Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian
Chương 42: Tiêu Dật Việt Ném Trương Nhụy Anh Vào Phòng Đầy Đám Đàn Ông Bị Chuốc Thuốc ᛕÍch ᗪU͙ƈ
Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng
22/02/2024
"Đại ca, cửa này mở không ra."Bên trong khách sạn, Diệp Yên Yên dần lấy lại tỉnh táo, bèn phát hiện mình đang nằm trên giường lớn, bên cạnh xuất hiện một gã đàn không hèn hạ đang dùng ánh mắt kinh tởm nhìn lung tung trên cơ thể cô, Diệp Yên Yên sợ hãi tới mức vội vàng đứng lên muốn rời đi, nhưng lại bị mấy tên côn đồ chặn lại.
Trong lúc tuyệt vọng, cô nhanh trí chạy vọt vào nhà vệ sinh khóa cửa lại, một phần là vì Diệp Yên Yên dần cảm giác được sự khó chịu từ cơ thể, cả người bắt đầu nóng bừng lên.
"Phá cửa cho tao." Anh Tiền gọi vài tên côn đồ đến đập cửa, nhưng sau vài cú đập, hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn đang diễn ra trong cơ thể mình, cổ họng khô khốc kèm theo khó thở.
"chuyện quái gì thế này..." Mấy tên côn đồ kế bên cũng dần dần bị thuốc phát huy tác dụng, thậm chí có người còn bắt đầu cởi cúc quần áo, không lâu sau đó đều trần như nhộng, nhưng cái cảm giác nóng rang như thiêu đốt vẫn còn trong cơ thể.
"Phá cửa mau! Kéo con nhỏ đó ra đây cho tao!" Anh Tiền nhận ra được sự thay đổi từ cơ thể, trong trí nhớ hắn bắt đầu nghĩ tới việc Trương Nhụy Anh đem nước tới cho bọn họ, hắn thầm chửi thề trong bụng.
Hết cách đành phải lôi cô gái ở trong phòng tắm kia ra, để giải tỏa ham muốn của mình, trong lúc hắn chưa hoàn toàn mất kiểm soát.
"Rầm." cửa phòng đột nhiên bị đạp mở, Tiêu Dật Việt chạy tới thở hổn hển, đập vào mắt anh đầu tiên là áo khoác đồng phục nữ bị ném trên chiếc giường lộn xộn, bên trên phù hiệu ghi ba chữ Diệp Yên Yên hết sức quen thuộc.
"Mày là thằng nào!" Anh Tiền đang chuẩn bị phá cửa, xông vào ẳm thiếu nữ bên trong ra từ từ thưởng thức, không ngờ cửa phòng khách sạn lại bị người khác đạp tung, hắn không quan tâm cơ thể mình đang bốc lửa mà chửi lớn.
"Kéo thằng đó ra cho tao! Đừng để nó cản trở việc tốt của ông đây!" Anh Tiền nhìn người vừa mới xông vào, đột nhiên hắn nhớ ra thiếu niên trước mặt, kia chẳng phải là người Trương Nhụy Anh muốn đối phó đó sao.
Tiêu Dật Việt trông cao và đẹp trai hơn trong ảnh, nhưng như vậy thì sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là một thằng nhóc con mới nhú, làm gì có cửa làm đối thủ với một người đàn ông trưởng thành như hắn.
"Yên Yên đâu?" Tiêu Dật Việt đấu tranh với cơn giận đang sắp bộc phát trong người, giọng nói khàn khàn rầm thấp pha lẫn sự lạnh lùng, tàn ác, đặc biệt là đôi mắt lạnh như băng không chút ấm áp kia, nhắm thẳng trên người khiến bọn họ cảm giác rét run.
"mày muốn ở lại đây thì cứ ở lại...nhưng... Con nhỏ đó phải để tao chơi trước rồi mới trả lại cho mày." Anh Tiền mất hết kiên nhẫn vì du͙© vọиɠ trong người càng lúc càng mãnh liệt, lúc này đây hắn chỉ muốn kéo thiếu nữ trong phòng tắm ra đây để thõa mãn ham muốn của mình.
Anh Tiền bảo vài tên đàn em chưa mất kiểm soát tiến lên, mục đích muốn khống chế trói Tiêu Dật Việt lại sau đó ném sang một bên, để anh tận mắt nhìn thấy cô gái của mình bị họ cưỡиɠ ɧϊếp tập thể trong đau đớn, vừa nghĩ thôi đã thấy thích.
"A!" Trước khi cánh tay của tên côn đồ chạm vào Tiêu Dật Việt thì đã bị anh đá văng ra xa, mấy tên đàn em còn lại chưa kịp phản ứng gì bèn bị Tiêu Dật Việt cầm cây gậy bóng chày tấn công vào bọn họ.
Một lúc sau, anh Tiền và đám đàn em bị thiếu niên đánh cho nằm lăn ra đất, không thể đứng dậy nổi, Tiêu Dật Việt vứt cây gậy bóng chày sang một bên, chạy tới phá cửa phòng tắm đang đóng sầm.
"Tiểu Dật... tiểu Dật..." Diệp Yên Yên nằm trong bồn tắm đầy nước đá, sắc mặt vô cùng tái nhợt, thân thể khẽ run lên, thời điểm thấy cách cửa bụ mở ra, Diệp Yên Hên kinh hãi muốn hét lên chói tai kêu cứu, nhưng sau đó thấy người bước vào là Tiêu Dật Việt.
"Không sao hết rồi." Tiêu Dật Việt đưa thiếu nữ ra khỏi bồn tắm, nhẹ nhàng an ủi người con gái đang trong vòng tay mình, nhưng khi anh nhận ra nhiệt độ bất thường từ cơ thể cô, Tiêu Dật Việt cau mày lại.
Cửa thang máy của khách sạn bị mở, "Đinh", người bước ra là Trương Nhụy Anh đến muộn, tâm trạng cô ta rất tốt, ung dung bước từng bước đến cuối hành lang, bèn bắt gặp hình ảnh thiếu niên đang ôm một cô gái.
Khóe môi vốn dĩ đang cười tươi của Trương Nhụy Anh đột nhiên đông cứng lại, ánh mắt cô ta nhìn về phía trước đầy nghi ngờ.
"Không thể nào!" Trương Nhụy Anh kinh ngạc la lớn, nhưng nhìn thấy thiếu niên đi ngang qua cô ta, đặc Diệp Yên Yên lên ghế số pha ở hành làng, rồi nhanh chóng xoay người đi về hướng Trương Nhụy Anh.
"Trương Nhụy Anh, trước sau gì cậu cũng phải trả giá cho những chuyện mình đã gây ra." Tiêu Dật Việt nói xong, không quan tâm việc cô ta đang giãy giụa, anh bóp chặc tay Trương Nhụy Anh, kéo cô về phía căn phòng kia, mặt kệ tiếng kêu cứu, anh bất ngờ đẩy cô ta vào trong.
Trước khi rời khỏi, anh phát hiện bọn côn đồ đều bị chuốc thuốc kí©ɧ ɖụ©, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ phát huy công dụng, lúc đó... Trương Nhụy Anh chắc chắn sẽ dễ chịu hơn.
--------
Trong lúc tuyệt vọng, cô nhanh trí chạy vọt vào nhà vệ sinh khóa cửa lại, một phần là vì Diệp Yên Yên dần cảm giác được sự khó chịu từ cơ thể, cả người bắt đầu nóng bừng lên.
"Phá cửa cho tao." Anh Tiền gọi vài tên côn đồ đến đập cửa, nhưng sau vài cú đập, hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn đang diễn ra trong cơ thể mình, cổ họng khô khốc kèm theo khó thở.
"chuyện quái gì thế này..." Mấy tên côn đồ kế bên cũng dần dần bị thuốc phát huy tác dụng, thậm chí có người còn bắt đầu cởi cúc quần áo, không lâu sau đó đều trần như nhộng, nhưng cái cảm giác nóng rang như thiêu đốt vẫn còn trong cơ thể.
"Phá cửa mau! Kéo con nhỏ đó ra đây cho tao!" Anh Tiền nhận ra được sự thay đổi từ cơ thể, trong trí nhớ hắn bắt đầu nghĩ tới việc Trương Nhụy Anh đem nước tới cho bọn họ, hắn thầm chửi thề trong bụng.
Hết cách đành phải lôi cô gái ở trong phòng tắm kia ra, để giải tỏa ham muốn của mình, trong lúc hắn chưa hoàn toàn mất kiểm soát.
"Rầm." cửa phòng đột nhiên bị đạp mở, Tiêu Dật Việt chạy tới thở hổn hển, đập vào mắt anh đầu tiên là áo khoác đồng phục nữ bị ném trên chiếc giường lộn xộn, bên trên phù hiệu ghi ba chữ Diệp Yên Yên hết sức quen thuộc.
"Mày là thằng nào!" Anh Tiền đang chuẩn bị phá cửa, xông vào ẳm thiếu nữ bên trong ra từ từ thưởng thức, không ngờ cửa phòng khách sạn lại bị người khác đạp tung, hắn không quan tâm cơ thể mình đang bốc lửa mà chửi lớn.
"Kéo thằng đó ra cho tao! Đừng để nó cản trở việc tốt của ông đây!" Anh Tiền nhìn người vừa mới xông vào, đột nhiên hắn nhớ ra thiếu niên trước mặt, kia chẳng phải là người Trương Nhụy Anh muốn đối phó đó sao.
Tiêu Dật Việt trông cao và đẹp trai hơn trong ảnh, nhưng như vậy thì sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là một thằng nhóc con mới nhú, làm gì có cửa làm đối thủ với một người đàn ông trưởng thành như hắn.
"Yên Yên đâu?" Tiêu Dật Việt đấu tranh với cơn giận đang sắp bộc phát trong người, giọng nói khàn khàn rầm thấp pha lẫn sự lạnh lùng, tàn ác, đặc biệt là đôi mắt lạnh như băng không chút ấm áp kia, nhắm thẳng trên người khiến bọn họ cảm giác rét run.
"mày muốn ở lại đây thì cứ ở lại...nhưng... Con nhỏ đó phải để tao chơi trước rồi mới trả lại cho mày." Anh Tiền mất hết kiên nhẫn vì du͙© vọиɠ trong người càng lúc càng mãnh liệt, lúc này đây hắn chỉ muốn kéo thiếu nữ trong phòng tắm ra đây để thõa mãn ham muốn của mình.
Anh Tiền bảo vài tên đàn em chưa mất kiểm soát tiến lên, mục đích muốn khống chế trói Tiêu Dật Việt lại sau đó ném sang một bên, để anh tận mắt nhìn thấy cô gái của mình bị họ cưỡиɠ ɧϊếp tập thể trong đau đớn, vừa nghĩ thôi đã thấy thích.
"A!" Trước khi cánh tay của tên côn đồ chạm vào Tiêu Dật Việt thì đã bị anh đá văng ra xa, mấy tên đàn em còn lại chưa kịp phản ứng gì bèn bị Tiêu Dật Việt cầm cây gậy bóng chày tấn công vào bọn họ.
Một lúc sau, anh Tiền và đám đàn em bị thiếu niên đánh cho nằm lăn ra đất, không thể đứng dậy nổi, Tiêu Dật Việt vứt cây gậy bóng chày sang một bên, chạy tới phá cửa phòng tắm đang đóng sầm.
"Tiểu Dật... tiểu Dật..." Diệp Yên Yên nằm trong bồn tắm đầy nước đá, sắc mặt vô cùng tái nhợt, thân thể khẽ run lên, thời điểm thấy cách cửa bụ mở ra, Diệp Yên Hên kinh hãi muốn hét lên chói tai kêu cứu, nhưng sau đó thấy người bước vào là Tiêu Dật Việt.
"Không sao hết rồi." Tiêu Dật Việt đưa thiếu nữ ra khỏi bồn tắm, nhẹ nhàng an ủi người con gái đang trong vòng tay mình, nhưng khi anh nhận ra nhiệt độ bất thường từ cơ thể cô, Tiêu Dật Việt cau mày lại.
Cửa thang máy của khách sạn bị mở, "Đinh", người bước ra là Trương Nhụy Anh đến muộn, tâm trạng cô ta rất tốt, ung dung bước từng bước đến cuối hành lang, bèn bắt gặp hình ảnh thiếu niên đang ôm một cô gái.
Khóe môi vốn dĩ đang cười tươi của Trương Nhụy Anh đột nhiên đông cứng lại, ánh mắt cô ta nhìn về phía trước đầy nghi ngờ.
"Không thể nào!" Trương Nhụy Anh kinh ngạc la lớn, nhưng nhìn thấy thiếu niên đi ngang qua cô ta, đặc Diệp Yên Yên lên ghế số pha ở hành làng, rồi nhanh chóng xoay người đi về hướng Trương Nhụy Anh.
"Trương Nhụy Anh, trước sau gì cậu cũng phải trả giá cho những chuyện mình đã gây ra." Tiêu Dật Việt nói xong, không quan tâm việc cô ta đang giãy giụa, anh bóp chặc tay Trương Nhụy Anh, kéo cô về phía căn phòng kia, mặt kệ tiếng kêu cứu, anh bất ngờ đẩy cô ta vào trong.
Trước khi rời khỏi, anh phát hiện bọn côn đồ đều bị chuốc thuốc kí©ɧ ɖụ©, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ phát huy công dụng, lúc đó... Trương Nhụy Anh chắc chắn sẽ dễ chịu hơn.
--------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.