Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian
Chương 28: Bị Thiếu Niên Kéo Tới Nơi Bí Ẩn Ngoài Trời, Làm Những Chuyện Mắc Cở (Hơi H)
Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng
22/02/2024
Editor: Thỏ Ngọc
Cho tới tiếng chuông tan học vang lên, một vài học sinh vội vàng tham gia các hoạt động ngoai khóa của trường, cũng có người cùng bạn bè về nhà sau khi tan học, Riêng Diệp Yên Yên bị Tiêu Dật Việt đưa đến một góc bí ẩn nhất của trường.
Nơi này cũng do Tiêu Dật Việt tình cờ phát hiện ra, chỉ vì hôm kia cảm thấy lớp học quá nhiều người ồn ào hơn mọi ngày làm cho thiếu niên thích yên tĩnh như anh khó chịu, hết cách đành lội bộ quanh trường, không ngờ lại phát hiện ra góc bí mật này.
Nơi đây là phía đông sát trường học, mặc dù bên ngoài trông nhỏ hẹp nhưng bên trong có thể chứa đủ hai người, nhờ có cây cổ thụ chắn ngang mà vốn dĩ đang là ban ngày cũng bị tán cây che thành đêm tối.
"Ưm" Diệp Yên Yên vẫn còn mới mẻ với mọi ngóc ngách nơi này, cô không hề biết trong trường mình còn một góc riêng tư như vậy, chưa kịp nói gì thì Diệp Yên Yên bị thiếu niên đè lên tường cưỡng hôn.
Nụ hôn bá đạo nhưng không mất đi sự ôn nhu, khiến thiếu nữ ngượng ngùng dùng tay mình câu cổ thiếu niên, ngây thơ đáp lại nụ hôn...
"Yên Yên....nếu em vẫn như này... Anh sẽ nhịn không được muốn em tại đây...." Vốn dĩ Tiêu Dật Việt tưởng rằng cô sẽ vùng vẫy, nhưng đột nhiên anh cảm nhận được chiếc lưỡi mềm mại của cô đang liếʍ láp mình, điều này càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dương vậy dưới háng thiếu niên làm nó hưng phấn ngóc đầu lên, ở trên đùi thiếu nữ cọ xát bừa bãi.
"Không.... Đừng làm ở chỗ này..." Diệp Yên Yên cảm giác đùi mình chạm vào vật nóng bỏng cứng rắn, khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ bừng lên, không thể tin nổi nhìn thiếu niên trước mặt: "Sẽ... Sẽ bị người ta thấy mất" Diệp Yên Yên mím chặt cánh môi, nhỏ giọng giải thích, không phải vì cô không chịu làm với anh mà là cô ngại làm ngoài rời.
" Nhưng mà anh cương vậy..... Em xem sao về lớp được ?" Tiêu Dật Việt nhìn cô gái nhỏ e lệ đáng yêu, không khỏi muốn trêu chọc cô, nhếch môi mỏng cười dò hỏi
"Yên Yên, anh cứ như vậy ra ngoài...lở như bị sao viên thấy phải làm sao bây giờ" Tiêu Dật Việt nhìn khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ đỏ ửng, kiềm không được hôn lên gương mặt nhỏ hồng hào.
Cái chạm nôn nhu mềm mại, làm hầu kết thiếu niên âm thầm lăn lộn dữ dội....
"Yên Yên, dùng tay giúp anh..." ngón tay thon dài đẹp đẽ của thiếu niên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, từ từ phủ lên dươиɠ ѵậŧ thô to đang hưng phấn của mình, dưới lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh mà chà xát...
"Ưʍ..." Diệp Yên Yên cắn môi nhìn anh, do dự một lúc mới ngoan ngoãn mở bàn tay bé nhỏ ra, vụng về kéo khóa quần thiếu niên, phóng thích ra dươиɠ ѵậŧ đang cương lên, trên thân gậy hiện lên rõ ràng nhiều đường gân xanh, côn ŧᏂịŧ thô dài làm thiếu nữ không biết bắt đầu từ đâu....
"Yên Yên, em lấy tay sục nó đi..." Tiêu Dật Việt nói nhỏ bên tai thiếu nữ, lúc này cô đang xấu hổ vùi đầu vào ngực anh, dựa theo lời thiếu niên từ từ dùng tay tuốt dương vậy, thỉnh thoảng tăng thêm lực đạo kí©ɧ ŧɧí©ɧ côn ŧᏂịŧ run lên.
Nhưng nửa tiếng sau vẫn chưa có dấu hiệu Tiêu Dật Việt xuất tinh, cô sốt ruột sắp khóc tới nơi.
Cho dù nơi đây bí mật đến mấy, chung quy lại vẫn là ngoài trời, cô chỉ sợ ai đó bước vào phá hỏng chuyện tốt của hai người...
"Yên Yên... Hay em dùng miệng giúp anh nhé..." Nhìn nét mặt lo lắng sắp khóc thút thít của thiếu nữ, Tiêu Dật Việt hưng phấn sờ lên đôi môi hồng nhuận.
Cho tới tiếng chuông tan học vang lên, một vài học sinh vội vàng tham gia các hoạt động ngoai khóa của trường, cũng có người cùng bạn bè về nhà sau khi tan học, Riêng Diệp Yên Yên bị Tiêu Dật Việt đưa đến một góc bí ẩn nhất của trường.
Nơi này cũng do Tiêu Dật Việt tình cờ phát hiện ra, chỉ vì hôm kia cảm thấy lớp học quá nhiều người ồn ào hơn mọi ngày làm cho thiếu niên thích yên tĩnh như anh khó chịu, hết cách đành lội bộ quanh trường, không ngờ lại phát hiện ra góc bí mật này.
Nơi đây là phía đông sát trường học, mặc dù bên ngoài trông nhỏ hẹp nhưng bên trong có thể chứa đủ hai người, nhờ có cây cổ thụ chắn ngang mà vốn dĩ đang là ban ngày cũng bị tán cây che thành đêm tối.
"Ưm" Diệp Yên Yên vẫn còn mới mẻ với mọi ngóc ngách nơi này, cô không hề biết trong trường mình còn một góc riêng tư như vậy, chưa kịp nói gì thì Diệp Yên Yên bị thiếu niên đè lên tường cưỡng hôn.
Nụ hôn bá đạo nhưng không mất đi sự ôn nhu, khiến thiếu nữ ngượng ngùng dùng tay mình câu cổ thiếu niên, ngây thơ đáp lại nụ hôn...
"Yên Yên....nếu em vẫn như này... Anh sẽ nhịn không được muốn em tại đây...." Vốn dĩ Tiêu Dật Việt tưởng rằng cô sẽ vùng vẫy, nhưng đột nhiên anh cảm nhận được chiếc lưỡi mềm mại của cô đang liếʍ láp mình, điều này càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dương vậy dưới háng thiếu niên làm nó hưng phấn ngóc đầu lên, ở trên đùi thiếu nữ cọ xát bừa bãi.
"Không.... Đừng làm ở chỗ này..." Diệp Yên Yên cảm giác đùi mình chạm vào vật nóng bỏng cứng rắn, khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ bừng lên, không thể tin nổi nhìn thiếu niên trước mặt: "Sẽ... Sẽ bị người ta thấy mất" Diệp Yên Yên mím chặt cánh môi, nhỏ giọng giải thích, không phải vì cô không chịu làm với anh mà là cô ngại làm ngoài rời.
" Nhưng mà anh cương vậy..... Em xem sao về lớp được ?" Tiêu Dật Việt nhìn cô gái nhỏ e lệ đáng yêu, không khỏi muốn trêu chọc cô, nhếch môi mỏng cười dò hỏi
"Yên Yên, anh cứ như vậy ra ngoài...lở như bị sao viên thấy phải làm sao bây giờ" Tiêu Dật Việt nhìn khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ đỏ ửng, kiềm không được hôn lên gương mặt nhỏ hồng hào.
Cái chạm nôn nhu mềm mại, làm hầu kết thiếu niên âm thầm lăn lộn dữ dội....
"Yên Yên, dùng tay giúp anh..." ngón tay thon dài đẹp đẽ của thiếu niên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, từ từ phủ lên dươиɠ ѵậŧ thô to đang hưng phấn của mình, dưới lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh mà chà xát...
"Ưʍ..." Diệp Yên Yên cắn môi nhìn anh, do dự một lúc mới ngoan ngoãn mở bàn tay bé nhỏ ra, vụng về kéo khóa quần thiếu niên, phóng thích ra dươиɠ ѵậŧ đang cương lên, trên thân gậy hiện lên rõ ràng nhiều đường gân xanh, côn ŧᏂịŧ thô dài làm thiếu nữ không biết bắt đầu từ đâu....
"Yên Yên, em lấy tay sục nó đi..." Tiêu Dật Việt nói nhỏ bên tai thiếu nữ, lúc này cô đang xấu hổ vùi đầu vào ngực anh, dựa theo lời thiếu niên từ từ dùng tay tuốt dương vậy, thỉnh thoảng tăng thêm lực đạo kí©ɧ ŧɧí©ɧ côn ŧᏂịŧ run lên.
Nhưng nửa tiếng sau vẫn chưa có dấu hiệu Tiêu Dật Việt xuất tinh, cô sốt ruột sắp khóc tới nơi.
Cho dù nơi đây bí mật đến mấy, chung quy lại vẫn là ngoài trời, cô chỉ sợ ai đó bước vào phá hỏng chuyện tốt của hai người...
"Yên Yên... Hay em dùng miệng giúp anh nhé..." Nhìn nét mặt lo lắng sắp khóc thút thít của thiếu nữ, Tiêu Dật Việt hưng phấn sờ lên đôi môi hồng nhuận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.