Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian

Chương 17: Thi Không Đủ Điểm Chạy 10 Vòng Quanh Sân Trường

Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng

22/02/2024

Editor: Claudia

“Dật Việt, cảm ơn cậu đã dạy bổ túc cho bọn tôi, thực sự đã giúp rất nhiều đấy.” ngày nào đó sau khi tan học, Lý Nam Nam cầm một đống sách giáo khoa và bài thi mô phỏng đặt lên mặt bàn ở thư viện trường. Lúc này mới nhìn thiếu niên cao lớn đang ngồi ở một bên với ánh mắt đầy xúc động, tựa như dành cho vị cứu tinh.

Vừa nghĩ tới mấy ngày nữa sẽ thi lại, Lý Nam Nam đã cảm thấy đau đầu, vì vậy liền bắt lấy người cũng cần thi lại là Diệp Yên Yên, kêu Tiêu Dật Việt dạy bổ túc cho hai người.

Lúc đầu, Diệp Yên Yên không muốn tới, nhưng Lý Nam Nam không quan tâm tới ý muốn của cô mà lôi kéo, chặn ở thư viện. Đúng lúc đó nhìn thấy Tiêu Dật Việt, trong đầu liền nghĩ tới cảm giác bị anh tùy ý đùa bỡn thân thể, khiến cô chẳng thể nhìn thẳng vào anh.

“Yên Yên, nếu cậu không nghiêm túc học tập thì sẽ lại thi trượt tiếp đấy” Tiêu Dật Việt nhận thấy sự lơ đễnh của cô trước tiên, nhịn không được nhẹ giọng nhắc nhở “Nếu thi không đạt điểm tiêu chuẩn, thì sẽ bị trừng phạt.” thiếu niên mỉm cười nhìn hai vị thiếu nữ cách mình một cái bàn, lời nói của anh đã cho Diệp Yên Yên một tia dự cảm xấu.

“Phạt chạy quanh sân trường mười vòng.” thiếu niên vừa nói xong, Lý Nam Nam chợt hít vào một hơi “Đại ca, trường học lớn như vậy, chạy xong không phải trời tối luôn rồi sao?!” vẻ mặt không thể tin được, khiến Tiêu Dật Việt câu lên môi mỏng, nhẹ nhàng mím môi, không tiếng động cười khẽ.

“Vậy hãy học tập thật tốt để đạt điểm tiêu chuẩn đi.” Tiêu Dật Việt nói xong, lấy tài liệu ôn tập từ trong ba lô ra, đặt trước mặt Lý Nam Nam và Diệp Yên Yên.

Nếu Lý Nam Nam thi trượt, đó cũng là một hình phạt cho việc nói lung tung của cô.

Còn Diệp Yên Yên, thi trượt rồi thì anh đương nhiên sẽ có cách trừng phạt riêng.



“Được rồi, tiếp tục ôn tập đi.” thấy hai người đều lộ ra vẻ mặt thống khổ, thiếu niên mỉm cười tiếp tục nhìn bài văn trên tay. Đến khi chú ý tới bộ dáng Diệp Yên Yên bỗng nhiên phiền não cắn chặt đầu bút máy, anh nhịn không được đứng dậy, nhẹ nhàng đi vòng qua phía sau cô.

“Câu đó là như thế này, ui !” thiếu niên đột nhiên lên tiếng, Diệp Yên Yên bị dọa sợ, chợt thẳng người. Sau đầu đυ.ng phải cằm thiếu niên, hai người vì đau mà hít vào một hơi.

“Đau” Diệp Yên Yên nằm trên bàn ôm lấy đầu mình, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà nhăn lại, xoa xoa chỗ đầu bị đυ.ng đau, rồi lau nước mắt sinh lý trên khóe mắt.

“Cậu không sao chứ?” Tiêu Dật Việt nhìn bộ dáng run rẩy của thiếu nữ đang nằm trên bàn, cũng không quan tâm đến sự đau đớn từ cằm của mình, không khỏi đau lòng mà đi kiểm tra đầu cô.

Vốn đã có chút ngốc nghếch rồi, không nên để bản thân bị đυ.ng đến ngốc hơn nữa.

“Khụ khụ” Lý Nam Nam ở một bên thấy hai người như có như không thể hiện tình cảm, liền ho nhẹ nhắc nhở.

Nơi này là thư viện, làm ơn bớt bớt lại chút đi.

“Còn đau à?” Tiêu Dật Việt ngẩn người, sau đó lúng túng thu lại bàn tay của mình, nhưng vẫn không khỏi lo lắng nhìn Diệp Yên Yên, thấy cô khẽ xoa đầu, lúc này mới yên tâm ngồi về chỗ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook