Chương 264
Lạc Xoong
11/03/2021
Quả nhiên, sau khi cửa mở ra, một cô gái đi vào cùng với nữ trợ lý.
Khải Minh cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô.
“Lưu Á Nam? Là cô thật sao?”
Lưu Á Nam là bạn học hồi trung học của Khải Minh.
Cô là con gái của hiệu trường trường trung học, lúc đó cô cùng với Khải Minh và Lý Thế Nam là những người có thành tích học tập vô cùng tốt.
Ngoài ra cô còn tham gia một số sự kiện tranh tài bên ngoài nhà trường.
Ở trường trung học, quan hệ hai người cũng coi như là quen biết.
Nhưng mà sau khi hai người đều thi vào trường Nhất Trung ở huyện thì cả hai không được xếp cùng một lớp học.
Ban đầu, rất nhiều bạn học mới còn không có biết, Lưu Á Nam còn hẹn Khải Minh cùng đi nhà ăn để ăn cơm.
Hơn nữa sau khi hết giờ học cô còn tìm Khải Minh để tâm sự và nói chuyện về bản thân cô một chút.
Nhưng mà không qua mấy ngày thì Lưu Á Nam không còn tìm cậu đi nhà ăn nữa, ngoài ra những cuộc trò chuyện trời ơi đất hối cũng ngày càng giảm bớt.
Sau một tuần tiếp theo thì coi như cả hai cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt nhau một lần.
Học kỳ trước còn có chào hỏi nhau một chút.
Bây giờ khi nhìn thấy Khải Minh thì cô cũng coi cậu như là không khí, không còn để ý đến cậu nữa.
Thậm chí thời điểm năm lớp mười hai, Lưu Á Nam và Khải Minh mỗi người một ngả.
Sau này, khi cả hai đậu đại học thì Lưu Á Nam đi học tại đại học ở Thành phố Hồ Chí Minh còn Khải Minh thì ở lại Hoàn Kim.
Cuối cùng thì cũng 3 năm không gặp nhau.
Nghĩ không ra Lưu Á Nam phát triển cũng không tệ, cũng lên đến chức trường phòng.
“Khải Minh? Tại sao lại là anh?”
Lưu Á Nam cũng ngỡ ngàng khi nhìn thấy Khải Minh.
Cả hai người đã rất lâu không gặp nhau.
Bắt đầu từ hồi học cấp ba, mối quan hệ giữa hai người từ bạn bè cho đến người xa lạ, biến hóa vô cùng vi diệu.
Trong lòng Lưu Á Nam biết rất rõ việc này.
Cho nên cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ này làm cho cô vừa kinh ngạc vừa lúng túng.
“Tôi vừa mới trúng tuyển vào làm nhân viên ở đây, cũng chuẩn bị tới đây đi làm!”
Khải Minh cười nói.
“Ha ha, tôi nhìn một chút!”
Lưu Á Nam cười nhạt, cô nhìn hồ sơ của Khải Minh và Dương Kỳ Anh.
“Á Nam, cô thật là lợi hại nha, có thể lên đến chức trưởng phòng!”
Khải Minh bội phục khi nhìn thấy bảng tên chức vị gắp ở trên ngực Lưu Á Nam.
”
Ừm, cảm ơn, nhưng mà từ nay về sau anh không nên gọi tôi là Á Nam, anh hãy gọi tôi là tổ trường Lưu là được rồi!”
Lưu Á Nam có chút đề phòng, cô đáp lại cậu.
“Được!”
Khải Minh gật gật đầu.
“Trợ lý Lý!”
Lưu Á Nam khép lại hồ sơ nói: “Vốn là bộ phận của chúng ta mới thành lập một đội nhóm nhỏ, quả thật là thiếu hai nhân viên nhưng bây giờ tổ của chúng ta lấy chất lượng chứ không lấy số lượng.
Do đó chúng ta chỉ có thể chọn một trong hai người bọn họ mà thôi!”
Lưu Á Nam nói.
Lần này, Dương Kỳ Anh tràn đầy khẩn trương.
Tất nhiên hai người Khải Minh và Lưu Á Nam quen biết nhau.
Lưu Á Nam nhất định sẽ lựa chọn Khải Minh mà không lựa chọn cô.
Haizzz, làm sao mà đen đủi như vậy đâu! Nhưng mà Lưu Á Nam nhìn lướt qua Khải Minh rồi nhìn về phía Dương Kỳ Anh: “Dương Kỳ Anh, tổ của chúng tôi vừa vặn thiếu một nhân viên nữ, cho nên bây giờ cô là người được nhận!”
“Về phần Khải Minh, anh…..”
Lưu Á Nam nhìn xem Khải Minh nói: “Tôi biết ở bộ phận hậu cần đang thiếu một người, anh có thể đi nơi đó.
Nhiệm vụ của bộ phận này là lấy vật liệu cho mỗi đội nhóm lúc họ yêu cầu!”
Khải Minh còn chưa lên tiếng.
Trợ lý đã nói: “Thế nhưng tổ trưởng Lưu, Khải Minh chính là sinh viên tốt nghiệp đại học Hoàn Kit:.
“Tôi biết, nhưng chúng ta không có biện pháp nào khác, bây giờ cứ như vậy đi.
Anh có đồng ý không Khải Minh? Nếu đồng ý thì tôi lập tức điều anh tới, xem xét biểu hiện công tác của anh thì tôi sẽ xin lãnh đạo chuyền anh đến bộ phận của chúng tôi.
Anh thấy như thế nào?”
Lưu Á Nam cười nói qua loa.
Về phần lý do tại sao? Chính là không coi trọng thôi.
Dù sao thì tại lúc học cấp ba Lưu Á Nam và Khải Minh từng học chung với nhau.
Cô cũng phát hiện ra trình độ học của Khải Minh có chút đi xuống.
Dù sao thì cậu cũng có tiếng là một người rất nghèo.
Đa phần bản chất của con gái sẽ hướng tới sự giàu sang và phú quý.
Cho đến khi vào đại học thì bản chất này càng bộc lộ rõ rệt.
“Được!”
Khải Minh gật đầu, đối với cậu thì điều đến nơi nào cũng không quan trọng.
Chỉ là thái độ lạnh nhạt của Lưu Á Nam đối với bạn học cũ làm cho Khải Minh có chút không được tự nhiên.
Sau đó, thủ tục nhận chức cũng được hoàn tất.
Khải Minh và Dương Kỳ Anh mỗi người một cương VỊ.
Văn phòng của Khải Minh nằm ở một góc nhỏ trong đại sảnh.
Chức năng chính của bộ phận này là quản lý hồ sơ và phân phát các loại nguyên vật liệu, tư liệu, vật phẩm.
Dạng này cũng vừa vặn với mục đích của cậu.
Tất cả tư liệu trong công ty đều sẽ đi qua tay của cậu, cũng thuận tiện để cho cậu điều tra.
Tiếp đó, thời điểm Khải Minh đi đến nhà vệ sinh để rửa tay thì cậu lờ mờ nghe được âm thanh điện thoại truyền đến từ nhà vệ sinh nữ bên cạnh.
“Hai ngày này anh nhất định phải nắm chặt thời gian tới đây phỏng vấn.
Phải nhanh, chức vụ tôi đã để lại cho anh, anh chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng thôi!”
Là giọng nói của một cô gái.
“Anh nói cái gì? Không phải nói là không có chức vị sao? Haizzz, thực ra ngày từ đầu là không có chức vị bởi vì lãnh đạo của bọn tôi có một cậu em vợ muốn tới đây nhận chức nhưng kết quả không biết chuyện gì xảy ra mà cậu em vợ này không được nhận mà người được nhận lại là một người bạn cũ hồi trung học của tôi.
Hừ hừ, gia sản của người này tôi cũng biết được cho nên tùy tiện kiếm một công việc cho anh ta là được rồi.
Cho nên tôi tạm thời đưa ra một biện pháp, điều người này đến bộ phận hậu cần, anh ta còn vui vẻ đồng ý nữa chứ.
Cho nên anh phải nắm thật chắc thời gian đến ứng tuyển!”
Khải Minh nghe thấy.
Bây giờ sắc mặt cậu có chút trắng bệch.
Giọng nói này không phải của Lưu Á Nam thì còn có thể là ai.
Thì ra vừa rồi cô chính xác là động tay động chân với cậu.
Khải Minh còn nhớ được biểu hiệu kinh ngạc như không biết chuyện gì đang xảy ra của người trợ lý.
Thì ra Lưu Á Nam muốn đưa người của cô ta đến đây làm việc.
Hơn nữa còn cái gì mà em vợ của lãnh đạo.
Xem ra tập đoàn mới được thành lập nên nội bộ có chút hỗn loạn.
Khải Minh ngày càng cảm thấy lần này mình đến đây nằm vùng chắc chắn sẽ thu hoạch được một kết quả rất lớn.
Tất nhiên Lưu Á Nam đã không nhớ đến tình cảm bạn bè cũ thì tới lúc vạch trần tất cả thì Khải Minh cũng không cần cho cô một điểm mặt mũi.
Lập tức, Khải Minh ghi nhớ chuyện này ở trong lòng rồi đi về nơi làm việc.
Một ngày làm việc rất nhàn nhã và chán ngắt.
Rất nhanh cũng đến giờ tan ca buổi chiều.
Vốn là Dương Kỳ Anh còn hẹn ăn một bữa cơm lúc gặp nhau hồi sáng.
Có thể Dương Kỳ Anh cảm thấy nếu cô đi đến nhà ăn mà Khải Minh chưa tới thì sẽ rất xấu hổ.
Bởi vì Khải Minh biết cô nàng này thực sự quan tâm đến người khác.
Khải Minh nghĩ thầm, chỉ là ăn một bữa cơm thôi, cũng không phải chuyện gì to tác cả, hơn nữa có vẻ bộ phận của cô đang có một buổi họp gì đó, Khải Minh bèn chờ cô ở dưới lầu.
Khoảng mười phút sau, Dương Kỳ Anh mới đi ra ngoài.
Nhưng mà cô không chỉ đi một mình mà còn đi cùng một nhóm với Lưu Á Nam.
“Khải Minh, tôi quên không nói với anh, buổi tối hôm nay tôi không thể mời anh ăn cơm được.
Trường phòng Lưu nói giới thiệu một người bạn cho tôi, để cho tôi cùng với cô ấy đi ăn cơm!”
Dương Kỳ Anh áy náy cười.
“Không sao cả, cô đi đi!”
Khải Minh cười khổ.
Mà Lưu Á Nam chỉ nhìn thoáng qua Khải Minh coi như chào hỏi, sau đó liền lái xe chờ Dương Kỳ Anh rời đi.
Còn Khải Minh đau, cậu chỉ đành quay trở về nhà.
Lúc này, điện thoại của cậu đột nhiên vang lên.
Là Lê Tâm gọi điện thoại tới……
Khải Minh cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô.
“Lưu Á Nam? Là cô thật sao?”
Lưu Á Nam là bạn học hồi trung học của Khải Minh.
Cô là con gái của hiệu trường trường trung học, lúc đó cô cùng với Khải Minh và Lý Thế Nam là những người có thành tích học tập vô cùng tốt.
Ngoài ra cô còn tham gia một số sự kiện tranh tài bên ngoài nhà trường.
Ở trường trung học, quan hệ hai người cũng coi như là quen biết.
Nhưng mà sau khi hai người đều thi vào trường Nhất Trung ở huyện thì cả hai không được xếp cùng một lớp học.
Ban đầu, rất nhiều bạn học mới còn không có biết, Lưu Á Nam còn hẹn Khải Minh cùng đi nhà ăn để ăn cơm.
Hơn nữa sau khi hết giờ học cô còn tìm Khải Minh để tâm sự và nói chuyện về bản thân cô một chút.
Nhưng mà không qua mấy ngày thì Lưu Á Nam không còn tìm cậu đi nhà ăn nữa, ngoài ra những cuộc trò chuyện trời ơi đất hối cũng ngày càng giảm bớt.
Sau một tuần tiếp theo thì coi như cả hai cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt nhau một lần.
Học kỳ trước còn có chào hỏi nhau một chút.
Bây giờ khi nhìn thấy Khải Minh thì cô cũng coi cậu như là không khí, không còn để ý đến cậu nữa.
Thậm chí thời điểm năm lớp mười hai, Lưu Á Nam và Khải Minh mỗi người một ngả.
Sau này, khi cả hai đậu đại học thì Lưu Á Nam đi học tại đại học ở Thành phố Hồ Chí Minh còn Khải Minh thì ở lại Hoàn Kim.
Cuối cùng thì cũng 3 năm không gặp nhau.
Nghĩ không ra Lưu Á Nam phát triển cũng không tệ, cũng lên đến chức trường phòng.
“Khải Minh? Tại sao lại là anh?”
Lưu Á Nam cũng ngỡ ngàng khi nhìn thấy Khải Minh.
Cả hai người đã rất lâu không gặp nhau.
Bắt đầu từ hồi học cấp ba, mối quan hệ giữa hai người từ bạn bè cho đến người xa lạ, biến hóa vô cùng vi diệu.
Trong lòng Lưu Á Nam biết rất rõ việc này.
Cho nên cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ này làm cho cô vừa kinh ngạc vừa lúng túng.
“Tôi vừa mới trúng tuyển vào làm nhân viên ở đây, cũng chuẩn bị tới đây đi làm!”
Khải Minh cười nói.
“Ha ha, tôi nhìn một chút!”
Lưu Á Nam cười nhạt, cô nhìn hồ sơ của Khải Minh và Dương Kỳ Anh.
“Á Nam, cô thật là lợi hại nha, có thể lên đến chức trưởng phòng!”
Khải Minh bội phục khi nhìn thấy bảng tên chức vị gắp ở trên ngực Lưu Á Nam.
”
Ừm, cảm ơn, nhưng mà từ nay về sau anh không nên gọi tôi là Á Nam, anh hãy gọi tôi là tổ trường Lưu là được rồi!”
Lưu Á Nam có chút đề phòng, cô đáp lại cậu.
“Được!”
Khải Minh gật gật đầu.
“Trợ lý Lý!”
Lưu Á Nam khép lại hồ sơ nói: “Vốn là bộ phận của chúng ta mới thành lập một đội nhóm nhỏ, quả thật là thiếu hai nhân viên nhưng bây giờ tổ của chúng ta lấy chất lượng chứ không lấy số lượng.
Do đó chúng ta chỉ có thể chọn một trong hai người bọn họ mà thôi!”
Lưu Á Nam nói.
Lần này, Dương Kỳ Anh tràn đầy khẩn trương.
Tất nhiên hai người Khải Minh và Lưu Á Nam quen biết nhau.
Lưu Á Nam nhất định sẽ lựa chọn Khải Minh mà không lựa chọn cô.
Haizzz, làm sao mà đen đủi như vậy đâu! Nhưng mà Lưu Á Nam nhìn lướt qua Khải Minh rồi nhìn về phía Dương Kỳ Anh: “Dương Kỳ Anh, tổ của chúng tôi vừa vặn thiếu một nhân viên nữ, cho nên bây giờ cô là người được nhận!”
“Về phần Khải Minh, anh…..”
Lưu Á Nam nhìn xem Khải Minh nói: “Tôi biết ở bộ phận hậu cần đang thiếu một người, anh có thể đi nơi đó.
Nhiệm vụ của bộ phận này là lấy vật liệu cho mỗi đội nhóm lúc họ yêu cầu!”
Khải Minh còn chưa lên tiếng.
Trợ lý đã nói: “Thế nhưng tổ trưởng Lưu, Khải Minh chính là sinh viên tốt nghiệp đại học Hoàn Kit:.
“Tôi biết, nhưng chúng ta không có biện pháp nào khác, bây giờ cứ như vậy đi.
Anh có đồng ý không Khải Minh? Nếu đồng ý thì tôi lập tức điều anh tới, xem xét biểu hiện công tác của anh thì tôi sẽ xin lãnh đạo chuyền anh đến bộ phận của chúng tôi.
Anh thấy như thế nào?”
Lưu Á Nam cười nói qua loa.
Về phần lý do tại sao? Chính là không coi trọng thôi.
Dù sao thì tại lúc học cấp ba Lưu Á Nam và Khải Minh từng học chung với nhau.
Cô cũng phát hiện ra trình độ học của Khải Minh có chút đi xuống.
Dù sao thì cậu cũng có tiếng là một người rất nghèo.
Đa phần bản chất của con gái sẽ hướng tới sự giàu sang và phú quý.
Cho đến khi vào đại học thì bản chất này càng bộc lộ rõ rệt.
“Được!”
Khải Minh gật đầu, đối với cậu thì điều đến nơi nào cũng không quan trọng.
Chỉ là thái độ lạnh nhạt của Lưu Á Nam đối với bạn học cũ làm cho Khải Minh có chút không được tự nhiên.
Sau đó, thủ tục nhận chức cũng được hoàn tất.
Khải Minh và Dương Kỳ Anh mỗi người một cương VỊ.
Văn phòng của Khải Minh nằm ở một góc nhỏ trong đại sảnh.
Chức năng chính của bộ phận này là quản lý hồ sơ và phân phát các loại nguyên vật liệu, tư liệu, vật phẩm.
Dạng này cũng vừa vặn với mục đích của cậu.
Tất cả tư liệu trong công ty đều sẽ đi qua tay của cậu, cũng thuận tiện để cho cậu điều tra.
Tiếp đó, thời điểm Khải Minh đi đến nhà vệ sinh để rửa tay thì cậu lờ mờ nghe được âm thanh điện thoại truyền đến từ nhà vệ sinh nữ bên cạnh.
“Hai ngày này anh nhất định phải nắm chặt thời gian tới đây phỏng vấn.
Phải nhanh, chức vụ tôi đã để lại cho anh, anh chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng thôi!”
Là giọng nói của một cô gái.
“Anh nói cái gì? Không phải nói là không có chức vị sao? Haizzz, thực ra ngày từ đầu là không có chức vị bởi vì lãnh đạo của bọn tôi có một cậu em vợ muốn tới đây nhận chức nhưng kết quả không biết chuyện gì xảy ra mà cậu em vợ này không được nhận mà người được nhận lại là một người bạn cũ hồi trung học của tôi.
Hừ hừ, gia sản của người này tôi cũng biết được cho nên tùy tiện kiếm một công việc cho anh ta là được rồi.
Cho nên tôi tạm thời đưa ra một biện pháp, điều người này đến bộ phận hậu cần, anh ta còn vui vẻ đồng ý nữa chứ.
Cho nên anh phải nắm thật chắc thời gian đến ứng tuyển!”
Khải Minh nghe thấy.
Bây giờ sắc mặt cậu có chút trắng bệch.
Giọng nói này không phải của Lưu Á Nam thì còn có thể là ai.
Thì ra vừa rồi cô chính xác là động tay động chân với cậu.
Khải Minh còn nhớ được biểu hiệu kinh ngạc như không biết chuyện gì đang xảy ra của người trợ lý.
Thì ra Lưu Á Nam muốn đưa người của cô ta đến đây làm việc.
Hơn nữa còn cái gì mà em vợ của lãnh đạo.
Xem ra tập đoàn mới được thành lập nên nội bộ có chút hỗn loạn.
Khải Minh ngày càng cảm thấy lần này mình đến đây nằm vùng chắc chắn sẽ thu hoạch được một kết quả rất lớn.
Tất nhiên Lưu Á Nam đã không nhớ đến tình cảm bạn bè cũ thì tới lúc vạch trần tất cả thì Khải Minh cũng không cần cho cô một điểm mặt mũi.
Lập tức, Khải Minh ghi nhớ chuyện này ở trong lòng rồi đi về nơi làm việc.
Một ngày làm việc rất nhàn nhã và chán ngắt.
Rất nhanh cũng đến giờ tan ca buổi chiều.
Vốn là Dương Kỳ Anh còn hẹn ăn một bữa cơm lúc gặp nhau hồi sáng.
Có thể Dương Kỳ Anh cảm thấy nếu cô đi đến nhà ăn mà Khải Minh chưa tới thì sẽ rất xấu hổ.
Bởi vì Khải Minh biết cô nàng này thực sự quan tâm đến người khác.
Khải Minh nghĩ thầm, chỉ là ăn một bữa cơm thôi, cũng không phải chuyện gì to tác cả, hơn nữa có vẻ bộ phận của cô đang có một buổi họp gì đó, Khải Minh bèn chờ cô ở dưới lầu.
Khoảng mười phút sau, Dương Kỳ Anh mới đi ra ngoài.
Nhưng mà cô không chỉ đi một mình mà còn đi cùng một nhóm với Lưu Á Nam.
“Khải Minh, tôi quên không nói với anh, buổi tối hôm nay tôi không thể mời anh ăn cơm được.
Trường phòng Lưu nói giới thiệu một người bạn cho tôi, để cho tôi cùng với cô ấy đi ăn cơm!”
Dương Kỳ Anh áy náy cười.
“Không sao cả, cô đi đi!”
Khải Minh cười khổ.
Mà Lưu Á Nam chỉ nhìn thoáng qua Khải Minh coi như chào hỏi, sau đó liền lái xe chờ Dương Kỳ Anh rời đi.
Còn Khải Minh đau, cậu chỉ đành quay trở về nhà.
Lúc này, điện thoại của cậu đột nhiên vang lên.
Là Lê Tâm gọi điện thoại tới……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.