Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 169:
Đóa Mễ Đại Nhân
02/02/2023
Cờ chiêu hồn tựa hồ cũng đi theo lắc một cái theo, những đầu lâu xương khô xuất hiện vết nứt kia bỗng nhiên biến thành vô số những đầu lâu khác nhau cùng bay với diện mục dữ tợn nhắm thẳng vào bé.
Bách Minh Tư nhìn bé ở bên cạnh, lại nhìn mặt mũi tràn đầy sát ý của Tống Kiều thì nhanh chóng lên tiếng.
"Tống Kiều, bây giờ ông thu tay lại thì vẫn còn kịp! Nếu như dám can đảm tổn thương Tể Tể nửa phần......"
Bé bỗng nhiên ngắt lời cậu.
"Các người muốn dĩ hạ phạm thượng?"
Chỉ nói mấy chữ nhưng bé dùng chính là minh ngữ tối nghĩa cổ xưa.
Rõ ràng là thanh âm mềm mại trong trẻo, rõ ràng là đang nói chuyện, nhưng Bách Minh Tư phát hiện bản thân mình một chữ cũng nghe không hiểu.
Cậu nhìn về phía Tể Tể.
Bé vẫn nhỏ bé đứng ở bên cạnh cậu, còn không cao đến đùi của cậu, mập mạp tròn béo thấy thế nào cũng rất đáng yêu.
Chỉ là ánh mắt của bé rất lạnh, lại có chút hướng lên trên, vừa vặn nhìn về phía cờ chiêu hồn bên trên đang che khuất bầu trời, hiện ra vô số những đầu lâu dữ tợn kinh khủng.
Bách Minh Tư muốn bước lên phía trước một bước để ngăn ở trước mặt bé, tay lại bị một cánh tay nhỏ bắt lấy.
Cùng lúc đó, cờ chiêu hồn nổ tung, chỉ trong một khoảnh khắc liền biến thành một mớ vải vụn rách nát, thê thảm không nỡ nhìn.
Vô số đầu lâu trong cờ chiêu hồn cũng đồng thời nổ tung.
Trên bầu trời sấm sét ầm ầm vang lên, mây đen cuồn cuộn, tất cả đánh vào đầu lâu, nhưng trước khi bọn chúng bị đánh tiêu tán nổ tung thì trong một khắc cuối cùng giống như mang theo hận ý mà cùng lao về phía Tống Kiều.
Tống Kiều nhìn thấy như vậy bị dọa đến muốn vỡ cả tim gan.
"Không!"
Ông ta liên tiếp lui về phía sau, hốt hoảng chạy trốn.
Vô số đầu lâu xương khô như là gió lốc xuyên thấu từ phía sau lưng đến trước ngực ông ta, sau đó chui ra ngoài như lỗ thông gió tiêu tán trong không khí.
Tống Kiều bịch một tiếng ngã trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
Cờ chiêu hồn đã bị hủy, tất cả những đầu lâu xương khô đều biến mất theo, khu vườn nhỏ lần nữa khôi phục ánh sáng trước đó.
Không biết Hoắc Trầm Lệnh đã đến lúc nào, lúc này đang lao về phía Tể Tể ngay khi trận pháp vừa biến mất.
"Tể Tể!"
Ông vừa mới chạy được hai bước, thì đã bị Tống Kiều đang ngã trên mặt đất nôn máu, một phát bắt được mắt cá chân của ông.
Tống Kiều trong mắt tràn đầy hận ý, lại bỗng nhiên khẽ cười.
"Hoắc Trầm Lệnh! Tao dù chết, cũng muốn lôi kéo mày làm đệm lưng!"
*****
Trần Kiến Đào đang ở cách đó không xa, ông ta đã nhắm chuẩn vào vị trí của Tống Kiều ngay khi cờ chiêu hồn bể nát.
Chỉ là không nghĩ tới tốc độ của Hoắc Trầm Lệnh lại nhanh như vậy, ông ấy còn chưa kịp làm gì Tống Kiều thì Hoắc Trầm Lệnh đã xông vào rồi.
Cùng lúc đó, ba người là ông nội Bách, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần cũng vọt tới.
Trần Kiến Đào da đầu căng lên, bất chấp thân thể còn chưa khỏi hẳn đã nhanh chóng ra tay.
Ông ấy vừa mới bắt đầu kết ấn, thì Tống Kiều bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
"A a a a!!!"
Mọi người ai cũng sửng sờ nhìn sang.
Thấy Tống Kiều nằm trên mặt đất đang đánh về phía Hoắc Trầm Lệnh, sau đó thì Hoắc Trầm Lệnh lại chẳng có chuyện gì, mà ngược lại chính ông ta thì bị một lực lượng vô hình đẩy bay ra ngoài.
Phương hướng chính là phía Trần Kiến Đào.
Trần Kiến Đào hoàn thành kết ấn ngay lúc Tống Kiều bay tới, trong nháy mắt đã dùng thuật pháp khống chế ông ta.
Không có cách nào trốn thoát, càng không có cách nào tự mình hại mình.
Nhưng điều mà Trần Kiến Đào không nghĩ tới là Tống Kiều cứ như vậy mà biến mất ngay tại chỗ.
Tống Kiều có thể luyện chế ra cờ chiêu hồn chứng minh ông ta luôn sử dụng bàng môn tà đạo, trên tay đã giết hại không ít người.
Loại người có lòng dạ độc ác, luyện chế cờ chiêu hồn chính là lấy quỷ nuôi quỷ. Người xấu xa tàn nhẫn như vậy không có khả năng không để lại đường rút lui cho mình.
Nhưng khi Trần Kiến Đào ngồi xổm xuống xem xét tìm kiếm thì thấy khí tức của Tống Kiều đã hoàn toàn biến mất.
Không chỉ như vậy, lúc ông ấy tìm kiếm hồn phách thì phát hiện hồn phách của Tống Kiều đã rời khỏi thân thể.
Thật kỳ lạ!
Đây chính là một người sống sờ sờ, thi thể còn nóng hổi, hồn phách rời khỏi thân thể cũng có thể hiểu, có thể là do nhân viên dẫn hồn của địa phủ đã đến từ sớm, trực tiếp dẫn hồn phách đi.
Nhưng bằng năng lực của mình thế mà không có phát giác được một chút âm khí nào, thậm chí xung quanh cũng không có kết giới.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là không có nhân viên dẫn hồn của Địa Phủ tới dẫn đi!
Trần Kiến Đào: "......"
Luật của Địa Phủ cải cách rồi sao?
Cũng không cần nhân viên dẫn hồn nữa?
Sau khi con người chết đi, hồn phách trực tiếp đi thẳng tới Địa Phủ chỉ trong vài giây?
Nếu không vì sao trong vòng bán kính mười mét, ôn cũng không thấy được hồn phách của Tống Kiều?
Hoặc là...... hồn phách của Tống Kiều đã ẩn nấp rồi?
Nghĩ tới đây, Trần Kiến Đào trở nên cảnh giác.
Dựa theo tính tình âm độc tàn nhẫn của Tống Kiều, nhất định sẽ để lại kế hoạch rút lui cho mình.
Mà hiện tại ông ta đã biến mất, không thấy hồn phách chính là cách mà ông ta đã chuẩn bị cho bản thân mình.
Ông ta tu luyện bàng môn tà đạo, khó đảm bảo sau khi chết sẽ không biến thành quỷ mà tu luyện tiếp.
Bách Minh Tư nhìn bé ở bên cạnh, lại nhìn mặt mũi tràn đầy sát ý của Tống Kiều thì nhanh chóng lên tiếng.
"Tống Kiều, bây giờ ông thu tay lại thì vẫn còn kịp! Nếu như dám can đảm tổn thương Tể Tể nửa phần......"
Bé bỗng nhiên ngắt lời cậu.
"Các người muốn dĩ hạ phạm thượng?"
Chỉ nói mấy chữ nhưng bé dùng chính là minh ngữ tối nghĩa cổ xưa.
Rõ ràng là thanh âm mềm mại trong trẻo, rõ ràng là đang nói chuyện, nhưng Bách Minh Tư phát hiện bản thân mình một chữ cũng nghe không hiểu.
Cậu nhìn về phía Tể Tể.
Bé vẫn nhỏ bé đứng ở bên cạnh cậu, còn không cao đến đùi của cậu, mập mạp tròn béo thấy thế nào cũng rất đáng yêu.
Chỉ là ánh mắt của bé rất lạnh, lại có chút hướng lên trên, vừa vặn nhìn về phía cờ chiêu hồn bên trên đang che khuất bầu trời, hiện ra vô số những đầu lâu dữ tợn kinh khủng.
Bách Minh Tư muốn bước lên phía trước một bước để ngăn ở trước mặt bé, tay lại bị một cánh tay nhỏ bắt lấy.
Cùng lúc đó, cờ chiêu hồn nổ tung, chỉ trong một khoảnh khắc liền biến thành một mớ vải vụn rách nát, thê thảm không nỡ nhìn.
Vô số đầu lâu trong cờ chiêu hồn cũng đồng thời nổ tung.
Trên bầu trời sấm sét ầm ầm vang lên, mây đen cuồn cuộn, tất cả đánh vào đầu lâu, nhưng trước khi bọn chúng bị đánh tiêu tán nổ tung thì trong một khắc cuối cùng giống như mang theo hận ý mà cùng lao về phía Tống Kiều.
Tống Kiều nhìn thấy như vậy bị dọa đến muốn vỡ cả tim gan.
"Không!"
Ông ta liên tiếp lui về phía sau, hốt hoảng chạy trốn.
Vô số đầu lâu xương khô như là gió lốc xuyên thấu từ phía sau lưng đến trước ngực ông ta, sau đó chui ra ngoài như lỗ thông gió tiêu tán trong không khí.
Tống Kiều bịch một tiếng ngã trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
Cờ chiêu hồn đã bị hủy, tất cả những đầu lâu xương khô đều biến mất theo, khu vườn nhỏ lần nữa khôi phục ánh sáng trước đó.
Không biết Hoắc Trầm Lệnh đã đến lúc nào, lúc này đang lao về phía Tể Tể ngay khi trận pháp vừa biến mất.
"Tể Tể!"
Ông vừa mới chạy được hai bước, thì đã bị Tống Kiều đang ngã trên mặt đất nôn máu, một phát bắt được mắt cá chân của ông.
Tống Kiều trong mắt tràn đầy hận ý, lại bỗng nhiên khẽ cười.
"Hoắc Trầm Lệnh! Tao dù chết, cũng muốn lôi kéo mày làm đệm lưng!"
*****
Trần Kiến Đào đang ở cách đó không xa, ông ta đã nhắm chuẩn vào vị trí của Tống Kiều ngay khi cờ chiêu hồn bể nát.
Chỉ là không nghĩ tới tốc độ của Hoắc Trầm Lệnh lại nhanh như vậy, ông ấy còn chưa kịp làm gì Tống Kiều thì Hoắc Trầm Lệnh đã xông vào rồi.
Cùng lúc đó, ba người là ông nội Bách, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần cũng vọt tới.
Trần Kiến Đào da đầu căng lên, bất chấp thân thể còn chưa khỏi hẳn đã nhanh chóng ra tay.
Ông ấy vừa mới bắt đầu kết ấn, thì Tống Kiều bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
"A a a a!!!"
Mọi người ai cũng sửng sờ nhìn sang.
Thấy Tống Kiều nằm trên mặt đất đang đánh về phía Hoắc Trầm Lệnh, sau đó thì Hoắc Trầm Lệnh lại chẳng có chuyện gì, mà ngược lại chính ông ta thì bị một lực lượng vô hình đẩy bay ra ngoài.
Phương hướng chính là phía Trần Kiến Đào.
Trần Kiến Đào hoàn thành kết ấn ngay lúc Tống Kiều bay tới, trong nháy mắt đã dùng thuật pháp khống chế ông ta.
Không có cách nào trốn thoát, càng không có cách nào tự mình hại mình.
Nhưng điều mà Trần Kiến Đào không nghĩ tới là Tống Kiều cứ như vậy mà biến mất ngay tại chỗ.
Tống Kiều có thể luyện chế ra cờ chiêu hồn chứng minh ông ta luôn sử dụng bàng môn tà đạo, trên tay đã giết hại không ít người.
Loại người có lòng dạ độc ác, luyện chế cờ chiêu hồn chính là lấy quỷ nuôi quỷ. Người xấu xa tàn nhẫn như vậy không có khả năng không để lại đường rút lui cho mình.
Nhưng khi Trần Kiến Đào ngồi xổm xuống xem xét tìm kiếm thì thấy khí tức của Tống Kiều đã hoàn toàn biến mất.
Không chỉ như vậy, lúc ông ấy tìm kiếm hồn phách thì phát hiện hồn phách của Tống Kiều đã rời khỏi thân thể.
Thật kỳ lạ!
Đây chính là một người sống sờ sờ, thi thể còn nóng hổi, hồn phách rời khỏi thân thể cũng có thể hiểu, có thể là do nhân viên dẫn hồn của địa phủ đã đến từ sớm, trực tiếp dẫn hồn phách đi.
Nhưng bằng năng lực của mình thế mà không có phát giác được một chút âm khí nào, thậm chí xung quanh cũng không có kết giới.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là không có nhân viên dẫn hồn của Địa Phủ tới dẫn đi!
Trần Kiến Đào: "......"
Luật của Địa Phủ cải cách rồi sao?
Cũng không cần nhân viên dẫn hồn nữa?
Sau khi con người chết đi, hồn phách trực tiếp đi thẳng tới Địa Phủ chỉ trong vài giây?
Nếu không vì sao trong vòng bán kính mười mét, ôn cũng không thấy được hồn phách của Tống Kiều?
Hoặc là...... hồn phách của Tống Kiều đã ẩn nấp rồi?
Nghĩ tới đây, Trần Kiến Đào trở nên cảnh giác.
Dựa theo tính tình âm độc tàn nhẫn của Tống Kiều, nhất định sẽ để lại kế hoạch rút lui cho mình.
Mà hiện tại ông ta đã biến mất, không thấy hồn phách chính là cách mà ông ta đã chuẩn bị cho bản thân mình.
Ông ta tu luyện bàng môn tà đạo, khó đảm bảo sau khi chết sẽ không biến thành quỷ mà tu luyện tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.