Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian
Chương 49: Trương Nhụy Anh Đổi Trắng Thay Đen
Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng
22/02/2024
Trương Nhụy Anh tỉnh dậy trong đám đàn ông. Cả căn phòng đều ngập tràn mùi hôi tanh, khiến cô ta cảm thấy buồn nôn vô cùng.
Nhìn thấy những dấu vết xanh xanh tím tím trên người, còn cả cơn đau nhức của hạ thể, Trương Nhụy Anh chỉ cảm thấy muốn chết.
Cô ta vội vàng tìm được quần áo của mình trong góc phòng. Trương Nhụy Anh không dám ở lại căn phòng này thêm một chút nào nữa, vội vàng mặc quần áo, thu dọn chứng cứ rồi lảo đảo rời khỏi khách sạn.
Cha mẹ nhà họ Trương đều đã biết được chuyện tốt mà con gái mình đã làm. Cha cô ta tức giận đến mức đập nát hết đồ đạc trong nhà để trút giận, còn mẹ cô ta thì khóc sưng húp cả mắt, muốn ngăn cản hành vi của chồng nhưng lại không biết nên ngăn cản từ đâu.
“Bà nhìn chuyện mà con gái ngoan của bà gây ra đi! Sao lại có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế chứ?! Mặt mũi nhà họ Trương bị nó ném sạch rồi!” Cha Trương biết được chuyện này từ miệng đối thủ cạnh tranh của mình. Đơn giản là vì con trai của đối thủ cạnh tranh học cùng trường với Trương Nhụy Anh, sau khi cậu ta biết được chuyện này thì nhanh chóng gọi điện thoại báo cho cha mình. Đối thủ cạnh tranh biết được thì vô cùng hả hê gọi điện thoại cho cha Trương, cười nhạo ông ta dạy dỗ ra được một cô con gái dâm đãng đến như vậy.
“Nhụy Anh không phải người như thế, ông xã... Ông nhất định phải tin tưởng con bé... Hu hu... Hu hu hu...” Mẹ Trương khóc lóc run rẩy cả người. Thời khắc này bà ta đang rất lo lắng vì không biết tung tích của con gái mình, đồng thời cũng sợ nếu như Trương Nhụy Anh trở về nhà thì cha Trương sẽ đối xử với Trương Nhụy Anh như thế nào.
“Cạch.” Cánh cửa lớn đột nhiên mở ra, Trương Nhụy Anh quần áo xộc xệch trở về nhà. Vừa bước vào nhà đã nhìn thấy cha Trương đang đứng trong phòng khách, Trương Nhụy Anh sửng sốt ngây ngẩn cả người.
Giờ này đáng lẽ cha phải đi làm rồi chứ? Sao vẫn còn ở nhà thế này?!
“Bốp!” Trương Nhụy Anh còn chưa kịp phản ứng lại thì cha Trương đã tát một cái thật mạnh lên mặt cô ta, mặt cô ta lập tức sưng lên.
“Súc sinh! Sao tao lại sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ như mày chứ!” Cha Trương nhìn Trương Nhụy Anh quần áo xộc xệch, da thịt lộ ra tràn đầy dấu vết mập mờ ái muội thì càng thêm tức giận, vừa thở hổn hển vừa mắng.
Bên má Trương Nhụy Anh bỏng rát, cô ta ôm mặt, nhất thời không biết phải nói cái gì.
“Nhụy Anh, có phải con bị người ta hãm hại hay không?! Con mau nói cho cha mẹ biết, cha mẹ nhất định giúp con lấy lại công bằng!” Mẹ Trương đau lòng ôm lấy con gái mình, không ngừng xem xét những vết thương trên người con gái, như đứt từng khúc ruột.
Con gái bảo bối của bà ta lại bị một đám cầm thú chơi đùa như thế, toàn thân đều là những vết xanh xanh tím tím.
“Cái gì?” Trương Nhụy Anh vẫn còn chưa hiểu, mãi đến tận khi mẹ Trương lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh chụp vô cùng khó coi cho cô ta xem thì Trương Nhụy Anh mới hiểu mọi chuyện. Cô ta run lên bần bật, trong lòng vừa tức giận vừa sợ hãi.
Rốt cuộc là ai? Ai dám làm chuyện này! Chắc chắn là Diệp Yên Yên và Tiêu Dật Việt! Chắc chắn là hai người bọn họ!
“Cha, con bị người ta hãm hại! Có bạn học nói bài giảng hôm nay có vài chỗ không hiểu nên con ở lại giảng cho. Sau đó con bị người ta đánh thuốc mê, khi con tỉnh lại... Khi con tỉnh lại thì đã thấy mọi chuyện như thế này rồi!” Trương Nhụy Anh nhanh chóng nghĩ cách, sau đó gục đầu vào vòng tay mẹ Trương khóc nức nở: “Con thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì... Sau khi con tỉnh lại thì tất cả mọi thứ đã thay đổi! Tại sao bọn họ lại đối xử với con như thế... Rốt cuộc con đã làm sai điều gì?!” Trương Nhị Anh khóc lóc vô cùng thương tâm, giống như bản thân đã phải chịu một nỗi ấm ức cực lớn vậy. Cô ta khóc đến mức không thở được, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy những dấu vết xanh xanh tím tím trên người, còn cả cơn đau nhức của hạ thể, Trương Nhụy Anh chỉ cảm thấy muốn chết.
Cô ta vội vàng tìm được quần áo của mình trong góc phòng. Trương Nhụy Anh không dám ở lại căn phòng này thêm một chút nào nữa, vội vàng mặc quần áo, thu dọn chứng cứ rồi lảo đảo rời khỏi khách sạn.
Cha mẹ nhà họ Trương đều đã biết được chuyện tốt mà con gái mình đã làm. Cha cô ta tức giận đến mức đập nát hết đồ đạc trong nhà để trút giận, còn mẹ cô ta thì khóc sưng húp cả mắt, muốn ngăn cản hành vi của chồng nhưng lại không biết nên ngăn cản từ đâu.
“Bà nhìn chuyện mà con gái ngoan của bà gây ra đi! Sao lại có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế chứ?! Mặt mũi nhà họ Trương bị nó ném sạch rồi!” Cha Trương biết được chuyện này từ miệng đối thủ cạnh tranh của mình. Đơn giản là vì con trai của đối thủ cạnh tranh học cùng trường với Trương Nhụy Anh, sau khi cậu ta biết được chuyện này thì nhanh chóng gọi điện thoại báo cho cha mình. Đối thủ cạnh tranh biết được thì vô cùng hả hê gọi điện thoại cho cha Trương, cười nhạo ông ta dạy dỗ ra được một cô con gái dâm đãng đến như vậy.
“Nhụy Anh không phải người như thế, ông xã... Ông nhất định phải tin tưởng con bé... Hu hu... Hu hu hu...” Mẹ Trương khóc lóc run rẩy cả người. Thời khắc này bà ta đang rất lo lắng vì không biết tung tích của con gái mình, đồng thời cũng sợ nếu như Trương Nhụy Anh trở về nhà thì cha Trương sẽ đối xử với Trương Nhụy Anh như thế nào.
“Cạch.” Cánh cửa lớn đột nhiên mở ra, Trương Nhụy Anh quần áo xộc xệch trở về nhà. Vừa bước vào nhà đã nhìn thấy cha Trương đang đứng trong phòng khách, Trương Nhụy Anh sửng sốt ngây ngẩn cả người.
Giờ này đáng lẽ cha phải đi làm rồi chứ? Sao vẫn còn ở nhà thế này?!
“Bốp!” Trương Nhụy Anh còn chưa kịp phản ứng lại thì cha Trương đã tát một cái thật mạnh lên mặt cô ta, mặt cô ta lập tức sưng lên.
“Súc sinh! Sao tao lại sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ như mày chứ!” Cha Trương nhìn Trương Nhụy Anh quần áo xộc xệch, da thịt lộ ra tràn đầy dấu vết mập mờ ái muội thì càng thêm tức giận, vừa thở hổn hển vừa mắng.
Bên má Trương Nhụy Anh bỏng rát, cô ta ôm mặt, nhất thời không biết phải nói cái gì.
“Nhụy Anh, có phải con bị người ta hãm hại hay không?! Con mau nói cho cha mẹ biết, cha mẹ nhất định giúp con lấy lại công bằng!” Mẹ Trương đau lòng ôm lấy con gái mình, không ngừng xem xét những vết thương trên người con gái, như đứt từng khúc ruột.
Con gái bảo bối của bà ta lại bị một đám cầm thú chơi đùa như thế, toàn thân đều là những vết xanh xanh tím tím.
“Cái gì?” Trương Nhụy Anh vẫn còn chưa hiểu, mãi đến tận khi mẹ Trương lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh chụp vô cùng khó coi cho cô ta xem thì Trương Nhụy Anh mới hiểu mọi chuyện. Cô ta run lên bần bật, trong lòng vừa tức giận vừa sợ hãi.
Rốt cuộc là ai? Ai dám làm chuyện này! Chắc chắn là Diệp Yên Yên và Tiêu Dật Việt! Chắc chắn là hai người bọn họ!
“Cha, con bị người ta hãm hại! Có bạn học nói bài giảng hôm nay có vài chỗ không hiểu nên con ở lại giảng cho. Sau đó con bị người ta đánh thuốc mê, khi con tỉnh lại... Khi con tỉnh lại thì đã thấy mọi chuyện như thế này rồi!” Trương Nhụy Anh nhanh chóng nghĩ cách, sau đó gục đầu vào vòng tay mẹ Trương khóc nức nở: “Con thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì... Sau khi con tỉnh lại thì tất cả mọi thứ đã thay đổi! Tại sao bọn họ lại đối xử với con như thế... Rốt cuộc con đã làm sai điều gì?!” Trương Nhị Anh khóc lóc vô cùng thương tâm, giống như bản thân đã phải chịu một nỗi ấm ức cực lớn vậy. Cô ta khóc đến mức không thở được, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.