Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 100: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (18)

Vượng Tài Thị Chích Miêu

05/03/2021

Phường thị dưới sơn môn Diệu Linh Tông, Lục Phù Diêu một thân áo xanh đeo mạng che mặt, tóc buộc thành một nhúm sau gáy, muốn ăn mặc qua quýt bao nhiêu có bấy nhiêu.

Bên cạnh hắn là Tiền Thiển váy áo lam nhạt, trên đầu là búi tóc gọn gàng, đeo trâm cài đầu là Linh khí thượng phẩm phòng ngự. Tóc của cô là một tay Lục Phù Diêu làm giúp, thành phần tới từ xã hội hiện đại như cô chỉ biết búi kiểu tóc đơn giản của nam học được ở thế giới chạy đường thôi.

Lại nói, Lục Phù Diêu hiện tại mới gọi là năng lực nghịch thiên! Một tên đực rựa, sau khi thôn phệ thần hồn gốc của Lục Phù Diêu, thậm chí ngay cả việc chải đầu buộc tóc cũng rành luôn!!! Quá là thục nữ mà!

"Sư thúc tổ, giờ chúng ta tới hậu sơn ạ?" Tiền Thiển quay đầu hỏi Lục Phù Diêu bên cạnh.

"Đi bán máu và da thú chúng ta thu thập được ở Đạm Vân Sơn trước đã. Nhớ để lại một ít" Lục Phù Diêu xoa tai cô: "Ta còn phải mua vài vật liệu luyện chế trận bàn cho ngươi mang theo trong người."

Yêu thú họ thu thập ở Đạm Vân Sơn phần lớn là con mồi của Tiền Thiển, phẩm giai không cao, bán không được bao nhiêu, nhưng thắng ở số lượng! Chỉ riêng túi độc của Lục Nhãn Chu, Tiền Thiển đã có khoảng năm trăm cái. Bán sạch vật liệu Yêu thú cấp thấp đi, hai người cũng kiếm lời kha khá.

Tiền Thiển rất vui, đây là lần đầu cô kiếm tiền dựa vào việc giết Yêu thú.

"Vui thế ư?" Lục Phù Diêu thấy Tiền Thiển vui, cũng cong mắt cười.

"Đương nhiên rồi! Đây là lần đầu ta bán Yêu thú mình giết được! Chờ ta tích lũy nhiều tiền một chút sẽ mua lễ vật cho sư thúc tổ." Tiền Thiển chỉ nghĩ tới đám Linh thạch sáng lấp lánh thôi đã phát cuồng rồi, cuối cũng cũng thoát nghèo!!!

"Được, vậy ta chờ!" Lục Phù Diêu nhìn cô, chân thành nói.

Hai người ra hàng tạp hóa, nhàn nhã tới Tụ Bảo Các, Lục Phù Diêu muốn mua vật liệu luyện trận bàn, gần đây Tiền Thiển cũng bắt đầu học vẽ bùa, nhưng vì thiên phú chán ngán của cô nên tốn kém rất nhiều vật liệu, giờ cần đi mua thêm.

Lúc bước vào, Tiền Thiển bỗng thấy cách đó không xa, một tu sĩ áo trắng ôm nữ tu xinh đẹp hơi quen mắt. Cô dụi mắt nhìn kỹ lại, cmn! Bảo sao trên phố còn ôm cứng lấy con gái nhà người ta, thì ra là gã ngựa giống!

"Sư thúc tổ, sư thúc tổ!" Tiền Thiển vội giật nhẹ tay áo Lục Phù Diêu: "Ta nhìn thấy vị trên Kiếm Phong kia."



Phạm vi bao trùm thần thức của tu sĩ cấp cao rất rộng, Lục Phù Diêu đã sớm nhận ra gã đó. Hắn nghiêng đầu hờ hững nhìn tay ngựa giống: "Tạm thời đừng để ý tới gã."

"Hình như hắn tìm đạo lữ song tu giúp ngài." Tiền Thiển vẫn rướn cổ nhìn về phía nam chính.

"Nói bậy cái gì đấy!" Lục Phù Diêu ấn nhẹ đầu Tiền Thiển: "Ta đã vứt bỏ thân thể đó rồi, nó sớm đã bị vấy bẩn."

"Vậy ngài lỗ rồi nha, nữ tu kia rất đẹp! Hình như là cháu gái Linh Tiêu lão tổ thì phải, ta không chắc lắm." Tiền Thiển nghĩ nghĩ, theo kịch bản bình thường, giờ chắc nam chính chưa đổi bản đồ, chủ yếu đang hoạt động quanh Diệu Linh Tông. Thời kỳ này ở cạnh nam chính không phải là đệ nhất mỹ nữ Diệu Linh Tông Chu Linh Nguyệt thì là vị hôn thê Sở Dao của Chương Hàm Ly.

Lục Phù Diêu gật đầu: "Đúng là Chu Linh Nguyệt."

Lục Phù Diêu vừa dứt lời, nơi xa có một nữ tu áo trắng ngự kiếm đến, vừa hạ đất đã chạy thẳng tới chỗ nam chính, yêu kiều kéo tay nam chính làm nũng.

Quả nhiên nam chính không thẹn với danh ngựa giống, vội buông Chu Linh Nguyệt vốn đang nắm tay ra, sau đó ôm nữ tu áo trắng kia, trái ôm phải ấp còn khiến hai cô gái chung sống hài hòa, cao nhân!!

Tiền Thiển đứng cạnh nhìn, mở rộng tầm mắt: "Sư thúc tổ! Ta nói sai rồi, hiện giờ hắn giúp ngài tìm hai đạo lữ song tu, đều vô cùng đẹp!"

Lục Phù Diêu nhìn về phía nam chính, bình luận đầy thô bạo trực tiếp: "Ngu xuẩn!" Rồi không quan tâm tiếp tục kéo Tiền Thiển tới cửa hàng.

Trên đường đi Tiền Thiển còn ngoái đầu lại: "Vị Kiếm Phong kia có diễm phúc không nhỏ nha! Hai nữ nhân đều rất xinh đẹp."

"Nhưng không đẹp bằng ngài." Tiền Thiển quay đầu nhìn mặt Lục Phù Diêu, lại bổ sung một câu.

"Túi da mà thôi. Đẹp xấu không quan trọng." Vẻ mặt Lục Phù Diêu đầy khinh thường: "Dáng dấp hai nữ nhân kia chẳng ra làm sao cả."

Tiền Thiển câm lặng... Vị này từ nam nhân tướng mạo phổ thông biến thành cực phẩm đại mỹ nữ, ánh mắt cũng cao theo, hậu cung nam chính đều là mỹ nữ mà bố ấy bình luận luôn một câu dáng người chẳng ra sao. Như thế nào mới gọi là đẹp? Lục Phù Diêu ư? Quả thực Lục Phù Diêu đẹp hơn các nàng ấy thật...



Không nghĩ chỉ tới phường thị mua ít đồ đã đụng phải nam chính và hai vị trong hậu cung gã, Tiền Thiển cảm thấy rất có ý tứ. Chẳng lẽ đây là duyên phận của đệ nhất nữ chính Lục Phù Diêu và nam chính? Cộng thêm hai nữ chính khác, một cái phường thị nho nhỏ lại tập trung bốn nhân vật chính, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ? Tiền Thiển hơi tò mò.

"7788, trong kịch bản có chuyện gì quan trọng diễn ra ở phường thị này không? Tôi không đọc kỹ, không nhớ rõ." Tiền Thiển quyết định vẫn nên hỏi đồng bọn nhỏ một chút.

"Trứng linh thú." 7788 trả lời rất nhanh.

"Chúng ta đã mua rồi." Tiền Thiển yên tâm, nếu là chuyện này thì cô không lo lắng. Dựa theo kịch bản, nam chính mang theo hai vị nữ chính đi ra từ hội đấu giá, vừa lúc tới cửa hàng Linh thú kia, sẽ...

Đậu xanh rau má!!! Cô biết là cái gì rồi!! Đấu giá!!! Tàng bảo đồ đó!! Nhanh nhanh đi cướp thôi!!

Tiền Thiển xoay người, trực tiếp đối mặt với Lục Phù Diêu: "Sư thúc tổ, hôm nay có hội đấu giá không? Ta muốn tới xem!"

Lục Phù Diêu hỏi chấm đầy đầu, sao tiểu nha đầu nha mình lăn qua lăn lại như thế, lát thế này lát thế kia, hắn khó hiểu nhíu mày: "Sao lại muốn tới hội đấu giá vậy?"

"Chưa thấy bao giờ." Tiền Thiển nói đầy đương nhiên: "Hôm nay ta còn kiếm được tiền nữa, đi xem có thể mua được đồ gì tặng sư thúc tổ không."

Được rồi! Các loại tài liệu trận bàn lát rồi tính. Lục Phù Diêu lại không tiết tháo thỏa hiệp. Thích làm gì thì làm, hắn chiều, ai quản được. Lục Phù Diêu cất bước dẫn Tiền Thiển tới Tụ Bảo Các, hội đấu giá ở phường thị cạnh Diệu Linh Tông đều do Tụ Bảo Các chủ trì, đi hỏi chút xem sao...

Quả nhiên ngoài dự liệu của Tiền Thiển, hôm nay Tụ Bảo Các có hội đấu giá! May mà cô nhớ lại, nếu không cứ thể bỏ lỡ luôn! Tiền Thiển âm thầm quyết định, về sau bất kể ở đâu, chỉ cần gặp phải nam chính thì nhất định phải cố nhớ kịch bản, tránh bỏ mất cơ hội cướp bàn tay vàng.

Lục Phù Diêu dẫn Tiền Thiển ra nhập hội đấu giá Tụ Bảo Các. Lần đấu giá này cũng không có gì đáng giá, nên Tiền Thiển không thể thấy được trang bị dịch dung có thể ngăn cách thần thức trong truyền thuyết. Tất cả mọi người đều tùy ý an vị vào bàn, thoải mái mặc người dò xét.

Nhưng Lục Phù Diêu luôn cẩn thận nên bước vào bao sương. Tiền Thiển nhanh mắt nhận ra, bao sương của nam chính kèm hai hậu cung vừa lúc đối diện bao sương của cô và Lục Phù Diêu, vén rèm ngăn thần thức lên là có thể thấy.

Rèm của hai người Tiền Thiển buông xuống nên người bên ngoài không nhìn thấy họ. Nhưng rèm của nam chính lại cuốn lên, gã cứ thế liếc mắt đưa tình với hai hậu cung trước mặt bao người, ôm một cái rồi sờ sờ. Tiền Thiển thấy mà đen cả mặt, trông cậy vào tiết tháo của ngựa giống quả thực là yêu cầu quá cao...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook