Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian
Chương 18: Giả Vờ Ngủ, Bị Thiếu Niên Đùa Giỡn Thân Thể
Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng
22/02/2024
Editor: Claudia
Diệp Yên Yên sau khi rửa mặt thì nằm trên giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, liền nhìn chằm chằm vào cửa kính cách đó không xa. Mãi đến tận đêm khuya, cô mới mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng động, lúc này mới nhịn không được tỉnh lại, nhưng không mở mắt, chỉ cứng ngắc ép buộc bản thân giả vờ ngủ.
Đầu ngón tay hơi lạnh của thiếu niên rơi trên khuôn mặt mình, sau đó lại cảm giác được bàn tay ấy rơi trên đầu mình rồi khẽ xoa, có lẽ là lo lắng về việc cô bị đυ.ng đầu.
Động tác của thiếu niên khiến thiếu nữ thấy ấm áp trong lòng.
Thẳng đến khi Tiêu Dật Việt thu bàn tay trên đầu về, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt trắng nõn, một đường trượt xuống áo ngủ, cởi từng chiếc cúc trên áo ngủ.
Thân thể Diệp Yên Yên cứng đờ, bởi vì nhận thấy được ý đồ của thiếu niên mà có vẻ hơi luống cuống. Nếu như mở mắt ngay lúc này thì liệu có dọa đến anh không?
Trong khi Diệp Yên Yên đang suy nghĩ thì thiếu niên đã thuần thục cởi đồ ngủ của cô ra, lộ ra áσ ɭóŧ màu trắng và da thịt nhẵn nhụi trắng nõn bên trong, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay, hận không thể giấu đi.
“Yên Yên, muốn em…” bỗng nhiên cảm giác được bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp của thiếu niên, trái tim nhỏ bé của Diệp Yên Yên vì căng thẳng mà đập thình thịch, nhưng cô vẫn phải giả vờ ngủ, mặc cho thiếu niên muốn làm gì thì làm.
“Ưm…” bàn tay với khớp xương rõ ràng mang theo hơi ấm nhàn nhạt nhẹ xoa trước khuôn ngực đầy đặn. Mới ban đầu thiếu nữ còn cảm thấy hơi ngượng ngùng, muốn xoay người tránh né nhưng lại phát hiện ra đều vô dụng, bởi vì dù có tránh thế nào, bàn tay to lớn ấy cũng sẽ nhào nặn chính xác đôi vυ' mềm mại của cô, nhào nặn chúng thành nhiều hình dạng khác nhau.
Thiếu nữ dần động tình, khuôn mặt vốn trắng nõn cũng nhuộm một lớp ửng hồng đáng yêu lại mê người. Hai chân cân xứng bị tách ra, miệng huyện trắng trẻo cũng đã ươn ướt, nhạy cảm tiết ra rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ ngọt ngào.
“Yên Yên thích không?” giọng nói trầm khàn lộ rõ du͙© vọиɠ vang lên bên tai thiếu nữ. Diệp Yên Yên còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy miệng huyệt ẩm ướt của mình bị dị vật thuần thục xông vào.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng thăm dò vào miệng huyệt căng chặt mẫn cảm của thiếu nữ, tùy ý ra vào kɧıêυ ҡɧí©ɧ, làm cho thiếu nữ không nhịn được muốn khép hai chân lại, lại bị thiếu niên dùng tay gắt gao đẩy ra, tiếp tục tùy ý đâm vào rút ra.
“Ưm a…” thiếu nữ không đè nén được tiếng rêи ɾỉ, càng khiến cho Tiêu Dật Việt hưng phấn không thôi, móc ra vật nóng hổi đã sớm cương cứng. Anh cầm lấy ngón tay mềm mại của thiếu nữ, phủ lên vật thô to cứng rắn ấy.
Cự vật thô to có nhiệt độ nóng bỏng, chỉ vừa mới chạm vào cô liền bị dọa sợ tới mức muốn rút bàn tay nhỏ bé của mình về. Nhưng đến cùng cũng phải chuyển động, vì hiện tại cô vẫn còn đang ngủ say, cho dù có bị thiếu niên đùa giỡn thế nào thì cũng không thể có bất kỳ phản ứng gì.
“Ưm…” tiếng rêи ɾỉ trầm thấp khó nhịn của thiếu niên làm cho cô càng căng thẳng hơn, luống cuống siết chặt ngón tay của mình, hơn nữa còn nắm chặt thân gậy to lớn của anh khiến anh khó chịu mà hít vào một hơi.
Diệp Yên Yên sau khi rửa mặt thì nằm trên giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, liền nhìn chằm chằm vào cửa kính cách đó không xa. Mãi đến tận đêm khuya, cô mới mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng động, lúc này mới nhịn không được tỉnh lại, nhưng không mở mắt, chỉ cứng ngắc ép buộc bản thân giả vờ ngủ.
Đầu ngón tay hơi lạnh của thiếu niên rơi trên khuôn mặt mình, sau đó lại cảm giác được bàn tay ấy rơi trên đầu mình rồi khẽ xoa, có lẽ là lo lắng về việc cô bị đυ.ng đầu.
Động tác của thiếu niên khiến thiếu nữ thấy ấm áp trong lòng.
Thẳng đến khi Tiêu Dật Việt thu bàn tay trên đầu về, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt trắng nõn, một đường trượt xuống áo ngủ, cởi từng chiếc cúc trên áo ngủ.
Thân thể Diệp Yên Yên cứng đờ, bởi vì nhận thấy được ý đồ của thiếu niên mà có vẻ hơi luống cuống. Nếu như mở mắt ngay lúc này thì liệu có dọa đến anh không?
Trong khi Diệp Yên Yên đang suy nghĩ thì thiếu niên đã thuần thục cởi đồ ngủ của cô ra, lộ ra áσ ɭóŧ màu trắng và da thịt nhẵn nhụi trắng nõn bên trong, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay, hận không thể giấu đi.
“Yên Yên, muốn em…” bỗng nhiên cảm giác được bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp của thiếu niên, trái tim nhỏ bé của Diệp Yên Yên vì căng thẳng mà đập thình thịch, nhưng cô vẫn phải giả vờ ngủ, mặc cho thiếu niên muốn làm gì thì làm.
“Ưm…” bàn tay với khớp xương rõ ràng mang theo hơi ấm nhàn nhạt nhẹ xoa trước khuôn ngực đầy đặn. Mới ban đầu thiếu nữ còn cảm thấy hơi ngượng ngùng, muốn xoay người tránh né nhưng lại phát hiện ra đều vô dụng, bởi vì dù có tránh thế nào, bàn tay to lớn ấy cũng sẽ nhào nặn chính xác đôi vυ' mềm mại của cô, nhào nặn chúng thành nhiều hình dạng khác nhau.
Thiếu nữ dần động tình, khuôn mặt vốn trắng nõn cũng nhuộm một lớp ửng hồng đáng yêu lại mê người. Hai chân cân xứng bị tách ra, miệng huyện trắng trẻo cũng đã ươn ướt, nhạy cảm tiết ra rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ ngọt ngào.
“Yên Yên thích không?” giọng nói trầm khàn lộ rõ du͙© vọиɠ vang lên bên tai thiếu nữ. Diệp Yên Yên còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy miệng huyệt ẩm ướt của mình bị dị vật thuần thục xông vào.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng thăm dò vào miệng huyệt căng chặt mẫn cảm của thiếu nữ, tùy ý ra vào kɧıêυ ҡɧí©ɧ, làm cho thiếu nữ không nhịn được muốn khép hai chân lại, lại bị thiếu niên dùng tay gắt gao đẩy ra, tiếp tục tùy ý đâm vào rút ra.
“Ưm a…” thiếu nữ không đè nén được tiếng rêи ɾỉ, càng khiến cho Tiêu Dật Việt hưng phấn không thôi, móc ra vật nóng hổi đã sớm cương cứng. Anh cầm lấy ngón tay mềm mại của thiếu nữ, phủ lên vật thô to cứng rắn ấy.
Cự vật thô to có nhiệt độ nóng bỏng, chỉ vừa mới chạm vào cô liền bị dọa sợ tới mức muốn rút bàn tay nhỏ bé của mình về. Nhưng đến cùng cũng phải chuyển động, vì hiện tại cô vẫn còn đang ngủ say, cho dù có bị thiếu niên đùa giỡn thế nào thì cũng không thể có bất kỳ phản ứng gì.
“Ưm…” tiếng rêи ɾỉ trầm thấp khó nhịn của thiếu niên làm cho cô càng căng thẳng hơn, luống cuống siết chặt ngón tay của mình, hơn nữa còn nắm chặt thân gậy to lớn của anh khiến anh khó chịu mà hít vào một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.