Chương 542
Lạc Xoong
11/03/2021
“Sức mạnh của Long Tượng?”
Mí mắt Vũ Cường Long giật liên tục, sau đó lùi lại phía sau mấy bước.
Nhân lúc có khoảng trống này, Khải Đường Dương hét lên: “Khải Minh mau chạy đi.”
Máy bay trực thăng đã sắp xuất phát.
Mặc dù Khải Minh không nỡ, nhưng ông đã vì mình mà dùng hết tất cả công lực Nếu như cậu còn nán lại, không phải sẽ làm hao tổn tâm trí của ông sao.
Vì vậy cậu lên trực thăng.
Vũ Cường Long muốn đuổi theo nhưng bị Khải Đường Dương ôm chặt lấy “Khải Đường Dương, ông thật tàn nhãn, lại dùng sức mạnh Long Tượng của ông, để chống lại sức mạnh Huyền Kinh của tôi.
Mặc dù tôi không giết được ông, nhưng ông cũng sẽ bị thương nặng, giao ước Nước Thánh vẫn còn ba tháng nữa, e rằng ông không sống được lâu nữa đâu”
Đối mặt với trận bạo phát của Khải Đường Dương, Vũ Cường Long không hề có cách nào để chống lại.
Dù sao quả thật không thể coi thường sức.
mạnh Long Tượng được.
Đặc biệt là bây giờ, Vũ Cường Long cảm thấy không đáng khi liều mạng với Khải Đường Dương ở đây.
Nếu như Khải Minh chạy rồi, vậy thì suy tính tiếp theo của mình sẽ thất bại Vũ Cường Long đẩy lùi Khải Đường Dương, đuổi theo hướng trực thăng rời đi.
“Phụt”
Khải Đường Dương nôn ra máu tươi, quỳ một chân xuống, không còn sức để đuổi theo, chỉ tràn đầy lo lắng nhìn về hướng trực thăng.
“Cậu chủ, tôi đã bay rất cao rồi, chắc ông ta không đuổi theo đâu.
Cũng không thể đuổi theo được.”
Đàn em lái trực thăng nói.
“Ừ, cũng không biết ông như thế nào rồ.
Ai da, mới bắt đầu tôi còn cảm thấy ông thừa sức đấu với Vũ Cường Long, nhưng không ngờ, trong tay tên Vũ Cường Long kia lại có pháp bảo lợi hại như vậy”
Khải Minh nghĩ lại.
“Cậu yên tâm đi, thực lực của chủ thượng rất mạnh, mặc dù Vũ Cường Long có pháp bảo lợi hại nhưng cũng không làm gì được chủ thượng đâu Bây giờ ông ta muốn đánh với cậu chủ, chỉ cần chúng ta thoát khỏi chỗ đó thì sẽ không khiến cho.
chủ thượng phải phân tâm”
Vệ sĩ nói.
Đột nhiên trực thăng rung lắc dường như có thứ gì đó bám lấy phía dưới của trực thăng.
Sau đó nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở mặt bên trực thăng.
Chính là Vũ Cường Long “Nhóc con muốn chạy sao?”
Vũ Cường Long cười lạnh.
Sau đó lắc cổ tay, một ánh sáng màu trăng lóe lên.
Âm một tiếng, chiếc trực thăng run lắc, trực tiếp lao thẳng xuống dưới Âm ầm ầm.
Lửa rực cháy, sỏi đá bay lên.
Trên mặt đất là một đống hỗn độn.
Người lái trực thăng đã chết.
Khải Minh cũng bị thương.
Có điều cậu đã trở thành bán kính tông sư, thân thể đã không giống người thường nữa.
Hiện tại cậu chống một tay lên mặt đất, chậm rãi đứng dậy.
“Sao phải khổ sở chạy trốn như vậy chứ, đi theo tôi đi, trước khi giao ước Nước Thánh đến, tôi phải tiến lên một bước nữa”
Vũ Cường Long đứng một bên, nhàn nhạt cười “Mơ đi”
Khải Minh cản răng, cố gắng toàn lực.
Vút.
Một tiếng, một đoản đao âm thầm phóng ra, trực tiếp nhắm thẳng vào ngực Vũ Cường Long.
Nhưng Vũ Cường Long phản ứng nhanh, dùng hai ngón tay ngắn lại.
“Phi ám khí sao? Nhóc con, cậu vẫn còn non lắm”
Ông ta cười.
Mà tâm tư của Khải Minh đã chìm tận xuống đáy.
‘Vốn dĩ cậu nghĩ mình còn có một cơ hội, cho dù có phải chết, thì trước khi chết cũng muốn đi giao ước Nước Thành một chuyến.
Không ngờ, hôm nay lại bị Vũ Cường Long bắt được.
Nếu như bị ông ta bắt được, chắc chắn cậu sẽ phải chịu hành hạ, không bằng mình tự sát, đầu xuôi đuôi lọt.
Một tia sát ý hiện lên trong mắt Khải Minh, cậu giơ tay định tự sát.
Đột nhiên.
Rắc rắc rắc.
Đoản đao bị Vũ Cường Long giữ trong tay, phát ra tiếng.
Bắt đầu run lắc không ngừng.
Khải Minh ngẩn ra.
Vũ Cường Long càng ngạc nhiên hơn, ngón tay.
ông ta dùng lực, cố gắng kẹp chặt lưỡi kiếm ngần này.
Tuy nhiên, thanh kiếm vốn dĩ màu đen này đột nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Thoáng chốc như thể vừa được luyện ra khỏi lò vậy.
A.
Cảm giác nóng bỏng khiến Vũ Cường Long hét lên đau đớn, nới lỏng đoản đao.
Đoản đao bay về trong tay Khải Minh.
“Pháp bảo.
Đây là pháp bảo”
Vũ Cường Long ngạc nhiên hét lên, đôi mắt nóng bỏng “Không ngờ nhà họ Khải các người ngoài bức tranh Thái Dương Minh còn có loại pháp bảo này, uy lực rất mạnh.
Nếu như có thế lấy được pháp bảo này vậy thì Vũ Cường Long mình sẽ như hổ dữ thêm cánh, không ai có thế đánh bại được, mình sẽ tỏa sáng ở giao ước Nước Thánh”
Ông ta tự đoán, giống như bị điên vậy.
Khải Minh có chút loạng choạng không ngừng lùi về phía sau.
“Ông trời ưu ái mình, không những có được.
Huyền Kính, nay lại tìm được Khải Minh thể chất đặc biệt, lại thêm pháp bảo này, mình sẽ bất khả chiến bại”
Ông ta nhanh như chớp lao về phía Khải Minh.
Bộp.
Đột nhiên cơ thể ông ta đông cứng lại.
Cánh tay trái của ông ta không ngừng rung lắc.
Những đường gân xanh ở phía trên biến thành màu đỏ, trực tiếp nối lên, giống như những con giun đang bò trên đấy vậy.
Đến cả sắc mặt cũng biến thành đỏ tím.
Trên mặt tràn đầy đau đớn “Phản lại?”
Khái Minh thấy vậy, biết rằng cơ hội đã đến, vội vàng đánh pháp bảo ra.
Bốp.
Vũ Cường Long bởi vì đau đớn nên đã dùng Huyền Kính để chống đỡ.
Chạy.
Khải Minh thấy vậy không hề dừng lại.
Nhân lúc ‘Vũ Cường Long đang bị phản lại, nhanh chóng chạy trốn.
“Oắt con, cho dù mày có chạy đến chân trời góc.
bể, tao cũng sẽ bắt được mày, pháp bảo, thể chất đặc biệt, tao nhất định phải có”
Vũ Cường Long không thể hành động được, nhưng vẫn hung dữ nhìn chằm chằm bóng lưng Khải Minh, hét lên.
Khải Minh không hề dừng lại, chạy liên tục trong rừng.
Bây giờ cậu cũng không biết mình đang ở đâu, cách sa mạc Tây Bắc bao xa nữa.
Cậu chỉ biết chạy điên cuồng về phía Tây Bắc.
Chớp mắt đã ba ngày hai đêm.
Khải Minh chạy đến một khe suối, cậu khát chết mất, nên mới dừng lại uống nước.
“Xem ra lúc đầu thật sự đã không chọn nhầm mày rồi, linh khí trên người mày, đến bây giờ mới hoàn toàn phát triển”
Khải Minh lấy đoản đao đen tuyên mang theo bên mình ra, không khỏi vui mừng.
“Hửm? Đây là cái gì vậy?”
Đột nhiên Khải Minh phát hiện, đoản đao này không giống với ban đầu, bởi vì hai bên đoản đao có xuất hiện một số đường.
nét và phông chữ kỳ lạ.
“Phá Quân”
Nó được viết theo kiểu chứ Nôm.
“Chắc đây là tên của mày đúng không? Phá Quân, quá thật rất bá đạo”
Khải Minh nghĩ.
Mà phía bên kia còn có một số hoa văn chìm.
Khải Minh chăm chú quan sát, nhận ra những.
hoa văn này dường như là kế về một câu chuyện vậy.
Những bóng đen nhỏ đang hoạt động trên đó, dường như đang lặp lại một số động tác.
“Lẽ nào vừa rồi tiếp xúc với pháp bảo của Vũ Cường Long nên Phá Quân này mới được khai mở, hình như trên này đang hiện thị phương pháp sử dụng Phá Quân”
Khải Minh nghiêm túc giác ngộ.
Bóng đen bên trên tổng cộng có bốn động tác.
Điều khiến Khải Minh cảm thấy kỳ lạ chính là trong số đó chỉ có một động tác là đúng với cách thức của Phá Quân.
Vê phần ba chiêu thức khác, càng giống như phương pháp sử dụng của kiếm dài vậy.
Khải Minh càng nhìn càng đồng cảm hơn.
Dần dần, Khải Minh tưởng tượng mình thành bóng đen trên đoản đao, sau đó sức mạnh được kích hoạt lên trên đoản đao.
Rắc rắc rắc Đoản đao không ngừng phát ra tiếng.
Sau đó, Khải Minh đột nhiên đánh mạnh ra.
Tiếng xé gió khiến người ta sởn tóc gáy.
Nhưng nơi mà đoản đao lướt qua, đá lớn, cây to đều bị chém tan, hơn nữa dường như sức mạnh càng ngày càng lớn hơn.
Đoản đao đâm trúng mục tiêu, nhanh chóng thu lại.
Lần này Khải Minh không nắm lấy, mà là sử dụng ý niệm, lại khống chế đoản đao tấn công lần nữa.
Cứ như thế, nó dường như trở thành một vật thể sống, như trở thành trợ giúp của Khải Minh.
Có thể di chuyển xung quanh, tìm điểm yếu của đối thủ.
Hóa ra đây mới thật sự là phương pháp sử dụng của Phá Quân.
Mí mắt Vũ Cường Long giật liên tục, sau đó lùi lại phía sau mấy bước.
Nhân lúc có khoảng trống này, Khải Đường Dương hét lên: “Khải Minh mau chạy đi.”
Máy bay trực thăng đã sắp xuất phát.
Mặc dù Khải Minh không nỡ, nhưng ông đã vì mình mà dùng hết tất cả công lực Nếu như cậu còn nán lại, không phải sẽ làm hao tổn tâm trí của ông sao.
Vì vậy cậu lên trực thăng.
Vũ Cường Long muốn đuổi theo nhưng bị Khải Đường Dương ôm chặt lấy “Khải Đường Dương, ông thật tàn nhãn, lại dùng sức mạnh Long Tượng của ông, để chống lại sức mạnh Huyền Kinh của tôi.
Mặc dù tôi không giết được ông, nhưng ông cũng sẽ bị thương nặng, giao ước Nước Thánh vẫn còn ba tháng nữa, e rằng ông không sống được lâu nữa đâu”
Đối mặt với trận bạo phát của Khải Đường Dương, Vũ Cường Long không hề có cách nào để chống lại.
Dù sao quả thật không thể coi thường sức.
mạnh Long Tượng được.
Đặc biệt là bây giờ, Vũ Cường Long cảm thấy không đáng khi liều mạng với Khải Đường Dương ở đây.
Nếu như Khải Minh chạy rồi, vậy thì suy tính tiếp theo của mình sẽ thất bại Vũ Cường Long đẩy lùi Khải Đường Dương, đuổi theo hướng trực thăng rời đi.
“Phụt”
Khải Đường Dương nôn ra máu tươi, quỳ một chân xuống, không còn sức để đuổi theo, chỉ tràn đầy lo lắng nhìn về hướng trực thăng.
“Cậu chủ, tôi đã bay rất cao rồi, chắc ông ta không đuổi theo đâu.
Cũng không thể đuổi theo được.”
Đàn em lái trực thăng nói.
“Ừ, cũng không biết ông như thế nào rồ.
Ai da, mới bắt đầu tôi còn cảm thấy ông thừa sức đấu với Vũ Cường Long, nhưng không ngờ, trong tay tên Vũ Cường Long kia lại có pháp bảo lợi hại như vậy”
Khải Minh nghĩ lại.
“Cậu yên tâm đi, thực lực của chủ thượng rất mạnh, mặc dù Vũ Cường Long có pháp bảo lợi hại nhưng cũng không làm gì được chủ thượng đâu Bây giờ ông ta muốn đánh với cậu chủ, chỉ cần chúng ta thoát khỏi chỗ đó thì sẽ không khiến cho.
chủ thượng phải phân tâm”
Vệ sĩ nói.
Đột nhiên trực thăng rung lắc dường như có thứ gì đó bám lấy phía dưới của trực thăng.
Sau đó nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở mặt bên trực thăng.
Chính là Vũ Cường Long “Nhóc con muốn chạy sao?”
Vũ Cường Long cười lạnh.
Sau đó lắc cổ tay, một ánh sáng màu trăng lóe lên.
Âm một tiếng, chiếc trực thăng run lắc, trực tiếp lao thẳng xuống dưới Âm ầm ầm.
Lửa rực cháy, sỏi đá bay lên.
Trên mặt đất là một đống hỗn độn.
Người lái trực thăng đã chết.
Khải Minh cũng bị thương.
Có điều cậu đã trở thành bán kính tông sư, thân thể đã không giống người thường nữa.
Hiện tại cậu chống một tay lên mặt đất, chậm rãi đứng dậy.
“Sao phải khổ sở chạy trốn như vậy chứ, đi theo tôi đi, trước khi giao ước Nước Thánh đến, tôi phải tiến lên một bước nữa”
Vũ Cường Long đứng một bên, nhàn nhạt cười “Mơ đi”
Khải Minh cản răng, cố gắng toàn lực.
Vút.
Một tiếng, một đoản đao âm thầm phóng ra, trực tiếp nhắm thẳng vào ngực Vũ Cường Long.
Nhưng Vũ Cường Long phản ứng nhanh, dùng hai ngón tay ngắn lại.
“Phi ám khí sao? Nhóc con, cậu vẫn còn non lắm”
Ông ta cười.
Mà tâm tư của Khải Minh đã chìm tận xuống đáy.
‘Vốn dĩ cậu nghĩ mình còn có một cơ hội, cho dù có phải chết, thì trước khi chết cũng muốn đi giao ước Nước Thành một chuyến.
Không ngờ, hôm nay lại bị Vũ Cường Long bắt được.
Nếu như bị ông ta bắt được, chắc chắn cậu sẽ phải chịu hành hạ, không bằng mình tự sát, đầu xuôi đuôi lọt.
Một tia sát ý hiện lên trong mắt Khải Minh, cậu giơ tay định tự sát.
Đột nhiên.
Rắc rắc rắc.
Đoản đao bị Vũ Cường Long giữ trong tay, phát ra tiếng.
Bắt đầu run lắc không ngừng.
Khải Minh ngẩn ra.
Vũ Cường Long càng ngạc nhiên hơn, ngón tay.
ông ta dùng lực, cố gắng kẹp chặt lưỡi kiếm ngần này.
Tuy nhiên, thanh kiếm vốn dĩ màu đen này đột nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Thoáng chốc như thể vừa được luyện ra khỏi lò vậy.
A.
Cảm giác nóng bỏng khiến Vũ Cường Long hét lên đau đớn, nới lỏng đoản đao.
Đoản đao bay về trong tay Khải Minh.
“Pháp bảo.
Đây là pháp bảo”
Vũ Cường Long ngạc nhiên hét lên, đôi mắt nóng bỏng “Không ngờ nhà họ Khải các người ngoài bức tranh Thái Dương Minh còn có loại pháp bảo này, uy lực rất mạnh.
Nếu như có thế lấy được pháp bảo này vậy thì Vũ Cường Long mình sẽ như hổ dữ thêm cánh, không ai có thế đánh bại được, mình sẽ tỏa sáng ở giao ước Nước Thánh”
Ông ta tự đoán, giống như bị điên vậy.
Khải Minh có chút loạng choạng không ngừng lùi về phía sau.
“Ông trời ưu ái mình, không những có được.
Huyền Kính, nay lại tìm được Khải Minh thể chất đặc biệt, lại thêm pháp bảo này, mình sẽ bất khả chiến bại”
Ông ta nhanh như chớp lao về phía Khải Minh.
Bộp.
Đột nhiên cơ thể ông ta đông cứng lại.
Cánh tay trái của ông ta không ngừng rung lắc.
Những đường gân xanh ở phía trên biến thành màu đỏ, trực tiếp nối lên, giống như những con giun đang bò trên đấy vậy.
Đến cả sắc mặt cũng biến thành đỏ tím.
Trên mặt tràn đầy đau đớn “Phản lại?”
Khái Minh thấy vậy, biết rằng cơ hội đã đến, vội vàng đánh pháp bảo ra.
Bốp.
Vũ Cường Long bởi vì đau đớn nên đã dùng Huyền Kính để chống đỡ.
Chạy.
Khải Minh thấy vậy không hề dừng lại.
Nhân lúc ‘Vũ Cường Long đang bị phản lại, nhanh chóng chạy trốn.
“Oắt con, cho dù mày có chạy đến chân trời góc.
bể, tao cũng sẽ bắt được mày, pháp bảo, thể chất đặc biệt, tao nhất định phải có”
Vũ Cường Long không thể hành động được, nhưng vẫn hung dữ nhìn chằm chằm bóng lưng Khải Minh, hét lên.
Khải Minh không hề dừng lại, chạy liên tục trong rừng.
Bây giờ cậu cũng không biết mình đang ở đâu, cách sa mạc Tây Bắc bao xa nữa.
Cậu chỉ biết chạy điên cuồng về phía Tây Bắc.
Chớp mắt đã ba ngày hai đêm.
Khải Minh chạy đến một khe suối, cậu khát chết mất, nên mới dừng lại uống nước.
“Xem ra lúc đầu thật sự đã không chọn nhầm mày rồi, linh khí trên người mày, đến bây giờ mới hoàn toàn phát triển”
Khải Minh lấy đoản đao đen tuyên mang theo bên mình ra, không khỏi vui mừng.
“Hửm? Đây là cái gì vậy?”
Đột nhiên Khải Minh phát hiện, đoản đao này không giống với ban đầu, bởi vì hai bên đoản đao có xuất hiện một số đường.
nét và phông chữ kỳ lạ.
“Phá Quân”
Nó được viết theo kiểu chứ Nôm.
“Chắc đây là tên của mày đúng không? Phá Quân, quá thật rất bá đạo”
Khải Minh nghĩ.
Mà phía bên kia còn có một số hoa văn chìm.
Khải Minh chăm chú quan sát, nhận ra những.
hoa văn này dường như là kế về một câu chuyện vậy.
Những bóng đen nhỏ đang hoạt động trên đó, dường như đang lặp lại một số động tác.
“Lẽ nào vừa rồi tiếp xúc với pháp bảo của Vũ Cường Long nên Phá Quân này mới được khai mở, hình như trên này đang hiện thị phương pháp sử dụng Phá Quân”
Khải Minh nghiêm túc giác ngộ.
Bóng đen bên trên tổng cộng có bốn động tác.
Điều khiến Khải Minh cảm thấy kỳ lạ chính là trong số đó chỉ có một động tác là đúng với cách thức của Phá Quân.
Vê phần ba chiêu thức khác, càng giống như phương pháp sử dụng của kiếm dài vậy.
Khải Minh càng nhìn càng đồng cảm hơn.
Dần dần, Khải Minh tưởng tượng mình thành bóng đen trên đoản đao, sau đó sức mạnh được kích hoạt lên trên đoản đao.
Rắc rắc rắc Đoản đao không ngừng phát ra tiếng.
Sau đó, Khải Minh đột nhiên đánh mạnh ra.
Tiếng xé gió khiến người ta sởn tóc gáy.
Nhưng nơi mà đoản đao lướt qua, đá lớn, cây to đều bị chém tan, hơn nữa dường như sức mạnh càng ngày càng lớn hơn.
Đoản đao đâm trúng mục tiêu, nhanh chóng thu lại.
Lần này Khải Minh không nắm lấy, mà là sử dụng ý niệm, lại khống chế đoản đao tấn công lần nữa.
Cứ như thế, nó dường như trở thành một vật thể sống, như trở thành trợ giúp của Khải Minh.
Có thể di chuyển xung quanh, tìm điểm yếu của đối thủ.
Hóa ra đây mới thật sự là phương pháp sử dụng của Phá Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.