Chương 722: Cuối cùng cũng gặp được nhau
Lạc Xoong
11/03/2021
Nhóm dịch Tổ Lái( Vastarel
- Hai yen) Trần Hạo quay người lại, là mấy nữ sinh, ăn mặc phi thường có khí chất, duyên dáng yêu kiều đứng đó.
Trong đó, cô gái đứng đầu khiến hốc mắt Trần Hạo ươn ướt và đỏ hoe.
Tô Đồng Hân! Cô gái trước mặt không phải Tô Đồng Hân, thì còn có thể là ai! Trần Hạo thở dốc.
Mới vừa một tiếng trước, Trần Hạo còn vô cùng lo lắng, rất muốn gặp Đồng Hân, nhưng lại không biết nên dùng loại cảm xúc gì gặp mặt, cho tới bây giờ Đồng Hân đã xuất hiện ở trước mặt mình.
Trần Hạo đại não trở nên trống rỗng.
Anh ngây người nhìn cô, cô vẫn xinh đẹp, tốt bụng và đáng yêu như ngày nào! Tô Đồng Hân bị ánh mắt của Trần Hạo làm cho sợ hãi, không biết tại sao, trong mắt cậu nhóc này lại lộ ra một tia xúc động khó hiểu.
" Đồng Hân, người này có phải là bị bệnh rồi không?" Mà phong thái của Trần Hạo khiến mấy người bạn cùng phòng và cô gái bên cạnh có chút kiêng kị, vội vàng kéo Đồng Hân lại.
"Ừ, nhìn anh ta làm sao vậy? Không phải là vì thấy Đồng Hân xinh đẹp, mà anh ta trở nên ngây ngốc sao?" Một cô gái nói.
Một sự chán ghét mạnh mẽ lóe lên trong mắt họ.
" Đồng Hân, tôi nghĩ chúng ta nên đi thì tốt hơn!" Các nàng hiển nhiên không có hứng thú uống trà sữa nữa, muốn kéo Tô Đồng Hân rời đi.
Mà Tô Đồng Hân đã thanh toán xong, không khỏi khẽ cắn môi đỏ mọng liếc nhìn Trần Hạo đang nhìn mình chằm chằm, cô sắp bị bạn cùng phòng kéo đi.
"Đồng Hân, em đừng đi!" Trần Hạo không biết đang suy nghĩ gì, nhìn Tô Đồng Hân chuẩn bị rời đi, anh vội năm lấy cổ tay Tô Đồng Hân.
Anh sợ rằng khi Đồng Hân rời đi lần nữa, anh không biết bao lâu nữa mới được gặp lại, thậm chí còn không thể gặp lại nữa.
"A…! Anh làm gì vậy?" Tô Đồng Hân sửng sốt, bị Trần Hạo nắm chặt cổ tay.
Thật ra mà nói, cô vừa nhìn thấy ánh mắt của Trần Hạo, tuy rằng các bạn cùng phòng đều chán ghét, nhưng trong lòng dường như có một tiếng nói tự nói với mình rằng anh ta không có ác ý, ở trong mắt anh ta, Tô Đồng Hân nhìn ra được một tình cảm sâu đậm! Nhất là khi anh nắm chặt cổ tay, tim cô liền đập nhanh gấp bội.
Tuy nhiên, phản ứng theo bản năng của một cô gái khiến cô hoảng sợ rụt cổ tay lại.
Làm sao có khả năng, mình hoàn toàn không biết người này, làm sao có thể sinh ra cảm giác như vậy được? " Đồ lưu manh, anh còn dám không đứng đắn ra đường, anh không muốn sống nữa rồi!" Những người bạn cùng phòng khác của Tô Đồng Hân đều lao vào như thể muốn xé xác Trần Hạo.
"Đúng thế, hảo tâm xem như lòng lang dạ thú, Đồng Hân giúp anh, anh lại dám sàm sỡ Đồng Hân, chúng ta không thể tha thứ cho anh ta được!" Một nhóm người tụ tập xung quanh.
"Được rồi đi thôi!" Tô Đồng Hân thấy cậu nhóc này không có ác ý, lại có vẻ khá đáng thương nên cũng không gọi cảnh sát như bạn cùng phòng nói.
Nàng rất mềm lòng, liền cùng một đám bạn cùng phòng vội vàng rời đi, chủ yếu ở đây lâu lại càng nhiều người xem! Chỉ trỏ, cái gì cũng nói.
Nhìn bóng lưng Đồng Hân rời đi, Trần Hạo dần dần tỉnh ra.
Không đúng! Hiện tại là lúc đã trở về quá khứ, Đồng Hân lúc này còn không biết mình là ai.
Mình nhất thời xúc động, suýt nữa đã doạ cho cô sợ.
Trần Hạo không khỏi thở dài.
Nhưng, trong lòng Trần Hạo cũng có tâm tư.
Trước đây, toàn bộ quá trình gặp gỡ Đồng Hân đều là buồn tẻ và đơn giản.
Mặc dù anh có tài sản lớn.
Tuy nhiên, anh chưa bao giờ làm bất cứ điều gì mạnh mẽ cho cô.
Bởi vì trước kia Trần Hạo luôn cảm thấy, hai người, chỉ cần thật lòng yêu nhau là đủ rồi.
Mãi về sau Trần Hạo mới hiểu tình yêu của hai người cũng cần có sự lãng mạn.
Anh chưa bao giờ dành cho Đồng Hân sự lãng mạn.
Khi anh muốn làm điều đó, đã không còn cơ hội nữa rồi.
Trở về sau chuyến đi này, Trần Hạo muốn bù đắp sự tiếc nuối này, cho Đồng Hân tình cảm mãnh liệt nhất, và biến cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này! Trần Hạo nghĩ.
Trần Hạo không có trở lại khuôn viên trường, trong tình huống này cũng không tiếp tục đuổi theo Đồng Hân, anh lo lắng sẽ làm nàng sợ hãi.
Hơn nữa, có một việc quan trọng nhất cần làm ngay bây giờ.
Đó chính là biệt thự Vân Đính Sơn, biệt thự Vân Đính Sơn đã xây xong rồi, nhưng lúc này cũng không có bán đấu giá, Trần Hạo phải làm sao liên hệ được với Lý Chấn Quốc, trực tiếp mua Vân Đính Sơn, đầu tư nhân lực để tìm chấn thiên thạch.
Trong bảy ngày, đào lên Vân Đính Sơn không phải một lượng nhân lực nhỏ là có thể làm xong được.
Còn chị Tử Yên thì cho rằng chỉ cần mình không thay đổi kết quả, về trình tự thời gian thì đó không phải là vấn đề lớn.
Trần Hạo lúc này mới vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Một số máy đã được gọi đến.
Ngay sau đó, nó đã được kết nối.
“Chị!”
Trần Hạo nói.
"Tiểu Hạo, sao bây giờ em lại gọi điện thoại cho chị, chị vẫn đang phải làm việc trong nhà máy, xung quanh chị ồn ào lắm !" Trần Hiểu nói.
Lúc này gọi điện thoại cho chị gái, Trần Hạo cảm thấy giọng nói này rất ổn.
Chính là chị gái đang vui vẻ trong một bữa tiệc.
“ Em cần tiền!”
Trần Hạo lắc đầu cười khổ.
" Chị biết em cần tiền, và nhà chúng ta cũng cần tiền.
Cả nhà không phải đều vất vả đi làm ăn ở nước ngoài sao? Gia đình chúng ta nợ nần nhiều như vậy, thật sự không có bao nhiêu tiền, ôi, em cần bao nhiêu, để chị nghĩ cách giúp em! ”
Trần Hiểu xấu hổ nói.
"Chị ơi, em cần hàng trăm tỷ để mua được Phố Thương Mại Kim Lăng, sau đó cả phố đều do em quản lý, thế nào, có quá gì quá đáng không?" Trần Hạo cười nói.
" Em...
em nói cái gì?" Trần Hiểu mở to mắt nói.
" Chị gái, chị có thể giúp em không? Em thật sự cần hàng trăm tỷ!" Trần Hạo.
“Tiểu Hạo, có người nói với em chuyện gì sao?”
Giọng điệu của Trần Hiểu trở nên lạnh lùng.
“Em đã đoán được một chút gì đó mà thôi, em trai của chị nhiều năm như vậy, là trung thực, chứ không phải kẻ ngốc!”
Trần Hạo nói.
"Ha ha ha! Em thật thông minh, thật sự là chưa nhìn ra, đúng là con ngoan trò giỏi, mấy ngày nay chị gái còn đang định ngả bài với em, nhưng không ngờ em lại có linh cảm, đúng rồi, chị muốn nói với em là gia tộc của chúng ta là Gia tộc hàng đầu thế giới, một nửa tài sản của Địa Cầu thuộc về gia tộc chúng ta, và em chính là thế hệ thứ hai giàu có, thế hệ thứ hai giàu có hàng đầu thế giới! " Người chị nói.
"Thật là lợi hại!" Trần Hạo cố gắng làm cho mình một bộ bộ dáng khiếp sợ.
" Vì em trai cần tiền, đương nhiên chị gái không có gì để nói.
Hơn nữa, phố thương mại Kim Lăng và Sơn trang suối nước nóng đều là do chị đứng tên.
Mấy ngày nữa hợp đồng thay đổi, chị định để Lý Chấn Quốc đón em.
Bây giờ thì tốt rồi , em trực tiếp đi gặp Lý Chấn Quốc đi, chị sẽ cho ông ta đón em " Người chị nói.
Xem ra còn muốn cùng Trần Hạo nói nhiều chuyện nữa, nhưng hiện tại Trần Hạo muốn nhanh chóng cứu người, nên cũng không có tán gẫu nhiều.
Nói nhanh nhanh rồi cúp điện thoại, Trần Hạo cũng không có đợi Lý Chấn Quốc, mà là đi thẳng đến Sơn trang suối nước nóng!
- Hai yen) Trần Hạo quay người lại, là mấy nữ sinh, ăn mặc phi thường có khí chất, duyên dáng yêu kiều đứng đó.
Trong đó, cô gái đứng đầu khiến hốc mắt Trần Hạo ươn ướt và đỏ hoe.
Tô Đồng Hân! Cô gái trước mặt không phải Tô Đồng Hân, thì còn có thể là ai! Trần Hạo thở dốc.
Mới vừa một tiếng trước, Trần Hạo còn vô cùng lo lắng, rất muốn gặp Đồng Hân, nhưng lại không biết nên dùng loại cảm xúc gì gặp mặt, cho tới bây giờ Đồng Hân đã xuất hiện ở trước mặt mình.
Trần Hạo đại não trở nên trống rỗng.
Anh ngây người nhìn cô, cô vẫn xinh đẹp, tốt bụng và đáng yêu như ngày nào! Tô Đồng Hân bị ánh mắt của Trần Hạo làm cho sợ hãi, không biết tại sao, trong mắt cậu nhóc này lại lộ ra một tia xúc động khó hiểu.
" Đồng Hân, người này có phải là bị bệnh rồi không?" Mà phong thái của Trần Hạo khiến mấy người bạn cùng phòng và cô gái bên cạnh có chút kiêng kị, vội vàng kéo Đồng Hân lại.
"Ừ, nhìn anh ta làm sao vậy? Không phải là vì thấy Đồng Hân xinh đẹp, mà anh ta trở nên ngây ngốc sao?" Một cô gái nói.
Một sự chán ghét mạnh mẽ lóe lên trong mắt họ.
" Đồng Hân, tôi nghĩ chúng ta nên đi thì tốt hơn!" Các nàng hiển nhiên không có hứng thú uống trà sữa nữa, muốn kéo Tô Đồng Hân rời đi.
Mà Tô Đồng Hân đã thanh toán xong, không khỏi khẽ cắn môi đỏ mọng liếc nhìn Trần Hạo đang nhìn mình chằm chằm, cô sắp bị bạn cùng phòng kéo đi.
"Đồng Hân, em đừng đi!" Trần Hạo không biết đang suy nghĩ gì, nhìn Tô Đồng Hân chuẩn bị rời đi, anh vội năm lấy cổ tay Tô Đồng Hân.
Anh sợ rằng khi Đồng Hân rời đi lần nữa, anh không biết bao lâu nữa mới được gặp lại, thậm chí còn không thể gặp lại nữa.
"A…! Anh làm gì vậy?" Tô Đồng Hân sửng sốt, bị Trần Hạo nắm chặt cổ tay.
Thật ra mà nói, cô vừa nhìn thấy ánh mắt của Trần Hạo, tuy rằng các bạn cùng phòng đều chán ghét, nhưng trong lòng dường như có một tiếng nói tự nói với mình rằng anh ta không có ác ý, ở trong mắt anh ta, Tô Đồng Hân nhìn ra được một tình cảm sâu đậm! Nhất là khi anh nắm chặt cổ tay, tim cô liền đập nhanh gấp bội.
Tuy nhiên, phản ứng theo bản năng của một cô gái khiến cô hoảng sợ rụt cổ tay lại.
Làm sao có khả năng, mình hoàn toàn không biết người này, làm sao có thể sinh ra cảm giác như vậy được? " Đồ lưu manh, anh còn dám không đứng đắn ra đường, anh không muốn sống nữa rồi!" Những người bạn cùng phòng khác của Tô Đồng Hân đều lao vào như thể muốn xé xác Trần Hạo.
"Đúng thế, hảo tâm xem như lòng lang dạ thú, Đồng Hân giúp anh, anh lại dám sàm sỡ Đồng Hân, chúng ta không thể tha thứ cho anh ta được!" Một nhóm người tụ tập xung quanh.
"Được rồi đi thôi!" Tô Đồng Hân thấy cậu nhóc này không có ác ý, lại có vẻ khá đáng thương nên cũng không gọi cảnh sát như bạn cùng phòng nói.
Nàng rất mềm lòng, liền cùng một đám bạn cùng phòng vội vàng rời đi, chủ yếu ở đây lâu lại càng nhiều người xem! Chỉ trỏ, cái gì cũng nói.
Nhìn bóng lưng Đồng Hân rời đi, Trần Hạo dần dần tỉnh ra.
Không đúng! Hiện tại là lúc đã trở về quá khứ, Đồng Hân lúc này còn không biết mình là ai.
Mình nhất thời xúc động, suýt nữa đã doạ cho cô sợ.
Trần Hạo không khỏi thở dài.
Nhưng, trong lòng Trần Hạo cũng có tâm tư.
Trước đây, toàn bộ quá trình gặp gỡ Đồng Hân đều là buồn tẻ và đơn giản.
Mặc dù anh có tài sản lớn.
Tuy nhiên, anh chưa bao giờ làm bất cứ điều gì mạnh mẽ cho cô.
Bởi vì trước kia Trần Hạo luôn cảm thấy, hai người, chỉ cần thật lòng yêu nhau là đủ rồi.
Mãi về sau Trần Hạo mới hiểu tình yêu của hai người cũng cần có sự lãng mạn.
Anh chưa bao giờ dành cho Đồng Hân sự lãng mạn.
Khi anh muốn làm điều đó, đã không còn cơ hội nữa rồi.
Trở về sau chuyến đi này, Trần Hạo muốn bù đắp sự tiếc nuối này, cho Đồng Hân tình cảm mãnh liệt nhất, và biến cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này! Trần Hạo nghĩ.
Trần Hạo không có trở lại khuôn viên trường, trong tình huống này cũng không tiếp tục đuổi theo Đồng Hân, anh lo lắng sẽ làm nàng sợ hãi.
Hơn nữa, có một việc quan trọng nhất cần làm ngay bây giờ.
Đó chính là biệt thự Vân Đính Sơn, biệt thự Vân Đính Sơn đã xây xong rồi, nhưng lúc này cũng không có bán đấu giá, Trần Hạo phải làm sao liên hệ được với Lý Chấn Quốc, trực tiếp mua Vân Đính Sơn, đầu tư nhân lực để tìm chấn thiên thạch.
Trong bảy ngày, đào lên Vân Đính Sơn không phải một lượng nhân lực nhỏ là có thể làm xong được.
Còn chị Tử Yên thì cho rằng chỉ cần mình không thay đổi kết quả, về trình tự thời gian thì đó không phải là vấn đề lớn.
Trần Hạo lúc này mới vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Một số máy đã được gọi đến.
Ngay sau đó, nó đã được kết nối.
“Chị!”
Trần Hạo nói.
"Tiểu Hạo, sao bây giờ em lại gọi điện thoại cho chị, chị vẫn đang phải làm việc trong nhà máy, xung quanh chị ồn ào lắm !" Trần Hiểu nói.
Lúc này gọi điện thoại cho chị gái, Trần Hạo cảm thấy giọng nói này rất ổn.
Chính là chị gái đang vui vẻ trong một bữa tiệc.
“ Em cần tiền!”
Trần Hạo lắc đầu cười khổ.
" Chị biết em cần tiền, và nhà chúng ta cũng cần tiền.
Cả nhà không phải đều vất vả đi làm ăn ở nước ngoài sao? Gia đình chúng ta nợ nần nhiều như vậy, thật sự không có bao nhiêu tiền, ôi, em cần bao nhiêu, để chị nghĩ cách giúp em! ”
Trần Hiểu xấu hổ nói.
"Chị ơi, em cần hàng trăm tỷ để mua được Phố Thương Mại Kim Lăng, sau đó cả phố đều do em quản lý, thế nào, có quá gì quá đáng không?" Trần Hạo cười nói.
" Em...
em nói cái gì?" Trần Hiểu mở to mắt nói.
" Chị gái, chị có thể giúp em không? Em thật sự cần hàng trăm tỷ!" Trần Hạo.
“Tiểu Hạo, có người nói với em chuyện gì sao?”
Giọng điệu của Trần Hiểu trở nên lạnh lùng.
“Em đã đoán được một chút gì đó mà thôi, em trai của chị nhiều năm như vậy, là trung thực, chứ không phải kẻ ngốc!”
Trần Hạo nói.
"Ha ha ha! Em thật thông minh, thật sự là chưa nhìn ra, đúng là con ngoan trò giỏi, mấy ngày nay chị gái còn đang định ngả bài với em, nhưng không ngờ em lại có linh cảm, đúng rồi, chị muốn nói với em là gia tộc của chúng ta là Gia tộc hàng đầu thế giới, một nửa tài sản của Địa Cầu thuộc về gia tộc chúng ta, và em chính là thế hệ thứ hai giàu có, thế hệ thứ hai giàu có hàng đầu thế giới! " Người chị nói.
"Thật là lợi hại!" Trần Hạo cố gắng làm cho mình một bộ bộ dáng khiếp sợ.
" Vì em trai cần tiền, đương nhiên chị gái không có gì để nói.
Hơn nữa, phố thương mại Kim Lăng và Sơn trang suối nước nóng đều là do chị đứng tên.
Mấy ngày nữa hợp đồng thay đổi, chị định để Lý Chấn Quốc đón em.
Bây giờ thì tốt rồi , em trực tiếp đi gặp Lý Chấn Quốc đi, chị sẽ cho ông ta đón em " Người chị nói.
Xem ra còn muốn cùng Trần Hạo nói nhiều chuyện nữa, nhưng hiện tại Trần Hạo muốn nhanh chóng cứu người, nên cũng không có tán gẫu nhiều.
Nói nhanh nhanh rồi cúp điện thoại, Trần Hạo cũng không có đợi Lý Chấn Quốc, mà là đi thẳng đến Sơn trang suối nước nóng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.