Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian

Chương 38:

Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng

22/02/2024

"Đ*ma! Vừa nảy còn giả bộ chống cự, bây giờ ở dưới thân tao chủ động dang rộng chân cầu xin! Chơi chết mày con phò! Chơi chết mày" Người đàn ông nhớ lại bộ dạng đạo đức giả trước đó của cô, một mực vùng vằn kháng cự, bây giờ thì ngược lại chủ động vặn eo hưởng thụ, ông ta thấy vậy cười nhếch mép, sau đó dùng hai bàn tay to chụp lấy bộ ngực trắng mịn non nớt, nhào nặng một cách mãnh liệt, không hề có dấu hiệu thương hoa tiết ngọc, ông ta còn hận không thể chơi chết con phò dưới thân cả ngàn người này trên giường.

"Ah...ưʍ... Ah... " Trương Nhụy Anh bị đối xử thô bạo thì càng thêm hưng phấn, như thể cô không hề bị những câu mắng chửi thô tục làm ảnh hưởng, vẫn thõa mãng vặn vẹo eo, cặp mông đẩy đà càng ngày càng ép sát vào thân dưới của người đàn ông, khiến dươиɠ ѵậŧ thô to càng thêm lúng sâu.

"Hừ! " Người đàn ông không chịu nổi cám dỗ phóng đãng của Trương Nhụy Anh, sau khi ra vào kịch liệt vài phút, bỗng nhiên phun ra chất lõng nóng đυ.c, lắp đầy hoàn toàn nơi sâu nhất của thiếu nữ.

"Chậc..." Trương Nhụy Anh không ngờ người đàn ông lại lêи đỉиɦ nhanh như vậy, sau trận thở gấp cô đã lấy lại tỉnh táo, khi nhận ra trong lúc mình bị cuốn vào du͙© vọиɠ, bản thân đã chủ động kêu tên mập đó cᏂị©Ꮒ mình, ngay bây giờ Trương Nhụy Anh chỉ hận không thể đập đầu chết quách cho xong.

Từ bao giờ Trương Nhụy Anh cô lại trở thành một người phụ nữ phóng đãng không kiềm chế được bản thân như vậy!

"Phụt... Phụt... " Dù sao thì cũng hơi lớn tuổi rồi, sau khi trút xong du͙© vọиɠ, người đàn ông trực tiếp rút côn ŧᏂịŧ ra, lỗ nhỏ múp thịt không còn bị dươиɠ ѵậŧ chặn nữa, ngay lập tức từ bên trong ào ra thứ chất lõng đυ.c ngầu.

- phò dâʍ đãиɠ, chuyên quyến rũ đàn ông! Nhìn thấy cô gái trần trụi bị trói trên chiếc giường lớn, đôi chân dài trắng như tuyết khẽ mở ra, âʍ ɦộ non sơn hơi sưng đỏ bị ẩm ướt do thứ chất lỏng chính ông bắn ra, bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ "hứng" trở lại.

"Ưʍ... " suy cho cùng Trương Nhụy Anh chỉ là một cô gái yêu đuối, sau khi vừa trải qua một đợt làʍ t̠ìиɦ, thời điểm hiện tại làm gì còn sức nữa, sao có thế chống cự được động tác tiếp theo của người đàn ông, chẳng mấy chốc, Trương Nhụy Anh lại cảm nhận được bộ ρᏂậи iиɧ ɖụ© của người đàn ông, tiến vào cơ thể mình lần nữa, bắt đầu chậm rãi vận động.

Đôi tay to lớn dinh dính của tên béo tùy ý xoa bóp bộ ngực non mềm của cô, ông ta kéo mạnh đầu ti nhạy cảm mặc kệ chuyện Trương Nhụy Anh có đau hay không, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, cô nhíu mày đau đớn.



"Ah... Ah... Nhanh lên... Ah... Nhanh hơn nữa... Ah... " Trương Nhụy Anh chủ động vặn chiếc eo nhỏ nhắn tiến tới phần hông tên béo,cô không kìm được tiếng rêи ɾỉ của mình, càng muốn người đàn ông mau chóng đi vào sâu cơ thể mình, nhưng dù gì ông ta đã có tuổi khả năng có hạng, cho nên chỉ thở dốc, chậm rải đâm vào.

Trương Nhụy Anh không cam lòng, cô không ngừng vặn vẹo vòng eo thon thả, dụ dỗ người đàn ông gia tăng tốc độ, nhìn thấy mặt khác dâʍ đãиɠ của mình, khiến nội tâm của cô vô cùng xấu hổ.

"Ah... " Tên béo không thể chống lại lời mời gọi từ cô gái, ông ta tiếp tục ra vào điên cuồng mấy chục lần rồi cũng hết sức, thở hổn hển chống vào nơi sâu nhất của thiếu nữ phun ra chất lỏng của mình.

Người đàn ông thỏa mãn đè lên người Trương Nhụy Anh thở hổn hển, tên béo nghĩ ngơi được một lúc, không quan tâm đến cô gái trên giường, ông ta thư thả mặc lại quần áo, trước khi rời đi vẫn không quên móc một trăm đô từ trong ví đặt lên trước mặt cô.

“Cái này cho mày.” Nói xong ông ta bước ra khỏi cửa khách sạn với tâm trạng vui vẻ.

- Ngài Lưu, hài lòng không ạ? Tên béo vừa mới bước một bước, Anh Tiền từ xa vội vàng chạy tới xoa xoa tay, cẩn thận hỏi: "Ngài Lưu... Về vụ lần trước tôi vô tình đánh con trai của ngài... Có thể bỏ qua không?" Nếu chả phải lần trước anh ta say rựu vô tình đung phải con trai lão Lưu, thì làm gì có chuyện anh ta hạ mình nịnh nọt như vậy.

Nhà họ Lưu lâu đời không phải một người nhà giàu mới nổi như anh ta có thể đắc tội, nếu không phải Anh Tiền nghe người ta đồn, lão Lưu háo sắc, thì còn lâu anh ta mới nghĩ tới việc ép Trương Nhụy Anh dập lửa dùm.

"không có lần sau." Lão Lưu chỉ liếc nhe anh Tiền, rồi bỏ đi không quay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook