Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian
Chương 22: Tiêu Dật Việt Hưng Phấn Muốn Chiếm Lấy Cô
Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng
22/02/2024
Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột khiến Tiêu Dật Việt hít một hơi đau đớn, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía người thiếu nữ đang nhắm chặt mắt trên giường…
Trên giường, thiếu nữ vẫn đang căng thẳng nhắm chặt mắt như trước, nhưng cũng bởi vì căng thẳng mà thân thể cứng đờ đã hoàn toàn bán đứng cô.
“Yên Yên, em ngủ tiếp đi… Anh sẽ làm loạn với em…” Tiêu Dật Việt cúi người nói nhỏ bên tai cô, bàn tay với khớp xương rõ ràng chẳng biết đã phủ lên hai vυ' mềm mại của cô lúc nào, tay kia thì thăm dò phía dưới mẫn cảm của cô…
“Ưm…” Diệp Yên Yên không nén được rêи ɾỉ dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của anh, hàng lông mi dài xinh xắn không ngừng run rẩy vẫn không chịu mở ra như cũ, chỉ có thể chịu đựng sự tê dại đau đớn và tiếng rêи ɾỉ khó mà đè nén.
Thiếu niên miễn cưỡng buông bàn tay đang không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, bỗng nhiên tách đôi chân trắng nõn và cân đối ra, để lộ nơi tư mật xinh đẹp của thiếu nữ. Thừa dịp Diệp Yên Yên còn chưa phản ứng, liền ngậm vào trong miệng mà liếʍ láp kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột khiến Diệp Yên Yên không nhịn được thét chói tai, ưỡn người lên, thở gấp muốn ngăn người đàn ông đừng liếʍ láp nữa nhưng có vẻ bất lực.
“Ưm a…không được…bẩn…a…” đầu lưỡi ẩm ướt, thô ráp của thiếu niên không ngừng linh hoạt liếʍ láp trêu chọc âm hạch của thiếu nữ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể Diệp Yên Yên run lên liên tục, muốn tránh né nhưng lại bị Tiêu Dật Việt áp chế trên giường, buộc phải mở rộng hai đùi để đùa giỡn nơi mẫn cảm…
“Yên Yên… Em đã tỉnh…” Tiêu Dật Việt kí©ɧ ŧɧí©ɧ thiếu nữ đạt cực khoái hết lần này đến lần khác, mãi đến khi miệng huyệt mẫn cảm đã đủ ướŧ áŧ mới buông lỏng môi mỏng ra, ngước mắt lên nhìn thiếu nữ yêu kiều thở gấp liên tục, thân thể không ngừng run rẩy.
Thấy cô rêи ɾỉ thở gấp không ra hơi, dáng vẻ quyến rũ hoàn toàn hiện ra trước mắt anh. Tiêu Dật Việt đưa tay lên lau đi dâʍ ɖị©ɧ thuộc về thiếu nữ trên môi mình…
“Yên Yên đã sớm biết rồi đúng không…” ngón tay của Tiêu Dật Việt từ từ rơi trên khuôn mặt ửng đỏ của thiếu nữ rồi khẽ vuốt ve, nhưng những gì anh nói lại đặc biệt khẳng định “Vậy nên Yên Yên thích anh, đúng không…” trong lòng mừng như điên, Tiêu Dật Việt chỉ cần nghĩ đến khả năng này, thì ánh mắt lạnh lùng lập tức ngập tràn sức nóng như thiêu đốt nhìn thiếu nữ, không khống chế được muốn hoàn toàn chiếm lấy thiếu nữ dưới thân.
Thực ra anh cũng làm vậy, đôi tay mạnh mẽ chợt tách hai bắp đùi ra, vật thô to nóng bỏng không kịp chờ nữa chống lên hoa huyệt mẫn cảm ẩm ướt của thiếu nữ, cọ xát muốn xâm nhập…
“A… Nhẹ…nhẹ một chút… Ưm a… A…” bị dị vật đột ngột xông vào miệng huyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Yên Yên nhăn lại vì đau đớn. Dù đã bị chơi đến cao trào vô số lần khiến hoa huyệt ướt đẫm, nhưng suy cho cùng cô vẫn là xử nữ non nớt, đâu có thể dễ dàng đón nhận côn ŧᏂịŧ thô to đáng kiêu ngạo của Tiêu Dật Việt…
Mặc dù chỉ mới nhét một phần nhỏ qυყ đầυ, cũng đã làm cho Diệp Yên Yên khó chịu nhăn mày, toàn thân bắt đầu căng thẳng.
“Yên Yên… Thả lỏng… Ưm… Để anh chiếm lấy em được không…” Tiêu Dật Việt bị hoa huyệt chặt chẽ siết lấy đau đớn, nhưng vẫn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà thử chậm rãi ra vào.
Giọng nói gợi cảm và trầm thấp của thiếu niên cứ văng vẳng bên tai Diệp Yên Yên, không ngừng dụ dỗ cô thả lỏng thân thể để dễ dàng đón nhận tất cả của anh…
Để anh lấp đầy cô bằng sự chiếm hữu mãnh liệt…
(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Trên giường, thiếu nữ vẫn đang căng thẳng nhắm chặt mắt như trước, nhưng cũng bởi vì căng thẳng mà thân thể cứng đờ đã hoàn toàn bán đứng cô.
“Yên Yên, em ngủ tiếp đi… Anh sẽ làm loạn với em…” Tiêu Dật Việt cúi người nói nhỏ bên tai cô, bàn tay với khớp xương rõ ràng chẳng biết đã phủ lên hai vυ' mềm mại của cô lúc nào, tay kia thì thăm dò phía dưới mẫn cảm của cô…
“Ưm…” Diệp Yên Yên không nén được rêи ɾỉ dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của anh, hàng lông mi dài xinh xắn không ngừng run rẩy vẫn không chịu mở ra như cũ, chỉ có thể chịu đựng sự tê dại đau đớn và tiếng rêи ɾỉ khó mà đè nén.
Thiếu niên miễn cưỡng buông bàn tay đang không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, bỗng nhiên tách đôi chân trắng nõn và cân đối ra, để lộ nơi tư mật xinh đẹp của thiếu nữ. Thừa dịp Diệp Yên Yên còn chưa phản ứng, liền ngậm vào trong miệng mà liếʍ láp kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột khiến Diệp Yên Yên không nhịn được thét chói tai, ưỡn người lên, thở gấp muốn ngăn người đàn ông đừng liếʍ láp nữa nhưng có vẻ bất lực.
“Ưm a…không được…bẩn…a…” đầu lưỡi ẩm ướt, thô ráp của thiếu niên không ngừng linh hoạt liếʍ láp trêu chọc âm hạch của thiếu nữ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể Diệp Yên Yên run lên liên tục, muốn tránh né nhưng lại bị Tiêu Dật Việt áp chế trên giường, buộc phải mở rộng hai đùi để đùa giỡn nơi mẫn cảm…
“Yên Yên… Em đã tỉnh…” Tiêu Dật Việt kí©ɧ ŧɧí©ɧ thiếu nữ đạt cực khoái hết lần này đến lần khác, mãi đến khi miệng huyệt mẫn cảm đã đủ ướŧ áŧ mới buông lỏng môi mỏng ra, ngước mắt lên nhìn thiếu nữ yêu kiều thở gấp liên tục, thân thể không ngừng run rẩy.
Thấy cô rêи ɾỉ thở gấp không ra hơi, dáng vẻ quyến rũ hoàn toàn hiện ra trước mắt anh. Tiêu Dật Việt đưa tay lên lau đi dâʍ ɖị©ɧ thuộc về thiếu nữ trên môi mình…
“Yên Yên đã sớm biết rồi đúng không…” ngón tay của Tiêu Dật Việt từ từ rơi trên khuôn mặt ửng đỏ của thiếu nữ rồi khẽ vuốt ve, nhưng những gì anh nói lại đặc biệt khẳng định “Vậy nên Yên Yên thích anh, đúng không…” trong lòng mừng như điên, Tiêu Dật Việt chỉ cần nghĩ đến khả năng này, thì ánh mắt lạnh lùng lập tức ngập tràn sức nóng như thiêu đốt nhìn thiếu nữ, không khống chế được muốn hoàn toàn chiếm lấy thiếu nữ dưới thân.
Thực ra anh cũng làm vậy, đôi tay mạnh mẽ chợt tách hai bắp đùi ra, vật thô to nóng bỏng không kịp chờ nữa chống lên hoa huyệt mẫn cảm ẩm ướt của thiếu nữ, cọ xát muốn xâm nhập…
“A… Nhẹ…nhẹ một chút… Ưm a… A…” bị dị vật đột ngột xông vào miệng huyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Yên Yên nhăn lại vì đau đớn. Dù đã bị chơi đến cao trào vô số lần khiến hoa huyệt ướt đẫm, nhưng suy cho cùng cô vẫn là xử nữ non nớt, đâu có thể dễ dàng đón nhận côn ŧᏂịŧ thô to đáng kiêu ngạo của Tiêu Dật Việt…
Mặc dù chỉ mới nhét một phần nhỏ qυყ đầυ, cũng đã làm cho Diệp Yên Yên khó chịu nhăn mày, toàn thân bắt đầu căng thẳng.
“Yên Yên… Thả lỏng… Ưm… Để anh chiếm lấy em được không…” Tiêu Dật Việt bị hoa huyệt chặt chẽ siết lấy đau đớn, nhưng vẫn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà thử chậm rãi ra vào.
Giọng nói gợi cảm và trầm thấp của thiếu niên cứ văng vẳng bên tai Diệp Yên Yên, không ngừng dụ dỗ cô thả lỏng thân thể để dễ dàng đón nhận tất cả của anh…
Để anh lấp đầy cô bằng sự chiếm hữu mãnh liệt…
(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.