Chương 761: Thần thật
Lạc Xoong
11/03/2021
Vừa nhìn thấy con trai mình trong miệng nói đến Trần Hạo, thế mà trẻ tuổi đã như vậy, Tần Huyền Phong mười phần hiếu kì..
Con trai ông gào thét một tiếng đại sư, nhưng dù nhìn thế nào cũng cảm thấy thiếu niên này thật tầm thường.
Có thể là do con trai nhìn lầm? Nhưng dù sao trong lòng nghĩ vậy, Tần Huyền Phong vẫn bắt tay Trần Hạo rất thân thiện để tỏ lòng biết ơn.
Đương nhiên, là một người lớn tuổi, sau vài lần trò chuyện, chắc chắn sẽ nảy sinh một số ý kiến khinh thường.
"Ha ha, Trần Hạo huynh đệ, đây là trấn Lôi Thạch mà ta vừa nói cho ngươi biết. Đây là hòn đá cứng nhất trên đời. Dù có ta sống ở đâu,hòn đá này vẫn ở bên người!" Sau bữa ăn, Tần Huyền Phong cùng những người khác đưa Trần Hạo đi một vòng.
Nói đến trấn Lôi Thạch này.
Và tên của Tần Huyền Phong đối với Trần Hạo cũng được đổi từ Trần đại sư thành Trần huynh đệ.
Bao gồm mấy vị trưởng lão trong gia tộc, đều gọi Trần Hạo là tiểu huynh đệ. (mất dạy ) Điều này khiến Tần Dũng ở một bên lo lắng, anh ta không ngừng nháy mắt với phụ thân và nhắc nhở rằng đây là một sự bất kính lớn với đại sư! Nhưng Tần Huyền Phong mắt điếc tai ngơ.
Hiện tại không đợi Trần Hạo đặt câu hỏi, hắn đã giải thích lai lịch của trấn Lôi Thạch.
Người ta đồn rằng, đây là tảng đá lớn lộ thiên trên đỉnh núi Ô Sơn năm đó, nó trải qua nhật nguyệt tinh hoa, hơn nữa không biết hòn đá này có khí tức đặc biệt nào không.
Luôn luôn có thể thu hút Thiên Lôi đánh.
Tuy nhiên, dù bị Thiên Lôi đánh phá bao nhiêu thì tảng đá này hoàn toàn không hề hấn gì.
Từ đó, hòn đá này được gọi là Trấn Lôi Thạch.
Nói đến đây, Tần Huyền Phong nhìn Trần Hạo khá chăm chú: " Trần Hạo huynh đệ thấy thế nào, tảng đá này trong bộ sưu tập của ta, huynh đệ nghĩ nó như thế nào có giá trị không nhỏ đúng không?" Tần Huyền Phong nói.
Những trưởng lão khác đều cười.
Hắn đang nghĩ đến một tiểu tử tóc vàng, làm sao anh ta có thể biết được thiên địa pháp bảo này được! Trần Hạo nghe xong nở nụ cười đắc ý, sau đó gật đầu: "Xem ra thật có giá trị!" "Ha ha, nhưng nhìn biểu hiện của Trần Hạo huynh đệ, có vẻ không tin cho lắm. Chỉ là con tôi đã nói rằng Trần Hạo huynh đệ có rất nhiều thần thông.
Chuyện xảy ra như vậy cũng làm cho tôi. Tần gia tộc,mọi người được mở mang tầm mắt! " Tần Huyền Phong thuận miệng nói.
"Ừ, tiểu huynh đệ Trần Hạo, ngươi sao không thử phá Trấn Lôi Thạch huyền thoại không thể phá vỡ này đi, cho chúng ta mở mang tầm mắt!" Một số người lớn tuổi cười.
Nhưng sau khi nói và cười, họ có một chút chế giễu.
Trần Hạo nghe được bọn họ chế giễu rất rõ ràng.
Đúng vậy, ta vừa mới cứu Tần Dũng anh em họ, sau đó hứa với Tần Dũng sẽ làm khách quý, và để bọn họ muôn đời kính nể, hiển nhiên, Tần Huyền Phong, Tần gia và nhiều trưởng lão, bọn họ cực kỳ không tin tưởng.
Nó giống như trong một bữa tiệc tối, rõ ràng là họ không đề cập bất cứ điều gì về khách quý hay là mời ở lại ….
" trấn Lôi Thạch này đích thật là giữa thiên địa cứng rắn nhất chi vật, sấm sét đánh không lại, bom đạn củng không nổi! Chỉ vì hấp thu tinh hoa của mặt trời, mặt trăng từ lâu nên nó đã sở hữu linh khí lại trở thành linh thạch, cứng rắn vô cùng, đặc tính này chính là trấn Lôi Thạch! " Trần Hạo nhẹ giọng giảng.
"Ha ha, theo huynh đệ Trần Hạo nói, phàm sở hữu đồ vật có linh khí đều là linh vật, nói như vậy, rất nhiều thứ đều khó thể phá vỡ rồi?" Trần Hạo cho rằng Tần Huyền Phong không hiểu, nhưng bởi vì không hiểu, Tần Huyền Phong chua ngoa hỏi.
" Nói như thế nào đây, sở dĩ không thể phá vỡ được, đó là bởi vì, linh vật phải dùng thiên địa linh khí mới đối phó được. Nội lực của ngươi, cũng như thực lực của kim loại bình thường, không thể gây tổn hại gì đến thứ này Linh thạch! " Trần Hạo nói.
"Ta có thể hiểu được, Trần Hạo tiểu huynh đệ đang giễu cợt mấy lão già chúng ta phải không, thực lực kém..." Một vị trưởng lão vừa nhìn Trần Hạo cười khổ, vừa nói đùa Trần Hạo cung với mấy vị trưởng lão khác.
Đây rõ ràng là một lời cảnh báo đối với Trần Hạo: Người trẻ tuổi, nói năng cho đúng, đừng quá khích! Tần Dũng tự nhiên nghe được trưởng lão có ý tứ gì, hoảng sợ nói: "Đại trưởng lão, đại sư không phải như vậy..." "Ta thực sự không có ý đó... Đừng hiểu lầm ta!" Trần Hạo cũng nói.
Như vậy sắc mặt của Tần Huyền Phong và các trưởng lão mới tốt hơn một chút.
nhưng, Trần Hạo còn chưa nói xong: "Ý của ta là, với thực lực của các ngươi,các ngươi không xứng đáng va chạm được với viên linh thạch này,nguyên nhân không phải bởi vì thực lực thấp! Đây giống như chênh lệch giữa trời với đất, khó thể vượt qua!" Trần Hạo nhẹ nói.
" Ngươi!" Mà mọi người tại Tần gia đều trợn mắt ngoác mồm, lúc này trong lòng tràn đầy lửa giận.
Sắc mặt của Tần Huyền Phong cũng trở nên vô cùng cực kỳ khó coi: "Vậy thì Trần Hạo huynh đệ có nghĩa là có thể tách được Trấn Lôi Thạch phải không? Đây là một cái tốt để cho chúng tôi mở rộng tầm mắt!" Một vài người trong số họ nghiến răng.
"Đây là điều tự nhiên, tách trấn Lôi Thạch có gì không làm được?" Trần Hạo nhìn bọn họ, lắc đầu cười khổ.
"Sở dĩ Trấn Lôi Thạch này không sợ sấm sét bình thường là bởi vì chính những sấm sét này, đều là linh khí do trời đất tự nhiên sinh ra, cho nên không sợ. còn nếu là dùng một loại Thiên Lôi siêu cấp cao hơn thuật pháp đến bổ trấn Lôi Thạch sẽ tự nhiên bị đánh vỡ vụn! " Trần Hạo nói.
"Hừ, tiểu tử khẩu khí mạnh đấy, quả thực nói khoác mà không biết ngượng, sao dám nói bừa thuật pháp?" Một vị trưởng lão rốt cuộc không nhịn được Trần Hạo điên cuồng, hiện tại trực tiếp dạy dỗ anh.
Mà Tần Huyền Phong cũng không có ngăn cản, hiển nhiên những gì bô lão nói cũng chính là những gì Tần Huyền Phong muốn bày tỏ.
"Vậy thì ngươi chờ xem!" Trần Hạo khẽ cười.
Đột nhiên, anh lẩm bẩm trong miệng.
Trong lòng mặc niệm một câu pháp quyết.
Bên trên ngón tay xuất hiên kiếm khí, một làn sương sáng nổi lên.
Trong ánh sáng và sương mù, tia chớp xanh nhạt tiếp tục giao nhau.
Trong cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ và lùi lại một bước.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, nhìn Trần Hạo sương mù sấm sét nổi khắp.
Trong phút chốc, mây gió đổi màu, sấm chớp chớp đánh dữ dội, gió lớn bỗng nổi lên.
Cơn gió cuồng bạo dường như có thể xé rách khóe miệng mọi người trong chốc lát.
"Cái gì!!!" Mọi người hoảng sợ nhìn Trần Hạo không tin.
Liền cảm giác trong lòng run sợ..
Xẹt! Sau đó, có một vụ nổ xé trời từ bầu trời.
Làm cho lông toàn thân dựng đứng.
Một tia chớp khổng lồ, nó không còn là màu xanh lam, mà đọng lại trong những màu sắc sặc sỡ.
Chói lọi phi thường..
Nhưng cho mọi người cảm giác một nỗi sợ hãi sâu sắc.
Tia sét đánh thẳng lên trên trấn Lôi Thạch.
Bùm!!! Tiếng nổ vang lên, khói dày cuồn cuộn, đá vỡ vụn bay tứ tung.
trấn Lôi Thạch bị một đòn đánh tan tành! Chỉ nhìn ngón kiếm khí của Trần Hạo thay đổi, thời tiết thay đổi ở xung quanh cũng dần trở lại bình thường.
Bầu trời vào đêm cũng khôi phục lại sự tĩnh lặng như xưa.
Như thể không có gì xảy ra.
Còn người Tần gia, giờ phút này, tất cả đều giống như đang bị ai điểm huyệt.
Không biết qua bao lâu..
"Quỳ quỳ "bụp bụp!" "..." Người Tần gia tộc, bao gồm tất cả những trưởng lão kia, đều quỳ xuống dưới theo Tần Huyền Phong: "Trần đại sư, thật sự là thần nhân hạ phàm!"
Con trai ông gào thét một tiếng đại sư, nhưng dù nhìn thế nào cũng cảm thấy thiếu niên này thật tầm thường.
Có thể là do con trai nhìn lầm? Nhưng dù sao trong lòng nghĩ vậy, Tần Huyền Phong vẫn bắt tay Trần Hạo rất thân thiện để tỏ lòng biết ơn.
Đương nhiên, là một người lớn tuổi, sau vài lần trò chuyện, chắc chắn sẽ nảy sinh một số ý kiến khinh thường.
"Ha ha, Trần Hạo huynh đệ, đây là trấn Lôi Thạch mà ta vừa nói cho ngươi biết. Đây là hòn đá cứng nhất trên đời. Dù có ta sống ở đâu,hòn đá này vẫn ở bên người!" Sau bữa ăn, Tần Huyền Phong cùng những người khác đưa Trần Hạo đi một vòng.
Nói đến trấn Lôi Thạch này.
Và tên của Tần Huyền Phong đối với Trần Hạo cũng được đổi từ Trần đại sư thành Trần huynh đệ.
Bao gồm mấy vị trưởng lão trong gia tộc, đều gọi Trần Hạo là tiểu huynh đệ. (mất dạy ) Điều này khiến Tần Dũng ở một bên lo lắng, anh ta không ngừng nháy mắt với phụ thân và nhắc nhở rằng đây là một sự bất kính lớn với đại sư! Nhưng Tần Huyền Phong mắt điếc tai ngơ.
Hiện tại không đợi Trần Hạo đặt câu hỏi, hắn đã giải thích lai lịch của trấn Lôi Thạch.
Người ta đồn rằng, đây là tảng đá lớn lộ thiên trên đỉnh núi Ô Sơn năm đó, nó trải qua nhật nguyệt tinh hoa, hơn nữa không biết hòn đá này có khí tức đặc biệt nào không.
Luôn luôn có thể thu hút Thiên Lôi đánh.
Tuy nhiên, dù bị Thiên Lôi đánh phá bao nhiêu thì tảng đá này hoàn toàn không hề hấn gì.
Từ đó, hòn đá này được gọi là Trấn Lôi Thạch.
Nói đến đây, Tần Huyền Phong nhìn Trần Hạo khá chăm chú: " Trần Hạo huynh đệ thấy thế nào, tảng đá này trong bộ sưu tập của ta, huynh đệ nghĩ nó như thế nào có giá trị không nhỏ đúng không?" Tần Huyền Phong nói.
Những trưởng lão khác đều cười.
Hắn đang nghĩ đến một tiểu tử tóc vàng, làm sao anh ta có thể biết được thiên địa pháp bảo này được! Trần Hạo nghe xong nở nụ cười đắc ý, sau đó gật đầu: "Xem ra thật có giá trị!" "Ha ha, nhưng nhìn biểu hiện của Trần Hạo huynh đệ, có vẻ không tin cho lắm. Chỉ là con tôi đã nói rằng Trần Hạo huynh đệ có rất nhiều thần thông.
Chuyện xảy ra như vậy cũng làm cho tôi. Tần gia tộc,mọi người được mở mang tầm mắt! " Tần Huyền Phong thuận miệng nói.
"Ừ, tiểu huynh đệ Trần Hạo, ngươi sao không thử phá Trấn Lôi Thạch huyền thoại không thể phá vỡ này đi, cho chúng ta mở mang tầm mắt!" Một số người lớn tuổi cười.
Nhưng sau khi nói và cười, họ có một chút chế giễu.
Trần Hạo nghe được bọn họ chế giễu rất rõ ràng.
Đúng vậy, ta vừa mới cứu Tần Dũng anh em họ, sau đó hứa với Tần Dũng sẽ làm khách quý, và để bọn họ muôn đời kính nể, hiển nhiên, Tần Huyền Phong, Tần gia và nhiều trưởng lão, bọn họ cực kỳ không tin tưởng.
Nó giống như trong một bữa tiệc tối, rõ ràng là họ không đề cập bất cứ điều gì về khách quý hay là mời ở lại ….
" trấn Lôi Thạch này đích thật là giữa thiên địa cứng rắn nhất chi vật, sấm sét đánh không lại, bom đạn củng không nổi! Chỉ vì hấp thu tinh hoa của mặt trời, mặt trăng từ lâu nên nó đã sở hữu linh khí lại trở thành linh thạch, cứng rắn vô cùng, đặc tính này chính là trấn Lôi Thạch! " Trần Hạo nhẹ giọng giảng.
"Ha ha, theo huynh đệ Trần Hạo nói, phàm sở hữu đồ vật có linh khí đều là linh vật, nói như vậy, rất nhiều thứ đều khó thể phá vỡ rồi?" Trần Hạo cho rằng Tần Huyền Phong không hiểu, nhưng bởi vì không hiểu, Tần Huyền Phong chua ngoa hỏi.
" Nói như thế nào đây, sở dĩ không thể phá vỡ được, đó là bởi vì, linh vật phải dùng thiên địa linh khí mới đối phó được. Nội lực của ngươi, cũng như thực lực của kim loại bình thường, không thể gây tổn hại gì đến thứ này Linh thạch! " Trần Hạo nói.
"Ta có thể hiểu được, Trần Hạo tiểu huynh đệ đang giễu cợt mấy lão già chúng ta phải không, thực lực kém..." Một vị trưởng lão vừa nhìn Trần Hạo cười khổ, vừa nói đùa Trần Hạo cung với mấy vị trưởng lão khác.
Đây rõ ràng là một lời cảnh báo đối với Trần Hạo: Người trẻ tuổi, nói năng cho đúng, đừng quá khích! Tần Dũng tự nhiên nghe được trưởng lão có ý tứ gì, hoảng sợ nói: "Đại trưởng lão, đại sư không phải như vậy..." "Ta thực sự không có ý đó... Đừng hiểu lầm ta!" Trần Hạo cũng nói.
Như vậy sắc mặt của Tần Huyền Phong và các trưởng lão mới tốt hơn một chút.
nhưng, Trần Hạo còn chưa nói xong: "Ý của ta là, với thực lực của các ngươi,các ngươi không xứng đáng va chạm được với viên linh thạch này,nguyên nhân không phải bởi vì thực lực thấp! Đây giống như chênh lệch giữa trời với đất, khó thể vượt qua!" Trần Hạo nhẹ nói.
" Ngươi!" Mà mọi người tại Tần gia đều trợn mắt ngoác mồm, lúc này trong lòng tràn đầy lửa giận.
Sắc mặt của Tần Huyền Phong cũng trở nên vô cùng cực kỳ khó coi: "Vậy thì Trần Hạo huynh đệ có nghĩa là có thể tách được Trấn Lôi Thạch phải không? Đây là một cái tốt để cho chúng tôi mở rộng tầm mắt!" Một vài người trong số họ nghiến răng.
"Đây là điều tự nhiên, tách trấn Lôi Thạch có gì không làm được?" Trần Hạo nhìn bọn họ, lắc đầu cười khổ.
"Sở dĩ Trấn Lôi Thạch này không sợ sấm sét bình thường là bởi vì chính những sấm sét này, đều là linh khí do trời đất tự nhiên sinh ra, cho nên không sợ. còn nếu là dùng một loại Thiên Lôi siêu cấp cao hơn thuật pháp đến bổ trấn Lôi Thạch sẽ tự nhiên bị đánh vỡ vụn! " Trần Hạo nói.
"Hừ, tiểu tử khẩu khí mạnh đấy, quả thực nói khoác mà không biết ngượng, sao dám nói bừa thuật pháp?" Một vị trưởng lão rốt cuộc không nhịn được Trần Hạo điên cuồng, hiện tại trực tiếp dạy dỗ anh.
Mà Tần Huyền Phong cũng không có ngăn cản, hiển nhiên những gì bô lão nói cũng chính là những gì Tần Huyền Phong muốn bày tỏ.
"Vậy thì ngươi chờ xem!" Trần Hạo khẽ cười.
Đột nhiên, anh lẩm bẩm trong miệng.
Trong lòng mặc niệm một câu pháp quyết.
Bên trên ngón tay xuất hiên kiếm khí, một làn sương sáng nổi lên.
Trong ánh sáng và sương mù, tia chớp xanh nhạt tiếp tục giao nhau.
Trong cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ và lùi lại một bước.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, nhìn Trần Hạo sương mù sấm sét nổi khắp.
Trong phút chốc, mây gió đổi màu, sấm chớp chớp đánh dữ dội, gió lớn bỗng nổi lên.
Cơn gió cuồng bạo dường như có thể xé rách khóe miệng mọi người trong chốc lát.
"Cái gì!!!" Mọi người hoảng sợ nhìn Trần Hạo không tin.
Liền cảm giác trong lòng run sợ..
Xẹt! Sau đó, có một vụ nổ xé trời từ bầu trời.
Làm cho lông toàn thân dựng đứng.
Một tia chớp khổng lồ, nó không còn là màu xanh lam, mà đọng lại trong những màu sắc sặc sỡ.
Chói lọi phi thường..
Nhưng cho mọi người cảm giác một nỗi sợ hãi sâu sắc.
Tia sét đánh thẳng lên trên trấn Lôi Thạch.
Bùm!!! Tiếng nổ vang lên, khói dày cuồn cuộn, đá vỡ vụn bay tứ tung.
trấn Lôi Thạch bị một đòn đánh tan tành! Chỉ nhìn ngón kiếm khí của Trần Hạo thay đổi, thời tiết thay đổi ở xung quanh cũng dần trở lại bình thường.
Bầu trời vào đêm cũng khôi phục lại sự tĩnh lặng như xưa.
Như thể không có gì xảy ra.
Còn người Tần gia, giờ phút này, tất cả đều giống như đang bị ai điểm huyệt.
Không biết qua bao lâu..
"Quỳ quỳ "bụp bụp!" "..." Người Tần gia tộc, bao gồm tất cả những trưởng lão kia, đều quỳ xuống dưới theo Tần Huyền Phong: "Trần đại sư, thật sự là thần nhân hạ phàm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.