Chương 179
Lạc Xoong
11/03/2021
Trần Hạo ngồi ở khu ghế chờ của khách vip, nhìn hai người ầm.
Đến cuối cùng, sắp đến bước cãi nhau.
Trần Hạo đã hiểu rõ mọi chuyện.
Cơ bản là Lý Thi Hàm chia tay với Mã Phi mà không có bất kỳ sự báo trước nào, nói rắng muốn được yên tĩnh một mình.
Mẹ nó, lúc Dương Hạ chia tay với mình cũng nói muốn được yên tĩnh một mình.
Không nghĩ đến cô ta nữa.
Quay lại khung cảnh hai người cãi nhau.
Sau đó, đơn giản là từ lúc bắt đầu Mã Phi đã thấy không cam tâm, sau đó phát hiện Lý Thi Hàm đang thân mật với một cậu ấm mới phất lên.
Hơn nữa, nghe nhóm chị em thân thiết của Lý Thi Hàm nói, Lý Thỉ Hàm đang theo đuổi người ta.
Đúng là làm Mã Phi vừa yêu vừa hận.
Tất nhiên Mã Phi vẫn còn thích Lý Thi Hàm nhưng lại bị cô ta phản bội.
‘Cho nên trong khoảng thời gian này, Mã Phi cứ bám theo Lý Thi Hàm muốn quay lại với cô ta, không vì lý do gì khác, chỉ vì muốn lấy lại lòng tự trọng đàn ông.
Cho nên mới có cảnh tượng hôm nay.
Bây giờ, Lý Thì Hàm bảo Mã Phi vào tiệm vàng Thái Hòa mua cho cô ta một món trang sức, mua nổi thì cô ta sẽ đồng ý.
Việc này làm khó Mã Phi Trang sức ở tiệm vàng Thái Hòa quá đất đó, ít nhất cũng phải ba mươi nghìn, anh ta mới vừa đi làm, nào có tiền mua.
“Thi Hàm, trang sức ở đây đắt quá, em đổi cửa hàng khác được không? Chỉ cần không quá mười nghìn, chắc chẩn anh sẽ mua cho em”
Xem ra, Mã Phi cũng cắn răng hết sức.
“Ha ha, không quá mười nghìn mà muốn tôi làm bạn gái anh, Mã Phi ơi Mã Phi, có phải anh ngốc hay không, chỉ riêng chiếc điện thoại cậu Đinh mua cho tôi thôi là đã sáu nghìn báy nghìn rồi!”
Lý Thi Hàm cười mỉa nói.
Nếu đã muốn lật mặt thì phải lật cho bằng hết! “Tôi hiểu rồi, bởi vi cậu ấm nhà họ Đỉnh mới phất lên kia, bới vì cậu ta giảu hơn tôi nên cô mới thích cậu ta đúng không.
Cho dù hôm nay tôi mua cho cô bộ trang sức ba mươi nghìn, cô cũng sẽ không ở bên tôi đúng không?”
Mã Phi tức đỏ mặt.
“Mã Phi, nói thật lòng, nể tình lúc trước anh đối xử tốt với tôi nên tôi không, muốn làm anh tổn thương, buông tay đi, đừng bám theo tôi nữa được không? Chúng ta không thể rồi, hơn nữa tôi thích cậu Đinh.
Không phải cậu ấy giàu hay không giàu mà vì cảm giác, anh chưa bao giờ cho tôi cảm giác ấy, chỉ việc này thôi là chúng ta đã không thể rồi! Cho đối phương một cơ hội, sau này mình vẫn là bạn của nhau, được không? Hơn nữa, tôi cũng phát hiện, chúng ta thật sự không hợp nhau, anh là người tốt, chắc chắn sẽ tìm được một người yêu anh hơn tôi!”
Lý Thi Hâm nghiêm túc nói.
“Lý Thi Hàm, cô quá đáng lắm.
Tôi đối xử với cô tốt như vậy, vì cô, chuyện gì tôi cũng sẵn sàng làm.
Bây giờ, cô nói chia tay là chia tay! Tôi hiểu rồi, cô lên giường với cậu ta rồi đúng không?”
Lòng tự trọng của Mã Phi đã bị chà đạp đến tận cùng, lập tức đỏ mắt, những lời cay độc đến đâu cũng có thể nói ra được.
Bốp! Mà trả lời câu hỏi của anh, là một cái tất vang đội.
“Mẹ nó, đồ điên, anh là thẳng điên!”
Lý Thi Hàm mảng, Bốp! Mà Mã Phi thì tát trở lại ngay, tát rất mạnh, làm Lý Thi Hàm ngã xuống đất.
Lúc này, có rất nhiều người cũng tập trung lại xem.
“Hôm nay tôi và cô phải chết chung! Tôi… Tôi sẽ đánh cô đến chết! Trả cho tôi số tiền mà lúc trước tôi đã cho cô!”
Mã Phi đè Lý Thi Hàm, vừa đánh vừa đá.
Giống như bị điên thật rồi.
Trần Hạo ở bên cạnh nhìn, vốn dĩ không muốn xuất hiện, lúc trước Lý Thi Hàm đã từng mập mờ với mình, hơn nữa còn suýt chút đã thành đôi.
Nhưng bây giờ đã ba năm tôi qua, hơn nữa Trần Hạo cũng đã nhận ra, Lý Thỉ Hàm của bây gi rất khinh mình.
Cứ ngỡ hai người chỉ cãi nhau nhưng không ngờ lại biến thành luyện võ! Có lẽ anh nên sang ngăn lại nhỉ, cũng khá là ngại, bởi vì lúc trước cũng rất thích mà.
Hơn nữa tính ra, nhân tố chia rẽ hai người, có quan hệ gián tiếp đến mình.
Trần Hạo đi qua, cùng lúc đó cũng có rất nhiều ông chủ mua trang sức sang can ngăn.
“Được rồi, thanh niên mà, đánh phụ nữ thì hay ho gì, có giỏi thì lăn lộn cố gắng lên, lâm cô ta thấy hối hận, nỗ lực lên!”
Một người đàn ông trung niên đeo vàng đeo bạc răn dạy Mã Phi Mã Phi cũng bình tĩnh lại được một ít, chỉ siết chặt tay kiềm chế cơn giận.
“Đúng đó, có giỏi thì lăn lộn cố gắng làm tôi hối hận đi, nhưng anh có làm được không, đồ thằng nghèo bị điên.
Hôm nay anh đánh tôi, anh xong đời rồi!”
Lý Thi Hàm ngồi dưới đất gào lên.
“Cô bớt nói vài câu đi.
Cô cũng vậy đó cô gái, đừng suốt ngày cứ quan tâm đến.
tiền của người ta, đàn ông có tiền ai cũng đa tình.
Cô muốn chia tay thì cô nói rõ cho người ta biết, cứ nói khích người ta thì có ích lợi gì!”
‘Ông ấy lại răn dạy Lý Thi Hàm.
Lý Thi Hàm bụm mặt khóc, không nói gì.
Dù sao người ta cũng là ông chú lớn.
“Thi Hàm, cậu có sao không?”
Trần Hạo cũng không biết nên khuyên thế nào nên sang đây nói một câu.
Lý Thi Hàm ngạc nhiên nhìn Trần Hạo, cô ta không ngờ Trần Hạo cũng ở đây.
“Ông anh này nói đúng đó, có gi thì hai người bình tính ngồi xuống nói chuyện.
Dù sao lúc trước đã từng yêu nhau thế mà, duyên phận cả thôi, không cần phải làm như kẻ thù..”
“Mẹ nó! Tôi thế nào thì liên quan gì đến cậu, tôi không cần thằng nghèo như.
cậu dạy tôi! Chẳng phái cậu cũng bị người ta chà đạp à, nghèo hèn như Mã Phi này thôi, vậy mà cũng dám nói với tôi!”
Vốn dĩ Trần Hạo có lòng tốt nhưng khi anh nói điều tương tự như người đàn ông trung niên, lời nói giống nhau, phát ra từ hai người khác nhau kia thì hiệu quá lại khác.
Giống như một thùng thuốc súng làm Lý Thi Hàm bùng nổ.
Đúng vậy, Lý Thi Hàm nghĩ, cho dù người trên toàn thế giới này dạy dỗ mình, thì thắng nghèo như Trần Hạo này cũng xứng à? Hơn nữa, chẳng phải mua hai chiếc điện thoại thôi sao, có gì hay ho! Hơn nữa, lần này chẳng những Lý Thì Hàm mất mặt trước đám đông, mà còn Trần Hạo chứng kiến cảnh tượng minh bị đánh.
Còn sang đây chỉ này chỉ nọ với mình.
Lý Thí Hàm chột dạ, không dám chọc tên điên Mã Phi này nữa, càng không dám tức giận với ông chủ dạy dỗ mình.
Có lẽ là vì lòng tự trọng đang thôi thúc nên cô ta phát cáu với Trần Hạo.
Xô xô đẩy đẩy Trần Hạo.
Mắng những câu rất khó nghe.
Giống như muốn giành lại thể diện đã bị mất.
“Loại người như cậu, cút đi đâu được thì cút đi, mẹ nó năm cấp ba tôi mù rồi mới suýt chút thích thẳng nghèo như cậu!”
Trần Hạo lùi về sau, không nói câu nào.
Đúng lúc này, nhân viên tiếp tân gói trang sức cho Trần Hạo cầm vòng ngọc, bước đi một cách cẩn thận.
“Dừng tay!”
Nhìn thấy vị khách vip nhất của mình lại bị một con nhóc đối xử như vậy.
‘Cô nhân viên phẫn nộ như thể mình bị người ta giựt chồng, trực tiếp chạy đến can ngăn.
“Cô cút đi cho tôi!”
Lý Thi Hàm mắng một câu, hất tay.
Nghe một tiếng vỡ giòn tan.
Hai chiếc hộp tỉnh xảo xinh đẹp trong tay rơi thắng xuống đất.
Hơn nữa có vẻ như món đồ bên trong đã bị vỡ.
Âm thanh rất trong tréo, làm toàn bộ hiện trường đều trở nên yên lặng Phải biết rằng, trang sức của tiệm vàng Thái Hòa cực kỳ đắt đỏ, hơn nữa nhìn bao bì của hai chiếc hộp, chắc chẩn món đồ bên trong không phải là món đồ tầm thường, Tất nhiên Lý Thi Hàm cũng bình tĩnh trở lại, bởi vì cô ta cũng nghe thấy, có vẻ như có thứ gì đó bị vỡ.
“AI Vòng ngọc!”
Cô nhân viên tiếp tân cũng không ngờ cô ta lại bạo lực như vậy, lập tức đổ mồi hôi lạnh.
Vội vã ngồi xổm xuống, mở chiếc hộp đã được đóng gói ra.
Nhìn thấy một chiếc vòng ngọc đã bị vỡ thành ba mánh.
Đến cuối cùng, sắp đến bước cãi nhau.
Trần Hạo đã hiểu rõ mọi chuyện.
Cơ bản là Lý Thi Hàm chia tay với Mã Phi mà không có bất kỳ sự báo trước nào, nói rắng muốn được yên tĩnh một mình.
Mẹ nó, lúc Dương Hạ chia tay với mình cũng nói muốn được yên tĩnh một mình.
Không nghĩ đến cô ta nữa.
Quay lại khung cảnh hai người cãi nhau.
Sau đó, đơn giản là từ lúc bắt đầu Mã Phi đã thấy không cam tâm, sau đó phát hiện Lý Thi Hàm đang thân mật với một cậu ấm mới phất lên.
Hơn nữa, nghe nhóm chị em thân thiết của Lý Thi Hàm nói, Lý Thỉ Hàm đang theo đuổi người ta.
Đúng là làm Mã Phi vừa yêu vừa hận.
Tất nhiên Mã Phi vẫn còn thích Lý Thi Hàm nhưng lại bị cô ta phản bội.
‘Cho nên trong khoảng thời gian này, Mã Phi cứ bám theo Lý Thi Hàm muốn quay lại với cô ta, không vì lý do gì khác, chỉ vì muốn lấy lại lòng tự trọng đàn ông.
Cho nên mới có cảnh tượng hôm nay.
Bây giờ, Lý Thì Hàm bảo Mã Phi vào tiệm vàng Thái Hòa mua cho cô ta một món trang sức, mua nổi thì cô ta sẽ đồng ý.
Việc này làm khó Mã Phi Trang sức ở tiệm vàng Thái Hòa quá đất đó, ít nhất cũng phải ba mươi nghìn, anh ta mới vừa đi làm, nào có tiền mua.
“Thi Hàm, trang sức ở đây đắt quá, em đổi cửa hàng khác được không? Chỉ cần không quá mười nghìn, chắc chẩn anh sẽ mua cho em”
Xem ra, Mã Phi cũng cắn răng hết sức.
“Ha ha, không quá mười nghìn mà muốn tôi làm bạn gái anh, Mã Phi ơi Mã Phi, có phải anh ngốc hay không, chỉ riêng chiếc điện thoại cậu Đinh mua cho tôi thôi là đã sáu nghìn báy nghìn rồi!”
Lý Thi Hàm cười mỉa nói.
Nếu đã muốn lật mặt thì phải lật cho bằng hết! “Tôi hiểu rồi, bởi vi cậu ấm nhà họ Đỉnh mới phất lên kia, bới vì cậu ta giảu hơn tôi nên cô mới thích cậu ta đúng không.
Cho dù hôm nay tôi mua cho cô bộ trang sức ba mươi nghìn, cô cũng sẽ không ở bên tôi đúng không?”
Mã Phi tức đỏ mặt.
“Mã Phi, nói thật lòng, nể tình lúc trước anh đối xử tốt với tôi nên tôi không, muốn làm anh tổn thương, buông tay đi, đừng bám theo tôi nữa được không? Chúng ta không thể rồi, hơn nữa tôi thích cậu Đinh.
Không phải cậu ấy giàu hay không giàu mà vì cảm giác, anh chưa bao giờ cho tôi cảm giác ấy, chỉ việc này thôi là chúng ta đã không thể rồi! Cho đối phương một cơ hội, sau này mình vẫn là bạn của nhau, được không? Hơn nữa, tôi cũng phát hiện, chúng ta thật sự không hợp nhau, anh là người tốt, chắc chắn sẽ tìm được một người yêu anh hơn tôi!”
Lý Thi Hâm nghiêm túc nói.
“Lý Thi Hàm, cô quá đáng lắm.
Tôi đối xử với cô tốt như vậy, vì cô, chuyện gì tôi cũng sẵn sàng làm.
Bây giờ, cô nói chia tay là chia tay! Tôi hiểu rồi, cô lên giường với cậu ta rồi đúng không?”
Lòng tự trọng của Mã Phi đã bị chà đạp đến tận cùng, lập tức đỏ mắt, những lời cay độc đến đâu cũng có thể nói ra được.
Bốp! Mà trả lời câu hỏi của anh, là một cái tất vang đội.
“Mẹ nó, đồ điên, anh là thẳng điên!”
Lý Thi Hàm mảng, Bốp! Mà Mã Phi thì tát trở lại ngay, tát rất mạnh, làm Lý Thi Hàm ngã xuống đất.
Lúc này, có rất nhiều người cũng tập trung lại xem.
“Hôm nay tôi và cô phải chết chung! Tôi… Tôi sẽ đánh cô đến chết! Trả cho tôi số tiền mà lúc trước tôi đã cho cô!”
Mã Phi đè Lý Thi Hàm, vừa đánh vừa đá.
Giống như bị điên thật rồi.
Trần Hạo ở bên cạnh nhìn, vốn dĩ không muốn xuất hiện, lúc trước Lý Thi Hàm đã từng mập mờ với mình, hơn nữa còn suýt chút đã thành đôi.
Nhưng bây giờ đã ba năm tôi qua, hơn nữa Trần Hạo cũng đã nhận ra, Lý Thỉ Hàm của bây gi rất khinh mình.
Cứ ngỡ hai người chỉ cãi nhau nhưng không ngờ lại biến thành luyện võ! Có lẽ anh nên sang ngăn lại nhỉ, cũng khá là ngại, bởi vì lúc trước cũng rất thích mà.
Hơn nữa tính ra, nhân tố chia rẽ hai người, có quan hệ gián tiếp đến mình.
Trần Hạo đi qua, cùng lúc đó cũng có rất nhiều ông chủ mua trang sức sang can ngăn.
“Được rồi, thanh niên mà, đánh phụ nữ thì hay ho gì, có giỏi thì lăn lộn cố gắng lên, lâm cô ta thấy hối hận, nỗ lực lên!”
Một người đàn ông trung niên đeo vàng đeo bạc răn dạy Mã Phi Mã Phi cũng bình tĩnh lại được một ít, chỉ siết chặt tay kiềm chế cơn giận.
“Đúng đó, có giỏi thì lăn lộn cố gắng làm tôi hối hận đi, nhưng anh có làm được không, đồ thằng nghèo bị điên.
Hôm nay anh đánh tôi, anh xong đời rồi!”
Lý Thi Hàm ngồi dưới đất gào lên.
“Cô bớt nói vài câu đi.
Cô cũng vậy đó cô gái, đừng suốt ngày cứ quan tâm đến.
tiền của người ta, đàn ông có tiền ai cũng đa tình.
Cô muốn chia tay thì cô nói rõ cho người ta biết, cứ nói khích người ta thì có ích lợi gì!”
‘Ông ấy lại răn dạy Lý Thi Hàm.
Lý Thi Hàm bụm mặt khóc, không nói gì.
Dù sao người ta cũng là ông chú lớn.
“Thi Hàm, cậu có sao không?”
Trần Hạo cũng không biết nên khuyên thế nào nên sang đây nói một câu.
Lý Thi Hàm ngạc nhiên nhìn Trần Hạo, cô ta không ngờ Trần Hạo cũng ở đây.
“Ông anh này nói đúng đó, có gi thì hai người bình tính ngồi xuống nói chuyện.
Dù sao lúc trước đã từng yêu nhau thế mà, duyên phận cả thôi, không cần phải làm như kẻ thù..”
“Mẹ nó! Tôi thế nào thì liên quan gì đến cậu, tôi không cần thằng nghèo như.
cậu dạy tôi! Chẳng phái cậu cũng bị người ta chà đạp à, nghèo hèn như Mã Phi này thôi, vậy mà cũng dám nói với tôi!”
Vốn dĩ Trần Hạo có lòng tốt nhưng khi anh nói điều tương tự như người đàn ông trung niên, lời nói giống nhau, phát ra từ hai người khác nhau kia thì hiệu quá lại khác.
Giống như một thùng thuốc súng làm Lý Thi Hàm bùng nổ.
Đúng vậy, Lý Thi Hàm nghĩ, cho dù người trên toàn thế giới này dạy dỗ mình, thì thắng nghèo như Trần Hạo này cũng xứng à? Hơn nữa, chẳng phải mua hai chiếc điện thoại thôi sao, có gì hay ho! Hơn nữa, lần này chẳng những Lý Thì Hàm mất mặt trước đám đông, mà còn Trần Hạo chứng kiến cảnh tượng minh bị đánh.
Còn sang đây chỉ này chỉ nọ với mình.
Lý Thí Hàm chột dạ, không dám chọc tên điên Mã Phi này nữa, càng không dám tức giận với ông chủ dạy dỗ mình.
Có lẽ là vì lòng tự trọng đang thôi thúc nên cô ta phát cáu với Trần Hạo.
Xô xô đẩy đẩy Trần Hạo.
Mắng những câu rất khó nghe.
Giống như muốn giành lại thể diện đã bị mất.
“Loại người như cậu, cút đi đâu được thì cút đi, mẹ nó năm cấp ba tôi mù rồi mới suýt chút thích thẳng nghèo như cậu!”
Trần Hạo lùi về sau, không nói câu nào.
Đúng lúc này, nhân viên tiếp tân gói trang sức cho Trần Hạo cầm vòng ngọc, bước đi một cách cẩn thận.
“Dừng tay!”
Nhìn thấy vị khách vip nhất của mình lại bị một con nhóc đối xử như vậy.
‘Cô nhân viên phẫn nộ như thể mình bị người ta giựt chồng, trực tiếp chạy đến can ngăn.
“Cô cút đi cho tôi!”
Lý Thi Hàm mắng một câu, hất tay.
Nghe một tiếng vỡ giòn tan.
Hai chiếc hộp tỉnh xảo xinh đẹp trong tay rơi thắng xuống đất.
Hơn nữa có vẻ như món đồ bên trong đã bị vỡ.
Âm thanh rất trong tréo, làm toàn bộ hiện trường đều trở nên yên lặng Phải biết rằng, trang sức của tiệm vàng Thái Hòa cực kỳ đắt đỏ, hơn nữa nhìn bao bì của hai chiếc hộp, chắc chẩn món đồ bên trong không phải là món đồ tầm thường, Tất nhiên Lý Thi Hàm cũng bình tĩnh trở lại, bởi vì cô ta cũng nghe thấy, có vẻ như có thứ gì đó bị vỡ.
“AI Vòng ngọc!”
Cô nhân viên tiếp tân cũng không ngờ cô ta lại bạo lực như vậy, lập tức đổ mồi hôi lạnh.
Vội vã ngồi xổm xuống, mở chiếc hộp đã được đóng gói ra.
Nhìn thấy một chiếc vòng ngọc đã bị vỡ thành ba mánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.