Chương 213
Lạc Xoong
11/03/2021
“Vâng thưa anh, mười nghìn tệ!”
Nhân viên phục vụ cười nói.
Sắc mặt Lâm Đông ngay lập tức vô cùng khó coi, ban đầu tưởng rằng mình ném một nghìn tệ ra vẻ một chút là xong chuyện rồi, nhưng không ngờ chiếc bình hoa này lại đắt như vậy.
Nếu lấy tên ba mình ra để làm ầm lên.
Chắc chắn là không được.
Cơ sở chính của nhà hàng Tây này ở Kim Lăng, ông chủ ở Kim Lăng vô cùng lợi hại, mối quan hệ của mình cũng hoàn toàn không có tác dụng! Nhưng bảo mình thật sự bỏ ra mười nghìn tệ, trên người mình làm gì có tiền chứ? “Hừ, mười nghìn thì mười nghìn, có gì to tát đâu!”
Lúc này Khương Nhiên Nhiên lạnh lùng lên tiếng.
Thậm chí cô ta còn muốn cầm tiền đập vào mặt người phục vụ.
Bây giờ ở trước mặt Trần Hạo, cô ta còn phải giữ chút cốt cách! Lúc này mới nhìn về phía Lâm Đông ở bên cạnh.
Cô ta biết, Lâm Đông nhất định có cách! Lâm Đông sờ túi, nói thầm bên tai Khương Nhiên Nhiên: “Bây giờ trên người tớ chỉ còn lại hai ba nghìn tệ thôi, làm gì có tiền chứ!”
“Hả!”
Khương Nhiên Nhiên còn tưởng Lâm Đông ít thì cũng phải có năm sáu nghìn tệ chứ, trên người mình còn năm sáu nghìn tệ, còn nghĩ hai người góp lại, không mất thể diện mà cũng giải quyết xong chuyện luôn.
Đâu có nghĩ trên người Lâm Đông ít tiền như vậy! Ngay lập tức thấy hơi xấu hổ.
“Vậy phục vụ này, tính vào cho tôi luôn đi! Tiền này tôi trả thay bọn họ cho”
Trần Hạo thấy hai người thì thầm với nhau, ban đầu cũng chẳng muốn giúp đâu.
Nhưng lại nhìn ra được Lâm Đông nắm chặt tay rồi.
Khương Nhiên Nhiên thì sao, sắc mặt lại càng vô cùng khó coi.
Mặc dù hai người này chẳng xem mình ra gì, nhưng Trần Hạo cũng rất ngại khi thấy Khương Nhiên Nhiên khó xử như vậy.
Dù sao thì lúc gặp mặt, Trần Hạo còn nói với người ta sau này có khó khăn gì thì có thể tìm anh mà.
Lúc này mới chủ động nói.
“Hừ, Lâm Đông không cần tiền của cậu đâu, Lâm Đông có bạn!”
Khương Nhiên Nhiên nói.
Lúc này Lâm Đông mượn mười nghìn tệ của ai được chứ, với lại nếu thật sự mượn được đi, thì chắc chắn sớm muộn gì ba mình cũng biết, lúc đó giết luôn anh ta cũng không chừng.
Trong lòng nghĩ không mượn thì tiếc lắm.
Nói ngay: “Được, Trần Hạo, cậu cho tôi mượn mười nghìn tệ trước! Đợi tới mai tôi trả lại cho cậu!”
“Không thành vấn đề! Phải rồi, cậu phải đưa tôi giấy ghi nợ chứ!”
Trần Hạo khẽ cười.
Người phục vụ ngay lập tức cầm giấy bút đến.
Mặc dù sắc mặt Lâm Đông rất khó coi, nhưng vẫn viết xong giấy ghi nợ đưa cho Trần Hạo.
Sau đó cầm lại một nghìn tệ của mình ở trên bàn cất lại vào ví.
Dẫn Khương Nhiên Nhiên đi.
“Hừ, Nhiên Nhiên, tiền của tên ngốc này mượn cũng đâu có thiệt thòi gì, ha ha, hôm nay anh mất mặt trước cậu †a, nhưng đợi đến khi cậu ta tìm anh đòi nợ thì biết, dù sao thì tên này cũng chẳng có gia thế gì!”
Lâm Đông còn muốn chơi lại Trân Hạo.
Thấy Lâm Đông thế này, Khương Nhiên Nhiên bỗng dưng cảm thấy anh ta thật xa lạ, xa lạ đến mức giống như chưa từng quen biết vậy.
Chỉ một chữ thôi, LOWI Đúng vậy, Lâm Đông bây giờ rất LOW.
Thật ra trước đây Khương Nhiên Nhiên cảm thấy có tiền hay không cũng chẳng quan trọng lắm.
Dù sao thì cô ta cũng lớn lên trong gia đình có quyền, chưa từng có quá nhiều khát vọng với tiên bạc.
Cảm thấy tương lai tìm bạn trai không cần thiết phải có quá nhiều tiền, có thể đưa mình đi ăn là được rồi! Cho nên Lâm Đông vừa có quan hệ, lại vừa có công việc mà người người hâm mộ, tất nhiên sẽ là lựa chọn đầu tiên của cô ta.
Bởi vì cho dù Lâm Đông có đi đến chỗ nào thì cũng sẽ được người ta tôn trọng.
Nhưng hôm nay, ở nhà hàng Tây, quả thực là đã thay đổi thế giới quan của Khương Nhiên Nhiên.
Có thể đưa mình đi ăn là tốt rồi? Ha ha, không có tiền, thì đến cả một bữa ăn ngon cũng không ăn được.
Những món ngon mà Trần Hạo gọi, Khương Nhiên Nhiên cũng rất muốn ăn, nhưng Lâm Đông lại không có tiền.
Làm vỡ một bình hoa mà còn đền không nổi.
Mượn tiền của người ta, mà vẫn nghĩ người ta xấu xa thế nào.
Đây là chàng trai mà mình thích sao? Khương Nhiên Nhiên lắc đầu.
“Nhiên Nhiên mau đi thôi, tớ lái xe đưa cậu về trước!”
Lúc này Lâm Đông nói.
“Thôi khỏi đi, cậu tự về trước đi, tớ gọi xe về là được rồi!”
Khương Nhiên Nhiên nói xong thì chặn một chiếc taxi bên đường lại, lên xe rời đi.
Để lại Lâm Đông đang ngơ ngác.
Đương nhiên anh ta biết Khương Nhiên Nhiên bị làm sao, trong lòng lại càng ghét cay ghét đắng Trần Hạo.
Chẳng bao lâu sau, sau khi Trần Hạo với Hứa Hinh trao đổi cách thức liên lạc thì cũng ăn xong.
Trần Hạo bắt một chiếc taxi đưa Hứa Hinh về.
Sau đó chạy đến quán karaoke bên cạnh xem thử thì mọi người cũng đã tản ra rồi, tối nay quán karaoke cũng tạm thời đóng cửa.
Trần Hạo không ngờ hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật sự là rất mệt.
Lúc này mới bắt taxi quay về khách sạn mình ở.
Vừa quay về.
Điện thoại lại vang lên.
Liếc mắt nhìn, vẫn là số lạ gọi đến lúc ăn cơm.
Đây là ai nhỉ? Trần Hạo ngờ vực, bấm nhận cuộc gọi.
“Trần Hạo, cậu làm gì vậy? Sao không nhận điện thoại!”
Vừa nối máy đã truyền đến một giọng nữ lanh lảnh.
Nghe giọng nói này, Trần Hạo hơi lờ mờ.
“Tần Nhã, sao lại là cậu!”
Trần Hạo nghi hoặc hỏi.
Nói ra thì từ hôm nghỉ lễ đến giờ đã là nửa tháng rồi.
Trong nửa tháng này, phần lớn thời gian Trần Hạo đều ở bệnh viện để chăm sóc ông cụ Ngô, mà hình như Tần Nhã cũng vì khoảng thời gian nghỉ lễ này mà phớt lờ mình.
Trần Hạo thầm nghĩ như vậy cũng hay.
Cơ bản hai người đã cát đứt liên lạc rồi.
Không ngờ lúc này lại đột nhiên nhận được điện thoại của Tân Nhã.
“Hừ, rất bất ngờ à, tôi dùng điện thoại cố định trong phòng để gọi đấy, cậu có ý gì chứ, cũng chẳng liên lạc với tôi nữa, cậu thật sự không xem tôi là bạn!”
Tân Nhã oán giận nói.
“Đâu có, tôi ngạc nhiên là vì cậu gọi cho tôi!”
Trần Hạo cười gượng.
“Tại sao tôi không thể gọi cho cậu?”
Tần Nhã tinh nghịch nói.
“Bởi vì tôi không phải cậu ấm gì gì đó, chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi!”
“Tôi không cho phép cậu tự hạ thấp mình như vậy!”
Tân Nhã tức giận nói.
“Thật mà, phần lớn các cô gái đều gọi tôi như vậy!”
“Đó là phần lớn, còn tôi chưa bao giờ có ý xem thường cậu, mà ngược lại, tôi cảm thấy cậu còn mạnh mẽ hơn mấy cậu ấm kia nhiều.
Tôi biết cậu vì yêu bạn gái cậu cho nên mới trốn tránh tôi, thật ra nếu không có bạn gái cậu ở đó thì cậu nhất định sẽ rất tốt với tôi đúng không?”
“Có lẽ vậy..”
Trần Hạo cũng không biết nói thế nào.
Cô gái Tần Nhã này, nói thật thì rất xinh đẹp, có khí chất, hơn nữa còn rất tốt bụng, nếu ai được cô ấy thích thì thật sự là may mắn của người đó.
Nhưng Trần Hạo thì sao, vì có Tô Đồng Hân rồi, mặc dù anh thích Tân Nhã, nhưng lại không phải là kiểu thích kia.
“Cậu gọi tôi có việc gì sao?”
Trần Hạo hỏi.
“Không có chuyện gì thì không thể gọi cho cậu sao? Được, tôi không có chuyện gì cả, cậu cúp máy đi!”
Tân Nhã lạnh lùng nói.
“Tút tút tút..”
Trần Hạo cúp điện thoại.
Nhưng ngay lập tức lại có cuộc gọi đến, Trần Hạo nghe máy.
Cậu có ý gì chứ! Sao cậu lại thế này! Thật sự là cậu làm tôi tức chết mà, tôi tìm cậu có chuyện, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng!”
Tân Nhã cạn lời.
“Chuyện gì?”
“Ngày mai tôi muốn đến quê cậu tìm cậu, ở lại nhà cậu vài ngày, cậu có tiện không?”
Nhân viên phục vụ cười nói.
Sắc mặt Lâm Đông ngay lập tức vô cùng khó coi, ban đầu tưởng rằng mình ném một nghìn tệ ra vẻ một chút là xong chuyện rồi, nhưng không ngờ chiếc bình hoa này lại đắt như vậy.
Nếu lấy tên ba mình ra để làm ầm lên.
Chắc chắn là không được.
Cơ sở chính của nhà hàng Tây này ở Kim Lăng, ông chủ ở Kim Lăng vô cùng lợi hại, mối quan hệ của mình cũng hoàn toàn không có tác dụng! Nhưng bảo mình thật sự bỏ ra mười nghìn tệ, trên người mình làm gì có tiền chứ? “Hừ, mười nghìn thì mười nghìn, có gì to tát đâu!”
Lúc này Khương Nhiên Nhiên lạnh lùng lên tiếng.
Thậm chí cô ta còn muốn cầm tiền đập vào mặt người phục vụ.
Bây giờ ở trước mặt Trần Hạo, cô ta còn phải giữ chút cốt cách! Lúc này mới nhìn về phía Lâm Đông ở bên cạnh.
Cô ta biết, Lâm Đông nhất định có cách! Lâm Đông sờ túi, nói thầm bên tai Khương Nhiên Nhiên: “Bây giờ trên người tớ chỉ còn lại hai ba nghìn tệ thôi, làm gì có tiền chứ!”
“Hả!”
Khương Nhiên Nhiên còn tưởng Lâm Đông ít thì cũng phải có năm sáu nghìn tệ chứ, trên người mình còn năm sáu nghìn tệ, còn nghĩ hai người góp lại, không mất thể diện mà cũng giải quyết xong chuyện luôn.
Đâu có nghĩ trên người Lâm Đông ít tiền như vậy! Ngay lập tức thấy hơi xấu hổ.
“Vậy phục vụ này, tính vào cho tôi luôn đi! Tiền này tôi trả thay bọn họ cho”
Trần Hạo thấy hai người thì thầm với nhau, ban đầu cũng chẳng muốn giúp đâu.
Nhưng lại nhìn ra được Lâm Đông nắm chặt tay rồi.
Khương Nhiên Nhiên thì sao, sắc mặt lại càng vô cùng khó coi.
Mặc dù hai người này chẳng xem mình ra gì, nhưng Trần Hạo cũng rất ngại khi thấy Khương Nhiên Nhiên khó xử như vậy.
Dù sao thì lúc gặp mặt, Trần Hạo còn nói với người ta sau này có khó khăn gì thì có thể tìm anh mà.
Lúc này mới chủ động nói.
“Hừ, Lâm Đông không cần tiền của cậu đâu, Lâm Đông có bạn!”
Khương Nhiên Nhiên nói.
Lúc này Lâm Đông mượn mười nghìn tệ của ai được chứ, với lại nếu thật sự mượn được đi, thì chắc chắn sớm muộn gì ba mình cũng biết, lúc đó giết luôn anh ta cũng không chừng.
Trong lòng nghĩ không mượn thì tiếc lắm.
Nói ngay: “Được, Trần Hạo, cậu cho tôi mượn mười nghìn tệ trước! Đợi tới mai tôi trả lại cho cậu!”
“Không thành vấn đề! Phải rồi, cậu phải đưa tôi giấy ghi nợ chứ!”
Trần Hạo khẽ cười.
Người phục vụ ngay lập tức cầm giấy bút đến.
Mặc dù sắc mặt Lâm Đông rất khó coi, nhưng vẫn viết xong giấy ghi nợ đưa cho Trần Hạo.
Sau đó cầm lại một nghìn tệ của mình ở trên bàn cất lại vào ví.
Dẫn Khương Nhiên Nhiên đi.
“Hừ, Nhiên Nhiên, tiền của tên ngốc này mượn cũng đâu có thiệt thòi gì, ha ha, hôm nay anh mất mặt trước cậu †a, nhưng đợi đến khi cậu ta tìm anh đòi nợ thì biết, dù sao thì tên này cũng chẳng có gia thế gì!”
Lâm Đông còn muốn chơi lại Trân Hạo.
Thấy Lâm Đông thế này, Khương Nhiên Nhiên bỗng dưng cảm thấy anh ta thật xa lạ, xa lạ đến mức giống như chưa từng quen biết vậy.
Chỉ một chữ thôi, LOWI Đúng vậy, Lâm Đông bây giờ rất LOW.
Thật ra trước đây Khương Nhiên Nhiên cảm thấy có tiền hay không cũng chẳng quan trọng lắm.
Dù sao thì cô ta cũng lớn lên trong gia đình có quyền, chưa từng có quá nhiều khát vọng với tiên bạc.
Cảm thấy tương lai tìm bạn trai không cần thiết phải có quá nhiều tiền, có thể đưa mình đi ăn là được rồi! Cho nên Lâm Đông vừa có quan hệ, lại vừa có công việc mà người người hâm mộ, tất nhiên sẽ là lựa chọn đầu tiên của cô ta.
Bởi vì cho dù Lâm Đông có đi đến chỗ nào thì cũng sẽ được người ta tôn trọng.
Nhưng hôm nay, ở nhà hàng Tây, quả thực là đã thay đổi thế giới quan của Khương Nhiên Nhiên.
Có thể đưa mình đi ăn là tốt rồi? Ha ha, không có tiền, thì đến cả một bữa ăn ngon cũng không ăn được.
Những món ngon mà Trần Hạo gọi, Khương Nhiên Nhiên cũng rất muốn ăn, nhưng Lâm Đông lại không có tiền.
Làm vỡ một bình hoa mà còn đền không nổi.
Mượn tiền của người ta, mà vẫn nghĩ người ta xấu xa thế nào.
Đây là chàng trai mà mình thích sao? Khương Nhiên Nhiên lắc đầu.
“Nhiên Nhiên mau đi thôi, tớ lái xe đưa cậu về trước!”
Lúc này Lâm Đông nói.
“Thôi khỏi đi, cậu tự về trước đi, tớ gọi xe về là được rồi!”
Khương Nhiên Nhiên nói xong thì chặn một chiếc taxi bên đường lại, lên xe rời đi.
Để lại Lâm Đông đang ngơ ngác.
Đương nhiên anh ta biết Khương Nhiên Nhiên bị làm sao, trong lòng lại càng ghét cay ghét đắng Trần Hạo.
Chẳng bao lâu sau, sau khi Trần Hạo với Hứa Hinh trao đổi cách thức liên lạc thì cũng ăn xong.
Trần Hạo bắt một chiếc taxi đưa Hứa Hinh về.
Sau đó chạy đến quán karaoke bên cạnh xem thử thì mọi người cũng đã tản ra rồi, tối nay quán karaoke cũng tạm thời đóng cửa.
Trần Hạo không ngờ hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật sự là rất mệt.
Lúc này mới bắt taxi quay về khách sạn mình ở.
Vừa quay về.
Điện thoại lại vang lên.
Liếc mắt nhìn, vẫn là số lạ gọi đến lúc ăn cơm.
Đây là ai nhỉ? Trần Hạo ngờ vực, bấm nhận cuộc gọi.
“Trần Hạo, cậu làm gì vậy? Sao không nhận điện thoại!”
Vừa nối máy đã truyền đến một giọng nữ lanh lảnh.
Nghe giọng nói này, Trần Hạo hơi lờ mờ.
“Tần Nhã, sao lại là cậu!”
Trần Hạo nghi hoặc hỏi.
Nói ra thì từ hôm nghỉ lễ đến giờ đã là nửa tháng rồi.
Trong nửa tháng này, phần lớn thời gian Trần Hạo đều ở bệnh viện để chăm sóc ông cụ Ngô, mà hình như Tần Nhã cũng vì khoảng thời gian nghỉ lễ này mà phớt lờ mình.
Trần Hạo thầm nghĩ như vậy cũng hay.
Cơ bản hai người đã cát đứt liên lạc rồi.
Không ngờ lúc này lại đột nhiên nhận được điện thoại của Tân Nhã.
“Hừ, rất bất ngờ à, tôi dùng điện thoại cố định trong phòng để gọi đấy, cậu có ý gì chứ, cũng chẳng liên lạc với tôi nữa, cậu thật sự không xem tôi là bạn!”
Tân Nhã oán giận nói.
“Đâu có, tôi ngạc nhiên là vì cậu gọi cho tôi!”
Trần Hạo cười gượng.
“Tại sao tôi không thể gọi cho cậu?”
Tần Nhã tinh nghịch nói.
“Bởi vì tôi không phải cậu ấm gì gì đó, chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi!”
“Tôi không cho phép cậu tự hạ thấp mình như vậy!”
Tân Nhã tức giận nói.
“Thật mà, phần lớn các cô gái đều gọi tôi như vậy!”
“Đó là phần lớn, còn tôi chưa bao giờ có ý xem thường cậu, mà ngược lại, tôi cảm thấy cậu còn mạnh mẽ hơn mấy cậu ấm kia nhiều.
Tôi biết cậu vì yêu bạn gái cậu cho nên mới trốn tránh tôi, thật ra nếu không có bạn gái cậu ở đó thì cậu nhất định sẽ rất tốt với tôi đúng không?”
“Có lẽ vậy..”
Trần Hạo cũng không biết nói thế nào.
Cô gái Tần Nhã này, nói thật thì rất xinh đẹp, có khí chất, hơn nữa còn rất tốt bụng, nếu ai được cô ấy thích thì thật sự là may mắn của người đó.
Nhưng Trần Hạo thì sao, vì có Tô Đồng Hân rồi, mặc dù anh thích Tân Nhã, nhưng lại không phải là kiểu thích kia.
“Cậu gọi tôi có việc gì sao?”
Trần Hạo hỏi.
“Không có chuyện gì thì không thể gọi cho cậu sao? Được, tôi không có chuyện gì cả, cậu cúp máy đi!”
Tân Nhã lạnh lùng nói.
“Tút tút tút..”
Trần Hạo cúp điện thoại.
Nhưng ngay lập tức lại có cuộc gọi đến, Trần Hạo nghe máy.
Cậu có ý gì chứ! Sao cậu lại thế này! Thật sự là cậu làm tôi tức chết mà, tôi tìm cậu có chuyện, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng!”
Tân Nhã cạn lời.
“Chuyện gì?”
“Ngày mai tôi muốn đến quê cậu tìm cậu, ở lại nhà cậu vài ngày, cậu có tiện không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.