Chương 20: Cảnh ngộ thật sự của Tam tiểu thư nhà họ Tống? (1)
Vân Tâm.
15/09/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoằng Dương là thương hiệu lĩnh vực giáo dục lớn nhất mà tập đoàn Mộ Thị đầu tư vào.
Dưới trướng có trường trung học Hoằng Dương, nổi tiếng khắc nghiệt. Ai dám gian lận, đừng nói hội học sinh bị trường học xoá tên, ngay cả giáo viên, cũng sẽ bởi vì không quản lý được học sinh mà bị đuổi việc.
Đám người hầu đều nhao nhao nhìn về phía Tinh Thần.
Đúng vậy, học phí trường trung học Hoằng Dương giá trên trời, điều kiện trúng tuyển cực kì hà khắc, năm đó nếu không phải ông cụ vận dụng chút quan hệ, sợ là Tam tiểu thư không vào được.
Đôi mắt lạnh của Tinh Thần nhìn về phía Dương Như, rất tốt, đầu óc rõ ràng, phản bác đến bây giờ, đúng là có thủ đoạn, không uổng công cô ăn nhiều thua thiệt như vậy ở trên tay Dương Như.
Hôm nay đã vỡ lở ra, ầm ĩ đến trước mặt ông nội, vậy tất cả khoản nợ kiếp trước thêm kiếp này đều nên tính toán rõ ràng.
Cô không chỉ muốn phá hủy Tống Tinh Nguyệt, còn muốn kéo Dương Như xuống ngựa, phá hủy hai thành lũy kiên cố nhất của Tống Tinh Nhật.
Cô đã sống lại, thì phải báo thù, muốn khiến toàn bộ những kẻ đã hãm hại cô đều trả giá đắt.
Hai con ngươi Tinh Thần mờ mịt, rưng rưng nhìn về phía ông cụ.
Ông cụ đang nhìn cô với một thứ ánh mắt phức tạp.
Cô biết, ông nội yêu thương cô, chỉ tiếc trước kia cô nhiều lần khiến ông nội thất vọng, ông nội rất giỏi, cả đời ưu tú, hết lần này tới lần khác lại có một đứa cháu gái kém cỏi như cô, nhát gan yếu đuối, không đâu vào đâu, học hành vĩnh viễn không điểm...
"Ông nội, ông không tin cháu ư?"
Ông cụ xiết chặt quải trượng, cuối cùng ngồi xuống, thở dài một hơi, âm thanh già nua mỏi mệt: "Được rồi, sau này cháu hãy ở lại nhà tổ, sống cạnh ông đi."
Trong lòng Tinh Thần tràn đầy mất mát, ông nội không tin cô, lại tin Dương Như.
Vì sao?
Vì sao từ nhỏ đến lớn, ông nội thà rằng tin Dương Như cũng không tin cô.
Rốt cuộc Dương Như đã chuốc thuốc mê gì cho ông vậy, vốn cho rằng ông nội là chỗ dựa sau cùng của cô, nhưng lần nào cuối cùng ông cũng sẽ đứng về bên Dương Như.
Nếu là lúc trước, chuyện này chắc chắn không giải quyết được gì.
Nhưng Tinh Thần sẽ không nhu nhược vô năng như kiếp trước nữa, dù ông nội nói được rồi, cô cũng sẽ không bỏ qua như vậy.
Hốc mắt cô bốc lên hơi nước, nhìn về phía ông nội, lại không che giấu được lòng đầy thất vọng.
Trong lúc nhất thời, ông cụ Tống càng không dám nhìn khuôn mặt hơi sưng của cô, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt mất mát của cô.
Đối với đứa nhỏ này, ông vẫn luôn thua thiệt, đời này thua thiệt cô quá nhiều, nhiều đến nỗi không bù đắp nổi.
Giọng Tống Tinh Thần bình tĩnh, bao hàm tủi thân và thất vọng vô tận.
"Ông nội, cháu biết cháu được nhặt về từ cô nhi viện, từ nhỏ đã không có cha không có mẹ..."
Ông cụ Tống lập tức phản bác cô, cầm quải trượng gõ một cái lên sàn nhà, rất tức giận."Nói bậy, ai nói cháu được nhặt về từ cô nhi viện, cháu là cháu gái ruột của ông."
"Ông nội, ông không cần lừa cháu đâu, ở nhà họ Tống mỗi người đều nói như vậy, bọn họ nói sau lưng cháu, cho rằng cháu không biết, cháu không điếc cũng nghe thấy, thậm chí chị hai trắng trợn mắng cháu ở trước mặt cháu: đồ tạp chủng, con hoang... Rất nhiều từ ngữ rất khó nghe, cháu sống rất khổ sở ở nhà họ Tống, cha không nhìn cháu, chị hai đánh cháu, người hầu bắt nạt cháu, mẹ mặt ngoài tốt với cháu, song lại thầm bắt tay với chị hai tra tấn cháu."
Hoằng Dương là thương hiệu lĩnh vực giáo dục lớn nhất mà tập đoàn Mộ Thị đầu tư vào.
Dưới trướng có trường trung học Hoằng Dương, nổi tiếng khắc nghiệt. Ai dám gian lận, đừng nói hội học sinh bị trường học xoá tên, ngay cả giáo viên, cũng sẽ bởi vì không quản lý được học sinh mà bị đuổi việc.
Đám người hầu đều nhao nhao nhìn về phía Tinh Thần.
Đúng vậy, học phí trường trung học Hoằng Dương giá trên trời, điều kiện trúng tuyển cực kì hà khắc, năm đó nếu không phải ông cụ vận dụng chút quan hệ, sợ là Tam tiểu thư không vào được.
Đôi mắt lạnh của Tinh Thần nhìn về phía Dương Như, rất tốt, đầu óc rõ ràng, phản bác đến bây giờ, đúng là có thủ đoạn, không uổng công cô ăn nhiều thua thiệt như vậy ở trên tay Dương Như.
Hôm nay đã vỡ lở ra, ầm ĩ đến trước mặt ông nội, vậy tất cả khoản nợ kiếp trước thêm kiếp này đều nên tính toán rõ ràng.
Cô không chỉ muốn phá hủy Tống Tinh Nguyệt, còn muốn kéo Dương Như xuống ngựa, phá hủy hai thành lũy kiên cố nhất của Tống Tinh Nhật.
Cô đã sống lại, thì phải báo thù, muốn khiến toàn bộ những kẻ đã hãm hại cô đều trả giá đắt.
Hai con ngươi Tinh Thần mờ mịt, rưng rưng nhìn về phía ông cụ.
Ông cụ đang nhìn cô với một thứ ánh mắt phức tạp.
Cô biết, ông nội yêu thương cô, chỉ tiếc trước kia cô nhiều lần khiến ông nội thất vọng, ông nội rất giỏi, cả đời ưu tú, hết lần này tới lần khác lại có một đứa cháu gái kém cỏi như cô, nhát gan yếu đuối, không đâu vào đâu, học hành vĩnh viễn không điểm...
"Ông nội, ông không tin cháu ư?"
Ông cụ xiết chặt quải trượng, cuối cùng ngồi xuống, thở dài một hơi, âm thanh già nua mỏi mệt: "Được rồi, sau này cháu hãy ở lại nhà tổ, sống cạnh ông đi."
Trong lòng Tinh Thần tràn đầy mất mát, ông nội không tin cô, lại tin Dương Như.
Vì sao?
Vì sao từ nhỏ đến lớn, ông nội thà rằng tin Dương Như cũng không tin cô.
Rốt cuộc Dương Như đã chuốc thuốc mê gì cho ông vậy, vốn cho rằng ông nội là chỗ dựa sau cùng của cô, nhưng lần nào cuối cùng ông cũng sẽ đứng về bên Dương Như.
Nếu là lúc trước, chuyện này chắc chắn không giải quyết được gì.
Nhưng Tinh Thần sẽ không nhu nhược vô năng như kiếp trước nữa, dù ông nội nói được rồi, cô cũng sẽ không bỏ qua như vậy.
Hốc mắt cô bốc lên hơi nước, nhìn về phía ông nội, lại không che giấu được lòng đầy thất vọng.
Trong lúc nhất thời, ông cụ Tống càng không dám nhìn khuôn mặt hơi sưng của cô, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt mất mát của cô.
Đối với đứa nhỏ này, ông vẫn luôn thua thiệt, đời này thua thiệt cô quá nhiều, nhiều đến nỗi không bù đắp nổi.
Giọng Tống Tinh Thần bình tĩnh, bao hàm tủi thân và thất vọng vô tận.
"Ông nội, cháu biết cháu được nhặt về từ cô nhi viện, từ nhỏ đã không có cha không có mẹ..."
Ông cụ Tống lập tức phản bác cô, cầm quải trượng gõ một cái lên sàn nhà, rất tức giận."Nói bậy, ai nói cháu được nhặt về từ cô nhi viện, cháu là cháu gái ruột của ông."
"Ông nội, ông không cần lừa cháu đâu, ở nhà họ Tống mỗi người đều nói như vậy, bọn họ nói sau lưng cháu, cho rằng cháu không biết, cháu không điếc cũng nghe thấy, thậm chí chị hai trắng trợn mắng cháu ở trước mặt cháu: đồ tạp chủng, con hoang... Rất nhiều từ ngữ rất khó nghe, cháu sống rất khổ sở ở nhà họ Tống, cha không nhìn cháu, chị hai đánh cháu, người hầu bắt nạt cháu, mẹ mặt ngoài tốt với cháu, song lại thầm bắt tay với chị hai tra tấn cháu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.