Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian
Chương 48: Báo Ứng Của Trương Nhụy Anh
Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng
22/02/2024
Sáng hôm sau, trên trang web trường có tin tức, một nữ sinh của trường ăn chơi trác táng miệt mài vô độ, một đêm đại chiến với gần chục người đàn ông đến tận hừng đông, thậm chí còn có hàng trăm bức ảnh chụp, cảnh tượng vô cùng mãnh liệt. Mà nữ sinh trong ảnh lại vô cùng quen thuộc, đó chính là nữ thần học bá thanh xuân vườn trường- Trương Nhụy Anh.
“Tôi thực sự không ngờ Trương Nhụy Anh lại là người như vậy, đúng là khiến cho người ta phải thất vọng.” Có mấy nữ sinh có quan hệ tương đối tốt với Trương Nhụy Anh sau khi đọc được bài đăng trên web thì đều đồng loạt cắt đứt quan hệ với Trương Nhụy Anh, cảm thấy chán ghét cô ta đến cực điểm.
“Anh nhờ người đăng bài lên sao?” Diệp Yên Yên cũng nhìn thấy bài đăng này. Cô quay đầu nhìn về phía chàng trai đang trầm mặc không nói gì bên cạnh mình, không nhịn được hỏi.
“Đây là sự trả thù dành cho cô ta, hơn nữa những điều này cũng không oan uổng gì cả, là do cô ta tự chuốc lấy.” Chỉ khi nào đối diện với Diệp Yên Yên thì Tiêu Dật Việt mới có thể thể hiện ra cảm xúc thật lòng của mình. Mỗi khi Diệp Yên Yên hỏi, anh đều không có ý định giấu diếm, dễ dàng nói với cô tất cả sự thật.
Nhưng Tiêu Dật Việt cũng sợ làm như thế sẽ khiến Diệp Yên Yên nảy sinh cảm giác sợ hãi đối với mình, vội vã giải thích.
“Cám ơn anh.” Diệp Yên Yên nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của chàng trai thì không nhịn được cười. Cô chủ động nắm lấy bàn tay to lớn của anh, thừa dịp không có ai để ý, Diệp Yên Yên nhanh chóng hôn lên má anh một cái.
May là có chàng trai này bảo vệ cô, nếu không thì nhân vật chính trong tin tức ngày hôm nay, người bị mọi người chửi bới và ghét bỏ sẽ chính là cô rồi.
Đến khi hai người trở lại phòng học thì cô Trương đã đứng đợi họ từ lâu: “Hai em theo tôi đến phòng làm việc của hiệu trưởng một chuyến.”
“Hai cậu cẩn thận một chút.” Lý Nam Nam có chút không yên lòng, dù sao thì Trương Nhụy Anh cũng là cháu gái của cô Trương, bây giờ cô Trương lại gọi hai người đến phòng làm việc, sợ là có chuyện gì không hay xảy ra.
“Rõ ràng hôm qua Nhụy Anh đi cùng các em, sao đến cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy? Có phải hai em làm ra chuyện này không?!” Cô Trương đưa Diệp Yên Yên và Tiêu Dật Việt rời khỏi phòng học, nhưng mới đi được vài bước thì bà ta đã không nhịn được mà rống lên giận dữ.
Trong lòng bà ta biết chắc chắn Trương Nhụy Anh sẽ không làm ra chuyện đồi trụy như thế, chắc chắn có người đã giăng bẫy hãm hại cháu gái bà ta. Ngoài lý do này ra thì bà ta không nghĩ ra được lý do nào khác.
“Cô Trương, cô đang nói cái gì thế?” Diệp Yên Yên đối mặt với lửa giận của cô Trương cũng không hề sợ hãi. Cô cười nhạt ngẩng đầu lên, thản nhiên chống lại ánh mắt đỏ ngầu của cô Trương.
“Hôm qua Trương Nhụy Anh và em chỉ nói chuyện với nhau vài câu rồi rời đi, em cũng không biết sau đó lại xảy ra chuyện như thế. Cô Trương, có phải cô có hiểu lầm gì không?” Diệp Yên Yên không phải kẻ ngốc, tất nhiên sẽ không nói chuyện Trương Nhụy Anh ban đầu muốn hại cô nhưng cuối cùng lại thành hại chính mình. Nếu như nói ra thì chắc chắn cô Trương sẽ bắt bẻ, nói cô giá họa cho Trương Nhụy Anh, Trương Nhụy Anh phải làm con sơn dương thế mạng cho cô.
Diệp Yên Yên không để ý đến cô Trương, cùng với Tiêu Dật Việt đi thẳng đến phòng làm việc của hiệu trưởng. Hiệu trưởng cũng chỉ hỏi thăm đơn giản vài câu về chuyện ngày hôm qua, sau đó quay sang nhìn cô Trương.
“Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được cô cháu gái ngoan của cô trước, đè chuyện này xuống, không được làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường học.” Hiệu trưởng hung hăng nhìn về phía cô Trương, nói câu cuối cùng như ra tối hậu thư với bà ta.
Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, hiệu trưởng lại một lần nữa lo lắng về năng lực của cô Trương, cảm thấy không chắc bà ta có còn thích hợp làm giáo viên của trường nữa hay không.
“Tôi thực sự không ngờ Trương Nhụy Anh lại là người như vậy, đúng là khiến cho người ta phải thất vọng.” Có mấy nữ sinh có quan hệ tương đối tốt với Trương Nhụy Anh sau khi đọc được bài đăng trên web thì đều đồng loạt cắt đứt quan hệ với Trương Nhụy Anh, cảm thấy chán ghét cô ta đến cực điểm.
“Anh nhờ người đăng bài lên sao?” Diệp Yên Yên cũng nhìn thấy bài đăng này. Cô quay đầu nhìn về phía chàng trai đang trầm mặc không nói gì bên cạnh mình, không nhịn được hỏi.
“Đây là sự trả thù dành cho cô ta, hơn nữa những điều này cũng không oan uổng gì cả, là do cô ta tự chuốc lấy.” Chỉ khi nào đối diện với Diệp Yên Yên thì Tiêu Dật Việt mới có thể thể hiện ra cảm xúc thật lòng của mình. Mỗi khi Diệp Yên Yên hỏi, anh đều không có ý định giấu diếm, dễ dàng nói với cô tất cả sự thật.
Nhưng Tiêu Dật Việt cũng sợ làm như thế sẽ khiến Diệp Yên Yên nảy sinh cảm giác sợ hãi đối với mình, vội vã giải thích.
“Cám ơn anh.” Diệp Yên Yên nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của chàng trai thì không nhịn được cười. Cô chủ động nắm lấy bàn tay to lớn của anh, thừa dịp không có ai để ý, Diệp Yên Yên nhanh chóng hôn lên má anh một cái.
May là có chàng trai này bảo vệ cô, nếu không thì nhân vật chính trong tin tức ngày hôm nay, người bị mọi người chửi bới và ghét bỏ sẽ chính là cô rồi.
Đến khi hai người trở lại phòng học thì cô Trương đã đứng đợi họ từ lâu: “Hai em theo tôi đến phòng làm việc của hiệu trưởng một chuyến.”
“Hai cậu cẩn thận một chút.” Lý Nam Nam có chút không yên lòng, dù sao thì Trương Nhụy Anh cũng là cháu gái của cô Trương, bây giờ cô Trương lại gọi hai người đến phòng làm việc, sợ là có chuyện gì không hay xảy ra.
“Rõ ràng hôm qua Nhụy Anh đi cùng các em, sao đến cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy? Có phải hai em làm ra chuyện này không?!” Cô Trương đưa Diệp Yên Yên và Tiêu Dật Việt rời khỏi phòng học, nhưng mới đi được vài bước thì bà ta đã không nhịn được mà rống lên giận dữ.
Trong lòng bà ta biết chắc chắn Trương Nhụy Anh sẽ không làm ra chuyện đồi trụy như thế, chắc chắn có người đã giăng bẫy hãm hại cháu gái bà ta. Ngoài lý do này ra thì bà ta không nghĩ ra được lý do nào khác.
“Cô Trương, cô đang nói cái gì thế?” Diệp Yên Yên đối mặt với lửa giận của cô Trương cũng không hề sợ hãi. Cô cười nhạt ngẩng đầu lên, thản nhiên chống lại ánh mắt đỏ ngầu của cô Trương.
“Hôm qua Trương Nhụy Anh và em chỉ nói chuyện với nhau vài câu rồi rời đi, em cũng không biết sau đó lại xảy ra chuyện như thế. Cô Trương, có phải cô có hiểu lầm gì không?” Diệp Yên Yên không phải kẻ ngốc, tất nhiên sẽ không nói chuyện Trương Nhụy Anh ban đầu muốn hại cô nhưng cuối cùng lại thành hại chính mình. Nếu như nói ra thì chắc chắn cô Trương sẽ bắt bẻ, nói cô giá họa cho Trương Nhụy Anh, Trương Nhụy Anh phải làm con sơn dương thế mạng cho cô.
Diệp Yên Yên không để ý đến cô Trương, cùng với Tiêu Dật Việt đi thẳng đến phòng làm việc của hiệu trưởng. Hiệu trưởng cũng chỉ hỏi thăm đơn giản vài câu về chuyện ngày hôm qua, sau đó quay sang nhìn cô Trương.
“Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được cô cháu gái ngoan của cô trước, đè chuyện này xuống, không được làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường học.” Hiệu trưởng hung hăng nhìn về phía cô Trương, nói câu cuối cùng như ra tối hậu thư với bà ta.
Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, hiệu trưởng lại một lần nữa lo lắng về năng lực của cô Trương, cảm thấy không chắc bà ta có còn thích hợp làm giáo viên của trường nữa hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.