Chương 314
Lạc Xoong
11/03/2021
Khải Minh càng nghĩ lại càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau đó cậu đã lập tức kéo cánh cửa ấy ra, vừa nhìn vào trong thì đôi mắt của cậu đã trợn tròn lên tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cậu đã nhìn thấy trong phòng bỗng nhiên có thêm sự xuất hiện của một người đàn ông lạ mặt nữa.
Lúc này cậu đang định bỏ đi để không làm phiền họ, thế nhưng cậu chợt phát hiện: Quần áo của Chu Dương Như đâu? Thảo nào Chu Dương Như vùng vẫy mãnh liệt như vậy, cả khuôn mặt cô ta còn đầm đìa nước mắt nữa chứ.
Còn ngưỡi đàn ông kia sau khi nhìn thấy Khải Minh thì đã nhìn cậu và nở một nụ cười lạnh lùng.
Tiếp theo, anh ta lập tức nhảy xuống giường sau (Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 314: Hiểu lầm đó leo xuống cửa sổ và vọt đi mất dạng.
Đây là lầu bảy lận đó.
Khải Minh vội vàng chạy đến xem sao, lúc cậu nhìn xuống phía dưới thì đã không còn thấy bóng dáng của anh ta đâu nữa rồi.
Chạy mất tiêu đâu rồi nhỉ? Thoáng chốc đã khiến Khải Minh đứng ngây người ra Sau đó cậu quay đầu lại nhìn Chu Dương Như, hai má của cậu bỗng trở nên đỏ bừng cả lên.
Khải Minh đang định bước qua đó để lấy đồ che cho cô ta thì bỗng nhiên cậu lại nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng tới.
“Trời ơi, các người có thấy phiền không vậy, chị họ của tôi đã có Khải Minh chăm sóc cho rồi, đám các người đúng thật là hết chuyện rồi nên chạy tới nịnh nọt hả.”
Theo sau đó là giọng nói gấp gáp của Trịnh Thúy Kiều cất lên, còn cả đám người khi nãy ngồi uống rượu nữa.
Có vẻ như lúc Trịnh Thúy Kiều đi ra ngoài để mua thuốc giải rượu thì những người này một mực đòi đi theo.
Vãi chưởng.
Giờ phải làm sao đây? Đầu óc Khải Minh bỗng trở nên hơi mông lung.
Lỡ như bọn họ thấy được Chu Dương Như đang trong tình trạng quần áo không chỉnh tề, chắc chắn sẽ hiểu lầm cho coi.
Khải Minh định mặc lại quần áo cho Chu Dương Như, thế nhưng lúc này Chu Dương Như lại mở to đôi mắt đẫm lệ kia ra rồi bắt đầu thì thào kêu cứu.
Ý của cô ta chính là kêu cậu đừng có lại gần, cô ta sẽ la lên kêu cứu đấy.
Chết tiệt.
Cốc cốc cốc.
Lúc này bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Khải Minh, anh có ở trong đó không? Mau mở cửa ra đi.”
Trịnh Thúy Kiều kêu lớn.
“Hả? Chị họ, chị bị sao vậy?”
Vậy là Trịnh Thúy Kiều đứng ở bên ngoài đã nghe thấy được tiếng kêu cứu của chị họ cô ta, lúc này cô ta tỏ ra kinh ngạc và hỏi lại: “Khải Minh, anh Khải? Anh có ở trong đó không vậy?”
Khải Minh vội vàng la lên một tiếng: “Có.”
Sau đó cậu bước đến để mỡ cửa ra.
“Cậu Khải, sao đến bây giờ anh mới chịu ra mỡ cửa vậy hả? Có phải là anh đã… hả?”
Trịnh Thúy Kiều đang cất giọng trách móc và định nói thêm gì đó, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ở trước mặt mình thì cô ta đã bị làm cho khiếp sợ đến mức la lên thất thanh.
Tiếp sau đó có rất nhiều bạn bè của cô ta cũng bước vào.
Cũng có một số người ngạc nhiên mà la lên theo.
Tất cả mọi người đều nhìn Khải Minh với vẻ mặt không dám tin vào mắt mình.
Cậu chủ Khải Min này trông vẻ ngoài có vẻ nho nhã, thế nhưng không ngờ lại có thể làm ra chuyện bẩn thỉu đến như vậy.
“Anh Khải, anh… anh đã làm gì chị họ của tôi vậy hả?”
Trịnh Thúy Kiều hét toáng lên.
“Tôi… mọi người đừng có hiểu lầm, không phải tôi làm.”
“Không phải anh thì không lẽ chị tôi tự mình làm mình thành ra thế này hả?”
Trịnh Thúy Kiều nói tiếp.
“Có thêm một người khác, trong căn phòng này còn có thêm một người nữa, sau đó anh ta đã nhảy theo đường cửa số để đi xuống dưới rồi.”
Quả thực là bây gið Khải Minh đã rơi vào tình thế khó xử khi giải thích mà không có bằng chứng nào cả.
“Đây là lầu bảy lận đó.”
Một vài cậu bạn vội vàng chạy ra chỗ cửa sổ để xem: “Vãi chường, cao như vậy mà nhảy xuống không chết thì chắc cũng bị tàn phế.”
Về phần Trịnh Thúy Kiều, cô ta đã máu chóng lấy chăn để che chắn cho Chu Dương Như.
“Anh Khải, uổng công trước giờ tôi tin vẫn luôn tưởng anh, không ngờ anh lại là một con người bẩn thỉu đến như vậy, uổng công cho ông nội vẫn luôn khen anh là một người có nhân phẩm rất tốt, không ngờ con người anh quá bẩn thỉu quá ghê tởm.”
Trịnh Thúy Kiều cất giọng chửi mắng.
“Đúng đó, không ngờ cậu Khải lại là người như vậy, mấy cậu chủ con nhà giàu khác ai cũng đều thể hiện rõ bản chất này, không ngờ anh ta lại che giấu giỏi như thế.”
Một cô nữ sinh buông lời sỉ nhục.
“Thật sự không phải tôi làm mà, mọi người hiểu lầm rồi, nếu mọi người không tin thì cứ coi camera đi, nãy giờ tôi vẫn luôn đứng ở ngoài đó mà.”
Khải Minh lên tiếng giải thích.
Sau đó lập tức đã có người thông báo cho giám đốc, giám đốc vội vàng đến ngay.
“Mau trích xuất đoạn video trong camera đó ra ngay cho tôi.”
Khải Minh ra lệnh.
“Hả? Đoạn video đó trong camera sao, cậu Khải, quả thật ngại quá, hôm qua camera của chúng tôi vừa mới bị hư rồi, tôi cũng đang rất sốt ruột vì điều này đây, camera vẫn chưa được sửa nữa.”
Giám đốc lên tiếng.
“Sao ông lại biết tôi.”
Khải Minh nhìn sang giám đốc và hỏi.
Giám đốc cười xoà và nói: “Hì hì cậu Khải, tôi đã từng gặp cậu ở một hội thảo thương mại, hơn nữa ngày trước chị gái của cậu là Khải Lam vẫn luôn quan tâm tới tôi cho nên dĩ nhiên là tôi phải biết cậu rồi.”
“Hừ, Khải Minh, anh đừng có diễn nữa, có ai lại không biết đến Hoàn Kim chứ.
Có người làm ăn buôn bán nào mà không nể mặt anh đâu, các người đều cùng một bọn cả.
Tại sao trước đó camera không hề hư hỏng gì cả, đến bây giờ cần kiểm tra thì lại hư chứ?”
Trịnh Thúy Kiều nói với giọng điệu hết sức tức giận.
Giọng của Trịnh Thúy Kiều vô cùng lớn.
Lúc này, tất cả những vị khách thuê ðở những phòng bên cạnh cũng đi ra ngoài.
Người của cả một tầng lầu bu lại rất đông.
“Có chuyện gì thế?”
Có người thắc mắc hỏi.
“Hình như là có một cậu chủ con nhà giàu, sau khi nhìn thấy con gái nhà người ta uống say thì đã mang về phòng, kết quả là chưa kịp thoả mãn thú tính thì đã bị em họ của cô gái đó phát hiện.
Vãi thiệt, cái tên cầm thú này.”
“Ôi trời ơi, tôi cứ tường rằng mấy chuyện này chỉ có trên truyền hình chứ, không ngờ ở ngoài đời cũng có luôn hả, đúng là ghê tờm quá đi.”
Những người ở đó bắt đầu xì xào bàn tán.
Còn có người làm việc tốt là đăng tin này lên trên mạng xã hội.
Các khách sạn to lớn và sang trọng này một nơi tụ tập để ăn uống, nghỉ ngơi và là nơi vui chơi giải trí của rất nhiều người.
Lúc này, ở lầu ba, tại một nhà hàng lộng lẫy sang trọng.
Long Chí Viễn đang ăn cơm cùng với Tần Nhã.
Tần Nhã chỉ ăn một vài miếng.
“Hi hi, mọi người có nghe tin gì chưa, có một phòng ở lầu ba xảy ra chuyện đấy.”
Lúc này có một nhóm khách vừa mới đến ngồi ngay ở bàn bên cạnh của Long Chí Viễn.
Thế là bọn họ đã kể hết những chuyện xảy ra ở trên tầng bảy.
“Gið mà còn có kẻ dơ bần đến như vậy sao?”
Long Chí Viễn uống vài ngụm rượu vang, sau khi nghe xong câu chuyện đó thì hơi cười mỉm.
Còn Tần Nhã bỗng nhiên lại chau mày.
“Sau đó thì sao? Bây giờ trên đó còn ồn ào nữa không? Cái cậu con trai nhà giàu ấy là ai vậy? Đúng là trông quá bảnh bao mà.”
“Má ơi, nói đến con nhà giàu thì trông cậu ta có vẻ có thân thế khá khủng đấy, nghe có người nói rằng cậu ta chính là cậu Khải của Hoàn Kim.”
Người đó nói với giọng điệu chứa đầy sự kinh ngạc.
“Cái gì cơ? Cậu Khải của Hoàn Kim ư? Không thể nào như vậy được.”
“Dĩ nhiên là không thể như vậy rồi, cậu ta không bao giờ làm ra những chuyện như vậy.”
Lúc này Tần Nhã quay sang nói với người ngồi bên cạnh mình.
“Trời ạ, em nói với tụi anh làm gì chứ, chúng ta chỉ đang tám chuyện thôi mà, muốn biết thực hư thế nào thì em lên trên đó xem thử là biết được thôi.”
Một người đàn ông lên tiếng.
“Cái cậu chủ nhà họ Khải đó trông như thế nào vậy? Có đẹp trai không thế? Ôi, cậu ta thần bí như vậy, còn chưa được gặp bao giờ luôn đấy.”
“Cũng khá là đẹp trai đấy, nhưng mà việc cậu ta làm chả ra làm sao cả, hình như anh nghe được người ta gọi cậu ta là Khải Minh gì gì đấy.
Chắc là cậu Khải rồi chứ còn sai vào đâu được nữa.”
Người đàn ông tiếp lời.
Sau khi nghe được tới đó thì Tần Nhã bỗng cảm thấy rùng mình.
“Anh nói cậu ta tên là gì?”
Bỗng Tần Nhã đứng phắt dậy rồi hỏi.
“Là Khải… Khải Minh.”
Người bên cạnh cô ta cũng giật bắn mình.
“Không thể nào, sao có thể như vậy được chứ.”
Tần Nhã không dám tin vào tai mình.
Sau đó cô ta nhìn thấy có người đang định lên tầng bảy để nhiều chuyện, cô ta cũng chạy lên đó xem sao.
Còn Long Chí Viễn vẫn ngồi đó uống một ngụm rượu vang và nð một nụ cười khổ sỡ.
Tiếp đó anh ta rút điện thoại ra gọi điện cho ai kia: “Có thể lên được rồi.”
Sau đó anh ta cũng cất bước đi lên cùng.
“Làm ơn nhường đường, chúng tôi là phóng viên.”
Lúc này trên tầng bảy rất đông đúc, phóng viên của các nhà báo ð Hoàn Kim cũng tới rất đông.
Nếu như không có gì thay đổi thì chắc chắn chuyện hôm nay sẽ bùng nổ ầm ï trong ngày mai.
Mọi người vây xung quanh Khải Minh đến mức chật kín, anh không thể giải thích được vì chẳng có bằng chứng nào cả.
Còn Tần Nhã, lúc này cô ta đang đứng ở một góc và đưa mắt quan sát hết những gì đang diễn ra.
Khi nhìn thấy người đó thật sự là Khải Minh, Tần Nhã lùi bước lại không dám tin vào mắt mình.
“Không thể nào, không thể nào, Khải Minh không phải là loại người như vậy.”
Tần Nhã thì thầm trong miệng.
“Cái gì mà không phải loại người như vậy chứ, bị người ta bắt tật mặt rồi.
Nhân lúc con gái người ta uống say tính giờ trò xằng bậy, bây giờ người trong cuộc cũng chỉ vào anh ta rồi.”
Một vị khách thuê phòng đứng ở bên cạnh phản bác lại khi nghe thấy Tần Nhã lầm bầm.
“Thúy Kiều, sao lại là em? Đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, Long Chí Viễn đã dắt theo một đoàn vệ sĩ và đi lên đó.
Sau khi nhìn thấy Trịnh Thúy Kiều, Long Chí Viễn cất giọng hỏi.
“Hả? Anh Chí Viễn, anh đến thì tốt quá, không phải là em mà là chi Dương Như đã xảy ra chuyên.”
Sau đó cậu đã lập tức kéo cánh cửa ấy ra, vừa nhìn vào trong thì đôi mắt của cậu đã trợn tròn lên tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cậu đã nhìn thấy trong phòng bỗng nhiên có thêm sự xuất hiện của một người đàn ông lạ mặt nữa.
Lúc này cậu đang định bỏ đi để không làm phiền họ, thế nhưng cậu chợt phát hiện: Quần áo của Chu Dương Như đâu? Thảo nào Chu Dương Như vùng vẫy mãnh liệt như vậy, cả khuôn mặt cô ta còn đầm đìa nước mắt nữa chứ.
Còn ngưỡi đàn ông kia sau khi nhìn thấy Khải Minh thì đã nhìn cậu và nở một nụ cười lạnh lùng.
Tiếp theo, anh ta lập tức nhảy xuống giường sau (Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 314: Hiểu lầm đó leo xuống cửa sổ và vọt đi mất dạng.
Đây là lầu bảy lận đó.
Khải Minh vội vàng chạy đến xem sao, lúc cậu nhìn xuống phía dưới thì đã không còn thấy bóng dáng của anh ta đâu nữa rồi.
Chạy mất tiêu đâu rồi nhỉ? Thoáng chốc đã khiến Khải Minh đứng ngây người ra Sau đó cậu quay đầu lại nhìn Chu Dương Như, hai má của cậu bỗng trở nên đỏ bừng cả lên.
Khải Minh đang định bước qua đó để lấy đồ che cho cô ta thì bỗng nhiên cậu lại nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng tới.
“Trời ơi, các người có thấy phiền không vậy, chị họ của tôi đã có Khải Minh chăm sóc cho rồi, đám các người đúng thật là hết chuyện rồi nên chạy tới nịnh nọt hả.”
Theo sau đó là giọng nói gấp gáp của Trịnh Thúy Kiều cất lên, còn cả đám người khi nãy ngồi uống rượu nữa.
Có vẻ như lúc Trịnh Thúy Kiều đi ra ngoài để mua thuốc giải rượu thì những người này một mực đòi đi theo.
Vãi chưởng.
Giờ phải làm sao đây? Đầu óc Khải Minh bỗng trở nên hơi mông lung.
Lỡ như bọn họ thấy được Chu Dương Như đang trong tình trạng quần áo không chỉnh tề, chắc chắn sẽ hiểu lầm cho coi.
Khải Minh định mặc lại quần áo cho Chu Dương Như, thế nhưng lúc này Chu Dương Như lại mở to đôi mắt đẫm lệ kia ra rồi bắt đầu thì thào kêu cứu.
Ý của cô ta chính là kêu cậu đừng có lại gần, cô ta sẽ la lên kêu cứu đấy.
Chết tiệt.
Cốc cốc cốc.
Lúc này bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Khải Minh, anh có ở trong đó không? Mau mở cửa ra đi.”
Trịnh Thúy Kiều kêu lớn.
“Hả? Chị họ, chị bị sao vậy?”
Vậy là Trịnh Thúy Kiều đứng ở bên ngoài đã nghe thấy được tiếng kêu cứu của chị họ cô ta, lúc này cô ta tỏ ra kinh ngạc và hỏi lại: “Khải Minh, anh Khải? Anh có ở trong đó không vậy?”
Khải Minh vội vàng la lên một tiếng: “Có.”
Sau đó cậu bước đến để mỡ cửa ra.
“Cậu Khải, sao đến bây giờ anh mới chịu ra mỡ cửa vậy hả? Có phải là anh đã… hả?”
Trịnh Thúy Kiều đang cất giọng trách móc và định nói thêm gì đó, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ở trước mặt mình thì cô ta đã bị làm cho khiếp sợ đến mức la lên thất thanh.
Tiếp sau đó có rất nhiều bạn bè của cô ta cũng bước vào.
Cũng có một số người ngạc nhiên mà la lên theo.
Tất cả mọi người đều nhìn Khải Minh với vẻ mặt không dám tin vào mắt mình.
Cậu chủ Khải Min này trông vẻ ngoài có vẻ nho nhã, thế nhưng không ngờ lại có thể làm ra chuyện bẩn thỉu đến như vậy.
“Anh Khải, anh… anh đã làm gì chị họ của tôi vậy hả?”
Trịnh Thúy Kiều hét toáng lên.
“Tôi… mọi người đừng có hiểu lầm, không phải tôi làm.”
“Không phải anh thì không lẽ chị tôi tự mình làm mình thành ra thế này hả?”
Trịnh Thúy Kiều nói tiếp.
“Có thêm một người khác, trong căn phòng này còn có thêm một người nữa, sau đó anh ta đã nhảy theo đường cửa số để đi xuống dưới rồi.”
Quả thực là bây gið Khải Minh đã rơi vào tình thế khó xử khi giải thích mà không có bằng chứng nào cả.
“Đây là lầu bảy lận đó.”
Một vài cậu bạn vội vàng chạy ra chỗ cửa sổ để xem: “Vãi chường, cao như vậy mà nhảy xuống không chết thì chắc cũng bị tàn phế.”
Về phần Trịnh Thúy Kiều, cô ta đã máu chóng lấy chăn để che chắn cho Chu Dương Như.
“Anh Khải, uổng công trước giờ tôi tin vẫn luôn tưởng anh, không ngờ anh lại là một con người bẩn thỉu đến như vậy, uổng công cho ông nội vẫn luôn khen anh là một người có nhân phẩm rất tốt, không ngờ con người anh quá bẩn thỉu quá ghê tởm.”
Trịnh Thúy Kiều cất giọng chửi mắng.
“Đúng đó, không ngờ cậu Khải lại là người như vậy, mấy cậu chủ con nhà giàu khác ai cũng đều thể hiện rõ bản chất này, không ngờ anh ta lại che giấu giỏi như thế.”
Một cô nữ sinh buông lời sỉ nhục.
“Thật sự không phải tôi làm mà, mọi người hiểu lầm rồi, nếu mọi người không tin thì cứ coi camera đi, nãy giờ tôi vẫn luôn đứng ở ngoài đó mà.”
Khải Minh lên tiếng giải thích.
Sau đó lập tức đã có người thông báo cho giám đốc, giám đốc vội vàng đến ngay.
“Mau trích xuất đoạn video trong camera đó ra ngay cho tôi.”
Khải Minh ra lệnh.
“Hả? Đoạn video đó trong camera sao, cậu Khải, quả thật ngại quá, hôm qua camera của chúng tôi vừa mới bị hư rồi, tôi cũng đang rất sốt ruột vì điều này đây, camera vẫn chưa được sửa nữa.”
Giám đốc lên tiếng.
“Sao ông lại biết tôi.”
Khải Minh nhìn sang giám đốc và hỏi.
Giám đốc cười xoà và nói: “Hì hì cậu Khải, tôi đã từng gặp cậu ở một hội thảo thương mại, hơn nữa ngày trước chị gái của cậu là Khải Lam vẫn luôn quan tâm tới tôi cho nên dĩ nhiên là tôi phải biết cậu rồi.”
“Hừ, Khải Minh, anh đừng có diễn nữa, có ai lại không biết đến Hoàn Kim chứ.
Có người làm ăn buôn bán nào mà không nể mặt anh đâu, các người đều cùng một bọn cả.
Tại sao trước đó camera không hề hư hỏng gì cả, đến bây giờ cần kiểm tra thì lại hư chứ?”
Trịnh Thúy Kiều nói với giọng điệu hết sức tức giận.
Giọng của Trịnh Thúy Kiều vô cùng lớn.
Lúc này, tất cả những vị khách thuê ðở những phòng bên cạnh cũng đi ra ngoài.
Người của cả một tầng lầu bu lại rất đông.
“Có chuyện gì thế?”
Có người thắc mắc hỏi.
“Hình như là có một cậu chủ con nhà giàu, sau khi nhìn thấy con gái nhà người ta uống say thì đã mang về phòng, kết quả là chưa kịp thoả mãn thú tính thì đã bị em họ của cô gái đó phát hiện.
Vãi thiệt, cái tên cầm thú này.”
“Ôi trời ơi, tôi cứ tường rằng mấy chuyện này chỉ có trên truyền hình chứ, không ngờ ở ngoài đời cũng có luôn hả, đúng là ghê tờm quá đi.”
Những người ở đó bắt đầu xì xào bàn tán.
Còn có người làm việc tốt là đăng tin này lên trên mạng xã hội.
Các khách sạn to lớn và sang trọng này một nơi tụ tập để ăn uống, nghỉ ngơi và là nơi vui chơi giải trí của rất nhiều người.
Lúc này, ở lầu ba, tại một nhà hàng lộng lẫy sang trọng.
Long Chí Viễn đang ăn cơm cùng với Tần Nhã.
Tần Nhã chỉ ăn một vài miếng.
“Hi hi, mọi người có nghe tin gì chưa, có một phòng ở lầu ba xảy ra chuyện đấy.”
Lúc này có một nhóm khách vừa mới đến ngồi ngay ở bàn bên cạnh của Long Chí Viễn.
Thế là bọn họ đã kể hết những chuyện xảy ra ở trên tầng bảy.
“Gið mà còn có kẻ dơ bần đến như vậy sao?”
Long Chí Viễn uống vài ngụm rượu vang, sau khi nghe xong câu chuyện đó thì hơi cười mỉm.
Còn Tần Nhã bỗng nhiên lại chau mày.
“Sau đó thì sao? Bây giờ trên đó còn ồn ào nữa không? Cái cậu con trai nhà giàu ấy là ai vậy? Đúng là trông quá bảnh bao mà.”
“Má ơi, nói đến con nhà giàu thì trông cậu ta có vẻ có thân thế khá khủng đấy, nghe có người nói rằng cậu ta chính là cậu Khải của Hoàn Kim.”
Người đó nói với giọng điệu chứa đầy sự kinh ngạc.
“Cái gì cơ? Cậu Khải của Hoàn Kim ư? Không thể nào như vậy được.”
“Dĩ nhiên là không thể như vậy rồi, cậu ta không bao giờ làm ra những chuyện như vậy.”
Lúc này Tần Nhã quay sang nói với người ngồi bên cạnh mình.
“Trời ạ, em nói với tụi anh làm gì chứ, chúng ta chỉ đang tám chuyện thôi mà, muốn biết thực hư thế nào thì em lên trên đó xem thử là biết được thôi.”
Một người đàn ông lên tiếng.
“Cái cậu chủ nhà họ Khải đó trông như thế nào vậy? Có đẹp trai không thế? Ôi, cậu ta thần bí như vậy, còn chưa được gặp bao giờ luôn đấy.”
“Cũng khá là đẹp trai đấy, nhưng mà việc cậu ta làm chả ra làm sao cả, hình như anh nghe được người ta gọi cậu ta là Khải Minh gì gì đấy.
Chắc là cậu Khải rồi chứ còn sai vào đâu được nữa.”
Người đàn ông tiếp lời.
Sau khi nghe được tới đó thì Tần Nhã bỗng cảm thấy rùng mình.
“Anh nói cậu ta tên là gì?”
Bỗng Tần Nhã đứng phắt dậy rồi hỏi.
“Là Khải… Khải Minh.”
Người bên cạnh cô ta cũng giật bắn mình.
“Không thể nào, sao có thể như vậy được chứ.”
Tần Nhã không dám tin vào tai mình.
Sau đó cô ta nhìn thấy có người đang định lên tầng bảy để nhiều chuyện, cô ta cũng chạy lên đó xem sao.
Còn Long Chí Viễn vẫn ngồi đó uống một ngụm rượu vang và nð một nụ cười khổ sỡ.
Tiếp đó anh ta rút điện thoại ra gọi điện cho ai kia: “Có thể lên được rồi.”
Sau đó anh ta cũng cất bước đi lên cùng.
“Làm ơn nhường đường, chúng tôi là phóng viên.”
Lúc này trên tầng bảy rất đông đúc, phóng viên của các nhà báo ð Hoàn Kim cũng tới rất đông.
Nếu như không có gì thay đổi thì chắc chắn chuyện hôm nay sẽ bùng nổ ầm ï trong ngày mai.
Mọi người vây xung quanh Khải Minh đến mức chật kín, anh không thể giải thích được vì chẳng có bằng chứng nào cả.
Còn Tần Nhã, lúc này cô ta đang đứng ở một góc và đưa mắt quan sát hết những gì đang diễn ra.
Khi nhìn thấy người đó thật sự là Khải Minh, Tần Nhã lùi bước lại không dám tin vào mắt mình.
“Không thể nào, không thể nào, Khải Minh không phải là loại người như vậy.”
Tần Nhã thì thầm trong miệng.
“Cái gì mà không phải loại người như vậy chứ, bị người ta bắt tật mặt rồi.
Nhân lúc con gái người ta uống say tính giờ trò xằng bậy, bây giờ người trong cuộc cũng chỉ vào anh ta rồi.”
Một vị khách thuê phòng đứng ở bên cạnh phản bác lại khi nghe thấy Tần Nhã lầm bầm.
“Thúy Kiều, sao lại là em? Đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, Long Chí Viễn đã dắt theo một đoàn vệ sĩ và đi lên đó.
Sau khi nhìn thấy Trịnh Thúy Kiều, Long Chí Viễn cất giọng hỏi.
“Hả? Anh Chí Viễn, anh đến thì tốt quá, không phải là em mà là chi Dương Như đã xảy ra chuyên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.