Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 154:
Đóa Mễ Đại Nhân
19/01/2023
La quản gia sờ lên cằm nghĩ nghĩ, sau đó vỗ tay một cái.
"Có rồi!"
Ông lấy ra điện thoại di động, gọi điện thoại cho người ta.
"Đúng thế, tôi là La Tống!"
......
Chờ Tể Tể và anh cả tản bộ một vòng trở về, quả nhiên thấy trên sân cỏ trước cửa biệt thự đã đứng không ít công nhân, đằng xa còn có mấy cái xe liên tiếp đi tới.
Hoắc Tư Cẩn: "Hả?"
Bé thì hiểu ra ngay lập tức: "Anh cả, là La quản gia mang theo công nhân sửa đường."
Hoắc Tư Cẩn: "Gì?"
Bé sờ sờ mặt anh cả, hỏi đặc biệt nghiêm túc, lại tràn đầy lo lắng.
"Anh cả, có phải vào ban ngày anh đã bị dọa sợ rồi không?"
Rốt cuộc thì Hoắc Tư Cẩn cũng nhớ ra vì sao La quản gia lại mang người đến sửa đường, anh vội vàng xoa bóp gò má nhỏ béo mập của bé.
"Không đâu, anh cả rất tốt, Tể Tể đừng lo lắng. Vừa rồi anh cả nhất thời không nhớ ra La quản gia đang sửa đường ở đây, là bởi vì anh cả đang suy nghĩ không biết cha và thỏ đen đã nói chuyện xong chưa."
Trong nháy mắt lực chú ý của bé đã bị dời đi.
"Nói chuyện xong rồi, thỏ đen đã bị ăn đòn, hiện tại nó đang rất suy yếu."
Hoắc Tư Cẩn kinh ngạc: "Tể Tể biết?"
Bé gật đầu: "Mặc dù yêu khí và âm khí không giống nhau, nhưng Tể Tể đều có thể cảm ứng được."
Hoắc Tư Cẩn an tâm.
"Vậy thì tốt rồi, chúng ta trở về thôi, thời gian cũng không còn sớm, Tể Tể đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon nhé."
Tể Tể ngoan ngoãn gật đầu.
"Tể Tể nghe lời anh cả."
Hoắc Tư Cẩn mang theo bé một lần nữa trở lại phòng khách, trong phòng khách chỉ có Hoắc Tư Thần đang cầm cái lồng sắt.
"Anh ba, cha và anh hai đâu rồi?"
Hoắc Tư Thần nhìn thấy bé trở về thì rất vui.
"Anh cả và Tể Tể trở về rồi à, cha và anh hai còn ở thư phòng, cái con thỏ này cũng không biết nó bị gì mà không nhúc nhích, anh đang nghĩ có nên tìm một chỗ nào đó đào hố chôn nó hay không đây."
Thỏ đen bị cha Hoắc cùng Hoắc Tư Tước liên thủ đánh tơi bời: "......"
Để chứng minh mình còn sống, thỏ đen đang bị trọng thương đã nâng lên tinh thần, buộc mình phải cử động, nó bắt đầu giật giật tứ chi ngắn ngủn.
Hoắc Tư Cẩn lạnh lùng lên tiếng: "Dám tách chân ra, ngày mai tao trực tiếp đưa mày đi bệnh viện thú y cắt bỏ!"
Thỏ đen: "......"
******
Bởi vì thỏ đen tách hai chân ra, lại thêm Hoắc Tư Cẩn phán đoán nó có tâm thuật bất chính, cuối cùng Hoắc Tư Thần đã nhốt nó vào trong phòng tối.
Thỏ đen: "......"
Phòng tối ở lầu một, là một căn phòng ở phía sau nhà, bình thường dùng để cất những đồ vật không dùng đến.
Theo thời gian trôi qua, ba người con trai của nhà họ Hoắc chậm rãi lớn lên, có đôi khi phạm sai lầm, thỉnh thoảng cũng sẽ bị giam ở trong phòng tối này mà hối lỗi.
Đương nhiên, người bị giam nhiều nhất là Hoắc Tư Thần.
Dù sao thì bạn nhỏ này chính là nghé con mới đẻ không sợ cọp, thỉnh thoảng lại bị cha ruột đánh một trận.
Trời vừa rạng sáng, thỏ đen đã nghe được một tiếng cười âm trầm.
Thỏ đen đang nằm co quắp trên mặt đất thì giật mình một cái, bốn cái chân ngắn dùng sức nghiêng người vội đứng lên.
"Con quỷ nào thế?"
Một con quỷ không có tóc lặng yên không tiếng động mà bay vào, giống như để thể hiện ra thân phận người tới trước, nó đã bay lên cao tận nóc của phòng tối.
Cái đầu lâu khổng lồ bốc khói đen ngòm, há miệng lộ ra mấy cái răng đen kịt trông rất âm trầm quỷ dị.
"Tao là Mao đại sư của mày!"
Thỏ đen tức giận cười: "Ông đây là Thỏ Tiên, mày là ma quỷ!! Nếu mày là đại sư, sao mày còn bị đại sư chân chính thu thập?"
Con quỷ đầu trọc: "......"
Thỏ đen dựa lưng vào vách tường ngồi xuống, trông rất giống tư thế chân trái đặt lên đùi phải của nhân loại, bày ra một bộ dáng thoải mái nhàn nhã, đáng tiếc chân quá ngắn nên nó làm không được.
Mà cái mông cũng ngã xuống đất.
Con quỷ đầu trọc cười ha hả: "Đừng làm Mao đại sư của mày chết cười! Chân ngắn thì thôi, ngồi cũng ngồi không vững! Yêu quái bọn mày hiện tại đều vô dụng như vậy sao?"
Thỏ đen nổi trận lôi đình: "Có vô dụng cũng còn tốt hơn lũ quỷ chúng mày đến thực thể cũng không có, không được nhìn thấy ánh sáng ban ngày, ánh nắng ấm áp cảnh đẹp vô hạn, chỉ có thể đi ra ngoài vào lúc đêm hôm khuya khoắt để lêu lổng khắp nơi, mọi người đều ghét!"
Trong nháy mắt con quỷ đầu trọc đã nổi nóng.
Nhớ lại ngày trước nó cũng rất lợi hại, có thể đi lại vào ban ngày, kết quả hiện tại......
Nhưng nó rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Nó dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với thỏ đen, khuôn mặt quỷ đang ở trạng thái kinh khủng dọa người đã biến thành khuôn mặt tươi cười.
"Thôi, bây giờ chúng ta đều là tù nhân, Mao đại sư tao không nên giễu cợt con thỏ nhà mày."
Thỏ đen nhìn tròn vo, nhỏ mềm nhưng tính tình lại rất nóng nảy.
"Con quỷ nhà mày rốt cuộc muốn làm gì? Muốn ăn ông đây hả? Mày còn chưa có bản lĩnh kia đâu!"
Con quỷ đầu trọc cười hắc hắc: "Sao vậy được? Tao tới đây chính là muốn nhắc nhở mày một chút, tuyệt đối đừng có ngu ngốc mà cắn các thiếu gia của nhà họ Hoắc, bọn họ đều được tiểu đại nhân bảo vệ, không cắn được."
Thỏ đen càng tức.
"Mày đã sớm biết?"
Con quỷ đầu trọc xấu hổ cười một tiếng: "Biết sớm biết sớm, chính là...... Chưa kịp nói chuyện với mày, mày đã động khẩu cùng bọn họ rồi."
"Có rồi!"
Ông lấy ra điện thoại di động, gọi điện thoại cho người ta.
"Đúng thế, tôi là La Tống!"
......
Chờ Tể Tể và anh cả tản bộ một vòng trở về, quả nhiên thấy trên sân cỏ trước cửa biệt thự đã đứng không ít công nhân, đằng xa còn có mấy cái xe liên tiếp đi tới.
Hoắc Tư Cẩn: "Hả?"
Bé thì hiểu ra ngay lập tức: "Anh cả, là La quản gia mang theo công nhân sửa đường."
Hoắc Tư Cẩn: "Gì?"
Bé sờ sờ mặt anh cả, hỏi đặc biệt nghiêm túc, lại tràn đầy lo lắng.
"Anh cả, có phải vào ban ngày anh đã bị dọa sợ rồi không?"
Rốt cuộc thì Hoắc Tư Cẩn cũng nhớ ra vì sao La quản gia lại mang người đến sửa đường, anh vội vàng xoa bóp gò má nhỏ béo mập của bé.
"Không đâu, anh cả rất tốt, Tể Tể đừng lo lắng. Vừa rồi anh cả nhất thời không nhớ ra La quản gia đang sửa đường ở đây, là bởi vì anh cả đang suy nghĩ không biết cha và thỏ đen đã nói chuyện xong chưa."
Trong nháy mắt lực chú ý của bé đã bị dời đi.
"Nói chuyện xong rồi, thỏ đen đã bị ăn đòn, hiện tại nó đang rất suy yếu."
Hoắc Tư Cẩn kinh ngạc: "Tể Tể biết?"
Bé gật đầu: "Mặc dù yêu khí và âm khí không giống nhau, nhưng Tể Tể đều có thể cảm ứng được."
Hoắc Tư Cẩn an tâm.
"Vậy thì tốt rồi, chúng ta trở về thôi, thời gian cũng không còn sớm, Tể Tể đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon nhé."
Tể Tể ngoan ngoãn gật đầu.
"Tể Tể nghe lời anh cả."
Hoắc Tư Cẩn mang theo bé một lần nữa trở lại phòng khách, trong phòng khách chỉ có Hoắc Tư Thần đang cầm cái lồng sắt.
"Anh ba, cha và anh hai đâu rồi?"
Hoắc Tư Thần nhìn thấy bé trở về thì rất vui.
"Anh cả và Tể Tể trở về rồi à, cha và anh hai còn ở thư phòng, cái con thỏ này cũng không biết nó bị gì mà không nhúc nhích, anh đang nghĩ có nên tìm một chỗ nào đó đào hố chôn nó hay không đây."
Thỏ đen bị cha Hoắc cùng Hoắc Tư Tước liên thủ đánh tơi bời: "......"
Để chứng minh mình còn sống, thỏ đen đang bị trọng thương đã nâng lên tinh thần, buộc mình phải cử động, nó bắt đầu giật giật tứ chi ngắn ngủn.
Hoắc Tư Cẩn lạnh lùng lên tiếng: "Dám tách chân ra, ngày mai tao trực tiếp đưa mày đi bệnh viện thú y cắt bỏ!"
Thỏ đen: "......"
******
Bởi vì thỏ đen tách hai chân ra, lại thêm Hoắc Tư Cẩn phán đoán nó có tâm thuật bất chính, cuối cùng Hoắc Tư Thần đã nhốt nó vào trong phòng tối.
Thỏ đen: "......"
Phòng tối ở lầu một, là một căn phòng ở phía sau nhà, bình thường dùng để cất những đồ vật không dùng đến.
Theo thời gian trôi qua, ba người con trai của nhà họ Hoắc chậm rãi lớn lên, có đôi khi phạm sai lầm, thỉnh thoảng cũng sẽ bị giam ở trong phòng tối này mà hối lỗi.
Đương nhiên, người bị giam nhiều nhất là Hoắc Tư Thần.
Dù sao thì bạn nhỏ này chính là nghé con mới đẻ không sợ cọp, thỉnh thoảng lại bị cha ruột đánh một trận.
Trời vừa rạng sáng, thỏ đen đã nghe được một tiếng cười âm trầm.
Thỏ đen đang nằm co quắp trên mặt đất thì giật mình một cái, bốn cái chân ngắn dùng sức nghiêng người vội đứng lên.
"Con quỷ nào thế?"
Một con quỷ không có tóc lặng yên không tiếng động mà bay vào, giống như để thể hiện ra thân phận người tới trước, nó đã bay lên cao tận nóc của phòng tối.
Cái đầu lâu khổng lồ bốc khói đen ngòm, há miệng lộ ra mấy cái răng đen kịt trông rất âm trầm quỷ dị.
"Tao là Mao đại sư của mày!"
Thỏ đen tức giận cười: "Ông đây là Thỏ Tiên, mày là ma quỷ!! Nếu mày là đại sư, sao mày còn bị đại sư chân chính thu thập?"
Con quỷ đầu trọc: "......"
Thỏ đen dựa lưng vào vách tường ngồi xuống, trông rất giống tư thế chân trái đặt lên đùi phải của nhân loại, bày ra một bộ dáng thoải mái nhàn nhã, đáng tiếc chân quá ngắn nên nó làm không được.
Mà cái mông cũng ngã xuống đất.
Con quỷ đầu trọc cười ha hả: "Đừng làm Mao đại sư của mày chết cười! Chân ngắn thì thôi, ngồi cũng ngồi không vững! Yêu quái bọn mày hiện tại đều vô dụng như vậy sao?"
Thỏ đen nổi trận lôi đình: "Có vô dụng cũng còn tốt hơn lũ quỷ chúng mày đến thực thể cũng không có, không được nhìn thấy ánh sáng ban ngày, ánh nắng ấm áp cảnh đẹp vô hạn, chỉ có thể đi ra ngoài vào lúc đêm hôm khuya khoắt để lêu lổng khắp nơi, mọi người đều ghét!"
Trong nháy mắt con quỷ đầu trọc đã nổi nóng.
Nhớ lại ngày trước nó cũng rất lợi hại, có thể đi lại vào ban ngày, kết quả hiện tại......
Nhưng nó rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Nó dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với thỏ đen, khuôn mặt quỷ đang ở trạng thái kinh khủng dọa người đã biến thành khuôn mặt tươi cười.
"Thôi, bây giờ chúng ta đều là tù nhân, Mao đại sư tao không nên giễu cợt con thỏ nhà mày."
Thỏ đen nhìn tròn vo, nhỏ mềm nhưng tính tình lại rất nóng nảy.
"Con quỷ nhà mày rốt cuộc muốn làm gì? Muốn ăn ông đây hả? Mày còn chưa có bản lĩnh kia đâu!"
Con quỷ đầu trọc cười hắc hắc: "Sao vậy được? Tao tới đây chính là muốn nhắc nhở mày một chút, tuyệt đối đừng có ngu ngốc mà cắn các thiếu gia của nhà họ Hoắc, bọn họ đều được tiểu đại nhân bảo vệ, không cắn được."
Thỏ đen càng tức.
"Mày đã sớm biết?"
Con quỷ đầu trọc xấu hổ cười một tiếng: "Biết sớm biết sớm, chính là...... Chưa kịp nói chuyện với mày, mày đã động khẩu cùng bọn họ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.