Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 16:
Đóa Mễ Đại Nhân
30/10/2022
Hoắc Tư Thần: "Tể Tể, em có thực sự hiểu ý nghĩa của việc lái xe mà không có bằng lái không?"
Bé rất nghiêm túc gật đầu: "Hiểu ạ! Chỉ là không có bằng lái xe! Đừng nói không có bằng lái, em đã từng chứng kiến rất nhiều chiếc xe phóng đi mà không có người lái!"
Hoắc Tư Thần há hốc mồm kinh ngạc, muốn rớt cái cằm.
Ngược lại, Hoắc Tư Tước đang ôm bé, sau khi nghe bé nói thì lại suy nghĩ rất nhiều.
Chắc hẳn Tể Tể đang nói tới những con quỷ đúng không?
Rốt cuộc, Tể Tể có thể nhìn thấy những thứ mà họ không thể thấy.
Hoắc Tư Tước thấp giọng hỏi bé con.
"Tể Tể không sợ sao?"
Đôi mắt to đen trắng của bé hiện lên vẻ khó hiểu: "Sợ cái gì?"
Hoắc Tư Tước: "..."
Quả nhiên, vô tri thì không biết sợ là gì!
Cậu mân mê mái tóc bóng mềm mại, ngửi mùi sữa nhàn nhạt trên người bé, khóe miệng cong lên.
"Không có gì phải sợ! Các anh đều ở đây!"
Bé có chút bối rối nhưng thấy tâm trạng anh hai ổn định hơn rất nhiều, bé cũng vui theo.
Không có gì khác quan trọng hơn.
Vì vậy, bé yên tâm nằm trong vòng tay của anh hai.
Hoắc Tư Tước lấy trong túi quần ra một cái hộp nhỏ, đưa cho bé.
"Tể Tể, đây là quà gặp mặt của anh hai."
Hoắc Tư Thần ngồi ở ghế sau cũng lấy lại tinh thần, vỗ trán.
"Đúng, đúng! Còn có quà của anh ba ở đây nữa!"
"Cảm ơn anh hai! Cảm ơn anh ba!"
Bé vui vẻ tiếp nhận chiếc hộp nhỏ của anh hai sau đó mở ra, bên trong có một chiếc chìa khóa.
Anh ba đưa cho bé một chiếc hộp nhỏ, cũng là một chiếc chìa khóa.
Nhưng hai chiếc rõ ràng là khác nhau.
Mặc dù bé không hiểu vì sao hai anh lại đưa chìa khóa cho bé nhưng bé vẫn vui vẻ nhận lấy.
Bách Minh Tư đang lái xe, lấy mặt dây chuyền bằng ngọc bích đang đeo trên cổ mình và đặt vào tay chiếc bé.
"Tể Tể, đây là quà gặp mặt của anh Minh Tư."
Hoắc Tư Tước nheo mắt khi nhìn thấy mặt dây chuyền ngọc.
Muốn nói gì đó, Tể Tể đã vui tươi hớn hở đút vào túi.
Bé chớp đôi mắt to sáng long lanh: "Tể Tể cũng có quà cho ba anh nha!"
Hoắc Tư Tước ngoái đầu nhìn bé cười.
"Quà gì nào?"
Bé đảo mắt, vẻ mặt có chút thần bí.
"Anh Minh Tư, dừng xe đi, anh phải nhắm mắt để nhận món quà của Tể Tể!"
Bách Minh Tư không do dự, mỉm cười nói.
"Được thôi."
Xe dừng lại, bé thôi thúc ba anh nhắm mắt ngồi im.
"Nhắm mắt lại! Tể Tể sắp tặng quà cho ba anh."
Hoắc Tư Thần cũng thúc giục bé: "Cực cưng, nhanh lên, anh ba đang chờ xem quà của em này."
Bé thấy ba anh nhắm mắt lại, không chút do dự mà mở miệng cắn ngón tay.
Máu tươi lập tức trào ra, bé nhanh chóng vươn tay dính vào khóe miệng ba anh mỗi người một cái.
Khi chạm vào khóe miệng ba người, máu tươi lập tức biến thành không màu, khô lại và biến mất sạch sẽ.
Ba người họ đều cảm thấy được khác thường.
Hoắc Tư Thần là người đầu tiên mở mắt.
Cậu sờ lên khóe miệng, sạch sẽ không có gì.
"Tể Tể, em tặng gì cho anh ba vậy?"
Bé bật cười: "Tình Yêu…!"
Cha Minh Vương nói rằng điều quý giá nhất trên đời là tình yêu và tình yêu thì không có giới hạn.
Hoắc Tư Thần: "Yêu thương?"
Bé nặng nề gật đầu: "Vâng! Yêu thương!"
Hoắc Tư Tước và Bách Minh Tư cũng mở mắt ra, Hoắc Tư Tước cười giải thích.
"Ý Tể Tể có phải là hôn nhẹ?"
Cái chạm vừa rồi đặc biệt giống như bé đã hôn lên người họ, rất nhẹ và mềm, có mùi thơm sữa nhàn nhạt.
Em ấy có thể hôn nhẹ họ, dù gì họ cũng là anh em một nhà.
Nhưng Bách Minh Tư ...
Hoắc Tư Tước khóe miệng giật giật.
Nhưng đây là đứa em gái mà cha bọn họ mang về cho bọn họ, chỉ là đứa em gái thơm tho mềm mại như vậy, Hoắc Tư Tước làm sao có thể trách bé được.
Vì vậy, dùng lời nói thấm thía giáo dục bé một cách chân thành.
"Tể Tể, em không thể tùy tiện hôn miệng con trai, ngay cả khóe miệng cũng không được."
Bé nghiêng đầu nhìn anh hai, có chút bối rối khó hiểu.
Nhưng anh hai nói gì đều đúng!
Người trong nhà, bé tin tưởng vô điều kiện.
"Đã hiểu, anh hai."
Trong ba người, chỉ có Bách Minh Tư có vẻ mặt thong dong, bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng phấn khích.
"Cảm ơn món quà của Tể Tể!"
Tuy rằng cậu bẩm sinh đã có đôi mắt âm dương, nhưng bởi vì tuổi tác còn nhỏ cùng thời gian tu luyện ngắn, cậu cũng không thể tùy tiện sử dụng.
Điều này cũng có lợi mà cũng có hại.
Có thể nhìn thấy những thứ đó, nhưng cũng có thể là mục tiêu của chúng.
Nếu bản thân không có đủ năng lực bảo vệ mình, gặp phải quỷ hồn không dễ đối phó, hậu quả khó có thể nói trước.
Món quà của Tể Tể khiến cậu lập tức nhận thấy được những thay đổi trên cơ thể mình.
Tu vi tăng lên, cảm quan cũng sắc bén hơn trước.
Cậu nhìn ra phía bên ngoài xe.
Tất cả các sinh vật trong phạm vi 100 mét đều có thể nhìn rõ, kể cả những bóng đen đang lang thang du đãng.
Hơn nữa cậu còn cảm thấy rõ ràng những cái bóng đen xao động đó đang nhìn họ với vẻ kiêng kị.
Bách Minh Tư rũ mắt xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng của mình.
Bé rất nghiêm túc gật đầu: "Hiểu ạ! Chỉ là không có bằng lái xe! Đừng nói không có bằng lái, em đã từng chứng kiến rất nhiều chiếc xe phóng đi mà không có người lái!"
Hoắc Tư Thần há hốc mồm kinh ngạc, muốn rớt cái cằm.
Ngược lại, Hoắc Tư Tước đang ôm bé, sau khi nghe bé nói thì lại suy nghĩ rất nhiều.
Chắc hẳn Tể Tể đang nói tới những con quỷ đúng không?
Rốt cuộc, Tể Tể có thể nhìn thấy những thứ mà họ không thể thấy.
Hoắc Tư Tước thấp giọng hỏi bé con.
"Tể Tể không sợ sao?"
Đôi mắt to đen trắng của bé hiện lên vẻ khó hiểu: "Sợ cái gì?"
Hoắc Tư Tước: "..."
Quả nhiên, vô tri thì không biết sợ là gì!
Cậu mân mê mái tóc bóng mềm mại, ngửi mùi sữa nhàn nhạt trên người bé, khóe miệng cong lên.
"Không có gì phải sợ! Các anh đều ở đây!"
Bé có chút bối rối nhưng thấy tâm trạng anh hai ổn định hơn rất nhiều, bé cũng vui theo.
Không có gì khác quan trọng hơn.
Vì vậy, bé yên tâm nằm trong vòng tay của anh hai.
Hoắc Tư Tước lấy trong túi quần ra một cái hộp nhỏ, đưa cho bé.
"Tể Tể, đây là quà gặp mặt của anh hai."
Hoắc Tư Thần ngồi ở ghế sau cũng lấy lại tinh thần, vỗ trán.
"Đúng, đúng! Còn có quà của anh ba ở đây nữa!"
"Cảm ơn anh hai! Cảm ơn anh ba!"
Bé vui vẻ tiếp nhận chiếc hộp nhỏ của anh hai sau đó mở ra, bên trong có một chiếc chìa khóa.
Anh ba đưa cho bé một chiếc hộp nhỏ, cũng là một chiếc chìa khóa.
Nhưng hai chiếc rõ ràng là khác nhau.
Mặc dù bé không hiểu vì sao hai anh lại đưa chìa khóa cho bé nhưng bé vẫn vui vẻ nhận lấy.
Bách Minh Tư đang lái xe, lấy mặt dây chuyền bằng ngọc bích đang đeo trên cổ mình và đặt vào tay chiếc bé.
"Tể Tể, đây là quà gặp mặt của anh Minh Tư."
Hoắc Tư Tước nheo mắt khi nhìn thấy mặt dây chuyền ngọc.
Muốn nói gì đó, Tể Tể đã vui tươi hớn hở đút vào túi.
Bé chớp đôi mắt to sáng long lanh: "Tể Tể cũng có quà cho ba anh nha!"
Hoắc Tư Tước ngoái đầu nhìn bé cười.
"Quà gì nào?"
Bé đảo mắt, vẻ mặt có chút thần bí.
"Anh Minh Tư, dừng xe đi, anh phải nhắm mắt để nhận món quà của Tể Tể!"
Bách Minh Tư không do dự, mỉm cười nói.
"Được thôi."
Xe dừng lại, bé thôi thúc ba anh nhắm mắt ngồi im.
"Nhắm mắt lại! Tể Tể sắp tặng quà cho ba anh."
Hoắc Tư Thần cũng thúc giục bé: "Cực cưng, nhanh lên, anh ba đang chờ xem quà của em này."
Bé thấy ba anh nhắm mắt lại, không chút do dự mà mở miệng cắn ngón tay.
Máu tươi lập tức trào ra, bé nhanh chóng vươn tay dính vào khóe miệng ba anh mỗi người một cái.
Khi chạm vào khóe miệng ba người, máu tươi lập tức biến thành không màu, khô lại và biến mất sạch sẽ.
Ba người họ đều cảm thấy được khác thường.
Hoắc Tư Thần là người đầu tiên mở mắt.
Cậu sờ lên khóe miệng, sạch sẽ không có gì.
"Tể Tể, em tặng gì cho anh ba vậy?"
Bé bật cười: "Tình Yêu…!"
Cha Minh Vương nói rằng điều quý giá nhất trên đời là tình yêu và tình yêu thì không có giới hạn.
Hoắc Tư Thần: "Yêu thương?"
Bé nặng nề gật đầu: "Vâng! Yêu thương!"
Hoắc Tư Tước và Bách Minh Tư cũng mở mắt ra, Hoắc Tư Tước cười giải thích.
"Ý Tể Tể có phải là hôn nhẹ?"
Cái chạm vừa rồi đặc biệt giống như bé đã hôn lên người họ, rất nhẹ và mềm, có mùi thơm sữa nhàn nhạt.
Em ấy có thể hôn nhẹ họ, dù gì họ cũng là anh em một nhà.
Nhưng Bách Minh Tư ...
Hoắc Tư Tước khóe miệng giật giật.
Nhưng đây là đứa em gái mà cha bọn họ mang về cho bọn họ, chỉ là đứa em gái thơm tho mềm mại như vậy, Hoắc Tư Tước làm sao có thể trách bé được.
Vì vậy, dùng lời nói thấm thía giáo dục bé một cách chân thành.
"Tể Tể, em không thể tùy tiện hôn miệng con trai, ngay cả khóe miệng cũng không được."
Bé nghiêng đầu nhìn anh hai, có chút bối rối khó hiểu.
Nhưng anh hai nói gì đều đúng!
Người trong nhà, bé tin tưởng vô điều kiện.
"Đã hiểu, anh hai."
Trong ba người, chỉ có Bách Minh Tư có vẻ mặt thong dong, bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng phấn khích.
"Cảm ơn món quà của Tể Tể!"
Tuy rằng cậu bẩm sinh đã có đôi mắt âm dương, nhưng bởi vì tuổi tác còn nhỏ cùng thời gian tu luyện ngắn, cậu cũng không thể tùy tiện sử dụng.
Điều này cũng có lợi mà cũng có hại.
Có thể nhìn thấy những thứ đó, nhưng cũng có thể là mục tiêu của chúng.
Nếu bản thân không có đủ năng lực bảo vệ mình, gặp phải quỷ hồn không dễ đối phó, hậu quả khó có thể nói trước.
Món quà của Tể Tể khiến cậu lập tức nhận thấy được những thay đổi trên cơ thể mình.
Tu vi tăng lên, cảm quan cũng sắc bén hơn trước.
Cậu nhìn ra phía bên ngoài xe.
Tất cả các sinh vật trong phạm vi 100 mét đều có thể nhìn rõ, kể cả những bóng đen đang lang thang du đãng.
Hơn nữa cậu còn cảm thấy rõ ràng những cái bóng đen xao động đó đang nhìn họ với vẻ kiêng kị.
Bách Minh Tư rũ mắt xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.