Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 69: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (28)

Vượng Tài Thị Chích Miêu

20/08/2020

"Phiền quá!" Tiền Thiển bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Cô bất mãn chôn mặt vào gối, đưa tay sờ nơi phát ra tiếng chuông. Ai mà xấu tính thế hả, mới sáng đã đánh thức mộng đẹp của người ta...

Tay Tiền Thiển còn đang sờ tới sờ lui, một cánh tay thon dài khác đã vượt qua tay cô ấn tắt chiếc điện thoại đang reo lên ầm ĩ.

Căn phòng khôi phục yên tĩnh, Tiền Thiển tỏ vẻ hài lòng. Cô dụi gối ôm định ngủ tiếp. Vai lộ ra bên ngoài hơi lạnh, quả nhiên thời tiết này phải mặc áo ngủ dày một chút. Tiền Thiển mơ mơ màng màng xích lại gần nơi ấm hơn...

Áo ngủ... Hình như cô không mặc đồ ngủ... Tiền Thiển mơ hồ nghĩ. Cô giãy dụa định chui khỏi chăn, cánh tay bất thình lình đụng phải một tay khác. Cánh tay lạ kia động đậy, đặt trên ngực cô, tiện thể xoa nhẹ hai cái, lại khẽ nắn bóp khiến cô càng áp sát tới nguồn nhiệt.

Hình như cô mơ một giấc mơ, trong mơ có người ôm cô...

Cmn! Có người ôm cô! ! ! Tiền Thiển mở trừng mắt. Cô lắc đầu, dần tỉnh táo hơn, chỗ này là... Khách sạn! ! !

!!! Thì ra không phải mơ! Cô thật sự đã bổ nhào lên Đường Ngự!!!

Tiền Thiển lập tức tỉnh táo luôn! Cô cứng người nằm trên giường, chắc là sai rồi nhỉ... Có lẽ... Có lẽ cô bổ nhào lên người qua đường A không may nào đấy, sau đó ngộ nhận thành Đường Ngự... Bản thân Tiền Thiển cũng tự biết khả năng này quá thấp, nhưng cô vẫn liều mạng an ủi mình, đằng sau không phải Đường Ngự, không phải Đường Ngự, không phải Đường Ngự...

"Con chó Tiền Xuyến Tử này, đến tình trạng này rồi cô còn không thừa nhận thì làm được cái lông gì hả!" 7788 vừa thấy cô tỉnh, lập tức chạy ra mắng.

"Đằng sau tôi là Đường Ngự thật hả?" Tiền Thiển lo lắng hỏi.

"Còn phải nói à! Không biết sao ông đây không may thế này, lại gặp phải đồng bạn hợp tác như cô! Làm một diễn viên quần chúng cũng xảy ra nhiều chuyện rắc rối thế!" 7788 nhanh chóng phát điên.

"Vậy... Giờ xử lý thế nào..." Tiền Thiển nuốt nước miếng, ăn nói khép nép hỏi 7788.

"Sao ông đây biết chứ! Giờ cô thích làm thế nào thì làm! Ông bị cô làm cho tức chết rồi, phải về bảo trì đây! Đừng nói chuyện với tôi nữa! Mười năm tới ông đây không thèm liên lạc với cô!" 7788 mắng xong thì bỏ mặc Tiền Thiển, dù cô dỗ dành ăn nói khép nép thế nào cũng vô dụng.

Tên khốn 7788 không có nghĩa khí này! Vừa xảy ra chuyện một cái là lặn luôn! Tiền Thiển tức giận nghĩ. Nhưng mà... 7788 mặc kệ cô, giờ phải xử lý thế nào... Cô chỉ tức giận một giây lại chán nản...



Không thì... Chạy đi!! Không biết bây giờ chạy còn kịp không. Tiền Thiển buồn bực nghĩ.

Đã quyết định muốn chạy, Tiền Thiển cảm thấy phải nhanh chóng hành động. Đầu tiên cô khẽ động vài cái rồi chờ một lát, phát hiện người phía sau không phản ứng. Có lẽ vẫn đang ngủ chăng?

Tiền Thiển từ từ chuyển cánh tay đặt trên ngực mình ra, dịch từng chút một đến mép giường. Trong toàn bộ quá trình chạy trốn, cô không dám quay đầu, sợ động tác quá lớn sẽ đánh thức người phía sau. Đương nhiên là cô càng không dám tin vị phía sau là Đường Ngự, giống như việc không tận mắt thấy thì không phải là sự thật, cô cứ thế định giả ngu cắm đầu chạy.

Thật vất lắm mới rời đến mép giường, Tiền Thiển đã toát một thân mồ hôi. Cô vừa định ngồi dậy, phía sau bỗng có cánh tay vươn tới ôm eo cô kéo ngược lại.

"Định chạy à?" Giọng nói lười biếng của Đường Ngự vang lên sau đầu Tiền Thiển, hô hấp ấm áp phả vào tai cô: "Chẳng lẽ em định trở mặt không nhận nợ?"

Cả người Tiền Thiển đều cứng đờ, cô nghĩ một lát, cuối cùng xoay người.

Phía sau cô là Đường Ngự một tay chống lên gối, tay kia vuốt ve khắp lưng Tiền Thiển, liên tục xoa nắn thịt mềm bên hông cô. Vẻ mặt hắn vô cùng lười biếng nhàn tản, sau đầu có vài sợi tóc tán loạn, bình thường tóc phía trên được chải vuốt chỉnh tề giờ cũng tán loạn che khuất nửa bên trán hắn khiến hắn trẻ hơn vài tuổi, nhìn như thanh niên mới trưởng thành.

Chăn mền đã trượt tới lưng Đường Ngự, lộ ra thân trên cường tráng, đường cong cơ bắp đầy đủ đẹp mắt như một pho tượng đồng, khiến người ta muốn cắn một cái. Thật là đẹp trai mỹ miều mà! Tiền Thiển cảm thán trong lòng, nhào lên một mỹ nam cực phẩm thế này cũng đáng.

Đường Ngự chờ một lát, thấy Tiền Thiển yên lặng không nói, chỉ nhìn chằm chằm hắn đến ngẩn người. Đường Ngự nghiêng người đè Tiền Thiển xuống, hai người không một mảnh vải dính sát nhau dưới lớp chăn.

Hắn đưa tay xoa mặt cô: "Tình Tình? Anh đang hỏi em đi đâu vậy?"

"A? Ớ!" Tiền Thiển giật nảy mình, nhanh chóng hất tay Đường Ngự: "Chuyện đó, anh để em xuống trước đã."

"Em nói trước đi, vừa nãy là định chạy hả? Đã ăn xong không nhận nợ? Hả?" Giọng nói Đường Ngự mang theo vài phần uy hiếp.

"Ây... Cái kia... Hôm qua em không tỉnh táo lắm. Anh biết mà, hôm qua em bị hạ thuốc... cho nên... đúng thế." Tiền Thiển vừa cười gượng vừa lắp bắp giải thích

"Rồi... sao?" Âm giọng Đường Ngự kéo dài, hắn hơi nheo mắt, giống y một con diều hâu đang nhìn con mồi: "Chẳng phải bây giờ em tỉnh rồi à!"

Nói xong hắn nhanh chóng cúi đầu cắn một cái xuống môi cô, một tay nhanh chóng đưa tới trước ngực mềm mại của Tiền Thiển, một tay khác thuận theo bắp chân mập tròn của cô sờ lên...



"Chờ... Đừng..." Tiền Thiển khó khăn mở miệng.

"Hả?" Đường Ngự cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục việc đang dở.

"Em vẫn chưa đánh răng..." Tiền Thiển yếu ớt kháng nghị.

"Anh không ngại." Môi hắn đã chuyển qua xương quai xanh Tiền Thiển, hôn lên từng đóa hoa xinh đẹp.

"Nhưng mà..." Tiền Thiển vẫn vẫn định giãy dụa, tiếc là giá trị vũ lực chênh lệch quá lớn, không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng với Đường Ngự.

"Không có nhưng mà!" Đường Ngự quả quyết tiến vào người cô, bắt đầu một vòng chinh phạt mới...

Chờ Tiền Thiển lần nữa tỉnh táo lại đã gần tới giờ trưa, Đường Ngự đang tựa đầu giường gọi điện. Hắn ôm Tiền Thiểntrước ngực, câu được câu không dùng tay cắt tỉa tóc cô.

"Tỉnh rồi à?" Đường Ngự thấy Tiền Thiển ngẩng đầu, lập tức cúp điện thoại, nhẹ nhàng xoa lưng cô: "Dậy tắm trước đi, mỹ phẩm dưỡng da anh gọi người đưa tới đặt trong nhà tắm cho em rồi đấy."

Tiền Thiển mơ mơ màng màng gật đầu, vừa định bò xuống giường, đột nhiên nhớ đến bản thân không mặc đồ. Cô do dự nhìn xung quanh.

"Sao thế?" Đường Ngự cúi đầu nhìn cô hỏi.

"Không có quần áo..." Tiền Thiển chăn lên nhanh che người mình lại.

Đường Ngự phì cười một tiếng: "Chỗ nào trên người em mà anh chưa xem hả, giờ mới ngại thì có muộn không?"

"Cút!" Tiền Thiển tức giận đạp hắn một cước, kéo toàn bộ chăn che lên người, tròn như chim cánh cụt vụng về xuống giường, lết vào nhà tắm.

Trên giường chỉ còn mình Đường Ngự không vật gì che đậy cười to.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook