nghi ngờ: "...... Vậy sao mày lại có thể dễ dàng bắt được tao như trở bàn tay?"
Bé chớp đôi mắt to long lanh, miệng nuốt nước bọt.
"Bởi vì mày có hương vị đặc biệt ngon, Tể Tể muốn ăn!"
Quỷ không tóc: "......"
Điều mà nó muốn hỏi là cái này sao?
Là cái này sao?
Người lớn của đứa nhỏ này đâu?
Đi ra đây nói chuyện tử tế với nó xem nào!
*******
Tể Tể mặc kệ suy nghĩ của quỷ không tóc, dù sao một người muốn ăn thì cần gì để ý tới chuyện nguyên liệu của món ăn đang suy nghĩ cái gì?
Chỉ cần ăn xong là được!
Thế là bé nắm quả bóng quỷ ở trong tay bóp nhỏ thành hình nắm cơm mà bé có thể nắm chặt trong tay.
Sau đó mở miệng nhỏ, đưa tay lên chuẩn bị ném vào trong miệng.
Quỷ không tóc kinh hãi hét ầm lên.
"A a a! Miệng hạ lưu tình a!"
Tể Tể: "Hả?"
Quỷ không tóc phát hiện bản thân ở trong lòng bàn tay của đứa nhỏ này giống như đã mất đi sức chiến đấu, như cá nằm trên thớt đợi làm thịt, nhất thời tâm tình phức tạp.
Mấy chục năm trước, thời điểm nó đại sát tứ phương có bao nhiêu vẻ vang!
Hiện tại......
Quỷ không tóc nhanh chóng xoay chuyển tâm tư, nhìn một chút bản thân mình bây giờ, lại nhìn đứa nhỏ chỉ khoảng ba bốn tuổi, con ngươi trong con mắt tối như mực đảo quanh.
"Tể Tể đúng không? Mày nói tao ăn rất ngon?"
Tể Tể gật đầu: "Đúng vậy, đã thử qua, hương vị rất tốt! Mặc dù có chút mùi nấm mốc, nhưng mấy chục năm không dính chút máu tươi nào, bản Tể Tể thích!"
Quỷ không tóc: "......"
Đứa nhỏ này chắc chắn không phải người!
Người có thể ăn ma quỷ sao?
Thời điểm ăn còn có thể nếm ra quỷ có từng hại người không?
Quỷ không tóc khẽ động tâm tư, liền có chủ ý.
Nó bắt đầu giả vờ bi thảm, một đôi mắt tối như mực nhìn đặc biệt vô tội, đặc biệt đáng thương.
"Tể Tể, tôi một mực bị trấn áp ở đây, mấy chục năm trước mặc dù có từng hại người, nhưng những người kia đều đáng chết, cho nên tôi thật sự là một con quỷ tốt!"
Bé gật đầu tán thành: "Tể Tể biết, cho nên Tể Tể không có trực tiếp nuốt, mà cho mày cơ hội giải thích."
Sau đó bé c còn rất nghiêm túc hỏi nó: "Mày nói xong chưa? Nói xong thì Tể Tể bắt đầu ăn nhé?"
Quỷ không tóc: "......"
Cho nên, giải thích hay không giải thích có được ích lợi gì?
Còn không phải là vẫn ăn nó?
"Tể Tể, tôi còn đang xếp hàng chờ đi đầu thai!"
Bé sửng sốt một chút: "Mày có trong danh sách xếp hàng?"
Quỷ không tóc thấy có hi vọng, dùng vẻ mặt cầu xin mà gật đầu.
"Có, có trong danh sách, lúc ấy tôi đã nhận được thông báo chờ một trăm năm, tôi tính đã qua bảy mươi tám năm, chỉ còn hai mươi hai năm nữa thôi!"
Bé nghi hoặc nhìn nó: "Vậy sao mày còn ở đây?"
Quỷ không tóc: "......"
Cùng một đứa nhỏ ba tuổi nói về chuyện muốn sinh con, nó cũng xấu hổ nha!
Quỷ không tóc bắt đầu nói bậy: "Chuyện này còn không phải là bởi vì thấy thời gian quá dài, rảnh đến nhàm chán cho nên liền đi dạo chơi, kết quả thật không nghĩ tới lại bị một đạo sĩ trấn áp ở chỗ này!"
Quỷ không tóc: "......"
Đứa nhỏ này từ đâu tới!
Thật không tôn trọng người lớn!
Nó nhất định phải giết!
Quỷ không tóc thả ra hết âm khí, trong kết giới như có một trận cuồng phong, nó chậm rãi bay lên cao, cái đầu bắt đầu phóng to ra, bao phủ trong sương mù âm khí dày đặc nồng đậm, ở giữa không trung biến ra một cái đầu lâu to lớn trông vô cùng âm trầm đáng sợ, giọng nói lạnh lẽo ngoan lệ.
"Đồ nít ranh! Muốn chết!"
Tể Tể thấy âm khí lại xuất hiện, bé lại ăn một cách vui vẻ.
Bởi vì quỷ không tóc tỏa ra âm khí đặc biệt sạch sẽ, là do những năm gần đây nó chỉ thuần túy tu luyện âm khí, không nhiễm nửa phần máu tươi của nhân loại.
Cho nên khi nhìn thấy quỷ không tóc biến ra cái đầu lâu to lớn màu đen, Tể Tể nhịn không được mà đưa tay, nhẹ nhàng chộp một cái.
Vốn âm khí của đầu lâu tràn ra gần như chiếm toàn bộ không gian của kết giới, nhưng trong nháy mắt đã giống như một quả cầu bị xì hơi.
Khi bé nắm lấy, nó lập tức co lại thành một quả bóng nhỏ.
Quỷ không tóc phát ra những tiếng thét hoảng sợ.
"A a a!"
"Đây là chuyện gì?"
Tể Tể cười hắc hắc, ánh mắt nhìn nó giống như nhìn đồ ăn cực kỳ ngon miệng.
"Bởi vì bé là con của cha nha! Tất cả ma quỷ muốn đắc tội bản Tể Tể, chỉ cần Tể Tể muốn thì đều thành khẩu phần ăn của Tể Tể!"
Quỷ không tóc biến thành một quả bóng nhỏ, hình dạng tròn vo màu đen, nhìn giống như một viên than đen nhánh.
Thậm chí hai tròng mắt của nó vẫn còn chuyển động.
"Cái này không khoa học! Chủ nhân của Địa Phủ chỉ có một!"
Có thể nắm lấy một con lệ quỷ như nó dễ như trở bàn tay, chỉ có chủ nhân của Địa Phủ, dù Quỷ Vương đối đầu với nó cũng không có khả năng bắt nó dễ dàng như vậy, mặc dù nó đánh không lại, nhưng tự vệ trong một thời gian nhất định thì cũng không thành vấn đề.
Tể Tể nhìn quỷ không tóc đã biến thành kích thước của một viên thịt thì cười hắc hắc giải thích với nó.
"Đúng vậy!"
Quỷ không tóc vừa biệt khuất vừa nghi ngờ: "...... Vậy sao mày lại có thể dễ dàng bắt được tao như trở bàn tay?"
Bé chớp đôi mắt to long lanh, miệng nuốt nước bọt.
"Bởi vì mày có hương vị đặc biệt ngon, Tể Tể muốn ăn!"
Quỷ không tóc: "......"
Điều mà nó muốn hỏi là cái này sao?
Là cái này sao?
Người lớn của đứa nhỏ này đâu?
Đi ra đây nói chuyện tử tế với nó xem nào!
*******
Tể Tể mặc kệ suy nghĩ của quỷ không tóc, dù sao một người muốn ăn thì cần gì để ý tới chuyện nguyên liệu của món ăn đang suy nghĩ cái gì?
Chỉ cần ăn xong là được!
Thế là bé nắm quả bóng quỷ ở trong tay bóp nhỏ thành hình nắm cơm mà bé có thể nắm chặt trong tay.
Sau đó mở miệng nhỏ, đưa tay lên chuẩn bị ném vào trong miệng.
Quỷ không tóc kinh hãi hét ầm lên.
"A a a! Miệng hạ lưu tình a!"
Tể Tể: "Hả?"
Quỷ không tóc phát hiện bản thân ở trong lòng bàn tay của đứa nhỏ này giống như đã mất đi sức chiến đấu, như cá nằm trên thớt đợi làm thịt, nhất thời tâm tình phức tạp.
Mấy chục năm trước, thời điểm nó đại sát tứ phương có bao nhiêu vẻ vang!
Hiện tại......
Quỷ không tóc nhanh chóng xoay chuyển tâm tư, nhìn một chút bản thân mình bây giờ, lại nhìn đứa nhỏ chỉ khoảng ba bốn tuổi, con ngươi trong con mắt tối như mực đảo quanh.
"Tể Tể đúng không? Mày nói tao ăn rất ngon?"
Tể Tể gật đầu: "Đúng vậy, đã thử qua, hương vị rất tốt! Mặc dù có chút mùi nấm mốc, nhưng mấy chục năm không dính chút máu tươi nào, bản Tể Tể thích!"
Quỷ không tóc: "......"
Đứa nhỏ này chắc chắn không phải người!
Người có thể ăn ma quỷ sao?
Thời điểm ăn còn có thể nếm ra quỷ có từng hại người không?
Quỷ không tóc khẽ động tâm tư, liền có chủ ý.
Nó bắt đầu giả vờ bi thảm, một đôi mắt tối như mực nhìn đặc biệt vô tội, đặc biệt đáng thương.
"Tể Tể, tôi một mực bị trấn áp ở đây, mấy chục năm trước mặc dù có từng hại người, nhưng những người kia đều đáng chết, cho nên tôi thật sự là một con quỷ tốt!"
Bé gật đầu tán thành: "Tể Tể biết, cho nên Tể Tể không có trực tiếp nuốt, mà cho mày cơ hội giải thích."
Sau đó bé c còn rất nghiêm túc hỏi nó: "Mày nói xong chưa? Nói xong thì Tể Tể bắt đầu ăn nhé?"
Quỷ không tóc: "......"
Cho nên, giải thích hay không giải thích có được ích lợi gì?
Còn không phải là vẫn ăn nó?
"Tể Tể, tôi còn đang xếp hàng chờ đi đầu thai!"
Bé sửng sốt một chút: "Mày có trong danh sách xếp hàng?"
Quỷ không tóc thấy có hi vọng, dùng vẻ mặt cầu xin mà gật đầu.
"Có, có trong danh sách, lúc ấy tôi đã nhận được thông báo chờ một trăm năm, tôi tính đã qua bảy mươi tám năm, chỉ còn hai mươi hai năm nữa thôi!"
Bé nghi hoặc nhìn nó: "Vậy sao mày còn ở đây?"
Quỷ không tóc: "......"
Cùng một đứa nhỏ ba tuổi nói về chuyện muốn sinh con, nó cũng xấu hổ nha!
Quỷ không tóc bắt đầu nói bậy: "Chuyện này còn không phải là bởi vì thấy thời gian quá dài, rảnh đến nhàm chán cho nên liền đi dạo chơi, kết quả thật không nghĩ tới lại bị một đạo sĩ trấn áp ở chỗ này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.