Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian
Chương 11: Thiếu Niên Sợ Để Lại Chứng Cứ
Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng
22/02/2024
Editor: Claudia
Sáng sớm, báo thức Diệp Yên Yên đặt đúng giờ vang lên.
“Sáng rồi…” tắt báo thức trên điện thoại đi, Diệp Yên Yên vén chăn bông xuống giường, chỉ cảm thấy hơi buồn ngủ, toàn thân trở nên dinh dính không chịu nổi, thậm chí chân cũng bủn rủn không thôi.
“Yên Yên, Tiểu Dật tới.” Diệp Yên Yên vừa rửa mặt xong đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì giọng mẹ Diệp từ dưới lầu vọng lên. Cô còn chưa kịp thu dọn đồ đạc xong, kinh ngạc liếc nhìn thời gian “Đã muộn đâu nhỉ…” trong khi Diệp Yên Yên còn đang thắc mắc thì Tiêu Dật Việt đã lên lầu.
“Hôm nay có bài kiểm tra, phải đến trường sớm hơn 10 phút.” Tiêu Dật Việt nhìn thiếu nữ còn đang thu dọn, bất đắc dĩ cong môi “Cậu sẽ không quên chứ?” anh đẩy cặp kính đen trên sống mũi, tiến lên chủ động giúp cô.
“Mình quên mất!” Diệp Yên Yên sửng sốt một giây, sau đó liền hô lên nhét hết sách vở trên bàn vào ba lô, khóa kéo cũng chưa kịp đóng đã bắt lấy tay của thiếu niên, chạy về phía cầu thang.
“Mẹ, con không ăn đâu ạ.” Diệp Yên Yên vừa thay giày, vừa hướng về phía phòng bếp hô to “Sắp muộn rồi.” sau đó kéo Tiêu Dật Việt ra khỏi cửa.
Cho đến khi hai người tới trường, chỉ còn năm phút nữa là đến giờ thi.
“Yên Yên, hôm qua…cậu ngủ ngon chứ?” hai người sóng vai bước qua cổng trường, lúc này Tiêu Dật Việt mới thận trọng hỏi.
Tối hôm qua, anh lỡ ăn phải thuốc ngủ mà mình bỏ ra, khi tỉnh lại thì trời đã gần sáng rồi. Thiếu niên không kịp dọn dẹp mà chỉ kịp mặc lại đồ ngủ cho Diệp Yên Yên, liền vội vàng trở về phòng mình.
Anh rất sợ mình để lại chứng cứ khiến cô phát hiện ra có điều gì đó bất ổn…
“Ai…vẫn vậy thôi.” Diệp Yên Yên không phát hiện ra điều gì cả, chỉ thở dài lắc đầu “Dù có ngủ sớm như thế nào đi chăng nữa thì ngày hôm sau rời giường cũng sẽ rất mệt mỏi…” Diệp Yên Yên cũng không biết tại sao, chỉ cho là do mình không nghỉ ngơi tốt.
Chẳng lẽ là vì học hành áp lực quá nên mới vậy?
“Không nói về chuyện này nữa, để mình học một chút.” Diệp Yên Yên liếc nhìn thời gian, cắn chặt môi lấy sách giáo khoa từ trong ba lô ra, tranh thủ thời gian ôn tập “Vẫn còn thời gian, ít nhất còn có thể học thuộc lòng để tránh bị 0 điểm.” nói xong liền mặc kệ Tiêu Dật Việt ở bên cạnh, bắt đầu vùi đầu vào chăm chỉ học tập.
Đối với Diệp Yên Yên mà nói, điều quan trọng là phải vượt qua kì thi này trước, những thứ khác xếp ra sau, chờ vượt qua cửa ải khó khăn này rồi lại nói.
Giờ thi bắt đầu, thiếu nữ vẫn như trước chẳng nhớ được bao nhiêu. Mãi đến khi giờ thi kết thúc, Diệp Yên nằm xuống bàn với vẻ mặt buồn rười rượi.
“Mình cảm thấy mình sẽ phải thi lại.” Tiêu Dật Việt thu dọn đồ đạc đi tới bên cạnh Diệp Yên Yên liền nghe thấy cô nói, “Cậu thi thế nào?” sau đó Diệp Yên Yên ngẩng đầu, hỏi anh.
“Ai…Chắc chắn cậu không cần lo lắng rồi…thành tích của cậu tốt vậy mà…” rồi thở dài đứng lên, thu dọn xong ba lô, chuẩn bị rời đi cùng Tiêu Dật Việt và Lý Nam Nam.
“Bạn học Tiêu.” lúc ba người chuẩn bị rời đi thì phía sau truyền đến giọng nói sốt ruột của Trương Nhụy Anh. Ba người còn chưa kịp phản ứng, Trương Nhụy Anh đã đi tới trước mặt bọn họ.
Chính xác mà nói, chỉ quay về phía Tiêu Dật Việt, lựa chọn coi nhẹ Diệp Yên Yên và Lý Nam Nam.
“Bạn học Tiêu phải về nhà rồi à?” hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến Diệp Yên Yên và Lý Nam Nam, Trương Nhụy Anh lộ ra nụ cười mà cô ta tự cho là xinh đẹp nhất “Dù sao thì vẫn còn sớm, hay chúng ta cùng đến thư viện ôn bài đi!” Tiêu Dật Việt không chút dấu vết nhíu mày, ngước mắt liếc nhìn Trương Nhụy Anh, cảm thấy không vừa lòng khi cô ta bỏ qua Diệp Yên Yên.
“Khỏi đi, tôi có hẹn với người khác rồi.” thiếu niên từ chối mà không cần suy nghĩ, không muốn nói với cô ta thêm câu nào, cũng chẳng cho cô ta cơ hội, kéo Diệp Yên Yên lướt qua Trương Nhụy Anh rời đi.
Sáng sớm, báo thức Diệp Yên Yên đặt đúng giờ vang lên.
“Sáng rồi…” tắt báo thức trên điện thoại đi, Diệp Yên Yên vén chăn bông xuống giường, chỉ cảm thấy hơi buồn ngủ, toàn thân trở nên dinh dính không chịu nổi, thậm chí chân cũng bủn rủn không thôi.
“Yên Yên, Tiểu Dật tới.” Diệp Yên Yên vừa rửa mặt xong đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì giọng mẹ Diệp từ dưới lầu vọng lên. Cô còn chưa kịp thu dọn đồ đạc xong, kinh ngạc liếc nhìn thời gian “Đã muộn đâu nhỉ…” trong khi Diệp Yên Yên còn đang thắc mắc thì Tiêu Dật Việt đã lên lầu.
“Hôm nay có bài kiểm tra, phải đến trường sớm hơn 10 phút.” Tiêu Dật Việt nhìn thiếu nữ còn đang thu dọn, bất đắc dĩ cong môi “Cậu sẽ không quên chứ?” anh đẩy cặp kính đen trên sống mũi, tiến lên chủ động giúp cô.
“Mình quên mất!” Diệp Yên Yên sửng sốt một giây, sau đó liền hô lên nhét hết sách vở trên bàn vào ba lô, khóa kéo cũng chưa kịp đóng đã bắt lấy tay của thiếu niên, chạy về phía cầu thang.
“Mẹ, con không ăn đâu ạ.” Diệp Yên Yên vừa thay giày, vừa hướng về phía phòng bếp hô to “Sắp muộn rồi.” sau đó kéo Tiêu Dật Việt ra khỏi cửa.
Cho đến khi hai người tới trường, chỉ còn năm phút nữa là đến giờ thi.
“Yên Yên, hôm qua…cậu ngủ ngon chứ?” hai người sóng vai bước qua cổng trường, lúc này Tiêu Dật Việt mới thận trọng hỏi.
Tối hôm qua, anh lỡ ăn phải thuốc ngủ mà mình bỏ ra, khi tỉnh lại thì trời đã gần sáng rồi. Thiếu niên không kịp dọn dẹp mà chỉ kịp mặc lại đồ ngủ cho Diệp Yên Yên, liền vội vàng trở về phòng mình.
Anh rất sợ mình để lại chứng cứ khiến cô phát hiện ra có điều gì đó bất ổn…
“Ai…vẫn vậy thôi.” Diệp Yên Yên không phát hiện ra điều gì cả, chỉ thở dài lắc đầu “Dù có ngủ sớm như thế nào đi chăng nữa thì ngày hôm sau rời giường cũng sẽ rất mệt mỏi…” Diệp Yên Yên cũng không biết tại sao, chỉ cho là do mình không nghỉ ngơi tốt.
Chẳng lẽ là vì học hành áp lực quá nên mới vậy?
“Không nói về chuyện này nữa, để mình học một chút.” Diệp Yên Yên liếc nhìn thời gian, cắn chặt môi lấy sách giáo khoa từ trong ba lô ra, tranh thủ thời gian ôn tập “Vẫn còn thời gian, ít nhất còn có thể học thuộc lòng để tránh bị 0 điểm.” nói xong liền mặc kệ Tiêu Dật Việt ở bên cạnh, bắt đầu vùi đầu vào chăm chỉ học tập.
Đối với Diệp Yên Yên mà nói, điều quan trọng là phải vượt qua kì thi này trước, những thứ khác xếp ra sau, chờ vượt qua cửa ải khó khăn này rồi lại nói.
Giờ thi bắt đầu, thiếu nữ vẫn như trước chẳng nhớ được bao nhiêu. Mãi đến khi giờ thi kết thúc, Diệp Yên nằm xuống bàn với vẻ mặt buồn rười rượi.
“Mình cảm thấy mình sẽ phải thi lại.” Tiêu Dật Việt thu dọn đồ đạc đi tới bên cạnh Diệp Yên Yên liền nghe thấy cô nói, “Cậu thi thế nào?” sau đó Diệp Yên Yên ngẩng đầu, hỏi anh.
“Ai…Chắc chắn cậu không cần lo lắng rồi…thành tích của cậu tốt vậy mà…” rồi thở dài đứng lên, thu dọn xong ba lô, chuẩn bị rời đi cùng Tiêu Dật Việt và Lý Nam Nam.
“Bạn học Tiêu.” lúc ba người chuẩn bị rời đi thì phía sau truyền đến giọng nói sốt ruột của Trương Nhụy Anh. Ba người còn chưa kịp phản ứng, Trương Nhụy Anh đã đi tới trước mặt bọn họ.
Chính xác mà nói, chỉ quay về phía Tiêu Dật Việt, lựa chọn coi nhẹ Diệp Yên Yên và Lý Nam Nam.
“Bạn học Tiêu phải về nhà rồi à?” hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến Diệp Yên Yên và Lý Nam Nam, Trương Nhụy Anh lộ ra nụ cười mà cô ta tự cho là xinh đẹp nhất “Dù sao thì vẫn còn sớm, hay chúng ta cùng đến thư viện ôn bài đi!” Tiêu Dật Việt không chút dấu vết nhíu mày, ngước mắt liếc nhìn Trương Nhụy Anh, cảm thấy không vừa lòng khi cô ta bỏ qua Diệp Yên Yên.
“Khỏi đi, tôi có hẹn với người khác rồi.” thiếu niên từ chối mà không cần suy nghĩ, không muốn nói với cô ta thêm câu nào, cũng chẳng cho cô ta cơ hội, kéo Diệp Yên Yên lướt qua Trương Nhụy Anh rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.