Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian
Chương 6: Mọt Sách Nhàm Chán Chỉ Biết Học Tập
Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng
21/02/2024
“Thưa cô.” Trước lúc gần tan học, Tiêu Dật Việt – người đã trầm mặc hồi lâu chợt cau mày gọi cô Trương đang giảng bài phía trước, ngay lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý và ánh nhìn của các bạn học trong lớp.
“Bài này cô giải sai rồi ạ.” giọng nói không chút cảm tình của Tiêu Dật Việt chậm rãi vang lên, giơ tay chỉ lên bài toán còn khó hơn vài lần bài lúc nãy cô ta hỏi Diệp Yên Yên.
Nhưng Tiêu Dật Việt trong nháy mắt đã phát hiện ra chỗ sai, đồng thời chủ động bước tới cầm lấy phấn trắng sửa lại chỗ sai đó.
Cô Trương nhìn Tiêu Dật Việt chủ động bước tới, nhất thời không có thời gian để phản ứng, chỉ thấy thiếu niên tiến lên khoanh tròn chỗ sai rồi viết xuống hoàn chỉnh cách giải dễ hiểu hơn…
“Thì ra là giải như vậy…” Diệp Yên Yên chăm chú nhìn bài giải của thiếu niên, rất thông minh, hơn nữa còn đơn giản và dễ hiểu hơn những gì mà cô Trương dạy.
“Mình cũng hiểu rồi.” Lý Nam Nam vốn dĩ vẫn còn cắn bút không biết giải ra sao cũng vui vẻ giải được bài toán tương tự trong sách bài tập.
Trong chốc lát, đa số các bạn học trong lớp đều nhận ra rằng cách giải của anh đơn giản và dễ hiểu hơn rất nhiều. Chỉ nhìn anh viết từng bước giải, cũng dễ dàng hiểu được điểm trọng yếu và cốt lõi của đề bài, so với những gì cô Trương dạy thì đơn giản và dễ dàng hơn.
Nhìn phản ứng của học sinh trong lớp, cô Trương chỉ cảm thấy nhục nhã cực kỳ. Sự tức giận khiến cho khuôn mặt béo phì, không được đẹp lắm đỏ bừng lên. Nhưng đối mặt với bài giải không chút sai lầm nào của thiếu niên, cô ta cũng chẳng thể bới móc được gì. Chỉ có thể âm thầm cắn răng, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Dật Việt, sau đó thu dọn sách giáo khoa rồi giận dữ rời đi.
“Tiểu Dật, cậu thật lợi hại!” Diệp Yên Yên nhìn bóng lưng giận dữ của cô Trương rời đi, không khỏi bụm cái miệng nhỏ nhắn, cố nén cười, đột nhiên giơ tay khoác lấy cổ anh “Đi thôi, mình mời cậu ăn cơm!” hiếm khi có ngày có thể thấy được dáng vẻ mất mặt của cô Trương, tâm tình Diệp Yên Yên rất tốt liền gọi cả Lý Nam Nam sau khi tan học cùng đi ăn ở quán mì gần đây.
“Chú ơi, cho ba tô mì cay, cỡ lớn!” Diệp Yên Yên đặt ba lô xuống, hung hổ hô to với ông chủ quán mì, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
“Nhặt được tiền?” Lý Nam Nam ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ hào phóng của thiếu nữ thì không nhịn được cười hỏi. Sau đó thừa dịp lúc cô không chú ý, thò tay vào túi của thiếu nữ lấy ra chiếc ví cô vẫn thường dùng.
“Chỉ có 21 đồng…Diệp Yên Yên, cậu muốn bọn mình ăn cơm chùa sao?” Diệp Yên Yên còn chưa kịp ngăn cản, Lý Nam Nam đã mở ví ra thấy rõ tiền bên trong, bất lực hỏi cô.
“Mình mời.” Tiêu Dật Việt nhìn hai người họ thì không nhịn được cười. Bàn tay to, khớp xương rõ ràng khẽ che lại môi mỏng, cất giọng trầm ấm dễ nghe như tiếng đàn cello. Trong nháy mắt khiến cho thiếu nữ đang đùa giỡn dừng lại động tác.
Tiêu Dật Việt dường như không chú ý tới, rút ví ra quầy thanh toán rồi đợi món, hoàn toàn không chú ý tới phản ứng bất thường của hai vị thiếu nữ trước bàn ăn.
“Yên Yên, Dật Việt cười rộ lên đẹp mắt như vậy sao?” Lý Nam Nam hung hăng nhéo một cái lên đùi, cơn đau khiến cô nhíu mày trong nháy mắt, Lý Nam Nam giật mình phát hiện ra một nhận thức sai đã có từ lâu…
Dù cho thiếu niên lúc nào cũng mang cặp kính đen thô, nhưng nụ cười khi nãy đã khiến cô lập tức bỏ quên cặp kính mắt trên sống mũi của anh, cô ngẩn người nhìn con mọt sách không có chút cảm giác tồn tại nào trong lớp.
“Không…không phải đâu…có lẽ…là cậu nhìn lầm rồi!” Diệp Yên Yên lúng túng nở nụ cười, vội vàng nhét đồ uống người phục vụ vừa mang tới vào tay Lý Nam Nam “Có lẽ là nhìn lầm rồi…” Diệp Yên Yên nói xong liền cúi đầu không dám nhìn bạn thân bên cạnh, chỉ âm thầm trách cứ Tiêu Dật Việt đang giúp bê tô mì.
Lý Nam Nam hồi học tiểu học không học cùng trường với bọn họ, mãi đến khi lên cao trung, cuối cùng hai người cũng được nhận vào học chung một trường, cho nên không biết chuyện náo loạn của thiếu niên khi mới lên sơ trung, dĩ nhiên Diệp Yên Yên cũng không muốn để cho cô phát hiện…
“Ăn đi.” đặt từng phần của mỗi người lên bàn, Diệp Yên Yên âm thầm liếc nhìn thiếu niên đang ăn mì, sau đó âm thầm quan sát phản ứng của thiếu nữ bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy phản ứng như mong muốn của cô.
Thiếu niên ăn mì sợ, bởi vì hơi nóng nên mắt kính của anh bị mờ, nhưng Tiêu Dật Việt không để ý chút nào mà vẫn tiếp tục ăn. Điều này khiến cho Lý Nam Nam đang liếc trộm anh, trong chốc lát cảm thấy nhất định vừa rồi mình bị hoa mắt.
Vậy mà lại nghĩ anh cười rộ lên rất đẹp…
Rõ ràng chỉ là con mọt sách nhàm chán chỉ biết đọc sách mà thôi.
“Bài này cô giải sai rồi ạ.” giọng nói không chút cảm tình của Tiêu Dật Việt chậm rãi vang lên, giơ tay chỉ lên bài toán còn khó hơn vài lần bài lúc nãy cô ta hỏi Diệp Yên Yên.
Nhưng Tiêu Dật Việt trong nháy mắt đã phát hiện ra chỗ sai, đồng thời chủ động bước tới cầm lấy phấn trắng sửa lại chỗ sai đó.
Cô Trương nhìn Tiêu Dật Việt chủ động bước tới, nhất thời không có thời gian để phản ứng, chỉ thấy thiếu niên tiến lên khoanh tròn chỗ sai rồi viết xuống hoàn chỉnh cách giải dễ hiểu hơn…
“Thì ra là giải như vậy…” Diệp Yên Yên chăm chú nhìn bài giải của thiếu niên, rất thông minh, hơn nữa còn đơn giản và dễ hiểu hơn những gì mà cô Trương dạy.
“Mình cũng hiểu rồi.” Lý Nam Nam vốn dĩ vẫn còn cắn bút không biết giải ra sao cũng vui vẻ giải được bài toán tương tự trong sách bài tập.
Trong chốc lát, đa số các bạn học trong lớp đều nhận ra rằng cách giải của anh đơn giản và dễ hiểu hơn rất nhiều. Chỉ nhìn anh viết từng bước giải, cũng dễ dàng hiểu được điểm trọng yếu và cốt lõi của đề bài, so với những gì cô Trương dạy thì đơn giản và dễ dàng hơn.
Nhìn phản ứng của học sinh trong lớp, cô Trương chỉ cảm thấy nhục nhã cực kỳ. Sự tức giận khiến cho khuôn mặt béo phì, không được đẹp lắm đỏ bừng lên. Nhưng đối mặt với bài giải không chút sai lầm nào của thiếu niên, cô ta cũng chẳng thể bới móc được gì. Chỉ có thể âm thầm cắn răng, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Dật Việt, sau đó thu dọn sách giáo khoa rồi giận dữ rời đi.
“Tiểu Dật, cậu thật lợi hại!” Diệp Yên Yên nhìn bóng lưng giận dữ của cô Trương rời đi, không khỏi bụm cái miệng nhỏ nhắn, cố nén cười, đột nhiên giơ tay khoác lấy cổ anh “Đi thôi, mình mời cậu ăn cơm!” hiếm khi có ngày có thể thấy được dáng vẻ mất mặt của cô Trương, tâm tình Diệp Yên Yên rất tốt liền gọi cả Lý Nam Nam sau khi tan học cùng đi ăn ở quán mì gần đây.
“Chú ơi, cho ba tô mì cay, cỡ lớn!” Diệp Yên Yên đặt ba lô xuống, hung hổ hô to với ông chủ quán mì, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
“Nhặt được tiền?” Lý Nam Nam ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ hào phóng của thiếu nữ thì không nhịn được cười hỏi. Sau đó thừa dịp lúc cô không chú ý, thò tay vào túi của thiếu nữ lấy ra chiếc ví cô vẫn thường dùng.
“Chỉ có 21 đồng…Diệp Yên Yên, cậu muốn bọn mình ăn cơm chùa sao?” Diệp Yên Yên còn chưa kịp ngăn cản, Lý Nam Nam đã mở ví ra thấy rõ tiền bên trong, bất lực hỏi cô.
“Mình mời.” Tiêu Dật Việt nhìn hai người họ thì không nhịn được cười. Bàn tay to, khớp xương rõ ràng khẽ che lại môi mỏng, cất giọng trầm ấm dễ nghe như tiếng đàn cello. Trong nháy mắt khiến cho thiếu nữ đang đùa giỡn dừng lại động tác.
Tiêu Dật Việt dường như không chú ý tới, rút ví ra quầy thanh toán rồi đợi món, hoàn toàn không chú ý tới phản ứng bất thường của hai vị thiếu nữ trước bàn ăn.
“Yên Yên, Dật Việt cười rộ lên đẹp mắt như vậy sao?” Lý Nam Nam hung hăng nhéo một cái lên đùi, cơn đau khiến cô nhíu mày trong nháy mắt, Lý Nam Nam giật mình phát hiện ra một nhận thức sai đã có từ lâu…
Dù cho thiếu niên lúc nào cũng mang cặp kính đen thô, nhưng nụ cười khi nãy đã khiến cô lập tức bỏ quên cặp kính mắt trên sống mũi của anh, cô ngẩn người nhìn con mọt sách không có chút cảm giác tồn tại nào trong lớp.
“Không…không phải đâu…có lẽ…là cậu nhìn lầm rồi!” Diệp Yên Yên lúng túng nở nụ cười, vội vàng nhét đồ uống người phục vụ vừa mang tới vào tay Lý Nam Nam “Có lẽ là nhìn lầm rồi…” Diệp Yên Yên nói xong liền cúi đầu không dám nhìn bạn thân bên cạnh, chỉ âm thầm trách cứ Tiêu Dật Việt đang giúp bê tô mì.
Lý Nam Nam hồi học tiểu học không học cùng trường với bọn họ, mãi đến khi lên cao trung, cuối cùng hai người cũng được nhận vào học chung một trường, cho nên không biết chuyện náo loạn của thiếu niên khi mới lên sơ trung, dĩ nhiên Diệp Yên Yên cũng không muốn để cho cô phát hiện…
“Ăn đi.” đặt từng phần của mỗi người lên bàn, Diệp Yên Yên âm thầm liếc nhìn thiếu niên đang ăn mì, sau đó âm thầm quan sát phản ứng của thiếu nữ bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy phản ứng như mong muốn của cô.
Thiếu niên ăn mì sợ, bởi vì hơi nóng nên mắt kính của anh bị mờ, nhưng Tiêu Dật Việt không để ý chút nào mà vẫn tiếp tục ăn. Điều này khiến cho Lý Nam Nam đang liếc trộm anh, trong chốc lát cảm thấy nhất định vừa rồi mình bị hoa mắt.
Vậy mà lại nghĩ anh cười rộ lên rất đẹp…
Rõ ràng chỉ là con mọt sách nhàm chán chỉ biết đọc sách mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.