Chương 817: Báo thù
Lạc Xoong
11/03/2021
Vào lúc này, xa xa ở Tống Thành.
Tại Tần gia.
" Xoảng!" Tần Chân chủ nhân của Tần gia tức giận ném chiếc cốc trong tay xuống đất.
Chiếc cốc ngay lập tức vỡ thành vô số mảnh.
Những người đứng xung quanh không ai dám nói gì, tất cả đều cúi đầu, thậm chí không có dũng khí nhìn Tần Chân, vì sợ Tần Chân trút giận lên người.
"Thằng khốn, tôi nhất định sẽ băm Trần Hạo thành từng mảnh!" Tần Chân gầm lên, vẻ mặt đầy căm hận Trần Hạo.
Tần gia ở cảnh giới đã bị diệt, Tần gia trên Tống Thành chấn động, thật sự không ngờ Trần Hạo lại có thể can đảm tiêu diệt Tần gia.
"Cha, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Một người đàn ông trung niên bước tới, thận trọng hỏi Tần Chân.
Đây là con trai cả của Tần Chân, Tần Tùng.
"Hừ, làm sao bây giờ? Nhất định phải khiến Trần Hạo trả giá gấp trăm, nghìn lần!" Tần Chân trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng, trong lòng đã nghĩ cách đối phó với Trần Hạo.
Một đêm yên tĩnh.
Trong biệt thự của Tần gia, ba vị lão nhân áo xám cùng Tần Chân ngồi trong đại sảnh nói chuyện.
"Nghiêm lão, lần này Tần gia trong cảnh giới bị diệt, sự tình nghiêm trọng, phải thỉnh ông xuống núi báo thù cho Tần gia của ta!" Tần Chân kính cẩn nhìn lão nhân đang ngồi trước mặt nói với giọng điệu nặng nề.
Lão già này tên là Nghiêm Tốn, đến từ Linh Sơn trong cảnh giới, có thực lực Chân Nhân cảnh giới tu luyện linh hồn bậc hai, ba vị trưởng lào lẫn này đến cũng là thực lực rất lớn.
"Quận chúa Tần gia, cảnh giới Tần gia chính là thần hộ mệnh gian Linh Sơn cảnh giới, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực!" "Tần gia chủ, cảnh giới Tần gia chính là thủ hộ của gia tộc, ta nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó!" Nghiêm Tốn nói nhẹ, giọng điệu yếu ớt, nhưng lại có khí chất mạnh mẽ.
"Còn có ba vị trưởng lão, đứa nhỏ kia hẳn là chỉ có chết!" Tần Chân bá đạo nở nụ cười đắc thắng, thầm nghĩ Trần Hạo lần này nhất định phải chết.
Hai người còn lại là Linh Sơn hộ mệnh, Vu Tú và Tào Cẩm, sức mạnh của họ là Chân Nhân cảnh giới.
Một Chân Nhân cảnh giới nhị phẩm, hai Chân Nhân cảnh giới cấp một, Tần Chân không tin Trần Hạo, có thể thoát được kiếp nạn này? Sau đó, Tần Chân nói cho ba người Nghiêm Tốn biết vị trí của Trần Hạo, khi bộ ba Nghiêm Tốn biết được thì lập tức nhảy ra đồng thời đi tìm Trần Hạo để báo thù cho Tần gia.
Sáng sớm ngày mai.
Trần Hạo dậy sớm ra vườn ngồi thiền.
Mỗi ngày ngồi thiền là một thói quen tốt mà Trần Hạo phát triển, có thể giúp anh không ngừng ngưng tụ sức mạnh của cửu chuyển nguyên hồn chi thế ngày một hùng hậu.
Tuy nhiên, trước khi Trần Hạo ngồi xuống, anh đã cảm thấy xung quanh mình có một luồng sát khí.
Sát khí nhanh chóng hướng về phía anh, thực lực của những người kia không thể coi thường.
Trong giây tiếp theo, một thanh kiếm bay tới rất nhanh từ cách đó không xa.
Trần Hạo đột nhiên mở mắt ra, trong lòng bàn tay tràn đầy sinh lực đẩy ra, lập tức trường kiếm đang bay trên không trung dừng lại.
" Choang!" Với một lực nhẹ, thanh kiếm bị gãy, hai nửa rơi xuống đất.
"Xoạt xoạt!" Lúc này ba bóng người vọt ra khỏi trang viên, vững vàng đáp xuống trước mặt Trần Hạo, không phải ai khác, chính là đám người Nghiêm Tốn.
Trần Hạo nhìn chằm chằm ba người Nghiêm Tốn, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt ảm đạm.
"Để tôi đoán xem, chính là Tống Thành Tần gia phái các ông tới!" Ngừng một chút, Trần Hạo nhẹ giọng nói.
"Hừ!" Nghiêm Tốn hừ lạnh một tiếng.
“Nhóc con, cậu đã tiêu diệt cảnh giới Tần gia, cho dù gia tộc Tần ở Tống Thành không đến tìm chúng ta, chúng ta sẽ tìm đến cậu, hôm nay tôi sẽ giết cậu để báo thù cho bọn họ! Nghiêm Tốn giọng điệu lành lạnh, khí tức từ trong cơ thể phóng ra, cùng Trần Hạo hét lên một tiếng.
"Chỉ có ba người các ông thôi sao?" Trần Hạo liếc nhìn Nghiêm Tốn khẽ nói.
"Ồ, như vậy là quá đủ rồi, cậu nhóc, hãy nộp mạng đi!" Nghiêm Tốn cười lạnh, sát ý không vui, tức giận quát một tiếng, liền xuất chiêu.
Với một chiêu, Nghiêm Tốn dịch chuyển tới trước mặt Trần Hạo, chỉ cách nửa mét, đủ để thấy Chân Nhân cảnh giới đáng sợ như thế nào.
Nhưng Trần Hạo đã là Chân Nhân cảnh giới, nên đương nhiên sẽ không dễ dàng bị Nghiêm Tốn bắt được như vậy.
Để ngăn chặn Nghiêm Tốn gây hại cho gia đình, Trần Hạo liền dẫn ba người Nghiêm Tốn rời khỏi trang viên, đến một nơi vắng vẻ để giải quyết.
"Hừ, lão già, chờ ông có bản lĩnh đuổi kịp tôi rồi nói!" Trần Hạo giễu cợt, sau đó liền nhảy ra, lao nhanh ra khỏi trang viên.
Nghiêm Tốn thấy thế, lập tức liền mang theo hai tên hộ pháp đồng thời đuổi theo, bọn hắn chắc chắn sẽ không để cho Trần Hạo chạy thoát.
Trần Hạo không ngừng nhảy vọt lên, không ngừng nhìn về phía sau, thấy Nghiêm Tốn đuổi theo nên cũng yên tâm.
Có như vậy thì gia đình anh mới không bị liên lụy.
Không bao lâu, Trần Hạo đã đến một chỗ sân bãi trống trải.
Cũng may nơi Trần Hạo lựa chọn không có người ở đó nên không dễ bị phát hiện, không sợ hại tới người khác.
"Nhóc con, cậu không thể chạy trốn, tôi là Chân Nhân cảnh giới sức mạnh tu luyện linh hồn bậc hai!" Ba người Nghiêm Tốn đuổi kịp Trần Hạo, vây quanh Trần Hạo, lạnh lùng nhìn Trần Hạo nói.
"Hahaha!" Trần Hạo bật cười.
"Tôi có từng nói muốn chạy trốn sao? Chỉ là không muốn ảnh hướng tới gia đình, nếu không, các ông chết tôi biết tìm ai bắt đền đây?" Trần Hạo liếc mắt nhìn Nghiêm Tốn cười nói, lộ ra vẻ khinh thường ba người Nghiêm Tốn.
"Thật kiêu ngạo!" Nghiêm Tốn vừa chửi vừa tập trung hết sức lực.
" Tôi bóp nát xương cốt của cậu!" Nghiêm Tốn lao về phía Trần Hạo vừa chửi bới, vừa muốn mau chóng giải quyết Trần Hạo.
" Lão già, chỉ dựa vào thực lực của ông, xem tôi không đánh gãy xương của ông!" Không chịu thua kém, Trần Hạo cũng mắng lại Nghiêm Tốn.
Nghe Trần Hạo nói xong, Nghiêm Tốn suýt chút nữa tức giận đến hộc máu mồm.
" Ầm!" Trong giây tiếp theo, Nghiêm Tốn bị Trần Hạo đá từ trên không xuống, nặng nề ngã xuống đất.
"Rắc rắc!" Ngay lúc ông ta ngã xuống đất, một âm thanh gãy xương giòn giã vang lên.
Nghiêm Tốn xương cốt tan nát, cả người ngã xuống đất như muốn rã rời, chỉ còn một hơi thở.
"Lão già, chỉ bằng thực lực của các ông, còn dám tới tìm tôi báo thù sao, thật nực cười!" Trần Hạo chỉ vào Nghiêm Tốn khinh thường nói.
Tại Tần gia.
" Xoảng!" Tần Chân chủ nhân của Tần gia tức giận ném chiếc cốc trong tay xuống đất.
Chiếc cốc ngay lập tức vỡ thành vô số mảnh.
Những người đứng xung quanh không ai dám nói gì, tất cả đều cúi đầu, thậm chí không có dũng khí nhìn Tần Chân, vì sợ Tần Chân trút giận lên người.
"Thằng khốn, tôi nhất định sẽ băm Trần Hạo thành từng mảnh!" Tần Chân gầm lên, vẻ mặt đầy căm hận Trần Hạo.
Tần gia ở cảnh giới đã bị diệt, Tần gia trên Tống Thành chấn động, thật sự không ngờ Trần Hạo lại có thể can đảm tiêu diệt Tần gia.
"Cha, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Một người đàn ông trung niên bước tới, thận trọng hỏi Tần Chân.
Đây là con trai cả của Tần Chân, Tần Tùng.
"Hừ, làm sao bây giờ? Nhất định phải khiến Trần Hạo trả giá gấp trăm, nghìn lần!" Tần Chân trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng, trong lòng đã nghĩ cách đối phó với Trần Hạo.
Một đêm yên tĩnh.
Trong biệt thự của Tần gia, ba vị lão nhân áo xám cùng Tần Chân ngồi trong đại sảnh nói chuyện.
"Nghiêm lão, lần này Tần gia trong cảnh giới bị diệt, sự tình nghiêm trọng, phải thỉnh ông xuống núi báo thù cho Tần gia của ta!" Tần Chân kính cẩn nhìn lão nhân đang ngồi trước mặt nói với giọng điệu nặng nề.
Lão già này tên là Nghiêm Tốn, đến từ Linh Sơn trong cảnh giới, có thực lực Chân Nhân cảnh giới tu luyện linh hồn bậc hai, ba vị trưởng lào lẫn này đến cũng là thực lực rất lớn.
"Quận chúa Tần gia, cảnh giới Tần gia chính là thần hộ mệnh gian Linh Sơn cảnh giới, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực!" "Tần gia chủ, cảnh giới Tần gia chính là thủ hộ của gia tộc, ta nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó!" Nghiêm Tốn nói nhẹ, giọng điệu yếu ớt, nhưng lại có khí chất mạnh mẽ.
"Còn có ba vị trưởng lão, đứa nhỏ kia hẳn là chỉ có chết!" Tần Chân bá đạo nở nụ cười đắc thắng, thầm nghĩ Trần Hạo lần này nhất định phải chết.
Hai người còn lại là Linh Sơn hộ mệnh, Vu Tú và Tào Cẩm, sức mạnh của họ là Chân Nhân cảnh giới.
Một Chân Nhân cảnh giới nhị phẩm, hai Chân Nhân cảnh giới cấp một, Tần Chân không tin Trần Hạo, có thể thoát được kiếp nạn này? Sau đó, Tần Chân nói cho ba người Nghiêm Tốn biết vị trí của Trần Hạo, khi bộ ba Nghiêm Tốn biết được thì lập tức nhảy ra đồng thời đi tìm Trần Hạo để báo thù cho Tần gia.
Sáng sớm ngày mai.
Trần Hạo dậy sớm ra vườn ngồi thiền.
Mỗi ngày ngồi thiền là một thói quen tốt mà Trần Hạo phát triển, có thể giúp anh không ngừng ngưng tụ sức mạnh của cửu chuyển nguyên hồn chi thế ngày một hùng hậu.
Tuy nhiên, trước khi Trần Hạo ngồi xuống, anh đã cảm thấy xung quanh mình có một luồng sát khí.
Sát khí nhanh chóng hướng về phía anh, thực lực của những người kia không thể coi thường.
Trong giây tiếp theo, một thanh kiếm bay tới rất nhanh từ cách đó không xa.
Trần Hạo đột nhiên mở mắt ra, trong lòng bàn tay tràn đầy sinh lực đẩy ra, lập tức trường kiếm đang bay trên không trung dừng lại.
" Choang!" Với một lực nhẹ, thanh kiếm bị gãy, hai nửa rơi xuống đất.
"Xoạt xoạt!" Lúc này ba bóng người vọt ra khỏi trang viên, vững vàng đáp xuống trước mặt Trần Hạo, không phải ai khác, chính là đám người Nghiêm Tốn.
Trần Hạo nhìn chằm chằm ba người Nghiêm Tốn, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt ảm đạm.
"Để tôi đoán xem, chính là Tống Thành Tần gia phái các ông tới!" Ngừng một chút, Trần Hạo nhẹ giọng nói.
"Hừ!" Nghiêm Tốn hừ lạnh một tiếng.
“Nhóc con, cậu đã tiêu diệt cảnh giới Tần gia, cho dù gia tộc Tần ở Tống Thành không đến tìm chúng ta, chúng ta sẽ tìm đến cậu, hôm nay tôi sẽ giết cậu để báo thù cho bọn họ! Nghiêm Tốn giọng điệu lành lạnh, khí tức từ trong cơ thể phóng ra, cùng Trần Hạo hét lên một tiếng.
"Chỉ có ba người các ông thôi sao?" Trần Hạo liếc nhìn Nghiêm Tốn khẽ nói.
"Ồ, như vậy là quá đủ rồi, cậu nhóc, hãy nộp mạng đi!" Nghiêm Tốn cười lạnh, sát ý không vui, tức giận quát một tiếng, liền xuất chiêu.
Với một chiêu, Nghiêm Tốn dịch chuyển tới trước mặt Trần Hạo, chỉ cách nửa mét, đủ để thấy Chân Nhân cảnh giới đáng sợ như thế nào.
Nhưng Trần Hạo đã là Chân Nhân cảnh giới, nên đương nhiên sẽ không dễ dàng bị Nghiêm Tốn bắt được như vậy.
Để ngăn chặn Nghiêm Tốn gây hại cho gia đình, Trần Hạo liền dẫn ba người Nghiêm Tốn rời khỏi trang viên, đến một nơi vắng vẻ để giải quyết.
"Hừ, lão già, chờ ông có bản lĩnh đuổi kịp tôi rồi nói!" Trần Hạo giễu cợt, sau đó liền nhảy ra, lao nhanh ra khỏi trang viên.
Nghiêm Tốn thấy thế, lập tức liền mang theo hai tên hộ pháp đồng thời đuổi theo, bọn hắn chắc chắn sẽ không để cho Trần Hạo chạy thoát.
Trần Hạo không ngừng nhảy vọt lên, không ngừng nhìn về phía sau, thấy Nghiêm Tốn đuổi theo nên cũng yên tâm.
Có như vậy thì gia đình anh mới không bị liên lụy.
Không bao lâu, Trần Hạo đã đến một chỗ sân bãi trống trải.
Cũng may nơi Trần Hạo lựa chọn không có người ở đó nên không dễ bị phát hiện, không sợ hại tới người khác.
"Nhóc con, cậu không thể chạy trốn, tôi là Chân Nhân cảnh giới sức mạnh tu luyện linh hồn bậc hai!" Ba người Nghiêm Tốn đuổi kịp Trần Hạo, vây quanh Trần Hạo, lạnh lùng nhìn Trần Hạo nói.
"Hahaha!" Trần Hạo bật cười.
"Tôi có từng nói muốn chạy trốn sao? Chỉ là không muốn ảnh hướng tới gia đình, nếu không, các ông chết tôi biết tìm ai bắt đền đây?" Trần Hạo liếc mắt nhìn Nghiêm Tốn cười nói, lộ ra vẻ khinh thường ba người Nghiêm Tốn.
"Thật kiêu ngạo!" Nghiêm Tốn vừa chửi vừa tập trung hết sức lực.
" Tôi bóp nát xương cốt của cậu!" Nghiêm Tốn lao về phía Trần Hạo vừa chửi bới, vừa muốn mau chóng giải quyết Trần Hạo.
" Lão già, chỉ dựa vào thực lực của ông, xem tôi không đánh gãy xương của ông!" Không chịu thua kém, Trần Hạo cũng mắng lại Nghiêm Tốn.
Nghe Trần Hạo nói xong, Nghiêm Tốn suýt chút nữa tức giận đến hộc máu mồm.
" Ầm!" Trong giây tiếp theo, Nghiêm Tốn bị Trần Hạo đá từ trên không xuống, nặng nề ngã xuống đất.
"Rắc rắc!" Ngay lúc ông ta ngã xuống đất, một âm thanh gãy xương giòn giã vang lên.
Nghiêm Tốn xương cốt tan nát, cả người ngã xuống đất như muốn rã rời, chỉ còn một hơi thở.
"Lão già, chỉ bằng thực lực của các ông, còn dám tới tìm tôi báo thù sao, thật nực cười!" Trần Hạo chỉ vào Nghiêm Tốn khinh thường nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.