Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 189:
Đóa Mễ Đại Nhân
07/11/2023
Hoắc Trầm Huy cũng biết An An kỳ lạ, nhưng mà ông không có chút manh mối nào.
Mà An An cũngkhông chịu thừa nhận, đồng nghĩa với việc làm thế nào cũng không có cách nào giải đáp được.
Hoắc Trầm Huy đột nhiên nghĩ đến bé có mắt Âm Dương liền hỏi.
"Tể Tể, chị An An của cháu ...... có phải là quỷ không?"
An An bắt đầu thay đổi từ lúc ba bốn tuổi, lúc đó ông đang bận quản chuyện của nhà họ Lý, về sau bởi vì ảnh hưởng từ An An, ông dần dần xa cách Trầm Lệnh, cũng bỏ sót rất nhiều chi tiết nhỏ.
Nếu như Tể Tể không giúp họ thanh trừ ảnh hưởng từ thứ kia thì ý thức của họ vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chúng, tương lai của nhà họ Hoắc...... Chú định không yên ổn.
Đây là chuyện mà người nhà họ Hoắc không muốn thấy nhất.
Tể Tể cau mày: "Tể Tể chưa chạm vào trán của chị An An nên cũng không thể xác định."
Đôi mắt của Hoắc Tư Thần lóe sáng: "Muốn đụng vào trán của An An rất đơn giản, anh ba sẽ giúp em giữ An An lại."
Hoắc Tư Tước tằng hắng một cái, Hoắc Tư Cẩn cũng nhìn cậu.
Hoắc Tư Thần nhìn chú hai đang ôm Tể Tể, mỉm cười xấu hổ.
"Chú hai, nếu như muốn phán đoán chị An An có phải là An An thật không, đây chẳng lẽ không phải là biện pháp nhanh gọn nhất?"
Hoắc Trầm Huy cười lên: "Đúng nhỉ!"
Chỉ là...... Lúc chân tướng gần trong gang tấc, ông tự dưng lại thấy sợ.
Nhưng mà chuyện này nên làm rõ ràng không nên dây dưa!
"Chờ ăn cơm xong, mấy đứa đi cùng chú hai về nhà cũ chơi được không?"
Hoắc Trầm Lệnh đã đi làm, ông đã chờ được Tể Tể tỉnh lại, hiện tại vừa vặn ôm người đến nhà cũ chơi, ông bà nội Hoắc cũng rất nhớ bé.
Hoắc Tư Cẩn gật gật đầu: "Chúng cháu nghe theo chú hai."
Hoắc Trầm Huy thở phào: "Tốt, quyết định vậy đi."
Ăn cơm xong, một nhóm người rất nhanh đã bắt đầu xuất phát.
Vừa đến nhà cũ của nhà họ Hoắc thì tình cờ gặp nhà họ Lý cũng tới cửa hỏi thăm.
Lần này mẹ Lý không đến, chỉ có ba cha con nhà họ Lý thôi.
Bọn họ đã đến được một lúc, bởi vì trang viên nhà họ Hoắc không phải ai muốn đến cũng có thể đến, cho nên chỉ có thể đến hỏi thăm hai ông bà cụ Hoắc trước.
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương nhìn thấy Tể Tể tới, hưng phấn đứng lên chạy tới chỗ bé.
"Tể Tể, em cũng tới rồi!"
Tể Tể từ trong ngực chú hai tụt xuống, nhìn thấy bạn mới thì bé cũng rất vui vẻ, bị Lý Hành Dương mũm mĩm chạy tới ôm lấy thật chặt.
"Anh Hưng Dương!"
Hoắc Tư Cẩn nhìn thấy vậy liền ngồi xổm xuống lôi Tể Tể từ trong ngực bạn nhỏ Lý Hưng Dương ra ngoài.
"Tể Tể, trước tiên em phải chào mọi người."
Tể Tể vội vàng gật đầu.
"Chào ông bà nội, chú Lý, anh Mục Dương."
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương còn muốn ôm bé, nhưng Hoắc Tư Cẩn đã chặn lại, Hoắc Tư Tước cũng im lặng chặn một phương hướng khác.
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương không biết làm sao: "......"
Cha Lý - Lý Kiến Lợi nhìn thấy Tể Tể thì vô cùng vui mừng, không hề che giấu sự cảm kích với bé.
"Tể Tể, hôm nay chú mang theo anh em Mục Dương, đặc biệt đến đây để cảm ơn cháu."
Bà nội Hoắc ôm Tể Tể vào trong lồng ngực của mình.
"Tể Tể nhà ta thật lợi hại."
Tể Tể cười hắc hắc: "Không lợi hại, chỉ tiện tay mà thôi."
Ông nội Hoắc nhịn không được cười lên: "Tể Tể còn nói cả thành ngữ cơ đấy."
Bé ưỡn bộ ngực nhỏ, vô cùng kiêu ngạo.
"Tể Tể sẽ càng lợi hại hơn."
Nhìn bé bày ra dáng vẻ kiêu ngạo đáng yêu, tất cả mọi người đều cưng chiều mà cười lên.
Hoắc Tư Lâm vừa vặn đưa Hoắc An An từ bệnh viện trở về, nhìn thấy mấy anh em Tư Cẩn đều ở đây, thì vội vàng vịn Hoắc An An đi vào cửa.
"Tư Cẩn, Tư Tước, Tư Thần và Tể Tể cũng tới à, thật quá tốt rồi, anh còn đang nghĩ tối nay sẽ đi trang viên đón các em tới chơi đây."
Hoắc An An cúi thấp đầu, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng tinh thần rất không tốt.
Chỉ là sau khi Hoắc Tư Lâm mở miệng, cô ta vẫn ngẩng đầu lên.
Cô ta rất lễ phép, ngoan ngoãn chào lần lượt từng người, kể cả nhà họ Lý chưa từng thấy qua, lễ phép chu đáo đầy đủ nhìn không ra khuyết điểm.
Có người ngoài ở đây, Hoắc Trầm Huy đương nhiên sẽ không đề cập đến mục đích chủ yếu mà hôm nay Tể Tể đến đây.
…..
Có thêm mấy đứa nhỏ cho nên nhà cũ đã trở nên rất náo nhiệt.
Lúc đầu cha Lý định mang hai đứa con trai trở về sớm, nhưng con trai út không muốn.
"Cha, con muốn chơi cùng Tể Tể."
Lý Mục Dương còn nhỏ nhưng đã trầm ổn: "Hưng Dương, cha còn phải làm việc, rất bận rộn, để lần sau chúng ta mời Tể Tể đến nhà chơi."
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương không muốn, không đợi cha Lý nói chuyện xong, đã nhanh như chớp chạy đến chỗ bé đang uống sữa mà bắt lấy tay của bé rủ rê.
"Tể Tể, chúng ta cùng đi chơi đi, tớ thấy núi giả ở bên kia chắc chắn chơi rất vui."
Tể Tể cũng muốn đi.
Bà nội Hoắc hiểu đây là lần đầu Tể Tể có những người bạn khác ngoài các anh chị em họ Hoắc kể từ khi bé đến nhà họ Hoắc, tự nhiên không muốn ngăn cản.
"Đi thôi đi thôi."
Cha Lý có chút xấu hổ.
Nhưng bà nội Hoắc đã lên tiếng, ông chỉ có thể vội vàng cười đáp ứng.
Bà nội Hoắc nhìn ra cha Lý không được tự nhiên, cười lên tiếng.
"Lý tổng có việc bận thì cứ đi đi, chờ bọn nhỏ chơi chán, tôi sẽ để Tư Lâm, Tư Cẩn đưa Mục Dương và Hưng Dương trở về."
Mà An An cũngkhông chịu thừa nhận, đồng nghĩa với việc làm thế nào cũng không có cách nào giải đáp được.
Hoắc Trầm Huy đột nhiên nghĩ đến bé có mắt Âm Dương liền hỏi.
"Tể Tể, chị An An của cháu ...... có phải là quỷ không?"
An An bắt đầu thay đổi từ lúc ba bốn tuổi, lúc đó ông đang bận quản chuyện của nhà họ Lý, về sau bởi vì ảnh hưởng từ An An, ông dần dần xa cách Trầm Lệnh, cũng bỏ sót rất nhiều chi tiết nhỏ.
Nếu như Tể Tể không giúp họ thanh trừ ảnh hưởng từ thứ kia thì ý thức của họ vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chúng, tương lai của nhà họ Hoắc...... Chú định không yên ổn.
Đây là chuyện mà người nhà họ Hoắc không muốn thấy nhất.
Tể Tể cau mày: "Tể Tể chưa chạm vào trán của chị An An nên cũng không thể xác định."
Đôi mắt của Hoắc Tư Thần lóe sáng: "Muốn đụng vào trán của An An rất đơn giản, anh ba sẽ giúp em giữ An An lại."
Hoắc Tư Tước tằng hắng một cái, Hoắc Tư Cẩn cũng nhìn cậu.
Hoắc Tư Thần nhìn chú hai đang ôm Tể Tể, mỉm cười xấu hổ.
"Chú hai, nếu như muốn phán đoán chị An An có phải là An An thật không, đây chẳng lẽ không phải là biện pháp nhanh gọn nhất?"
Hoắc Trầm Huy cười lên: "Đúng nhỉ!"
Chỉ là...... Lúc chân tướng gần trong gang tấc, ông tự dưng lại thấy sợ.
Nhưng mà chuyện này nên làm rõ ràng không nên dây dưa!
"Chờ ăn cơm xong, mấy đứa đi cùng chú hai về nhà cũ chơi được không?"
Hoắc Trầm Lệnh đã đi làm, ông đã chờ được Tể Tể tỉnh lại, hiện tại vừa vặn ôm người đến nhà cũ chơi, ông bà nội Hoắc cũng rất nhớ bé.
Hoắc Tư Cẩn gật gật đầu: "Chúng cháu nghe theo chú hai."
Hoắc Trầm Huy thở phào: "Tốt, quyết định vậy đi."
Ăn cơm xong, một nhóm người rất nhanh đã bắt đầu xuất phát.
Vừa đến nhà cũ của nhà họ Hoắc thì tình cờ gặp nhà họ Lý cũng tới cửa hỏi thăm.
Lần này mẹ Lý không đến, chỉ có ba cha con nhà họ Lý thôi.
Bọn họ đã đến được một lúc, bởi vì trang viên nhà họ Hoắc không phải ai muốn đến cũng có thể đến, cho nên chỉ có thể đến hỏi thăm hai ông bà cụ Hoắc trước.
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương nhìn thấy Tể Tể tới, hưng phấn đứng lên chạy tới chỗ bé.
"Tể Tể, em cũng tới rồi!"
Tể Tể từ trong ngực chú hai tụt xuống, nhìn thấy bạn mới thì bé cũng rất vui vẻ, bị Lý Hành Dương mũm mĩm chạy tới ôm lấy thật chặt.
"Anh Hưng Dương!"
Hoắc Tư Cẩn nhìn thấy vậy liền ngồi xổm xuống lôi Tể Tể từ trong ngực bạn nhỏ Lý Hưng Dương ra ngoài.
"Tể Tể, trước tiên em phải chào mọi người."
Tể Tể vội vàng gật đầu.
"Chào ông bà nội, chú Lý, anh Mục Dương."
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương còn muốn ôm bé, nhưng Hoắc Tư Cẩn đã chặn lại, Hoắc Tư Tước cũng im lặng chặn một phương hướng khác.
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương không biết làm sao: "......"
Cha Lý - Lý Kiến Lợi nhìn thấy Tể Tể thì vô cùng vui mừng, không hề che giấu sự cảm kích với bé.
"Tể Tể, hôm nay chú mang theo anh em Mục Dương, đặc biệt đến đây để cảm ơn cháu."
Bà nội Hoắc ôm Tể Tể vào trong lồng ngực của mình.
"Tể Tể nhà ta thật lợi hại."
Tể Tể cười hắc hắc: "Không lợi hại, chỉ tiện tay mà thôi."
Ông nội Hoắc nhịn không được cười lên: "Tể Tể còn nói cả thành ngữ cơ đấy."
Bé ưỡn bộ ngực nhỏ, vô cùng kiêu ngạo.
"Tể Tể sẽ càng lợi hại hơn."
Nhìn bé bày ra dáng vẻ kiêu ngạo đáng yêu, tất cả mọi người đều cưng chiều mà cười lên.
Hoắc Tư Lâm vừa vặn đưa Hoắc An An từ bệnh viện trở về, nhìn thấy mấy anh em Tư Cẩn đều ở đây, thì vội vàng vịn Hoắc An An đi vào cửa.
"Tư Cẩn, Tư Tước, Tư Thần và Tể Tể cũng tới à, thật quá tốt rồi, anh còn đang nghĩ tối nay sẽ đi trang viên đón các em tới chơi đây."
Hoắc An An cúi thấp đầu, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng tinh thần rất không tốt.
Chỉ là sau khi Hoắc Tư Lâm mở miệng, cô ta vẫn ngẩng đầu lên.
Cô ta rất lễ phép, ngoan ngoãn chào lần lượt từng người, kể cả nhà họ Lý chưa từng thấy qua, lễ phép chu đáo đầy đủ nhìn không ra khuyết điểm.
Có người ngoài ở đây, Hoắc Trầm Huy đương nhiên sẽ không đề cập đến mục đích chủ yếu mà hôm nay Tể Tể đến đây.
…..
Có thêm mấy đứa nhỏ cho nên nhà cũ đã trở nên rất náo nhiệt.
Lúc đầu cha Lý định mang hai đứa con trai trở về sớm, nhưng con trai út không muốn.
"Cha, con muốn chơi cùng Tể Tể."
Lý Mục Dương còn nhỏ nhưng đã trầm ổn: "Hưng Dương, cha còn phải làm việc, rất bận rộn, để lần sau chúng ta mời Tể Tể đến nhà chơi."
Bạn nhỏ Lý Hưng Dương không muốn, không đợi cha Lý nói chuyện xong, đã nhanh như chớp chạy đến chỗ bé đang uống sữa mà bắt lấy tay của bé rủ rê.
"Tể Tể, chúng ta cùng đi chơi đi, tớ thấy núi giả ở bên kia chắc chắn chơi rất vui."
Tể Tể cũng muốn đi.
Bà nội Hoắc hiểu đây là lần đầu Tể Tể có những người bạn khác ngoài các anh chị em họ Hoắc kể từ khi bé đến nhà họ Hoắc, tự nhiên không muốn ngăn cản.
"Đi thôi đi thôi."
Cha Lý có chút xấu hổ.
Nhưng bà nội Hoắc đã lên tiếng, ông chỉ có thể vội vàng cười đáp ứng.
Bà nội Hoắc nhìn ra cha Lý không được tự nhiên, cười lên tiếng.
"Lý tổng có việc bận thì cứ đi đi, chờ bọn nhỏ chơi chán, tôi sẽ để Tư Lâm, Tư Cẩn đưa Mục Dương và Hưng Dương trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.