Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 156:
Đóa Mễ Đại Nhân
25/01/2023
Đập bên trái xong lại đập qua bên phải, đập bên phải xong lại đập lên trên mặt, đập trên mặt xong lại đập xuống phía dưới!
Còn chưa hết!
Quỷ đầu trọc đau đến kêu thảm thiết, bé chê nó quá ồn, trực tiếp dùng sức bịt miệng nó.
Sau đó tiện tay ném một cái, ném vào trong bồn cầu cách đó không xa!
Quỷ đầu trọc: "......"
Xong rồi phải không?
Không!
Còn có thứ khác tuyệt hơn!
Quỷ đầu trọc mới từ trong bồn cầu chui lên, liền thấy bé giống như còn đang trong giấc mộng mà đậy nắp bồn cầu lại, đập thẳng vào mặt nó, cuối cùng còn xả nước.
Quỷ đầu trọc một lần nữa bị đẩy vào trong bồn cầu: "...... A a a! Khụ khụ khụ! Cô cô cô......"
Đây chính là chuyện tòi tệ nhất, đau đớn nhất, kinh khủng nhất!
Lúc Hoắc Trầm Lệnh về phòng đã là một tiếng sau.
Ngay khi cánh cửa được đẩy ra, ông gần như nghĩ rằng ngôi nhà đã bị trộm ghé thăm.
Cốc và sách rơi lộn xộn trên mặt đất, chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim nặng nề cũng bị di chuyển.
Ông không nhìn thêm mà đi thẳng đến giường lớn bên trong phòng.
Không thấy Tể Tể đâu cả!
Sắc mặt của Hoắc Trầm Lệnh lập tức thay đổi: "Tể Tể!"
Không có người trả lời!
Hoắc Trầm Lệnh vừa tìm kiếm xung quanh vừa hét lên.
"Tể Tể!"
"Tể Tể!"
......
Hoắc Tư Cẩn mặc đồ ngủ chạy từ phòng vệ sinh ra: "Cha, Tể Tể đang ở trong phòng vệ sinh."
Hoắc Trầm Lệnh: "Ở trong phòng vệ sinh?"
Lúc Tể Tể mới đến đã bị loạn giờ sinh học, ban đêm thường xuyên chạy khắp nơi.
Nhưng không phải đã điều chỉnh tốt rồi sao?
Sau khi điều chỉnh tốt thì Tể Tể luôn ngủ một giấc thật say đến hừng đông, hơn nửa đêm cũng chưa từng rời giường đi vệ sinh.
Cha Hoắc nhớ lại xem tối nay bé đã ăn gì, uống gì, thì thấy cũng không có quá nhiều nước.
"Tể Tể sao rồi?"
Vẻ mặt Hoắc Tư Cẩn không thể diễn tả được: "Cha, cha đi vào xem liền biết."
Giọng nói của Hoắc Tư Thần đã truyền ra từ trong phòng vệ sinh: "Cha, cha đi vào đi, con và anh cả, anh hai đều tê hết tay rồi."
Cha Hoắc: "......"
Rốt cuộc Tể Tể đã xảy ra chuyện gì?
Lo lắng không biết bé có chuyện gì không, cha Hoắc bước thật nhanh mà đi vào.
Đến lúc đi đến cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy hình ảnh bên trong, khóe miệng không khống chế được mà run rẩy.
Đứa con trai thứ hai của ông đang ôm Tể Tể nằm ngáy o o, con trai út thì cầm cây thông cống bồn cầu cong lưng khom người, dường như đang đấu tranh cùng với thứ gì trong bồn cầu, còn dùng sức lực rất lớn để ấn.
Cha Hoắc:”...... Tư Thần, con......"
Hoắc Tư Thần đang dùng hết sức của mình mà ấn xuống: "Cha, cha mau tới đây!"
Cha Hoắc vội đi tới, theo bản năng nhận lấy cái cây thông bồn cầu.
Bên dưới cây thông cống bỗng nhiên truyền đến một lực đẩy, dường như muốn đẩy cây thông cống ra.
Hoắc Tư Thần ở bên cạnh vội lên tiếng: "Cha, đè lại! Con quỷ kia muốn ra!"
Cha Hoắc nghe thấy có quỷ, lập tức dùng sức nhấn một cái.
Quỷ đầu trọc mới chui lên từ dưới nước bồn cầu chuẩn bị hít thở không khí: "......"
Cảm nhận được lực đạo đang nhấn cái cây thông cống, nó biết lại thay người!
Cứ như thế mà ...... bắt nạt quỷ, quá lắm rồi.
(╥╯^╰╥)
Hết người này đến người khác!
Thay nhau chiến a!
Khi dễ nó chỉ có một mình!
Lần này người đè lại cây thông cống có sức lực rất lớn, quỷ đầu trọc cố đẩy ra một cái khe để thở cũng không được, mấy lần liên tiếp chìm lại trong nước......
Con quỷ đầu trọc: "...... Ùng ục… ục......"
Mẹ nó...... Giết!
Quỷ đầu trọc không thèm đếm xỉa đến cái gì khác nữa.
Tất cả mọi người từ Hoắc Trầm Lệnh, Hoắc Tư Cẩn Hoắc Tư Tước đến cả Hoắc Tư Thần đều phát hiện nhiệt độ trong phòng vệ sinh bỗng nhiên hạ xuống.
Loại khí tức kinh khủng này trong nháy mắt lan rộng khắp phòng vệ sinh.
Quỷ đầu trọc dùng hết toàn lực để giãy dụa, bành trướng, rốt cục cũng đẩy ra được một khe hở nhỏ.
Nó nghĩ Tể Tể không có ở chỗ đây, cho nên khi đẩy được khe hở ra, quỷ đầu trọc lập tức trở nên càn rỡ.
Nó đã thử thăm dò rất nhiều lần, nó xác định chỉ cần không tấn công người nhà họ Hoắc, như vậy thì người nhà họ Hoắc cũng sẽ không làm gì nó.
Chơi không lại, nó có thể thừa dịp bé không có ở đây trong thời gian ngắn để trốn đi.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn!
Cảm nhận được luồng âm khí hung hãn, bé nhíu lông mày, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm rất bất mãn.
"Còn tới nữa?"
"Bản Tể Tể đã nói rất rõ ràng mà! Không đồng ý!"
Người nhà họ Hoắc: "......"
Tới cái gì thế?
Không đồng ý cái gì?
Quỷ đầu trọc cũng không hiểu ra sao, đầu đầy dấu chấm hỏi!
Tể Tể chậm rãi mở to mắt, bé buồn ngủ nhưng lại bị sát khí âm trầm đánh thức, khuôn mặt trông rất tức giận, hai má phồng lên, tâm tình cũng rất không tốt.
Dù đưa lưng về phía bồn cầu nhưng bé cũng không cần nhìn, bé dùng giọng trẻ con mà hung hăng chất vấn kẻ cầm đầu.
"Quỷ đầu trọc, mày làm quỷ bộ không tốt sao?"
Quỷ đầu trọc phát hiện ra sát khí bên trong lời nói của bé, nó vội vàng ngoi lên từ trong hộc nước của bồn cầu, thật cẩn thận mà xin lỗi.
"Tiểu đại nhân, tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa."
Bé thở phì phò quay người lại, trừng mắt nhìn nó.
"Bản Tể Tể biết quỷ đều thích hoạt động vào buổi tối, nhưng mày muốn hoạt động là chuyện của mày, mày đến gọi bản Tể Tể là có ý gì?"
Quỷ đầu trọc: ...... Nó gọi bé? Nó hận không thể để bé ngủ như chết, để nó có thể nuốt chửng bé trong một lần a!
Còn chưa hết!
Quỷ đầu trọc đau đến kêu thảm thiết, bé chê nó quá ồn, trực tiếp dùng sức bịt miệng nó.
Sau đó tiện tay ném một cái, ném vào trong bồn cầu cách đó không xa!
Quỷ đầu trọc: "......"
Xong rồi phải không?
Không!
Còn có thứ khác tuyệt hơn!
Quỷ đầu trọc mới từ trong bồn cầu chui lên, liền thấy bé giống như còn đang trong giấc mộng mà đậy nắp bồn cầu lại, đập thẳng vào mặt nó, cuối cùng còn xả nước.
Quỷ đầu trọc một lần nữa bị đẩy vào trong bồn cầu: "...... A a a! Khụ khụ khụ! Cô cô cô......"
Đây chính là chuyện tòi tệ nhất, đau đớn nhất, kinh khủng nhất!
Lúc Hoắc Trầm Lệnh về phòng đã là một tiếng sau.
Ngay khi cánh cửa được đẩy ra, ông gần như nghĩ rằng ngôi nhà đã bị trộm ghé thăm.
Cốc và sách rơi lộn xộn trên mặt đất, chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim nặng nề cũng bị di chuyển.
Ông không nhìn thêm mà đi thẳng đến giường lớn bên trong phòng.
Không thấy Tể Tể đâu cả!
Sắc mặt của Hoắc Trầm Lệnh lập tức thay đổi: "Tể Tể!"
Không có người trả lời!
Hoắc Trầm Lệnh vừa tìm kiếm xung quanh vừa hét lên.
"Tể Tể!"
"Tể Tể!"
......
Hoắc Tư Cẩn mặc đồ ngủ chạy từ phòng vệ sinh ra: "Cha, Tể Tể đang ở trong phòng vệ sinh."
Hoắc Trầm Lệnh: "Ở trong phòng vệ sinh?"
Lúc Tể Tể mới đến đã bị loạn giờ sinh học, ban đêm thường xuyên chạy khắp nơi.
Nhưng không phải đã điều chỉnh tốt rồi sao?
Sau khi điều chỉnh tốt thì Tể Tể luôn ngủ một giấc thật say đến hừng đông, hơn nửa đêm cũng chưa từng rời giường đi vệ sinh.
Cha Hoắc nhớ lại xem tối nay bé đã ăn gì, uống gì, thì thấy cũng không có quá nhiều nước.
"Tể Tể sao rồi?"
Vẻ mặt Hoắc Tư Cẩn không thể diễn tả được: "Cha, cha đi vào xem liền biết."
Giọng nói của Hoắc Tư Thần đã truyền ra từ trong phòng vệ sinh: "Cha, cha đi vào đi, con và anh cả, anh hai đều tê hết tay rồi."
Cha Hoắc: "......"
Rốt cuộc Tể Tể đã xảy ra chuyện gì?
Lo lắng không biết bé có chuyện gì không, cha Hoắc bước thật nhanh mà đi vào.
Đến lúc đi đến cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy hình ảnh bên trong, khóe miệng không khống chế được mà run rẩy.
Đứa con trai thứ hai của ông đang ôm Tể Tể nằm ngáy o o, con trai út thì cầm cây thông cống bồn cầu cong lưng khom người, dường như đang đấu tranh cùng với thứ gì trong bồn cầu, còn dùng sức lực rất lớn để ấn.
Cha Hoắc:”...... Tư Thần, con......"
Hoắc Tư Thần đang dùng hết sức của mình mà ấn xuống: "Cha, cha mau tới đây!"
Cha Hoắc vội đi tới, theo bản năng nhận lấy cái cây thông bồn cầu.
Bên dưới cây thông cống bỗng nhiên truyền đến một lực đẩy, dường như muốn đẩy cây thông cống ra.
Hoắc Tư Thần ở bên cạnh vội lên tiếng: "Cha, đè lại! Con quỷ kia muốn ra!"
Cha Hoắc nghe thấy có quỷ, lập tức dùng sức nhấn một cái.
Quỷ đầu trọc mới chui lên từ dưới nước bồn cầu chuẩn bị hít thở không khí: "......"
Cảm nhận được lực đạo đang nhấn cái cây thông cống, nó biết lại thay người!
Cứ như thế mà ...... bắt nạt quỷ, quá lắm rồi.
(╥╯^╰╥)
Hết người này đến người khác!
Thay nhau chiến a!
Khi dễ nó chỉ có một mình!
Lần này người đè lại cây thông cống có sức lực rất lớn, quỷ đầu trọc cố đẩy ra một cái khe để thở cũng không được, mấy lần liên tiếp chìm lại trong nước......
Con quỷ đầu trọc: "...... Ùng ục… ục......"
Mẹ nó...... Giết!
Quỷ đầu trọc không thèm đếm xỉa đến cái gì khác nữa.
Tất cả mọi người từ Hoắc Trầm Lệnh, Hoắc Tư Cẩn Hoắc Tư Tước đến cả Hoắc Tư Thần đều phát hiện nhiệt độ trong phòng vệ sinh bỗng nhiên hạ xuống.
Loại khí tức kinh khủng này trong nháy mắt lan rộng khắp phòng vệ sinh.
Quỷ đầu trọc dùng hết toàn lực để giãy dụa, bành trướng, rốt cục cũng đẩy ra được một khe hở nhỏ.
Nó nghĩ Tể Tể không có ở chỗ đây, cho nên khi đẩy được khe hở ra, quỷ đầu trọc lập tức trở nên càn rỡ.
Nó đã thử thăm dò rất nhiều lần, nó xác định chỉ cần không tấn công người nhà họ Hoắc, như vậy thì người nhà họ Hoắc cũng sẽ không làm gì nó.
Chơi không lại, nó có thể thừa dịp bé không có ở đây trong thời gian ngắn để trốn đi.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn!
Cảm nhận được luồng âm khí hung hãn, bé nhíu lông mày, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm rất bất mãn.
"Còn tới nữa?"
"Bản Tể Tể đã nói rất rõ ràng mà! Không đồng ý!"
Người nhà họ Hoắc: "......"
Tới cái gì thế?
Không đồng ý cái gì?
Quỷ đầu trọc cũng không hiểu ra sao, đầu đầy dấu chấm hỏi!
Tể Tể chậm rãi mở to mắt, bé buồn ngủ nhưng lại bị sát khí âm trầm đánh thức, khuôn mặt trông rất tức giận, hai má phồng lên, tâm tình cũng rất không tốt.
Dù đưa lưng về phía bồn cầu nhưng bé cũng không cần nhìn, bé dùng giọng trẻ con mà hung hăng chất vấn kẻ cầm đầu.
"Quỷ đầu trọc, mày làm quỷ bộ không tốt sao?"
Quỷ đầu trọc phát hiện ra sát khí bên trong lời nói của bé, nó vội vàng ngoi lên từ trong hộc nước của bồn cầu, thật cẩn thận mà xin lỗi.
"Tiểu đại nhân, tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa."
Bé thở phì phò quay người lại, trừng mắt nhìn nó.
"Bản Tể Tể biết quỷ đều thích hoạt động vào buổi tối, nhưng mày muốn hoạt động là chuyện của mày, mày đến gọi bản Tể Tể là có ý gì?"
Quỷ đầu trọc: ...... Nó gọi bé? Nó hận không thể để bé ngủ như chết, để nó có thể nuốt chửng bé trong một lần a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.