Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 159:
Đóa Mễ Đại Nhân
25/01/2023
Mãi cho đến khi đến câu lạc bộ tư nhân, Hoắc Tư Cẩn gặp được người quen, cùng tiến lên chào hỏi, Hoắc Tư Thần mới nhanh tay ôm Tể Tể vào trong lồng ngực của mình.
Đồng thời quay lại nhìn anh hai của mình, Hoắc Tư Tước đã chậm một bước mà bỏ lỡ cơ hội bế Tể Tể.
Hoắc Tư Tước “a” một tiếng, sau đó xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhiều thịt của bé rồi dẫn đầu đi vào phòng.
Hoắc Tư Thần vô cùng đắc ý.
"Tể Tể, kỳ thật anh ba cũng thích màu hồng."
Tể Tể kinh ngạc: "Thật ạ?"
Hoắc Tư Thần: "Anh ba lừa Tể Tể lần nào chưa?"
Bé lắc đầu, ôm cổ anh ba từ từ nhìn thẳng vào gương mặt của anh ba.
"Anh ba sẽ không lừa gạt Tể Tể, Tể Tể tin tưởng anh ba nhất."
Hoắc Tư Thần hài lòng ôm bé đi vào phòng đã đặt từ trước, sau đó thì bị tình huống trong phòng làm cho giật mình.
Tể Tể trượt xuống khỏi vòng tay của anh ba như ngựa hoang bỏ chạy, “xoạt” một cái từ trong ngực anh ba chạy thẳng vào trong phòng.
Phòng riêng sang trọng ban đầu đã trở thành không gian nhỏ màu hồng, ghế sô pha màu hồng, bàn màu hồng, ngay cả bó hoa trên bàn cũng là hoa hồng màu hồng.
Nhưng làm cho Tể Tể thích nhất là anh hai đang mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài lại mặc chiếc áo vest màu hồng, đẹp đến mức người người oán trách.
"Anh hai, anh hai thật đẹp, Tể Tể rất thích anh!"
Tể Tể nói xong, liền chui vào trong ngực anh hai.
Hoắc Tư Thần: "......"
********
Hoắc Tư Thần đứng ở cửa trừng đôi mắt to mà lên án Hoắc Tư Tước.
"Anh chuẩn bị từ khi nào thế?"
Ôm Tể Tể trong ngực mình, Hoắc Tư Tước cười đến thỏa mãn, nhướng lông mày nhìn em trai đang tức giận của mình.
"Tất nhiên là nhìn thấy lúc đi ở trên đường rồi."
Hoắc Tư Thần: "Hả?"
Hoắc Tư Tước: "Chỉ cần chúng ta nói muốn thì những người làm công đều có thể làm, nhưng dù sao cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị, không phải sao?"
Hoắc Tư Thần: "......"
Được rồi!
Anh hai nói hay lắm, có đạo lý!
Hoắc Tư Tước dạy em trai: "Tư Thần, lần sau em nhớ nhìn xa trông rộng một chút! Nếu không, Tể Tể đã ở trong tay em rồi vẫn có thể chạy mất."
Hoắc Tư Thần: "......"
Tim đau!
Bé nhìn anh hai, lại nhìn anh ba.
Thấy anh ba giống như sắp khóc, bé vội vàng từ trong ngực anh hai chui ra ngoài chạy đến bên người anh ba, nắm chặt tay anh ba dắt cậu đi vào trong.
"Anh ba, thật xin lỗi, Tể Tể không phải muốn vứt bỏ anh, vừa rồi Tể Tể chỉ quá vui mà thôi, anh ba, anh đừng khóc có được không?"
Hoắc Tư Thần: "......"
Cậu muốn khóc hồi nào?
Không đúng!
Hiện tại cậu nhất định phải khóc!
Nhìn đi, không phải bé đã chạy tới đây rồi sao?
Nhưng cậu không khóc được, thế là bạn nhỏ Hoắc Tư Thần đã véo lên trên đùi mình mấy cái.
"A….!"
Bé nhìn không rõ ràng cho lắm, nghiêng đầu nhìn anh ba mà lo lắng.
"Anh ba?"
Hoắc Tư Thần bắt đầu diễn.
"Hu hu hu...... Tể Tể, vừa rồi em bỏ mặc anh ba tự mình chạy đi, làm trái tim anh ba thật đau, hu hu hu......"
Bé mới có ba tuổi rưỡi còn chưa đi nhà trẻ làm sao biết anh ba học tiểu học đang nói láo?
Bé thật có lỗi rồi.
Thế là vội vàng ôm lấy cánh tay của anh ba, dùng giọng trẻ con nũng nịu.
"Anh ba, thật xin lỗi, về sau Tể Tể sẽ không bỏ rơi anh ba."
Hoắc Tư Thần thuận thế mà nói: "Tể Tể thích những thứ màu hồng còn nhiều hơn thích anh ba sao?"
Tể Tể lắc đầu: "Làm sao có thể chứ? Tể Tể thích anh ba nhất."
Nghĩ đến anh hai cũng ở đây, bé lại lập tức bổ sung.
"Còn có anh hai, anh cả cùng cha nữa! Tể Tể thích tất cả người nhà của mình!"
Hoắc Tư Thần đột nhiên cảm giác được cái véo vừa rồi là đáng giá.
Mà Hoắc Tư Tước đang mặc một thân âu phục màu hồng ngồi ở trong phòng, lau mắt mà nhìn em trai ngốc nhà mình.
Khá lắm!
IQ ngày càng cao nha!
Hoắc Tư Tước một bên cười giống hồ ly, một bên gọi bé rồi mang theo em trai ngốc đi vào phòng.
"Mau tới đây, bên này có rất nhiều đồ ăn, anh hai lột cho Tể Tể quả vải, vừa to vừa ngọt, mau tới đây nếm thử."
Bé sợ anh ba lại khóc, vội lôi kéo anh ba đi vào cùng.
"Anh ba, chúng ta cùng đi vào ăn vải."
Hoắc Tư Thần cười hắc hắc không ngừng: "Được nha! Rất hiếm khi được anh hai tự tay lột vải cho ăn! Cảm ơn Tể Tể."
Bé cũng cười hắc hắc: "Không cần cảm ơn, anh ba muốn cảm ơn thì đến cảm ơn anh hai, là anh hai lột nha."
Hoắc Tư Thần cười tủm tỉm gật đầu: "Ừm! Vậy em cám ơn anh hai!"
Hoắc Tư Tước: "......"
Nhóc con láu cá!
Đây là em trai ngốc bỗng nhiên được đả thông hai mạch Nhâm Đốc à?
Tự nhiên lại trở nên thông minh là chuyện gì xảy ra nhỉ?
Ba anh em ở trong phòng vui chơi ăn uống chờ Hoắc Tư Cẩn tới, đến lúc chờ được Hoắc Tư Cẩn đẩy cửa tiến vào thì phía sau lại mang theo thêm bốn người khác nữa.
Lại là Vương Ngọc Linh, Hứa Dao cùng Hoắc An An, còn có một bé gái khác khoảng bốn năm tuổi.
Tể Tể một mực cúi đầu ăn, dù trong phòng bỗng nhiên trở nên đặc biệt yên tĩnh, cũng không có ảnh hưởng đến bé.
Ngược lại là Hoắc Tư Thần bỗng nhiên đứng lên: "Các người đến đây làm cái gì?"
Hoắc Tư Tước cười lên tiếng: "Tư Thần, em nói chuyện cùng thím hai như thế à?"
Không đợi Vương Ngọc Linh phát tác, Hoắc Tư Tước ôm Tể Tể đứng lên, mỉm cười nói chuyện cùng Vương Ngọc Linh.
Đồng thời quay lại nhìn anh hai của mình, Hoắc Tư Tước đã chậm một bước mà bỏ lỡ cơ hội bế Tể Tể.
Hoắc Tư Tước “a” một tiếng, sau đó xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhiều thịt của bé rồi dẫn đầu đi vào phòng.
Hoắc Tư Thần vô cùng đắc ý.
"Tể Tể, kỳ thật anh ba cũng thích màu hồng."
Tể Tể kinh ngạc: "Thật ạ?"
Hoắc Tư Thần: "Anh ba lừa Tể Tể lần nào chưa?"
Bé lắc đầu, ôm cổ anh ba từ từ nhìn thẳng vào gương mặt của anh ba.
"Anh ba sẽ không lừa gạt Tể Tể, Tể Tể tin tưởng anh ba nhất."
Hoắc Tư Thần hài lòng ôm bé đi vào phòng đã đặt từ trước, sau đó thì bị tình huống trong phòng làm cho giật mình.
Tể Tể trượt xuống khỏi vòng tay của anh ba như ngựa hoang bỏ chạy, “xoạt” một cái từ trong ngực anh ba chạy thẳng vào trong phòng.
Phòng riêng sang trọng ban đầu đã trở thành không gian nhỏ màu hồng, ghế sô pha màu hồng, bàn màu hồng, ngay cả bó hoa trên bàn cũng là hoa hồng màu hồng.
Nhưng làm cho Tể Tể thích nhất là anh hai đang mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài lại mặc chiếc áo vest màu hồng, đẹp đến mức người người oán trách.
"Anh hai, anh hai thật đẹp, Tể Tể rất thích anh!"
Tể Tể nói xong, liền chui vào trong ngực anh hai.
Hoắc Tư Thần: "......"
********
Hoắc Tư Thần đứng ở cửa trừng đôi mắt to mà lên án Hoắc Tư Tước.
"Anh chuẩn bị từ khi nào thế?"
Ôm Tể Tể trong ngực mình, Hoắc Tư Tước cười đến thỏa mãn, nhướng lông mày nhìn em trai đang tức giận của mình.
"Tất nhiên là nhìn thấy lúc đi ở trên đường rồi."
Hoắc Tư Thần: "Hả?"
Hoắc Tư Tước: "Chỉ cần chúng ta nói muốn thì những người làm công đều có thể làm, nhưng dù sao cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị, không phải sao?"
Hoắc Tư Thần: "......"
Được rồi!
Anh hai nói hay lắm, có đạo lý!
Hoắc Tư Tước dạy em trai: "Tư Thần, lần sau em nhớ nhìn xa trông rộng một chút! Nếu không, Tể Tể đã ở trong tay em rồi vẫn có thể chạy mất."
Hoắc Tư Thần: "......"
Tim đau!
Bé nhìn anh hai, lại nhìn anh ba.
Thấy anh ba giống như sắp khóc, bé vội vàng từ trong ngực anh hai chui ra ngoài chạy đến bên người anh ba, nắm chặt tay anh ba dắt cậu đi vào trong.
"Anh ba, thật xin lỗi, Tể Tể không phải muốn vứt bỏ anh, vừa rồi Tể Tể chỉ quá vui mà thôi, anh ba, anh đừng khóc có được không?"
Hoắc Tư Thần: "......"
Cậu muốn khóc hồi nào?
Không đúng!
Hiện tại cậu nhất định phải khóc!
Nhìn đi, không phải bé đã chạy tới đây rồi sao?
Nhưng cậu không khóc được, thế là bạn nhỏ Hoắc Tư Thần đã véo lên trên đùi mình mấy cái.
"A….!"
Bé nhìn không rõ ràng cho lắm, nghiêng đầu nhìn anh ba mà lo lắng.
"Anh ba?"
Hoắc Tư Thần bắt đầu diễn.
"Hu hu hu...... Tể Tể, vừa rồi em bỏ mặc anh ba tự mình chạy đi, làm trái tim anh ba thật đau, hu hu hu......"
Bé mới có ba tuổi rưỡi còn chưa đi nhà trẻ làm sao biết anh ba học tiểu học đang nói láo?
Bé thật có lỗi rồi.
Thế là vội vàng ôm lấy cánh tay của anh ba, dùng giọng trẻ con nũng nịu.
"Anh ba, thật xin lỗi, về sau Tể Tể sẽ không bỏ rơi anh ba."
Hoắc Tư Thần thuận thế mà nói: "Tể Tể thích những thứ màu hồng còn nhiều hơn thích anh ba sao?"
Tể Tể lắc đầu: "Làm sao có thể chứ? Tể Tể thích anh ba nhất."
Nghĩ đến anh hai cũng ở đây, bé lại lập tức bổ sung.
"Còn có anh hai, anh cả cùng cha nữa! Tể Tể thích tất cả người nhà của mình!"
Hoắc Tư Thần đột nhiên cảm giác được cái véo vừa rồi là đáng giá.
Mà Hoắc Tư Tước đang mặc một thân âu phục màu hồng ngồi ở trong phòng, lau mắt mà nhìn em trai ngốc nhà mình.
Khá lắm!
IQ ngày càng cao nha!
Hoắc Tư Tước một bên cười giống hồ ly, một bên gọi bé rồi mang theo em trai ngốc đi vào phòng.
"Mau tới đây, bên này có rất nhiều đồ ăn, anh hai lột cho Tể Tể quả vải, vừa to vừa ngọt, mau tới đây nếm thử."
Bé sợ anh ba lại khóc, vội lôi kéo anh ba đi vào cùng.
"Anh ba, chúng ta cùng đi vào ăn vải."
Hoắc Tư Thần cười hắc hắc không ngừng: "Được nha! Rất hiếm khi được anh hai tự tay lột vải cho ăn! Cảm ơn Tể Tể."
Bé cũng cười hắc hắc: "Không cần cảm ơn, anh ba muốn cảm ơn thì đến cảm ơn anh hai, là anh hai lột nha."
Hoắc Tư Thần cười tủm tỉm gật đầu: "Ừm! Vậy em cám ơn anh hai!"
Hoắc Tư Tước: "......"
Nhóc con láu cá!
Đây là em trai ngốc bỗng nhiên được đả thông hai mạch Nhâm Đốc à?
Tự nhiên lại trở nên thông minh là chuyện gì xảy ra nhỉ?
Ba anh em ở trong phòng vui chơi ăn uống chờ Hoắc Tư Cẩn tới, đến lúc chờ được Hoắc Tư Cẩn đẩy cửa tiến vào thì phía sau lại mang theo thêm bốn người khác nữa.
Lại là Vương Ngọc Linh, Hứa Dao cùng Hoắc An An, còn có một bé gái khác khoảng bốn năm tuổi.
Tể Tể một mực cúi đầu ăn, dù trong phòng bỗng nhiên trở nên đặc biệt yên tĩnh, cũng không có ảnh hưởng đến bé.
Ngược lại là Hoắc Tư Thần bỗng nhiên đứng lên: "Các người đến đây làm cái gì?"
Hoắc Tư Tước cười lên tiếng: "Tư Thần, em nói chuyện cùng thím hai như thế à?"
Không đợi Vương Ngọc Linh phát tác, Hoắc Tư Tước ôm Tể Tể đứng lên, mỉm cười nói chuyện cùng Vương Ngọc Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.