Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 136: Nam chính kun à, tớ chỉ là quần chúng ăn vặt thôi (10)
Vượng Tài Thị Chích Miêu
05/07/2021
"Rồi rồi, tôi biết rồi." Hà Chiêu Lan đỡ trán, anh ta đã nói cái gì đâu
trời. Hơn nữa Chu An An là trợ lý của thư ký Tôn, thư ký Tôn không ý
kiến thì thôi anh ta nhúng tay làm gì.
"Sao cô không học Học viện Âm Nhạc?" Trầm Chu Diêu nghiêm túc hỏi, như thể không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tiền Thiển và Hà Chiêu Lan.
"À..." Tiền Thiển nghĩ thầm, sao nam chính thích chõ vào chuyện người ta thế này! Tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn trả lời thật thà: "Vào Học viện Âm Nhạc thì học phí cao lắm, sẽ là gánh nặng với gia đình làm công ăn lương như nhà tôi."
"Học nhiều năm như vậy cũng tốn rất nhiều tiến mà, cứ bỏ thế à?" Trầm Chu Diêu chỉ chỉ cây đàn của Tiền Thiển.
Tiền Thiển nghĩ thầm, chẳng phải vì để tới công ty nam phụ đóng diễn viên quần chúng ăn vặt à, nếu không chuyện từ bỏ...
"Với trình độ của tôi dù thi vào Học viện Âm Nhạc thì sau khi tốt nghiệp cũng rất khó tìm việc, chỉ có thể tới một phòng hòa nhạc hoặc một dàn nhạc nhỏ. Nếu muốn ra nước ngoài học thêm để lấy bằng biểu diễn, vậy sẽ tốn rất nhiều năm, gia đình tôi không có khả năng chi trả. Vậy nên chẳng bằng thi vào đại học chính quy rồi ra tìm việc." Tiền Thiển trả lời rất thật thà. Cô không xuất thân từ gia đình hào môn như nam chính, cô cần xem xét tới vấn đề thực tế nữa.
Nghe Tiền Thiển nói, mấy người xung quanh đều đứng im lặng không lên tiếng. Cô cũng không đợi Trầm Chu Diêu nói tiếp gì đã cất đàn của mình đi. Đợi đến khi Tiền Thiển khóa hộp đàn lại, quay về cửa thì mới nghe thấy Trầm Chu Diêu nói chuyện.
"Chu An An." Hắn nói: "Tuổi tác cô còn nhỏ mà nghĩ nhiều quá. Ở độ tuổi thiếu nữ của cô không nên đàn ra một bản Elgar E Minor sầu thảm như vậy."
"Không phải đâu." Tiền Thiển quay đầu cười một tiếng với hắn: "Đó là biểu diễn mà."
Trầm Chu Diêu không nói gì. Sao hắn lại không nhận ra cảm xúc trong tiếng đàn là thật hay giả? Nhưng nếu cô gái tính cách kỳ lạ này không thừa nhận thì hắn cũng không nhất thiết chỉ thẳng ra. Dù sao hai người chỉ là những người xa lạ… những người xa lạ mà thôi…
—— —— ——
Tiệc sinh nhật của ba Chu tổ chức rất thành công, Chu Bình Bình mời rất nhiều đồng nghiệp cũ của ba Chu trước khi nghỉ hưu tới chúc mừng. Tiền Thiển biểu diễn một màn độc tấu Cello trước mặt ba Chu và nhóm bạn cũ của ba, khiến ánh mắt ba Chu lấp lánh kiêu ngạo và đắc ý không sao che được. Kế đó Tiền Thiển tặng quần áo, ba Chu vui vẻ lập tức mặc vào người.
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, về tới nhà, mẹ Tiền Thiển cố ý đi vào phòng cô, kéo tay cô hỏi: "An An, gần đây con đủ tiền tiêu không? Mẹ đưa một ít cho con nhé."
"Đương nhiên là đủ rồi mẹ, con có tiêu gì đâu." Tiền Thiển trợn trắng mắt.
"Còn giả bộ với mẹ à." Mẹ Tiền Thiển ấn đầu ngón tay lên trán cô: "Con nghĩ mẹ không nhận ra nhãn hiệu quần áo hôm nay con tặng cho ba sao? Áo khoác bình thường của nhãn hiệu đó đã khoảng bảy, tám ngàn rồi."
"Ai u, mẹ tinh quá đi! Bình thường con không ngờ tới đó, ai ngờ mẹ sành điệu và nắm rõ hàng hiệu như thế!" Tiền Thiển quả thật không ngờ mẹ mình lại biết nhãn hiệu kín tiếng đó, danh tiếng trong nước của nó không cao lắm đâu.
"Được rồi, mẹ con đã sống hơn con bao nhiêu năm chứ, con còn giả bộ cái gì nữa. Mẹ có trách gì con đâu, không phải chột dạ mà nịnh mẹ thế." Mẹ Tiền Thiển tỏ vẻ khinh thường với hành động của cô.
"Mẹ à mẹ yên tâm đi, con đủ tiền mà. Áo kia là hàng giảm giá đó." Tiền Thiển vỗ ngực cam đoan: "Hơn nữa mẹ đừng nói cho ba biết nha, con sợ ba sẽ bỏ cái áo đó."
"Biết rồi! Miệng lưỡi trơn lắm cơ." Mẹ Tiền Thiển rời đi.
Tiền Thiển nhìn bóng lưng mẹ mình, bỗng có chút không biết làm sao, con người hợp trào lưu? Say mê hàng hiệu? Không thể nào?! Bình thường trông rất giản dị mà...
Thời gian bình tĩnh trôi qua như nước chảy, Tiền Thiển vẫn giãy giụa trong biển đồ ăn vặt. Tới mùa biểu diễn, Trầm Chu Diêu trở về dàn nhạc A của đất nước, đã hai tháng không hề xuất hiện. Về phần Hà Chiêu Lan, dù cô ăn bao nhiêu bánh xốp trước mặt anh ta cũng không có tác dụng gì. Xót hết cả mề mà! Tiền Thiển đắng chát nghĩ.
Màn đêm buông xuống, Hà Chiêu Lan rời khỏi văn phòng, trông thấy Tiền Thiển vẫn ngồi yên tĩnh tăng ca. Thư ký Tôn xin nghỉ đám cưới, trợ lý Lương thì đi công tác, gần đây trong văn phòng chỉ có anh ta và Tiền Thiển mắt đối mắt với nhau.
Mấy ngày kế tiếp, Hà Chiêu Lan cũng khá hài lòng với trợ lý nhỏ này, ít nhất những chuyện anh ta giao thì trợ lý nhỏ đều cố gắng hoàn thành chứ không kiếm cớ linh tinh gì. Đôi khi nhiều việc quá cũng không thấy cô kêu ca gì mà đều yên lặng tăng ca. Có Chu An An ở đây, quả thực thư ký Tôn đỡ lo nhiều việc hơn hẳn.
"Chu An An, vẫn chưa về à? Đã khuya rồi, bận quá thì để sáng mai làm tiếp." Cuối cùng Hà Chiêu Lan không nhịn được nhắc nhở Tiền Thiển hai mắt đang dán chặt vào máy tính. Trong một giây đồng hồ anh ta hơi hoang mang. Theo lý mà nói, chính anh ta cũng là kẻ cuồng tăng ca, sao giờ lại nhắc cấp dưới của mình về nhà sớm?
"Hà tổng về rồi ạ?" Tiền Thiển ngẩng đầu khỏi máy tính, cười nhìn về phía Hà Chiêu Lan, tay kia theo phản xạ sờ hộp đồ ăn vặt: "Tôi sắp xong rồi ạ, biên bản cuộc họp hôm nay sẽ được ban hành vào sáng sớm mai, tôi chuẩn bị tốt cho đỡ mất thời gian."
Hà Chiêu Lan thấy động tác của Tiền Thiển không khỏi bật cười. Anh ta đưa mắt nhìn hộp đóng gói trong tay cô: "Cô lại ăn vặt rồi à, nhanh nhanh kiếm chỗ mà ăn tối đi chứ. Chưa thấy ai nghiện ăn vặt như cô, chắc phải bảo thư ký Tôn đổi bánh ngọt trong phòng giải lao thành loại này của cô mất."
"Sợ ngài không đồng ý thôi." Tiền Thiển cũng cười, cô lắc lắc hộp bánh trong tay: "Ăn ngay nói thật, loại bánh này giá đắt lắm đó."
"Đắt mà có thấy cô ăn ít đi đâu." Hà Chiêu Lan nhìn thoáng qua hộp bánh: "Cô chịu chi tiền ghê đấy."
"Đa số đều là mẹ tôi mua đấy, mẹ tôi mua cái này cho tôi ăn từ nhỏ." Tiền Thiển cố ý đẩy hộp bánh tới vị trí dễ thấy, để Hà Chiêu Lan có thể nhìn kỹ thêm chút.
"Là vậy à..." Hà Chiêu Lan nhìn hộp bánh của Tiền Thiển rồi thoáng đăm chiêu, hình như trong ký ức cũng có người thích loại bánh này, là ai nhỉ...
Tiền Thiển trông thấy vẻ mặt của Hà Chiêu Lan thì sáng mắt lên, đây là... đang nhớ lại đó à? Đậu má nhọc quá huhu, cô đã ăn bánh tới mấy tháng rồi đó, cuối cùng nam phụ cũng có dấu hiệu khơi gợi lại ký ức rồi! Nếu mà không nhớ nổi, cô thật sự hoài nghi nam chính và nam phụ mất trí nhớ tập thể!
"Được rồi, cô nhanh về đi." Để Tiền Thiển thất vọng là, Hà Chiêu Lan chỉ thất thần có vài giây, rồi anh ta gật đầu một cái với Tiền Thiển xong quay đầu rời khỏi văn phòng.
Vại là có nhớ hay không thế?! Tiền Thiển tròn mắt, cô nóng nảy ném hộp bánh vào góc bàn, tiếp tục công việc dang dở. Bảo nữ chính với diễn viên quần chúng khác nhau thế nào, thì giờ có thể nhìn rõ này. Bất kể ở thế giới nào, chỉ cần nữ chính ở lại tăng ca, chín mươi phần trăm có hộ hoa sứ giả đưa về. Mà cô chỉ có thể yên lặng làm việc, yên lặng ngồi xe buýt về nhà...
"Sao cô không học Học viện Âm Nhạc?" Trầm Chu Diêu nghiêm túc hỏi, như thể không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tiền Thiển và Hà Chiêu Lan.
"À..." Tiền Thiển nghĩ thầm, sao nam chính thích chõ vào chuyện người ta thế này! Tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn trả lời thật thà: "Vào Học viện Âm Nhạc thì học phí cao lắm, sẽ là gánh nặng với gia đình làm công ăn lương như nhà tôi."
"Học nhiều năm như vậy cũng tốn rất nhiều tiến mà, cứ bỏ thế à?" Trầm Chu Diêu chỉ chỉ cây đàn của Tiền Thiển.
Tiền Thiển nghĩ thầm, chẳng phải vì để tới công ty nam phụ đóng diễn viên quần chúng ăn vặt à, nếu không chuyện từ bỏ...
"Với trình độ của tôi dù thi vào Học viện Âm Nhạc thì sau khi tốt nghiệp cũng rất khó tìm việc, chỉ có thể tới một phòng hòa nhạc hoặc một dàn nhạc nhỏ. Nếu muốn ra nước ngoài học thêm để lấy bằng biểu diễn, vậy sẽ tốn rất nhiều năm, gia đình tôi không có khả năng chi trả. Vậy nên chẳng bằng thi vào đại học chính quy rồi ra tìm việc." Tiền Thiển trả lời rất thật thà. Cô không xuất thân từ gia đình hào môn như nam chính, cô cần xem xét tới vấn đề thực tế nữa.
Nghe Tiền Thiển nói, mấy người xung quanh đều đứng im lặng không lên tiếng. Cô cũng không đợi Trầm Chu Diêu nói tiếp gì đã cất đàn của mình đi. Đợi đến khi Tiền Thiển khóa hộp đàn lại, quay về cửa thì mới nghe thấy Trầm Chu Diêu nói chuyện.
"Chu An An." Hắn nói: "Tuổi tác cô còn nhỏ mà nghĩ nhiều quá. Ở độ tuổi thiếu nữ của cô không nên đàn ra một bản Elgar E Minor sầu thảm như vậy."
"Không phải đâu." Tiền Thiển quay đầu cười một tiếng với hắn: "Đó là biểu diễn mà."
Trầm Chu Diêu không nói gì. Sao hắn lại không nhận ra cảm xúc trong tiếng đàn là thật hay giả? Nhưng nếu cô gái tính cách kỳ lạ này không thừa nhận thì hắn cũng không nhất thiết chỉ thẳng ra. Dù sao hai người chỉ là những người xa lạ… những người xa lạ mà thôi…
—— —— ——
Tiệc sinh nhật của ba Chu tổ chức rất thành công, Chu Bình Bình mời rất nhiều đồng nghiệp cũ của ba Chu trước khi nghỉ hưu tới chúc mừng. Tiền Thiển biểu diễn một màn độc tấu Cello trước mặt ba Chu và nhóm bạn cũ của ba, khiến ánh mắt ba Chu lấp lánh kiêu ngạo và đắc ý không sao che được. Kế đó Tiền Thiển tặng quần áo, ba Chu vui vẻ lập tức mặc vào người.
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, về tới nhà, mẹ Tiền Thiển cố ý đi vào phòng cô, kéo tay cô hỏi: "An An, gần đây con đủ tiền tiêu không? Mẹ đưa một ít cho con nhé."
"Đương nhiên là đủ rồi mẹ, con có tiêu gì đâu." Tiền Thiển trợn trắng mắt.
"Còn giả bộ với mẹ à." Mẹ Tiền Thiển ấn đầu ngón tay lên trán cô: "Con nghĩ mẹ không nhận ra nhãn hiệu quần áo hôm nay con tặng cho ba sao? Áo khoác bình thường của nhãn hiệu đó đã khoảng bảy, tám ngàn rồi."
"Ai u, mẹ tinh quá đi! Bình thường con không ngờ tới đó, ai ngờ mẹ sành điệu và nắm rõ hàng hiệu như thế!" Tiền Thiển quả thật không ngờ mẹ mình lại biết nhãn hiệu kín tiếng đó, danh tiếng trong nước của nó không cao lắm đâu.
"Được rồi, mẹ con đã sống hơn con bao nhiêu năm chứ, con còn giả bộ cái gì nữa. Mẹ có trách gì con đâu, không phải chột dạ mà nịnh mẹ thế." Mẹ Tiền Thiển tỏ vẻ khinh thường với hành động của cô.
"Mẹ à mẹ yên tâm đi, con đủ tiền mà. Áo kia là hàng giảm giá đó." Tiền Thiển vỗ ngực cam đoan: "Hơn nữa mẹ đừng nói cho ba biết nha, con sợ ba sẽ bỏ cái áo đó."
"Biết rồi! Miệng lưỡi trơn lắm cơ." Mẹ Tiền Thiển rời đi.
Tiền Thiển nhìn bóng lưng mẹ mình, bỗng có chút không biết làm sao, con người hợp trào lưu? Say mê hàng hiệu? Không thể nào?! Bình thường trông rất giản dị mà...
Thời gian bình tĩnh trôi qua như nước chảy, Tiền Thiển vẫn giãy giụa trong biển đồ ăn vặt. Tới mùa biểu diễn, Trầm Chu Diêu trở về dàn nhạc A của đất nước, đã hai tháng không hề xuất hiện. Về phần Hà Chiêu Lan, dù cô ăn bao nhiêu bánh xốp trước mặt anh ta cũng không có tác dụng gì. Xót hết cả mề mà! Tiền Thiển đắng chát nghĩ.
Màn đêm buông xuống, Hà Chiêu Lan rời khỏi văn phòng, trông thấy Tiền Thiển vẫn ngồi yên tĩnh tăng ca. Thư ký Tôn xin nghỉ đám cưới, trợ lý Lương thì đi công tác, gần đây trong văn phòng chỉ có anh ta và Tiền Thiển mắt đối mắt với nhau.
Mấy ngày kế tiếp, Hà Chiêu Lan cũng khá hài lòng với trợ lý nhỏ này, ít nhất những chuyện anh ta giao thì trợ lý nhỏ đều cố gắng hoàn thành chứ không kiếm cớ linh tinh gì. Đôi khi nhiều việc quá cũng không thấy cô kêu ca gì mà đều yên lặng tăng ca. Có Chu An An ở đây, quả thực thư ký Tôn đỡ lo nhiều việc hơn hẳn.
"Chu An An, vẫn chưa về à? Đã khuya rồi, bận quá thì để sáng mai làm tiếp." Cuối cùng Hà Chiêu Lan không nhịn được nhắc nhở Tiền Thiển hai mắt đang dán chặt vào máy tính. Trong một giây đồng hồ anh ta hơi hoang mang. Theo lý mà nói, chính anh ta cũng là kẻ cuồng tăng ca, sao giờ lại nhắc cấp dưới của mình về nhà sớm?
"Hà tổng về rồi ạ?" Tiền Thiển ngẩng đầu khỏi máy tính, cười nhìn về phía Hà Chiêu Lan, tay kia theo phản xạ sờ hộp đồ ăn vặt: "Tôi sắp xong rồi ạ, biên bản cuộc họp hôm nay sẽ được ban hành vào sáng sớm mai, tôi chuẩn bị tốt cho đỡ mất thời gian."
Hà Chiêu Lan thấy động tác của Tiền Thiển không khỏi bật cười. Anh ta đưa mắt nhìn hộp đóng gói trong tay cô: "Cô lại ăn vặt rồi à, nhanh nhanh kiếm chỗ mà ăn tối đi chứ. Chưa thấy ai nghiện ăn vặt như cô, chắc phải bảo thư ký Tôn đổi bánh ngọt trong phòng giải lao thành loại này của cô mất."
"Sợ ngài không đồng ý thôi." Tiền Thiển cũng cười, cô lắc lắc hộp bánh trong tay: "Ăn ngay nói thật, loại bánh này giá đắt lắm đó."
"Đắt mà có thấy cô ăn ít đi đâu." Hà Chiêu Lan nhìn thoáng qua hộp bánh: "Cô chịu chi tiền ghê đấy."
"Đa số đều là mẹ tôi mua đấy, mẹ tôi mua cái này cho tôi ăn từ nhỏ." Tiền Thiển cố ý đẩy hộp bánh tới vị trí dễ thấy, để Hà Chiêu Lan có thể nhìn kỹ thêm chút.
"Là vậy à..." Hà Chiêu Lan nhìn hộp bánh của Tiền Thiển rồi thoáng đăm chiêu, hình như trong ký ức cũng có người thích loại bánh này, là ai nhỉ...
Tiền Thiển trông thấy vẻ mặt của Hà Chiêu Lan thì sáng mắt lên, đây là... đang nhớ lại đó à? Đậu má nhọc quá huhu, cô đã ăn bánh tới mấy tháng rồi đó, cuối cùng nam phụ cũng có dấu hiệu khơi gợi lại ký ức rồi! Nếu mà không nhớ nổi, cô thật sự hoài nghi nam chính và nam phụ mất trí nhớ tập thể!
"Được rồi, cô nhanh về đi." Để Tiền Thiển thất vọng là, Hà Chiêu Lan chỉ thất thần có vài giây, rồi anh ta gật đầu một cái với Tiền Thiển xong quay đầu rời khỏi văn phòng.
Vại là có nhớ hay không thế?! Tiền Thiển tròn mắt, cô nóng nảy ném hộp bánh vào góc bàn, tiếp tục công việc dang dở. Bảo nữ chính với diễn viên quần chúng khác nhau thế nào, thì giờ có thể nhìn rõ này. Bất kể ở thế giới nào, chỉ cần nữ chính ở lại tăng ca, chín mươi phần trăm có hộ hoa sứ giả đưa về. Mà cô chỉ có thể yên lặng làm việc, yên lặng ngồi xe buýt về nhà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.