Chương 779: Khẩu khí thật lớn
Lạc Xoong
11/03/2021
"Ngươi là ai?" Một thanh niên thấy Trần Hạo đánh như vậy, lúc này cũng tức giận.
Hắn vội vàng chạy tới và hỏi.
Mà Chu Vân Phi vừa nheo mắt, lúc này mới mở mắt ra.
Nhìn về phía Trần Hạo.
"Đây là huynh đệ của ta, các ngươi dám xúc phạm huynh đệ của ta, các ngươi tính toán như thế nào tính nhanh lên? Vừa rồi là ai làm?" Trần Hạo lạnh lùng hỏi.
"Hừ, tiểu tử thúi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta động thủ đấy, thế nào?" Một cái gã sai vặt n i.
"Mẹ kiếp, ta củng động thủ!" Lúc này mười mấy người đứng ở trước mặt Trần Hạo.
Tất cả bọn chúng đều nắm vai nhau, và hơn thế nữa, chúng cầm vũ khí.
Và bọn này cố gắng răn đe Trần Hạo bằng khẩu khí của mình.
"Thật sao? Xem ra cho tới bây giờ, các ngươi cũng kh ng c ăn năn hối hận?" Trần Hạo cười nhẹ.
"Haha? Hối hận, ngươi c gan, liền đối phó với chúng ta mười mấy người, nếu không, ta sẽ vì huynh đệ của chúng ta ra mặt!" Một thanh niên đứng lên và mỉm cười.
Trò cười, tiểu tử này thậm chí còn kh ng nhìn ra đây là lãnh địa của ai.
Toàn bộ Long Tổ ai không biết, Chu Long hai nhà, là đại gia tộc.
Tiểu tử này, dám động thủ trên sân nhà? "Ra mặt? Các ngươi tính ra mặt như thế nào?" Trần Hạo cười lạnh một tiếng.
"Rất đơn giản, chính là cắt bỏ tay chân của ngươi, sau đ đánh rụng hết hàm răng trong miệng! Đương nhiên ngươi c thể đánh trả, chỉ cần ngươi xác định, c thể đối ph hơn chục người chúng ta!" Bọn sai vặt cười lạnh hướng phía Trần Hạo với vẻ chế nhạo.
"Cũng tốt, các ngươi tất cả đều động thủ, vậy ta cũng kh ng ngại cùng các ngươi chơi đùa với nhau!" Giọng n i vừa rơi xuống.
Những người hầu nhỏ bé đ đã dũng cảm phát động một cuộc tấn c ng.
Mấy cái kia gã sai vặt ngang nhiên phát động công kích.
Giống như là đàn s i, vọt thẳng lao tới trần hạo Còn Trần Hạo thì không khách sáo chút nào.
Lập tức cả người đều biến thành dư ảnh.
C một sự biến đổi trong đám đ ng.
Múc múc múc! Cái tát ch i tai vào mặt tràn khắp căn tin.
Ngay sau đ là những tiếng la hét như chọc tiết lợn.
Chẳng bao lâu, những người này thực sự đang tìm kiếm răng.
Và từ tay Trần Hạo vung lên đến cuối cùng cũng chỉ vỏn vẹn vài nhịp thở ngắn ngủi.
Hiện tại nhìn ai cũng ngốc.
Vân Hạo Thiên cũng nuốt nước bọt một tiếng.
Quá tàn nhẫn, điều này hơi quá tàn nhẫn! Mà Chu Vân Phi ở bên cạnh rốt cuộc hoàn toàn mở mắt.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn cảm thấy kh tin.
Người này là ai? Tại sao hắn mạnh đến vậy? Trên trán thậm chí còn c mồ h i lạnh.
Đ i chân bắt đầu run nhẹ.
Quá mạnh! Đáng sợ nhất là lúc này Trần Hạo chậm rãi đi về phía Chu Vân Phi.
"Ngươi là thủ lĩnh của bọn chúng?" Trần Hạo bình tĩnh hỏi.
"Không. Không phải!" Chu Vân Phi tiềm thức lắc đầu.
Bốp! Trần Hạo vung tay lên là một cái tát vào mặt.
"Bọn chúng trong miệng Chu thiếu kh ng phải là người sao?" Trần Hạo lạnh lùng hỏi.
"Có có có!" Chu Vân Phi lập tức gật đầu.
"Còn huynh đệ ta bây giờ tính sao?" Trần Hạo nhìn hắn "Từ nay về sau mọi người chung sống hòa thuận!" Chu Vân Phi h m nay thật sự là mất hết mặt mũi.
Bởi vì vừa rồi ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hắn, hi vọng hắn c thể xuất thủ, khiêu chiến với gã này.
Kh ng ngờ, hắn thế mà một chút liền nhận sợ ngay.
Điểm này cũng là để Chu Vân Phi đau khổ tột cùng..
Nhưng, không còn cách nào, hắn cũng kh ng muốn răng rơi đầy đất.
"Ta không phải nói chuyện này, xem ra ngươi không ít xúc phạm huynh đệ của ta, ngươi bây giờ phải làm thế nào để huynh đệ của ta khỏi phải thiệt thòi trong thời gian qua? Nếu kh ng, ta không quan tâm ngươi là ai hay lai lịch của ngươi như thế nào, ta sẽ đem ngươi phế tại chỗ! " Trần Hạo lạnh lùng nhìn hắn.
Chu Vân Phi toát mồ h i lạnh.
"Đại ca, hay là quên đi!" Còn Bạch Tiểu Phi biết lai lịch của Chu Vân Phi nên kh ng thể kh ng đi đến cạnh Trần Hạo nói.
Trần Hạo vỗ vai Tiểu Phi cười: "Tiểu Phi, ngươi làm sao quên, nhớ kỹ trước kia ngươi đã n i với ta, ai đắc tội ngươi sẽ phải đền tội ngàn vạn lần, còn n i cho ta đừng sợ những người kia. Phía sau còn có các huynh đệ tốt! Câu nói này còn nhớ rõ không?" Trần Hạo hỏi.
"Đương nhiên nhớ kỹ!" Bạch Tiểu Phi cắn m i.
"Vĩnh Hào là huynh đệ của ta, ngươi cũng là huynh đệ của ta, lúc trước các ngươi vì ta, suýt nữa tan nhà nát cửa. Ta lu n ghi nhớ mối quan hệ này, và ta đã phát thề rằng sẽ kh ng bao giờ để 1 ai làm tổn thương những người xung quanh ta nữa, cho nên Tiểu Phi ngươi cái gì cũng đừng bận tâm, sau lưng ngươi, c ta đây! " Trần Hạo n i với anh.
Điều này khiến Bạch Tiểu Phi nặng nề gật đầu.
"Cho nên, cái thứ này h m nay nhất định phải trả giá!" "Hiện tại, ta sẽ cho ngươi hai con đường, thứ nhất là ta phế bỏ ngươi, thứ hai, ngươi trước mặt phải đi ở dưới đũng quần huynh đệ của ta chui qua, về sau nhìn thấy huynh đệ của ta, một tiếng xưng là gia gia, ngươi làm kh ng được, lần sau gặp lại, ta liền giết ngươi!! " Trần Hạo nhìn về phía Chu Vân Phi.
"Cái gì? Bắt ta chui qua đũng quần của hắn?" Chu Vân Phi hai mắt đỏ lên.
Hiện tại hắn suy nghĩ rất nhiều, rất c thể chú của hắn ở bên cạnh.
Thấy mọi người nhìn mình, Chu Vân Phi xấu hổ kh ng muốn sống nữa.
"Ta... Ta là đời thứ 357 của V Cực M n, ta... Ta kh ng thể chui!" Chu Vân Phi khẩn cầu.
Bốp! Hắn ta vừa n i xong.
Trần Hạo nắm đầu đè xuống đất.
Hắn kh ng c sức phản kháng, mặt bị đập xuống đất.
Đột nhiên, mặt hắn ta đầy máu.
Trần Hạo giẫm lên đầu.
"Bây giờ ta kh ng chỉ cho ngươi chui dưới đáy quần của huynh đệ ta, mà còn để cho ngươi vừa chui vừa kêu ng nội. Nếu kh ng làm được, ta sẽ liền phế ngươi ngay!" Trần Hạo dùng sức một chút.
"A!" Chu Vân Phi sợ hãi hét lên.
"Ta... Ta la! Ta hô, ta h, đừng động thủ!" Chu Vân Phi nắm chặt song quyền, bởi vì dùng lực, những chiếc móng tay sắc nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay, gây ra một trận đau toàn tâm đau đớn..
Lúc này, hắn quá đau.
Lúc trước hắn đối xử với người khác như vậy, nhưng kh ng ngờ h m nay chính hắn là người bị sỉ nhục.
Hơn nữa, sau khi ra khỏi V Cực M n, người trước mắt cũng kh ng có để vào mắt.
"ta chui!" Chu Vân Phi kh khăn bò lên khỏi mặt đất.
Mà Bạch Tiểu Phi cũng là Bát Khải Vân Vụ nhìn thấy Thanh Thiên, Chu Vân Phi này sỉ nhục bản thân nhiều như vậy, hiện tại rốt cuộc c thể giẫm lên đầu hắn.
Chu Vân Phi lúc này mới chậm rãi chui xuống dưới háng Bạch Tiểu Phi.
Hắn di chuyển rất chậm, thậm chí còn hét lên trong lòng, chú ơi, mau cứu con! Hắn đã cho người báo tin, nên ngược lại đang trong chờ từng giây từng phút của người chú! Nếu kh ng tới, cháu trai của chú sẽ bị sỉ nhục, sau này thật sự kh ng c mặt mũi nhìn người.
Còn nữa, nếu chuyện này lọt vào tai Long Phỉ Phỉ, nhất định sẽ kh ng phải là cháu rể của Long gia.
Khi đ, kế hoạch củng sẽ bị mất.
chú ơi! hắn ta hét lên.
Và ngay khi hắn ta cúi đầu và chui vào.
"Vân đội trưởng, ngươi lần này mời tới giúp đỡ,quả thật là hống hách? Ta muốn xem, cái gọi là Trần tiên sinh của ngươi c uy lực như thế nào!?" Đúng lúc này, một giọng n i giễu cợt vang lên ở cửa.
Rầm rầm rầm! Đ là tiếngt bước chân vội vã.
Một số lượng lớn cao thủ tràn tới, trực tiếp bao vây Trần Hạo và những người khác.
Chu Bảo Khánh đứng đầu, hai tay chống lưng, lạnh lùng bước vào...
Hắn vội vàng chạy tới và hỏi.
Mà Chu Vân Phi vừa nheo mắt, lúc này mới mở mắt ra.
Nhìn về phía Trần Hạo.
"Đây là huynh đệ của ta, các ngươi dám xúc phạm huynh đệ của ta, các ngươi tính toán như thế nào tính nhanh lên? Vừa rồi là ai làm?" Trần Hạo lạnh lùng hỏi.
"Hừ, tiểu tử thúi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta động thủ đấy, thế nào?" Một cái gã sai vặt n i.
"Mẹ kiếp, ta củng động thủ!" Lúc này mười mấy người đứng ở trước mặt Trần Hạo.
Tất cả bọn chúng đều nắm vai nhau, và hơn thế nữa, chúng cầm vũ khí.
Và bọn này cố gắng răn đe Trần Hạo bằng khẩu khí của mình.
"Thật sao? Xem ra cho tới bây giờ, các ngươi cũng kh ng c ăn năn hối hận?" Trần Hạo cười nhẹ.
"Haha? Hối hận, ngươi c gan, liền đối phó với chúng ta mười mấy người, nếu không, ta sẽ vì huynh đệ của chúng ta ra mặt!" Một thanh niên đứng lên và mỉm cười.
Trò cười, tiểu tử này thậm chí còn kh ng nhìn ra đây là lãnh địa của ai.
Toàn bộ Long Tổ ai không biết, Chu Long hai nhà, là đại gia tộc.
Tiểu tử này, dám động thủ trên sân nhà? "Ra mặt? Các ngươi tính ra mặt như thế nào?" Trần Hạo cười lạnh một tiếng.
"Rất đơn giản, chính là cắt bỏ tay chân của ngươi, sau đ đánh rụng hết hàm răng trong miệng! Đương nhiên ngươi c thể đánh trả, chỉ cần ngươi xác định, c thể đối ph hơn chục người chúng ta!" Bọn sai vặt cười lạnh hướng phía Trần Hạo với vẻ chế nhạo.
"Cũng tốt, các ngươi tất cả đều động thủ, vậy ta cũng kh ng ngại cùng các ngươi chơi đùa với nhau!" Giọng n i vừa rơi xuống.
Những người hầu nhỏ bé đ đã dũng cảm phát động một cuộc tấn c ng.
Mấy cái kia gã sai vặt ngang nhiên phát động công kích.
Giống như là đàn s i, vọt thẳng lao tới trần hạo Còn Trần Hạo thì không khách sáo chút nào.
Lập tức cả người đều biến thành dư ảnh.
C một sự biến đổi trong đám đ ng.
Múc múc múc! Cái tát ch i tai vào mặt tràn khắp căn tin.
Ngay sau đ là những tiếng la hét như chọc tiết lợn.
Chẳng bao lâu, những người này thực sự đang tìm kiếm răng.
Và từ tay Trần Hạo vung lên đến cuối cùng cũng chỉ vỏn vẹn vài nhịp thở ngắn ngủi.
Hiện tại nhìn ai cũng ngốc.
Vân Hạo Thiên cũng nuốt nước bọt một tiếng.
Quá tàn nhẫn, điều này hơi quá tàn nhẫn! Mà Chu Vân Phi ở bên cạnh rốt cuộc hoàn toàn mở mắt.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn cảm thấy kh tin.
Người này là ai? Tại sao hắn mạnh đến vậy? Trên trán thậm chí còn c mồ h i lạnh.
Đ i chân bắt đầu run nhẹ.
Quá mạnh! Đáng sợ nhất là lúc này Trần Hạo chậm rãi đi về phía Chu Vân Phi.
"Ngươi là thủ lĩnh của bọn chúng?" Trần Hạo bình tĩnh hỏi.
"Không. Không phải!" Chu Vân Phi tiềm thức lắc đầu.
Bốp! Trần Hạo vung tay lên là một cái tát vào mặt.
"Bọn chúng trong miệng Chu thiếu kh ng phải là người sao?" Trần Hạo lạnh lùng hỏi.
"Có có có!" Chu Vân Phi lập tức gật đầu.
"Còn huynh đệ ta bây giờ tính sao?" Trần Hạo nhìn hắn "Từ nay về sau mọi người chung sống hòa thuận!" Chu Vân Phi h m nay thật sự là mất hết mặt mũi.
Bởi vì vừa rồi ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hắn, hi vọng hắn c thể xuất thủ, khiêu chiến với gã này.
Kh ng ngờ, hắn thế mà một chút liền nhận sợ ngay.
Điểm này cũng là để Chu Vân Phi đau khổ tột cùng..
Nhưng, không còn cách nào, hắn cũng kh ng muốn răng rơi đầy đất.
"Ta không phải nói chuyện này, xem ra ngươi không ít xúc phạm huynh đệ của ta, ngươi bây giờ phải làm thế nào để huynh đệ của ta khỏi phải thiệt thòi trong thời gian qua? Nếu kh ng, ta không quan tâm ngươi là ai hay lai lịch của ngươi như thế nào, ta sẽ đem ngươi phế tại chỗ! " Trần Hạo lạnh lùng nhìn hắn.
Chu Vân Phi toát mồ h i lạnh.
"Đại ca, hay là quên đi!" Còn Bạch Tiểu Phi biết lai lịch của Chu Vân Phi nên kh ng thể kh ng đi đến cạnh Trần Hạo nói.
Trần Hạo vỗ vai Tiểu Phi cười: "Tiểu Phi, ngươi làm sao quên, nhớ kỹ trước kia ngươi đã n i với ta, ai đắc tội ngươi sẽ phải đền tội ngàn vạn lần, còn n i cho ta đừng sợ những người kia. Phía sau còn có các huynh đệ tốt! Câu nói này còn nhớ rõ không?" Trần Hạo hỏi.
"Đương nhiên nhớ kỹ!" Bạch Tiểu Phi cắn m i.
"Vĩnh Hào là huynh đệ của ta, ngươi cũng là huynh đệ của ta, lúc trước các ngươi vì ta, suýt nữa tan nhà nát cửa. Ta lu n ghi nhớ mối quan hệ này, và ta đã phát thề rằng sẽ kh ng bao giờ để 1 ai làm tổn thương những người xung quanh ta nữa, cho nên Tiểu Phi ngươi cái gì cũng đừng bận tâm, sau lưng ngươi, c ta đây! " Trần Hạo n i với anh.
Điều này khiến Bạch Tiểu Phi nặng nề gật đầu.
"Cho nên, cái thứ này h m nay nhất định phải trả giá!" "Hiện tại, ta sẽ cho ngươi hai con đường, thứ nhất là ta phế bỏ ngươi, thứ hai, ngươi trước mặt phải đi ở dưới đũng quần huynh đệ của ta chui qua, về sau nhìn thấy huynh đệ của ta, một tiếng xưng là gia gia, ngươi làm kh ng được, lần sau gặp lại, ta liền giết ngươi!! " Trần Hạo nhìn về phía Chu Vân Phi.
"Cái gì? Bắt ta chui qua đũng quần của hắn?" Chu Vân Phi hai mắt đỏ lên.
Hiện tại hắn suy nghĩ rất nhiều, rất c thể chú của hắn ở bên cạnh.
Thấy mọi người nhìn mình, Chu Vân Phi xấu hổ kh ng muốn sống nữa.
"Ta... Ta là đời thứ 357 của V Cực M n, ta... Ta kh ng thể chui!" Chu Vân Phi khẩn cầu.
Bốp! Hắn ta vừa n i xong.
Trần Hạo nắm đầu đè xuống đất.
Hắn kh ng c sức phản kháng, mặt bị đập xuống đất.
Đột nhiên, mặt hắn ta đầy máu.
Trần Hạo giẫm lên đầu.
"Bây giờ ta kh ng chỉ cho ngươi chui dưới đáy quần của huynh đệ ta, mà còn để cho ngươi vừa chui vừa kêu ng nội. Nếu kh ng làm được, ta sẽ liền phế ngươi ngay!" Trần Hạo dùng sức một chút.
"A!" Chu Vân Phi sợ hãi hét lên.
"Ta... Ta la! Ta hô, ta h, đừng động thủ!" Chu Vân Phi nắm chặt song quyền, bởi vì dùng lực, những chiếc móng tay sắc nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay, gây ra một trận đau toàn tâm đau đớn..
Lúc này, hắn quá đau.
Lúc trước hắn đối xử với người khác như vậy, nhưng kh ng ngờ h m nay chính hắn là người bị sỉ nhục.
Hơn nữa, sau khi ra khỏi V Cực M n, người trước mắt cũng kh ng có để vào mắt.
"ta chui!" Chu Vân Phi kh khăn bò lên khỏi mặt đất.
Mà Bạch Tiểu Phi cũng là Bát Khải Vân Vụ nhìn thấy Thanh Thiên, Chu Vân Phi này sỉ nhục bản thân nhiều như vậy, hiện tại rốt cuộc c thể giẫm lên đầu hắn.
Chu Vân Phi lúc này mới chậm rãi chui xuống dưới háng Bạch Tiểu Phi.
Hắn di chuyển rất chậm, thậm chí còn hét lên trong lòng, chú ơi, mau cứu con! Hắn đã cho người báo tin, nên ngược lại đang trong chờ từng giây từng phút của người chú! Nếu kh ng tới, cháu trai của chú sẽ bị sỉ nhục, sau này thật sự kh ng c mặt mũi nhìn người.
Còn nữa, nếu chuyện này lọt vào tai Long Phỉ Phỉ, nhất định sẽ kh ng phải là cháu rể của Long gia.
Khi đ, kế hoạch củng sẽ bị mất.
chú ơi! hắn ta hét lên.
Và ngay khi hắn ta cúi đầu và chui vào.
"Vân đội trưởng, ngươi lần này mời tới giúp đỡ,quả thật là hống hách? Ta muốn xem, cái gọi là Trần tiên sinh của ngươi c uy lực như thế nào!?" Đúng lúc này, một giọng n i giễu cợt vang lên ở cửa.
Rầm rầm rầm! Đ là tiếngt bước chân vội vã.
Một số lượng lớn cao thủ tràn tới, trực tiếp bao vây Trần Hạo và những người khác.
Chu Bảo Khánh đứng đầu, hai tay chống lưng, lạnh lùng bước vào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.