Chương 9: Con gái thứ hai nhà họ Tống sợ là xong rồi (3)
Vân Tâm.
09/09/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Mọi người nghe tôi nói này, nghe người trong giới nói nói, kim chủ của Tống Tinh Nhật có tận hơn mười người, vừa vào nghề đã được hãng phim nâng thành nhân vật nữ chính, nhà họ Tống cho dù có gia tài bạc triệu, cũng không có tài lực lớn như thế đi nâng đỡ một ảnh hậu, chuyện này tốn tiền lắm."
"Con gái thứ hai nhà họ Tống sợ là xong rồi, sau này Dương Như không ngóc đầu lên được trong giới nữa. Còn đắc ý trước mặt chúng ta, ngày nào cũng nói con gái bà ta ưu tú thế này thế kia, lúc này, tôi thấy bà ta chẳng còn mặt mũi nữa ấy chứ."
"Đúng đấy, chẳng qua là hai đứa con gái lẳng lơ, dám so sánh với con trai tôi, không biết xấu hổ."
Lúc Tống Húc đưa ngôi sao màu lam ra, các quý phu nhân đỏ mắt bao nhiêu, thì bây giờ bỏ đá xuống giếng sảng khoái bấy nhiêu.
Trong giới thượng lưu, nâng cao giẫm thấp được coi như trạng thái bình thường.
Thậm chí, có không ít người lấy điện thoại di động ra quay lại cảnh này.
Đương nhiên, cũng bao gồm Tinh Thần.
Kiếp trước, Tống Tinh Nguyệt dùng video buổi tối hôm nay đi uy hiếp Tinh Thần, bắt cô ngủ với đạo diễn, nhà sản xuất, muốn coi cô thành bàn đạp để Tống Tinh Nguyệt đi vào ngành giải trí.
Cô phản kháng mãnh liệt, thấy Tống Tinh Nguyệt lần lượt vô tình ẩu đả, bệnh trầm cảm nghiêm trọng đến nỗi suýt nữa tự sát, chỉ là không chết được.
Cho nên...
Làm sao cô có thể không để Tống Tinh Nguyệt nhấm nháp tâm tình tuyệt vọng đến nỗi muốn tự sát của cô lúc ấy được.
Sắc mặt Tống Húc, Dương Như, Tống Tinh Nhật thay đổi, bọn họ đã đoán được cảnh tượng sau đó sẽ kích thích như thế nào, cho nên trước tiên không nhìn màn hình, để cảnh tượng được chiếu ròng rã hơn ba phút đồng hồ, mới quay đầu lại.
Nhưng lần này đầu, sắc mặt thay đổi hoàn toàn.
Không ngờ rằng, nhân vật nữ chính trong màn hình từ Tống Tinh Thần biến thành Tống Tinh Nguyệt.
Trong ba người, sụp đổ nhất chính là Dương Như.
Tống Tinh Nhật và Tống Húc không biết, trong mắt người ngoài, Nhị tiểu thư nhà họ Tống Tống Tinh Nguyệt được nhận nuôi, chỉ có Tinh Thần biết, Tống Tinh Nguyệt là con gái ruột của Dương Như.
Bà ta lăng nhăng với người đàn ông khác sau lưng Tống Húc, lấy cớ ra nước ngoài chỉnh mặt, vụng trộm sinh hạ Tống Tinh Nguyệt trong thời gian mấy tháng.
Dương Như cướp lấy mic, mặt như tro tàn nói: "Tắt đi, tắt màn hình ngay cho tôi."
Bảo vệ và nhân viên công tác xông vào phòng máy chiếu, cửa lại bị người ta khóa lại, không có chìa khoá thì không mở được.
Dương Như giận dữ hô: "Quản gia đâu, đi tìm quản gia lấy chìa khóa tới."
Mười mấy giây sau, một nữ hầu chạy vào: "Phu nhân, quản gia bị lão gia gọi về nhà tổ lấy quà sinh nhật, không có ở trong nhà."
"Phá cửa cho tôi, tắt máy chiếu đi, đi vào phòng cho khách bên trái tầng năm, lôi ba người đàn ông kia xuống..."
Dương Như vừa tức vừa gấp, nói được một nửa, thở hồng hộc ho khan.
Tống Tinh Nhật trấn an bà ta: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, sức khỏe quan trọng."
Tinh Thần nhìn Dương Như, có thể nói thẳng ra vị trí cụ thể của phòng tầng, người chủ đạo chuyện này, chỉ sợ là Dương Như.
Kiếp trước, cô bị nhốt trong phòng chịu nhục, hình như màn hình sảnh tiệc tối không hề tắt, không biết chiếu bao lâu.
Không ai giúp cô, không ai quan tâm cô, không ai đi lên tầng cứu cô.
Khiến cô chịu tra tấn một ngày một đêm sống sờ sờ.
Cô thảm hơn Tống Tinh Nguyệt gấp trăm lần.
"Mọi người nghe tôi nói này, nghe người trong giới nói nói, kim chủ của Tống Tinh Nhật có tận hơn mười người, vừa vào nghề đã được hãng phim nâng thành nhân vật nữ chính, nhà họ Tống cho dù có gia tài bạc triệu, cũng không có tài lực lớn như thế đi nâng đỡ một ảnh hậu, chuyện này tốn tiền lắm."
"Con gái thứ hai nhà họ Tống sợ là xong rồi, sau này Dương Như không ngóc đầu lên được trong giới nữa. Còn đắc ý trước mặt chúng ta, ngày nào cũng nói con gái bà ta ưu tú thế này thế kia, lúc này, tôi thấy bà ta chẳng còn mặt mũi nữa ấy chứ."
"Đúng đấy, chẳng qua là hai đứa con gái lẳng lơ, dám so sánh với con trai tôi, không biết xấu hổ."
Lúc Tống Húc đưa ngôi sao màu lam ra, các quý phu nhân đỏ mắt bao nhiêu, thì bây giờ bỏ đá xuống giếng sảng khoái bấy nhiêu.
Trong giới thượng lưu, nâng cao giẫm thấp được coi như trạng thái bình thường.
Thậm chí, có không ít người lấy điện thoại di động ra quay lại cảnh này.
Đương nhiên, cũng bao gồm Tinh Thần.
Kiếp trước, Tống Tinh Nguyệt dùng video buổi tối hôm nay đi uy hiếp Tinh Thần, bắt cô ngủ với đạo diễn, nhà sản xuất, muốn coi cô thành bàn đạp để Tống Tinh Nguyệt đi vào ngành giải trí.
Cô phản kháng mãnh liệt, thấy Tống Tinh Nguyệt lần lượt vô tình ẩu đả, bệnh trầm cảm nghiêm trọng đến nỗi suýt nữa tự sát, chỉ là không chết được.
Cho nên...
Làm sao cô có thể không để Tống Tinh Nguyệt nhấm nháp tâm tình tuyệt vọng đến nỗi muốn tự sát của cô lúc ấy được.
Sắc mặt Tống Húc, Dương Như, Tống Tinh Nhật thay đổi, bọn họ đã đoán được cảnh tượng sau đó sẽ kích thích như thế nào, cho nên trước tiên không nhìn màn hình, để cảnh tượng được chiếu ròng rã hơn ba phút đồng hồ, mới quay đầu lại.
Nhưng lần này đầu, sắc mặt thay đổi hoàn toàn.
Không ngờ rằng, nhân vật nữ chính trong màn hình từ Tống Tinh Thần biến thành Tống Tinh Nguyệt.
Trong ba người, sụp đổ nhất chính là Dương Như.
Tống Tinh Nhật và Tống Húc không biết, trong mắt người ngoài, Nhị tiểu thư nhà họ Tống Tống Tinh Nguyệt được nhận nuôi, chỉ có Tinh Thần biết, Tống Tinh Nguyệt là con gái ruột của Dương Như.
Bà ta lăng nhăng với người đàn ông khác sau lưng Tống Húc, lấy cớ ra nước ngoài chỉnh mặt, vụng trộm sinh hạ Tống Tinh Nguyệt trong thời gian mấy tháng.
Dương Như cướp lấy mic, mặt như tro tàn nói: "Tắt đi, tắt màn hình ngay cho tôi."
Bảo vệ và nhân viên công tác xông vào phòng máy chiếu, cửa lại bị người ta khóa lại, không có chìa khoá thì không mở được.
Dương Như giận dữ hô: "Quản gia đâu, đi tìm quản gia lấy chìa khóa tới."
Mười mấy giây sau, một nữ hầu chạy vào: "Phu nhân, quản gia bị lão gia gọi về nhà tổ lấy quà sinh nhật, không có ở trong nhà."
"Phá cửa cho tôi, tắt máy chiếu đi, đi vào phòng cho khách bên trái tầng năm, lôi ba người đàn ông kia xuống..."
Dương Như vừa tức vừa gấp, nói được một nửa, thở hồng hộc ho khan.
Tống Tinh Nhật trấn an bà ta: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, sức khỏe quan trọng."
Tinh Thần nhìn Dương Như, có thể nói thẳng ra vị trí cụ thể của phòng tầng, người chủ đạo chuyện này, chỉ sợ là Dương Như.
Kiếp trước, cô bị nhốt trong phòng chịu nhục, hình như màn hình sảnh tiệc tối không hề tắt, không biết chiếu bao lâu.
Không ai giúp cô, không ai quan tâm cô, không ai đi lên tầng cứu cô.
Khiến cô chịu tra tấn một ngày một đêm sống sờ sờ.
Cô thảm hơn Tống Tinh Nguyệt gấp trăm lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.