Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 33:
Đóa Mễ Đại Nhân
08/11/2022
"Cha, có thể để cho Tể Tể chơi vào ban đêm không?"
Hoắc Trầm Lệnh mím môi, lấy ra đòn sát thủ.
"Chẳng lẽ Tể Tể không muốn cao lớn?"
Tể Tể: "......"
Tể Tể quay đầu, nhìn ánh nắng chói chang ở bên ngoài, càng nhìn lại càng buồn ngủ hơn.
Tể Tể đáng thương hỏi cha bảo mẫu: "Cha, Tể Tể lớn không cao cha có ghét bỏ Tể Tể không?"
Hoắc Trầm Lệnh không cần suy nghĩ đã bác bỏ: "Làm sao có thể ghét bỏ chứ? Tể Tể là con của cha, nào có ai làm cha mà ghét bỏ con của mình?"
Trong nháy mắt Tể Tể đã được giải tỏa tâm lý.
Bé nhếch miệng cười, rất thuần thục mà chui vào ngực cha tìm kiếm tư thế thoải mái để ngủ.
"Cha không chê Tể Tể là được rồi, Tể Tể ngủ một lát, tỉnh ngủ sẽ cùng cha chơi bóng rổ."
Dứt lời, đã nghe thấy tiếng ngáy ngủ khò khè rồi.
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Hoắc Trầm Lệnh ôm Tể Tể ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Thích Phong, viện trưởng của bệnh viện trực thuộc tập đoàn Hoắc thị.
"Thích Phong, đứa nhỏ ba tuổi rưỡi có giờ giấc sinh hoạt bị lẫn lộn ngày đêm, làm thế nào để trở về bình thường?"
Cố Thích Phong đang chú ý lắng nghe, sau đó phát ra thanh âm kinh ngạc: "Anh thật sự nhận nuôi một đứa con gái?"
Hoắc Trầm Lệnh hờ hững “ừ” một tiếng: "Biện pháp!"
Cố Thích Phong một bên tắc lưỡi một bên giải thích: "Chịu thôi! Ban ngày mang bé ra ngoài vui chơi khắp nơi, chơi mệt rồi đến ban đêm muốn hoạt động thì sẽ không có tinh lực! Đứa nhỏ mới ba tuổi rưỡi thì dùng cách này là tốt nhất."
Hoắc Trầm Lệnh: "...... Mấu chốt là trời vừa sáng Tể Tể liền mệt rã rời, khi trời tối tinh thần liền hăng hái, lúc này còn đang ngủ đấy."
Cố Thích Phong buồn cười: "Giờ sinh hoạt của bé bị đảo lộn, anh chịu không được?"
Giọng nói của Hoắc Trầm Lệnh vẫn lãnh đạm: "Không phải! Tôi chỉ lo lắng việc này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Tể Tể."
Cố Thích Phong: "Không phải đã đưa đi bệnh viện rồi sao? Không làm kiểm tra à?"
Hoắc Trầm Lệnh: "Bác sĩ của bệnh viện trung tâm thành phố nói, kiểm tra các hạng mục đều khỏe mạnh giống một con nghé!"
Cố Thích Phong: "...... ha ha!"
Hoắc Trầm Lệnh: "Cậu muốn chết?"
Cố Thích Phong vội vàng lên tiếng: "Vậy anh thừa dịp bé đang ngủ, mang tới bệnh viện tuyến đầu bên này, tôi cho bé làm kiểm tra lại!"
Hoắc Trầm Lệnh cúp điện thoại, ôm Tể Tể để trợ lý Giang Lâm lái xe thẳng đến bệnh viện.
Khi đến phòng kiểm tra, Cố Thích Phong nhìn thấy cô bé đang có kiểu tóc xoăn xù, trong nháy mắt nhịn không được mà bật cười lần nữa.
"Đây đúng là một cô bé rất rất đặc biệt! Hóa ra Trầm Lệnh anh thích áo bông nhỏ tri kỷ!"
Hoắc Trầm Lệnh liếc ánh mắt sắc bén tới, Cố Thích Phong lập tức xin tha thứ.
"Tôi chỉ nói đùa thôi, tôi lập tức đi kiểm tra ngay."
Trong lúc kiểm tra, Cố Thích Phong đối mặt với Tể Tể đang ngủ say giống một chú heo con thì khóe miệng không khống chế nổi lại vểnh lên thành một nụ cười.
Theo nghề thuốc nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh gặp một cô bé mập mạp ngủ ngày mà ngủ say đến như vậy.
Thời điểm cần rút máu làm kiểm tra, sợ trong lúc ngủ mơ bị kim tiêm đâm tỉnh, hù dọa tới bé, Cố Thích Phong và Hoắc Trầm Lệnh cùng nhau gọi Tể Tể dậy.
"Tể Tể ~~~"
"Tể Tể!"
"Tể Tể, tỉnh!"
......
Mặc kệ hai người gọi thế nào, cô bé mập mạp như bánh bao vẫn ngáy hô hô.
Bụng nhỏ ăn no, theo hô hấp của bé như một cái trống, khỏi phải nói trông có bao nhiêu đáng yêu.
******************
Nửa giờ sau, hai người không thể không từ bỏ ý định đánh thức cô bé.
Hoắc Trầm Lệnh quay ra ôm chặt Tể Tể.
"Nhanh đâm đi."
Sau khi nói xong, bỗng trở nên lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Thích Phong.
"Nhất định phải nhẹ một chút, chớ có dọa Tể Tể......"
Ánh mắt uy hiếp kia không cần nói cũng biết.
Cố Thích Phong: "......"
Đây còn là chủ nhân của tập đoàn Hoắc thị, luôn lạnh lùng quyết đoán sao?
Mấy người con trai ruột còn chưa được anh ta đối xử dịu dàng giống như vậy lần nào đâu?
Nhưng nhìn đứa nhỏ mập mạp......
Anh bỗng hiểu ra lý do mà chủ nhân của nhà họ Hoắc đã trở nên ôn nhu như vậy.
Quá dễ thương!
Đứa nhỏ mập mập đáng yêu như vậy, anh ta làm sao có thể nặng tay?
Cố Thích Phong cũng không đành lòng, nhưng nhất định phải làm kiểm tra.
Thời gian lấy máu kiểm tra cho Tể Tể cũng chỉ diễn ra trong chốc lát, Cố Thích Phong đã dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình với thần sắc vô cùng căng thẳng.
Sau khi bắt đầu làm kiểm tra, thấy Tể Tể vẫn nằm ngáy hô hô, thậm chí còn ở trong ngực Hoắc Trầm Lệnh trở mình, trong mắt anh ta hiện lên vẻ yêu thích.
Quỷ thần xui khiến, Cố Thích Phong đã thương lượng cùng Hoắc Trầm Lệnh.
"Trầm Lệnh, anh đã có ba đứa con trai, nếu không thì đứa nhỏ này cứ để tôi nuôi?"
Ngủ thiếp đi còn đáng yêu như thế!
Tỉnh lại tuyệt đối sẽ đáng yêu muốn chết người nha!
Hoắc Trầm Lệnh thả nhiên nhìn về phía anh ta, giọng nói lạnh lùng.
"Làm việc trong nước không tốt à?"
Cố Thích Phong: "......"
Hoắc Trầm Lệnh: "Đi Nam Phi đào khoáng sản thích hợp hơn đúng không?"
Cố Thích Phong: "...... Tôi cảm thấy trong nước thích hợp hơn! Cái, cái kia ...... giấy xét nghiệm máu hẳn là đã có kết quả, tôi lập tức kiểm tra cho Tể Tể."
Hoắc Trầm Lệnh mím môi, lấy ra đòn sát thủ.
"Chẳng lẽ Tể Tể không muốn cao lớn?"
Tể Tể: "......"
Tể Tể quay đầu, nhìn ánh nắng chói chang ở bên ngoài, càng nhìn lại càng buồn ngủ hơn.
Tể Tể đáng thương hỏi cha bảo mẫu: "Cha, Tể Tể lớn không cao cha có ghét bỏ Tể Tể không?"
Hoắc Trầm Lệnh không cần suy nghĩ đã bác bỏ: "Làm sao có thể ghét bỏ chứ? Tể Tể là con của cha, nào có ai làm cha mà ghét bỏ con của mình?"
Trong nháy mắt Tể Tể đã được giải tỏa tâm lý.
Bé nhếch miệng cười, rất thuần thục mà chui vào ngực cha tìm kiếm tư thế thoải mái để ngủ.
"Cha không chê Tể Tể là được rồi, Tể Tể ngủ một lát, tỉnh ngủ sẽ cùng cha chơi bóng rổ."
Dứt lời, đã nghe thấy tiếng ngáy ngủ khò khè rồi.
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Hoắc Trầm Lệnh ôm Tể Tể ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Thích Phong, viện trưởng của bệnh viện trực thuộc tập đoàn Hoắc thị.
"Thích Phong, đứa nhỏ ba tuổi rưỡi có giờ giấc sinh hoạt bị lẫn lộn ngày đêm, làm thế nào để trở về bình thường?"
Cố Thích Phong đang chú ý lắng nghe, sau đó phát ra thanh âm kinh ngạc: "Anh thật sự nhận nuôi một đứa con gái?"
Hoắc Trầm Lệnh hờ hững “ừ” một tiếng: "Biện pháp!"
Cố Thích Phong một bên tắc lưỡi một bên giải thích: "Chịu thôi! Ban ngày mang bé ra ngoài vui chơi khắp nơi, chơi mệt rồi đến ban đêm muốn hoạt động thì sẽ không có tinh lực! Đứa nhỏ mới ba tuổi rưỡi thì dùng cách này là tốt nhất."
Hoắc Trầm Lệnh: "...... Mấu chốt là trời vừa sáng Tể Tể liền mệt rã rời, khi trời tối tinh thần liền hăng hái, lúc này còn đang ngủ đấy."
Cố Thích Phong buồn cười: "Giờ sinh hoạt của bé bị đảo lộn, anh chịu không được?"
Giọng nói của Hoắc Trầm Lệnh vẫn lãnh đạm: "Không phải! Tôi chỉ lo lắng việc này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Tể Tể."
Cố Thích Phong: "Không phải đã đưa đi bệnh viện rồi sao? Không làm kiểm tra à?"
Hoắc Trầm Lệnh: "Bác sĩ của bệnh viện trung tâm thành phố nói, kiểm tra các hạng mục đều khỏe mạnh giống một con nghé!"
Cố Thích Phong: "...... ha ha!"
Hoắc Trầm Lệnh: "Cậu muốn chết?"
Cố Thích Phong vội vàng lên tiếng: "Vậy anh thừa dịp bé đang ngủ, mang tới bệnh viện tuyến đầu bên này, tôi cho bé làm kiểm tra lại!"
Hoắc Trầm Lệnh cúp điện thoại, ôm Tể Tể để trợ lý Giang Lâm lái xe thẳng đến bệnh viện.
Khi đến phòng kiểm tra, Cố Thích Phong nhìn thấy cô bé đang có kiểu tóc xoăn xù, trong nháy mắt nhịn không được mà bật cười lần nữa.
"Đây đúng là một cô bé rất rất đặc biệt! Hóa ra Trầm Lệnh anh thích áo bông nhỏ tri kỷ!"
Hoắc Trầm Lệnh liếc ánh mắt sắc bén tới, Cố Thích Phong lập tức xin tha thứ.
"Tôi chỉ nói đùa thôi, tôi lập tức đi kiểm tra ngay."
Trong lúc kiểm tra, Cố Thích Phong đối mặt với Tể Tể đang ngủ say giống một chú heo con thì khóe miệng không khống chế nổi lại vểnh lên thành một nụ cười.
Theo nghề thuốc nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh gặp một cô bé mập mạp ngủ ngày mà ngủ say đến như vậy.
Thời điểm cần rút máu làm kiểm tra, sợ trong lúc ngủ mơ bị kim tiêm đâm tỉnh, hù dọa tới bé, Cố Thích Phong và Hoắc Trầm Lệnh cùng nhau gọi Tể Tể dậy.
"Tể Tể ~~~"
"Tể Tể!"
"Tể Tể, tỉnh!"
......
Mặc kệ hai người gọi thế nào, cô bé mập mạp như bánh bao vẫn ngáy hô hô.
Bụng nhỏ ăn no, theo hô hấp của bé như một cái trống, khỏi phải nói trông có bao nhiêu đáng yêu.
******************
Nửa giờ sau, hai người không thể không từ bỏ ý định đánh thức cô bé.
Hoắc Trầm Lệnh quay ra ôm chặt Tể Tể.
"Nhanh đâm đi."
Sau khi nói xong, bỗng trở nên lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Thích Phong.
"Nhất định phải nhẹ một chút, chớ có dọa Tể Tể......"
Ánh mắt uy hiếp kia không cần nói cũng biết.
Cố Thích Phong: "......"
Đây còn là chủ nhân của tập đoàn Hoắc thị, luôn lạnh lùng quyết đoán sao?
Mấy người con trai ruột còn chưa được anh ta đối xử dịu dàng giống như vậy lần nào đâu?
Nhưng nhìn đứa nhỏ mập mạp......
Anh bỗng hiểu ra lý do mà chủ nhân của nhà họ Hoắc đã trở nên ôn nhu như vậy.
Quá dễ thương!
Đứa nhỏ mập mập đáng yêu như vậy, anh ta làm sao có thể nặng tay?
Cố Thích Phong cũng không đành lòng, nhưng nhất định phải làm kiểm tra.
Thời gian lấy máu kiểm tra cho Tể Tể cũng chỉ diễn ra trong chốc lát, Cố Thích Phong đã dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình với thần sắc vô cùng căng thẳng.
Sau khi bắt đầu làm kiểm tra, thấy Tể Tể vẫn nằm ngáy hô hô, thậm chí còn ở trong ngực Hoắc Trầm Lệnh trở mình, trong mắt anh ta hiện lên vẻ yêu thích.
Quỷ thần xui khiến, Cố Thích Phong đã thương lượng cùng Hoắc Trầm Lệnh.
"Trầm Lệnh, anh đã có ba đứa con trai, nếu không thì đứa nhỏ này cứ để tôi nuôi?"
Ngủ thiếp đi còn đáng yêu như thế!
Tỉnh lại tuyệt đối sẽ đáng yêu muốn chết người nha!
Hoắc Trầm Lệnh thả nhiên nhìn về phía anh ta, giọng nói lạnh lùng.
"Làm việc trong nước không tốt à?"
Cố Thích Phong: "......"
Hoắc Trầm Lệnh: "Đi Nam Phi đào khoáng sản thích hợp hơn đúng không?"
Cố Thích Phong: "...... Tôi cảm thấy trong nước thích hợp hơn! Cái, cái kia ...... giấy xét nghiệm máu hẳn là đã có kết quả, tôi lập tức kiểm tra cho Tể Tể."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.