Chương 7: Con gái thứ hai nhà họ Tống sợ là xong rồi (1)
Vân Tâm.
09/09/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tống Tinh Nhật chạy vội tới bên cạnh Dương Như, cho Dương Như một cái ôm nhiệt tình, trông thấy Ngôi sao màu lam, cô ta mừng rỡ nói: "Cha không chờ con trở lại đã lấy ngôi sao màu lam ra rồi, nào, mẹ, để con đeo cho mẹ."
Tống Tinh Nhật giúp Dương Như đeo dây chuyền.
Thợ ánh sáng và nhiếp ảnh gia đứng trước mặt ba người, nói: "Nhìn vào ống kính, mỉm cười... cảnh này chụp lại, xem như kỷ niệm vĩnh viễn."
Tống Tinh Nhật ôm cha mẹ, vui vẻ cười với ống kính.
Tinh Thần tựa vào cây cột bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt.
Nhìn đi, người một nhà hài hòa duy mỹ cỡ nào.
Ba người bọn họ mới là người một nhà, người trên tầng cùng lắm cũng chỉ là con cờ, cô ta thật đúng là coi mình là thiên kim tiểu thư nhà họ Tống, còn thích thú, không cách nào kềm chế được.
Chụp ảnh xong, Tống Tinh Nhật bảo phục vụ đẩy bánh gatô tới.
"Mẹ, cầu nguyện đi..."
Dương Như mỉm cười nhắm mắt, cầu nguyện, một nhà ba người đồng thời thổi tắt nến.
Tiếng vỗ tay toàn trường như sấm rền.
Phục vụ đưa cho Tống Tinh Nhật một mic, cô ta ôm Dương Như, nước mắt rưng rưng nói: "Hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của mẹ, con chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, không có mẹ sẽ không có con, không có thành tựu của con ngày hôm nay, con cảm ơn mẹ đã trao cho sinh mạng này, trao cho con tất cả."
"Hôm nay, con tặng cho mẹ một bất ngờ, mời mọi người nhìn lên màn hình lớn..."
Màn hình lớn chính giữa sảnh, đang chiếu cảnh tượng...
Trên giường lớn kiểu Châu Âu, ba người đàn ông bụng phệ và một người phụ nữ vóc người nổi bật, bốn cơ thể trắng bóng lăn lộn trên giường.
Mà động tác của bọn họ, như những gì Tống Tinh Nguyệt nói 'Ba cửa đều mở' lúc Tinh Thần tỉnh lại, nét mặt ba người đàn ông hưng phấn...
Tiếng kêu rất lớn, vang vọng cả sảnh.
Cảnh tượng chiếu vào khuôn mặt người phụ nữ, chính là con gái thứ hai của Dương Như, ngôi sao sắp đi vào ngành giải trí, Tống Tinh Nguyệt.
Tống Tinh Nhật chạy vội tới bên cạnh Dương Như, cho Dương Như một cái ôm nhiệt tình, trông thấy Ngôi sao màu lam, cô ta mừng rỡ nói: "Cha không chờ con trở lại đã lấy ngôi sao màu lam ra rồi, nào, mẹ, để con đeo cho mẹ."
Tống Tinh Nhật giúp Dương Như đeo dây chuyền.
Thợ ánh sáng và nhiếp ảnh gia đứng trước mặt ba người, nói: "Nhìn vào ống kính, mỉm cười... cảnh này chụp lại, xem như kỷ niệm vĩnh viễn."
Tống Tinh Nhật ôm cha mẹ, vui vẻ cười với ống kính.
Tinh Thần tựa vào cây cột bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt.
Nhìn đi, người một nhà hài hòa duy mỹ cỡ nào.
Ba người bọn họ mới là người một nhà, người trên tầng cùng lắm cũng chỉ là con cờ, cô ta thật đúng là coi mình là thiên kim tiểu thư nhà họ Tống, còn thích thú, không cách nào kềm chế được.
Chụp ảnh xong, Tống Tinh Nhật bảo phục vụ đẩy bánh gatô tới.
"Mẹ, cầu nguyện đi..."
Dương Như mỉm cười nhắm mắt, cầu nguyện, một nhà ba người đồng thời thổi tắt nến.
Tiếng vỗ tay toàn trường như sấm rền.
Phục vụ đưa cho Tống Tinh Nhật một mic, cô ta ôm Dương Như, nước mắt rưng rưng nói: "Hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của mẹ, con chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, không có mẹ sẽ không có con, không có thành tựu của con ngày hôm nay, con cảm ơn mẹ đã trao cho sinh mạng này, trao cho con tất cả."
"Hôm nay, con tặng cho mẹ một bất ngờ, mời mọi người nhìn lên màn hình lớn..."
Màn hình lớn chính giữa sảnh, đang chiếu cảnh tượng...
Trên giường lớn kiểu Châu Âu, ba người đàn ông bụng phệ và một người phụ nữ vóc người nổi bật, bốn cơ thể trắng bóng lăn lộn trên giường.
Mà động tác của bọn họ, như những gì Tống Tinh Nguyệt nói 'Ba cửa đều mở' lúc Tinh Thần tỉnh lại, nét mặt ba người đàn ông hưng phấn...
Tiếng kêu rất lớn, vang vọng cả sảnh.
Cảnh tượng chiếu vào khuôn mặt người phụ nữ, chính là con gái thứ hai của Dương Như, ngôi sao sắp đi vào ngành giải trí, Tống Tinh Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.